Chương 208 hy vọng kiếp sau thuận buồm xuôi gió
Đa Đa qua đời, làm cho Vân Tử Lăng sự đả kích và đau đớn vô cùng lớn.
Cô ngất rất nhiều lần, làm mọi người sợ hãi .
Hoắc Vũ Hạo liền giúp cô làm tất cả thủ tục mai tang anh cả.
Khi mọi người lần nữa quay lại nghĩa trang, tâm trạng ai cũng rất khổ sở Vân Tử Lăng dựa vào trong ngực Hoắc Ảnh Quân, người đàn ông cầm ô, trời vẫn đang mưa phùn.
Khiến cho nghĩa trang này nhìn lại càng bi thương.
Hoắc nhã linh cũng đau long không thôi, khóc đến ngất đi rất nhiều lần.
Lần đầu tiên đến nơi này, vẫn là khúc tỉnh quân dùng xe lăn đẩy đến.
Ba ngày này, cô gầy xuống cực nhanh, đôi mắt xinh đeph giờ đây cực kì ảm đạm không chút ánh sáng.
Khúc tinh quân cũng nhìn già đi trông thấy, anh nhìn Đa Đa trên bức ánh, ánh mắt vẫn không nhúc nhích.
Ánh mắt hai người, làm người khác nhìn thấy mà đau lòng.
“Đi thôi!” Hoắc ảnh quân ôm Vân Tử Lăng, cảm nhận được người phụ nữ gầy yếu trong lòng ngực ánh mắt Vân Tử Lăng nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp trên bia mộ kia, cuối cùng, rưng rưng xoay người.
khi mọi người lần nữa quay trở lại Hoắc gia, Vân Tử Lăng liền lấy cớ mệt mỏi, đi lên lầu.
“Cha đi lên nhìn xem mẹ con” hoắc ảnh quân có chút không yên tâm, liền muốn đi theo cô.
“Anh!” Hoắc nhã linh gọi anh quay lại, tiếp theo, chậm rãi từ trên xe lăn đứng lên “để em đi xem cô ấy!”
Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía co.
Mấy ngày nay, tất cả mọi người có thể cảm giác được một loại rào cản giữa cô và Vân Tử Lăng.
Loại này ngăn cách đến từ chính anh cả Đa Đa.
Lúc này đây, cô chủ động mở miệng yêu cầu đi lên, đều nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Bởi vì khi khoảng khắc ảnh ca qua đời đó, cô đã tức giận hét lớn, hét lên vì sao lại phải đến thành phố Nam Dương, vì cái gì muốn hại chết con trai của cô.
Ngay lúc đó cô, đó là tê tâm liệt phế, là rống giận.
Sự đau khổ lúc đó, một khắc phẫn nộ đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy được.
Nhưng mà, ngay cả như vậy, cũng không có người so đo những lời này của cô.
Bởi vì sự đau thương của cô, mọi người là có thể cảm nhận được.
Hoắc ảnh quân nhìn về phía em gái mình, rất lâu mới gật đầu nói “Được!”
Hoắc nhã linh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tiếp theo, lên lầu.
Tô Nhã Kì có chút bất an kéo kéo tay Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo nghiêng đầu nhìn về phía cô, phát hiện sự lo lắng trong ánh mắt cô rất nhiều, liền hơi hơi mỉm cười, vỗ vỗ tay cô, để cô không cần lo lắng như vậy.
Anh tin tưởng cô mình sẽ giải quyết tốt được sự việc này.
Bên trong phòng.
Vân Tử Lăng ngồi ở trên giường, trong tay câm album ảnh của Đa Đa.
Mỗi một năm, chỉ cần bọn họ gặp mặt, cô sẽ chụp chung với Đa Đa rất nhiều ảnh.
“ cốc cốc cốc ‘ cửa phòng gõ vang lên.
Giây tiếp theo, hoắc nhã linh đẩy cửa bước vào.
Vân Tử Lăng nhìn thấy cô, cũng hơi đờ người ra một chút.
“Chị dâu”
Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Ngay sau đó, đi tới trước mặt cô, ánh mắt nhìn về phía album trong tay cô.
Vân Tử Lăng vội đem album khép lại, nhìn về phía cô ấy, trong ánh mắt cực kì bì thương, lại cố nén cười vui “Không ở lại thành phố Nam Dương them vài ngày sao? Khúc tinh quân nói buổi tối e sẽ đi?”
“Không ở lại nữa ” cô nhẹ nhàng cười, nhìn về phía cô “Chị dâu, thực xin lỗi al”
Vân Tử Lăng mày nhíu lại, còn chưa mở miệng, cô ấy lại nói tiếp: “Em vẫn luôn đều rất ích kỷ, trước kia khi chị không có nhà, em đã rất ích kỷ, em luôn thích chiếm hữu, thích người khác nịnh hót em, sau chính chị đã làm thay đổi em, làm tính cách em dịu lại, nhưng mà, em cũng không biết phía sau sẽ xảy ra nhiều chuyện đến vậy…..”
“Khi đó em, theo như lời Mộ Niệm Quang nói, cố chấp, ích kỷ, vì tình yêu, muốn cướp đi Đa Đa trong mắt em căn bản là không nghĩ tới ân tình gì cả, không thể tưởng được chị nuôi nấng nó không dễ dàng, em chỉ là muốn chứng minh với thế giới, em cùng khúc tinh quân ở bên nhau, cũng là bình thường, cũng là có thể có được con cái, nhưng em lại không nghĩ đến trong quá trình đó sẽ làm tổn thương “Sau đó, sự rộng lượng của chị, đến Đa Đa cùng chúng em rời đi, đi nước ngoài…… Em nên cảm tạ chị, nhưng mà……
Cô cúi đầu, đôi tay nắm lấy vạt áo “Nhưng mà, em lại ghen ghét chị, ghen ghét vị trí của chị ở trong long Đa Đa, chúng dẫn theo nó đi nước ngoài, như cũ rõ ràng cảm giác được sự xa cách của nó với bọn em, mặc kệ bọn em nỗ lực như thế nào, đứa nhỏ này trong lòng luôn có một chướng ngại không cách nào vượt qua được đối với bọn em……
“Sau lại chị có con, Đa Đa mới dần dần bắt đầu buông xuống tâm tình, nhưng ngay cả như vậy, em cũng biết, vị trí của chị trong long nó cực kì quan trọng……
Vừa nói vừa, chua xót cười “nó biết rõ sức khỏe của mình nếu không về thì, còn có thể chống đỡ them một chút, nhưng nó cố chấp phải về , nó muốn gặp chị, nó nói…… Nói……
Vân niệm nhìn về phía nàng đột nhiên nghẹn ngào lên, mày không khỏi nhăn lại.
“Nó nói….. nếu có chết, thì cũng sẽ chết trước mặt mẹ mình…..” Dứt lời, cô nghẹn ngào nói “Mẹ của mình…… người nó yêu nhất vĩnh viễn là chị……
Vân Tử Lăng cắn môi không nói gì, nhưng là nước mắt lại khống chế không được lăn xuống.
“Tối hôm qua chúng ta đã nói rất nhiều, em cũng là lần đầu tiên biết ý nghĩ chân thực của nó, nó kỳ thật biết rõ sức khỏe của nó hơn chúng ta, nó nói, nếu không đi thăm chú Niệm Quang, chỉ sợ, nó sẽ không còn cơ hội nữa…… nó vẫn luôn cố gắng chống đỡ, cố gắng đến hơi thở cuối cùng đi thăm người đàn ông đó……
Hoắc nhã linh run rẩy “Em muốn cự tuyệt, em thậm chí ích kỷ nghĩ, chỉ cần nó không đi gặp mộ niệm quang, hơi thở này có phải sẽ vẫn tiếp tục duy trì hay không……
“Nhưng em cuối cùng vẫn là không đành lòng, em sợ….. em sợ nếu là không đồng ý cho nó đi gặp mộ niệm quang, nó sẽ chết tiếc nuối ở chỗ này……
Vừa nói, giọng nói của cô càng ngày càng kích động “Buổi sáng khi nó tỉnh dậy, tinh thân tốt hơn nhiều so với trước kia, thoạt nhìn giống như người bình thường vậy, nhưng mà em biết….. em biết đó là sự hồi sinh…… Ở phần mộ đó….. em kỳ „ nước mắt cô không ngừng rơi xuống “Em luyến tiếc rời đi, nhưng em biết nó muốn cùng chị nói chuyện, muốn cùng Mộ Niệm Quang nói chuyện, nói những điều mà chỉ có ba người cần nói…..”
Cô cực kì run rẩy “Chị có biết nỗi đau khi bước đi ngoảnh đầu lại nhìn không?
Chị có biết khi em nắm lấy bàn tay run rẩy đó không?”
Cô lớn tiếng khóc “Chờ nó trở về……
Chờ nó trở về…… nhưng mà, nhưng mà chung quy không có chờ được đến khi nó trở về…… đứa con trai của chị….. Mới 33 tuổi thôi, nó còn trẻ tuổi như vậy, trẻ tuổi như vậy …..”
Kỳ thật, cô cái gì đều biết.
Cái gì cũng hiểu.
Nhưng mà sự hiểu biết này phải trả một cái giá cực đắt.
Đứa con biết sức khỏe của mình không ổn.
Người làm mẹ tại sao lại không biết chứ?
Cô sinh ra nó nhưng lại không nuôi dưỡng nó.
Nếu ở cùng nó thời gian cuối cùng đó là đang cướp đi hi vọng của nó.
Như vậy, cô thật sự không xứng làm “nhã linh…..” giọng nói nghẹn ngào của Vân Tử Lăng vang lên.
“Đời này, người em thấy có lỗi nhất chính là nó” cô chậm rãi nói, nhìn về phía Vân Tử Lăng “Còn có chị nữa, chị dâu!”
Nói xong, liền lập tức quỳ gối trên mặt đất.
Vân Tử Lăng vội đứng dậy “đứng dậy đi, em làm gì vậy?”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi…..” cô quỳ trên mặt đất dập đầu “Nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ trả lại món nợ ân tình cho Vân Tử Lăng liền quỳ trên mặt đất, lập tức ôm lấy cô ấy.
Cô không oán cô ấy.
Cô cũng không hận cô ấy.
Cô biết tất cả những hành động của cô ấy đều xuất phát từ tình yêu……
Đa đa, con ở trên trời có thấy được không?
Con vẫn luôn nhận được rất nhiều tình yêu, sự yêu thương gấp bội lần……
Sau khi Hai người cởi bỏ xích mích.
Vào lúc ban đêm, hoắc nhã linh và khúc tinh quân liền trở về.
Bọn họ đem theo chiếc xe lăn mà Đa Đa từng ngôi trở về.
Mộ bạch đưa Mẫn hy cùng Mộ Hằng Nhi trở về.
Nhà họ hoắc rộng lớn, chỉ còn lại có người một nhà bọn họ “NHã Kì, con cùng vũ hạo hãy cố gắng ở bên nhau thật tốt, dì và chú ngày mai sẽ trở về Nhật Bản” Tô Nhã Kì một bên nói chuyện, một bên gắp đồ ăn cho cô.
“A? dì phải đi ạ, nhanh như vậy, tại sao không ở đây thêm một thời gian nữa?” Tô Nhã Kì giật mình, tại sao lại rời đi nhanh như vậy?
“Đúng vậy mẹ, nếu đã trở lại, thì hãy ở thành phố Nam Dương them một khoảng thời gian đi!” Hoắc Vũ Hạo cũng có hơi chút ngạc nhiên.
Vân Tử Lăng lắc đầu “Không được, mẹ muốn về Nhật Bản……
Cô không muốn ở lại nơi này.
Ở lại thành phố bi thương này.
Tất cả mọi sự đau đớn, mọi sự ly biệt đều ở chỗ này.
Cô không cách nào chấp nhận, cô muốn chạy trốn.
Cô muốn về Nhật Bản, muốn trở về nơi yên bình kia.
Thấy vậy, Hoắc Vũ Hạo cũng không biết nói gì thêm nữa.
Trên bàn cơm không khí lập tức liền trở nên rất áp lực.
Sau bữa tối, Vân Tử Lăng dẫn Tô Nhã Kì ra chiếc ghế ngoài vườn hoa.
“Nhã Kì, ngày mai dì đi rồi, chỉ còn lại con và Vũ Hạo ở lại nơi này, thật là có chút không yên tâm đâu, tên nhóc đó cũng không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, nếu là con có chịu ủy khuất gì thì hãy nói cho dì, dì tới dạy dỗ lại nó!” Vân Tử Lăng lo cô ấy chịu thiệt liền nói.
đôi mắt Tô Nhã Kì lập tức đỏ lên “Một mình con gái, ở một thành phố xa lạ, khẳng định không thể nào không chịu ủy khuất, nhưng mà không phải sợ, mỗi người phụ nữ đều sẽ trưởng thành, mỗi người cả đời đều sẽ không thuận buồm xuôi gió, nhưng nếu là gặp được đúng thời điểm, cũng sẽ phải kiên cường, tìm một một người chồng tốt bảo vệ cho mình, nhưng mà, nhiều lúc, cần chính mình tự trưởng thành, như vậy, các con mới có thể sát cánh bên nhau đi trên một con đường dài!”
Cô biết Tô Nhã Kì sinh ra, đã là một đại tiểu thư danh giá.
Cô càng biết Tô Nhã Kì không hề giống những tiểu thư con nhà giàu khác, không có sự kiêu ngạo, cô ấy rất thanh thuần, chất phác.
Nhưng càng là như thế, mới càng làm cho cô lo lắng, đơn thuần như vậy thật sự có thể ở bên vũ hạo đến cuối cùng hay không.
Dù sao thì, trên thế giới này thật sự quá nhiều sự âm hiểm.
Mà cô ấy lại đơn thuần như vậy, Vũ hạo không có khả năng 24 giờ đều ở bên cạnh con bé.
Đoạn tình cảm ngọt ngào này cũng ẩn chứa rất nhiều sự nguy hiểm……
“NHã Kì com hãy nhớ kỹ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đầu tiên con nhất định phải giữ vững trái tim mình , chỉ có nội tâm cũng đủ mạnh mẽ, mới có thể không sợ gì cả!”
“Dạ, con biết rôi!” Tô Nhã Kì vội vàng gật đầu.
“Còn có, nếu rảnh rỗi thì cứ gọi điện thoại cho dì, nếu nó bắt nạt con, con nhất định phải nói cho dì biết, nhớ chưa?”
“Dạ vâng!”
Tô Nhã Kì mỉm cười dựa vào trong lòng ngực Vân Tử Lăng.
Vân Tử Lăng ôm cô, nhìn về phía bầu trời đầy sao.
Cô hy vọng, tình yêu của hai đứa nhỏ này sẽ thuận buồm xuôi gió…