Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 180: Ký tên ly hôn 3






Vân Khanh nhíu mày, trong lòng suy đoán nhiều cách, anh ta là thật sự bỏ qua cho cô như vậy? Hay là, anh ta là bị công ty ép buộc không còn cách nào?Cho dù nghi ngờ thế nào, ba chữ Cố Trạm Vũ kia, quả thật được viết trên tờ giấy một cách lạnh lùng.Vân Khanh có chút nghẹt thở trong giây lát, rốt cuộc là hôn nhân năm năm, giờ phút này cảm giác đau đớn của dao cùn cứa vào tim, vẫn có, trăm tư vị cùng xuất hiện, rơi vào hoảng hốt.Anh ta nhìn cô đang ký tên trên một bản khác, chỉ có điều bút di chuyển rất chậm, thoạt nhìn anh ta cũng vất vả, nhíu chặt mày, càng ngày càng chặt.Một sự trầm mặc và đau thương nhàn nhạt bao trùm không khí.Vân Khanh nhìn anh ta, từ từ nhắm mắt lại, siết chặt ngón tay, tốc độ trong chớp mắt tăng tốc.Còn anh ta lại ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ ngầu nhuốm sương mù trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú lạnh lùng, cười nói với cô, “Thật muốn hạ bút, rất khó hạ, một nét giống như một vết dao cứa tim vậy. Vân Khanh....đêm giao thừa năm năm trước, nhưng là đêm tân hôn của chúng ta, biết tại sao anh chọn ngày này ký tên không?”Trái tim Vân Khanh giống như bị một búa chậm rãi rạch ra, nước mắt chảy lại vào đáy mắt, lạnh lùng quay đầu, “Ngày nào bắt đầu, ngày nào kết thúc, bắt đầu xấu kết thúc đẹp. Đừng nói những thứ vô dụng này.”Lúc nói chuyện, hốc mắt cô cay cay, cổ họng cũng giống như dây chằng kéo căng, phát ra âm thanh run rẩy, mềm mại lại đau thương, nguội lạnh, “Cố Trạm Vũ, khuyên anh một câu, Vân Sương không phải người thường, sau khi ly hôn, anh hãy tìm cô gái đơn giản sạch sẽ, sinh một đứa con....”“Đừng nói nữa!” Cố Trạm Vũ giơ tay lên lau mặt, vẻ mặt ngấm ngầm chịu đựng đau khổ, “Giao thừa hôm nay, Khanh Khanh, ăn với tôi bữa cơm cuối cùng đi.”Vân Khanh không đồng ý, “Tôi vẫn muốn về nhà ăn cơm đoàn viên.”Cố Trạm Vũ đuổi theo viết một chữ ‘Cố’ trên bản thỏa thuận khác, “Cho dù tôi uy hiếp em, ăn cơm, tôi liền ký hai chữ còn lại, đã ký xong một bản rồi.”Vân Khanh đứng ở đó, nhìn thấy một bản ký xong kia, bản khác còn thiếu hai chữ, sự dây dưa kéo dài đau tận xương tủy này sắp kết thúc, sẽ không tiếp tục sai nữa, sẽ không giày vò lẫn nhau nữa, ngày tháng yên bình sẽ tới.Cô lại nhìn thấy sự tự giễu và trống rỗng trong đôi mắt Cố Trạm Vũ, “Tôi không có bữa cơm đoàn viên, nhà tôi vụn nát thế nào em biết, một bữa cuối, cũng không đồng ý?”Quan hệ nhà họ Cố cứng ngắc, Vân Khanh làm dâu năm năm, cô hiểu rõ, Lục Nhu Hi và Cố Diệu Thành cũng giống như một cặp chó điên.Năm năm này, Cố Trạm Vũ chưa từng về nhà ăn một bữa cơm đoàn viên, mấy năm Vân Khanh ở đó, phần lớn cũng là vượt qua trong sự ầm ĩ đập đồ, gà chó không yên.Bất kể là muốn giành được bản thỏa thuận kia vào tay hay là muốn mau chóng kết thúc cuộc giằng co đau đớn tàn khốc này, cuối cùng Vân Khanh cũng mặc áo khoác vào đi ra ngoài cùng anh ta.Địa điểm ăn cơm ở dưới lầu, đi vào liền nhìn thấy bài trí bữa cơm tất niên, Vân Khanh vừa đi, vừa nhìn bóng lưng lạnh lùng cao lớn của anh ta, có lẽ chỉ là thật sự muốn ăn một bữa cơm thôi.Vào ghế lô, cô đi vào toilet được bố trí bên trong, gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Diệp lần nữa, vẫn là không thể nào liên lạc được?Vân Khanh tập trung suy nghĩ, chuyển sang gọi điện thoại cho dì Mi, gọi cho bà ấy nói rằng bản thân cô ở ngoài ăn cơm trưa, không cần chờ.Nhưng, kỳ lạ là, cũng không thể gọi cho dì Mi.Vân Khanh lần lượt gọi thử vào số điện thoại của vài người tùy ý, đều không ngoại lệ, vẫn không gọi được.Trong lòng cô từ từ chìm xuống, cầm điện thoại lên xem thử tín hiệu, tín hiệu trước sau là bốn vạch, không nhúc nhích.Cô đặt điện thoại đặt vào trong nắp bồn cầu, tắt tín hiệu thử một chút, vạch tín hiệu vẫn là bốn vạch.Điều này cũng có chút kỳ lạ, vạch tín hiệu không thay đổi?






— QUẢNG CÁO —