Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 171: Áp cô lên trên tường






Sắc mặt Lục Mặc Trầm tối sầm lại, biểu cảm có chút kỳ lạ cúi đầu nhìn cô một hồi lâu.Khi trái tim Vân Khanh không khỏi run lên, đột nhiên, một giọng nói mơ hồ truyền đến từ phòng riêng bên cạnh.Còn có ai đó dùng bữa tại đây?Lục Mặc Trầm kéo cô lại, đi vào căn phòng bên cạnh nơi phát ra tiếng nói, đóng cửa gỗ lại."Anh Lục?" Vân Khanh vẫn còn khóa hiểu, đang định hỏi anh cuối cùng đưa cô tới đây làm gì, đột nhiên bên cạnh lại truyền đến giọng nói của một nam một nữ, khiến Vân Khanh bất chợt dừng lại.Giọng nam, là người mà cô quen thuộc đến tận xương, Cố Trạm Vũ.Giọng nói yêu kiều mềm mại của người phụ nữ, cô cũng quen, trong bữa tiệc đón gió đã nghe không ít tiếng cười như vậy, Vân Sương.Ngay lúc đó, cả khuôn mặt Vân Khanh cứng đờ lại.Vách tường bằng gỗ không cách âm, âm thanh nũng nịu của Vân Sương từng đợt truyền tới, "Trạm Vũ, uống thêm một chén nữa nha, hôm nay là đêm hai ba tháng chạp*, vì cuộc hội ngộ của chúng ta, còn có... Hãy trân trọng nhau."*Tiểu niên" 小年 [xiǎo nián]: Ngày 23 tháng chạp (ÂL), tức tính đến ngày này, được coi như là đã hết năm, và từ ngày "tiểu niên" đến đêm "trừ tịch" 除夕 [chú xī] (tức đêm giao thừa) là tiến hành các hoạt động để tiễn năm cũ và đón năm mới"Anh nếm thử món này đi, thịt heo hấp giòn, em nhớ trước đây anh rất thích ăn món này, lúc theo đuổi em, vẫn luôn dẫn em đến ăn ở quán cơm trường học.""Cô còn nhớ à?" Giọng người đàn ông lãnh đạm, lại có chút dịu dàng.Giọng Vân Sương càng mềm hơn, "Sao không nhớ được chứ, từng ly từng tý với anh, em đều nhớ hết, chỉ e là anh đã quên. Anh ăn thêm món này đi.""Ngưu tiên* hầm?" Cố Trạm Vũ cười nhạo, mang theo đùa cợt.*Ngưu tiên: XX của con bò đựcGiống như tiếng nắm đấm đập vào lồng ngực anh ta, giọng Vân Sương nhỏ lại, "Em thật sự không biết đây là ngưu tiên, em còn tưởng là... Á!"Người phụ nữ kêu lên, ngay sau đó là tiếng ngâm nga rên rỉ, tiếng động từ nụ hôn nóng bỏng.Ly rượu đỏ rơi xuống mặt đất, ghế ngồi là ghế sofa, lúc này âm thanh nặng nề truyền tới, Vân Sương xấu hổ, "Trạm Vũ... Ở đây không tốt, anh mở căn phòng phía sau ra.""Có gì mà không tốt? Không phải cô thích tôi làm bất cứ nơi nào chỗ nào à? Yêu Tinh.""Nếu em là yêu tinh, vậy trong đêm tân hôn đó anh chính là cầm thú... Trạm Vũ... Ưm... Tư thế chúng ta dùng trong đêm tân hôn có được không? Sau bao nhiêu năm mà em vẫn không thể quên được, anh còn nhớ chứ? Anh treo em ở..."Phía bên kia bức tường, Vân Khanh đứng sát bên cạnh, cô cảm thấy gương mặt của mình như một bức tường bị đập rơi lớp tro bụi, vẻ ngoài bình tĩnh vỡ vụn, phía dưới là một mảnh xám trắng tĩnh lặng.Cố Trạm Vũ, và Vân Sương.Vân Sương vừa mới về nước được bao lâu?Không, hình như cô vừa nghe được một bí mật kinh khủng.Đã sớm cấu kết với nhau rồi, từ tận năm năm trước, vì vậy, không phải bọn họ vừa gặp đã hợp ý, mà là tình cũ cháy lại.Đêm tân hôn năm năm trước, lần đầu tiên cô mua thức ăn thử xuống bếp, đợi rất lâu, buổi tối thấp thỏm bất an tắm rửa sạch sẽ, ngồi ở đầu giường phòng cưới, vẫn còn đang nở nụ cười ngọt ngào, trong lòng ngập tràn mong đợi.Nhưng khi cô đang buồn ngủ thị bị người giúp việc trói lại, nhốt vào căn phòng bên cạnh.Cô gọi, cô kêu, cô tìm anh ta.Cuối cùng đến nửa đêm, cô nghe thấy có tiếng mở cửa biệt thự, ký ức về khoảnh khắc đó cả đời này cô cũng không thể quên được.Tiếng hôn tiếng nuốt truyền từ cầu thang đến tận phòng của cô, quần áo bị xé nát, giày cao gót ném trên đất, sau đó tiếng động suốt cả đêm không ngừng trong phòng cưới.Đến chiều hôm sau cô mới được thả ra, nhìn lại, quần áo phụ nữ trên cầu thang đã không còn, trong phòng cưới bừa bãi một mảnh, anh ta ngủ say trên giường, mệt mỏi và thỏa mãn.Người phụ nữ kia, Vân Khanh không tìm ra được.Nhưng dù có nghĩ thế nào, cô cũng không nghi ngờ đến Vân Sương, bởi vì khi đó Vân Sương đã biến mất cùng Bạch Vũ Linh.Cô vẫn cho rằng Cố Trạm Vũ tìm phụ nữ ở quán bar để trả thù cô.






— QUẢNG CÁO —