Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 459: Ngủ trên giường người khác sao không trừ độc






Căn phòng tối.Không khí phảng phất mùi vị trong lành và tinh khiết.Vân Khanh hơi bị động, nụ hôn của anh rơi xuống, đôi môi mỏng nóng bỏng mềm mại, dùng sức quấn lấy đôi môi cô, không cho cô phản kháng.Cô khẽ nức nở và thở hổn hển.Đôi tay nhỏ vừa định mở đèn thì bị anh bắt lấy.Dáng người trăn trở, cùng anh dây dưa triền miên, khi đến bên giường, bắp chân cô chống vào thành giường, đôi chân dài của người đàn ông nhẹ nhàng đè lên cô.“Ưm …...” Đầu lưỡi của anh khiêu khích cô, quấn lấy lưỡi của cô, điên cuồng khuấy động trong đó.Sức nóng liên tục thồi vào bên tai, Vân Khanh không cách nào suy nghĩ, sức muốn đẩy anh ra cũng dần bị anh làm cho biến mất.Giữa những nụ hôn không có khoảng cách, càng ngày càng khó thở, cô ngửa đầu ra sau, bị anh đè phía sau, anh càng lấn vào sâu.Sắc mặt Vân Khanh ửng hồng, chỉ đành liều mạng mà thở.Lục Mặc Trầm cầm tay cô ấn vào phần bụng. Qua lớp quần, cô có thể cảm nhận được sức mạnh bùng nổ của anh.Cô định rút lại nhưng anh không cho.Trong mắt cô có một tia đỏ thẫm, cô sợ hãi, bị anh hôn không cách nào phản kháng, bất giác dùng sức.Người đàn ông hé đôi môi đỏ mọng, đôi lông mày nhíu chặt từ từ thả lỏng đôi môi đỏ của cô, nhìn cô bằng ánh mắt thiêu đốt: “Em như vầy, anh sẽ nghĩ em muốn nhanh lên đó.”Tim cô loạn nhịp, xấu hổ, lòng bàn tay như có nước sôi ngang qua, bắt lấy chiếc quần treo bên cạnh, không biết nên nói gì: “Anh đè nên em thở không nổi …...”“Còn chưa đè mà.” Khóe miệng anh hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia tà khí.Vân Khanh cắn môi, nhận thấy ngón tay anh đang từng bước luồn vào trong vạt áo.Cổ áo được mở ra, cô cúi đầu thì có thể thấy anh càn rỡ ……Cô chóng mặt, bị anh cởi áo khoác.Người đàn ông bị bóng tối bóp nghẹt: “Sao lại mặc quần?”Anh phàn nàn vì nó khó cởi.Vân Khanh thấy anh vội vàng, không biết ai chế nhạo cô mặc váy chật, có một lần ở văn phòng, cô nào đâu dám mặc lần nữa.Quần là đồ tốt.Chiếc quần bây giờ rất tuyệt.Anh thấp giọng chửi bới, cuối cùng cũng xé xong, mặc chiếc áo sơ mi trắng vào cho cô, bế cô đi lên sân thượng của ngôi nhà.Vân Khanh bị anh ôm vào giữa lan can màu đen. Anh cúi đầu hôn lên vai cô, đồng thời dùng sức giữa chặt eo cô.Cô rõ ràng cảm nhận được điều anh muốn. Cô thở gấp và nắm chặt lan can rồi thì thào: “Đừng tạo tiếng động lớn.”Sân thượng là khoảng trống lộ thiên và phòng của trẻ em ở bên dưới.Không được ......Cô nhắm chặt mắt và thở hổn hển.Người đàn ông bẹo má cô, hôn thật sâu, ánh mắt thâm thúy cùng giọng nói vô cùng gợi cảm: “Em xem em có thấy thích không?”Vân Khanh cảm thấy mồ hôi của mình nhỏ xuống vai cô.Nụ hôn che dấu âm thanh không hẹn mà vang lên cùng lúc của hai người.Gió trời lồng lộng như đang trôi trên mây, đứng không vững, Vân Khanh nắm chặt cánh tay anh, hơi nóng dồn dập khiến đầu óc trắng xoá, dâng lên từng đợt, như sóng vỗ đỉnh núi, vỗ cỏ cây run rẩy, lý trí không còn gì cả.Từ từ, gió dịu xuống, không biết qua bao lâu, mồ hôi đầm đìa, cô bối rối nhìn lên, anh ôm mặt cô, vuốt mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi.Đôi mắt đen đã khóa chặt cô.“Anh đừng nhìn em …...” Sau đó cô ngượng ngùng, trốn trong vòng tay đẫm mồ hôi của anh.“Đẹp thì nhìn thôi.” Anh vẫn không rời mắt.






— QUẢNG CÁO —