Trần Gai Ý tỉnh dậy, cô ôm đầu nhìn mọi thứ xung quanh. Quản lý của cô vừa đi mua đồ về, thấy cô lại thì vô cùng vui mừng:
- Ý Ý à, em tỉnh lại rồi chị mừng quá.
Cô nhìn chân mình bị bó bột rồi hững hờ nói:
- Chị Chi, em tưởng em chết rồi chứ?
Thấy Trần Giai Ý như đang muốn chết, chị Chi ôm cô vào lòng rồi ấm áp hỏi:
- Em bị điên sao? Sao lại chết chứ, hôm đó sao em lại bị xe tông trong khi trời mưa to như vậy?
Cô đau lòng kể lại sự việc hôm đó, kể tới đâu, nước mắt chảy tới đó. Cô yếu đuối nói:
- Sao em lại bị gãy chân? Sao người đó không tông em chết luôn đi hả chị?
Nói rồi cô ghét bỏ đánh đấm vào hai đôi chân đang bị bó bột của mình. Quản lý chỉ có thể ôm cô lại mà trấn an:
- Em đừng có lụy tình như vậy. Em nên nhớ em là diễn viên ca sĩ nổi tiếng Trần Giai Ý, chứ không phải là người dựa hơi dựa sức của thằng Ngô Tuấn Triết. Em để đó, con Trà Xanh kia biết tay với chị.
Trần Giai Ý không muốn làm lớn chuyện, liền khóc lóc van xin chị quản lý.
Chị ấy cũng phải chiều theo ý cô mà không đập chết tên cặn bã đó. Những chuyện đã bị Hàn Thương Ngôn ở ngoài nghe thấy hết, anh nghe từ cái đoạn " Sao em lại bị gãy chân? Sao người ta không tông chết em luôn đi."
Hàn Thương Ngôn nghe được tất cả và vô cùng đau lòng khi thấy người mình yêu bị cắm sừng. Anh đang định bước vào thì một đôi nam nữ đi tới phòng của cô. Anh lùi lại rồi ngồi xuống ghế ở bên ngoài phòng bệnh để nghe ngóng tiếp.
Đôi nam nữ đó không ai khác chính là Ngô Tuấn Triết và Hồ Thanh Trà. Hai con người đó bước vào căn phòng hồi sức của cô.
Ngô Tuấn Triết thấy cô nằm trên giường bệnh với cái đầu băng bó, cái chân bó bột. Hắn đau lòng liền nói:
- Ý Ý à, sao lại ra nông nỗi này? Em đau lòng vì anh mà chạy ra ngoài đường lớn. Anh xin lỗi chuyện hôm qua nha?
Trà Xanh lúc này bỗng quỳ xuống rồi van xin:
- Ý Ý à, cậu đừng giận mình. Hôm qua, tất cả là do mình. Cậu làm ơn hãy tha lỗi cho mình được không?
Trần Giai Ý lấy hết kiên cường để khi nói chuyện với hai con người cặn bã này cô không được khóc
- Hai người còn mặt mũi để tới đây sao? Hôm đó, tôi đã nói hết nước hết cái rồi. Trong cuộc đời của tôi sẽ không bao giờ xuất hiện hai người nữa.
Ngô Tuấn Triết quỳ xuống bên giường rồi cầm lấy tay cô cầu xin:
- Anh cầu xin em đó, làm ơn đừng rời xa anh. Anh vẫn còn tình cảm với em mà, anh với Thanh Trà chỉ là cảm xúc nhất thời thôi.
Cô lạnh lùng gạt tay hắn ra rồi nói:
- Làm ơn đừng để bàn tay bẩn của anh chạm vào người tôi. Thật Kinh Tởm! Ngày mai, tôi sẽ công khai chuyện hai chúng ta chia tay. Chị Chi, mau tiễn họ đi! Em thật sự chướng mắt lắm rồi.
Chị Chi ghét bỏ đuổi hai người họ ra ngoài.
- Chị đi có việc rồi, em ở lại đợi chị quay về nhé?
Cô gật đầu. Chị quản lý yên tâm rời đi. Mọi người rời đi hết, Hàn Thương Ngôn mới dám đi vào. Cô thấy anh là người lạ mà tự ý xông vào như vậy thì vô cùng khó chịu:
- Anh là ai mà sao tự ý vào phòng người ta như vậy?
Hàn Thương Ngôn tháo chiếc kính râm ra, để lộ gương mặt vô cùng đẹp trai. Anh tự lấy ghế ngồi xuống rồi nói:
- Tôi là người tông trúng cô. Tôi tới đây là để xin và bồi thường.
Trần Giai Ý nghe vậy thì không trách móc anh mà còn cảm ơn:
- Tôi phải xin lỗi anh mới đúng, vì tôi mà anh phải suy nghĩ. Nhưng cũng phải cảm ơn anh nên tôi mới gẫy chân, mới có những tháng ngày nghỉ dưỡng bình yên. Thật sự bây giờ tôi vô cùng mệt mỏi. Tôi chỉ muốn chết đi thôi.
Hàn Thương Ngôn thở dài rồi nói:
- Haizz, diễn viên ca sĩ nổi tiếng Trần Giai Ý vì một tên cặn bã mà muốn giết chết bản thân. Tôi thấy cô thật ngu ngốc đó.
Cô thấy anh đang xúc phạm bản thân mình, cô bật lại:
- Sao chứ? Sao anh lại nói tôi ngu ngốc. Tôi...
Cô chưa kịp nói, anh đã nhảy vào:
- Còn phải nói sao? Cô chỉ vì một tên cặn bã cắm sừng mà đã lao đầu vào xe tôi. Cô phải dùng thực lực, phải dùng nhăn sắc để khiến hắn hối hận chứ. Nếu hôm đó, tôi mà không phanh kịp có phải giờ này cô đã chết rồi không?
Trần Giai Ý nghe tới Ngô Tuấn Triết thì lại bật khóc mà thừa nhận:
- Ừ đúng đó, là tôi ngu. Nhưng tôi không chấp nhận được việc bồ tôi lại cặp với lại bạn thân tôi... Tại sao... họ lại làm vậy với tôi chứ? Còn cả anh nữa, sao lúc đó không tông chết tôi đi.
Cô đau lòng đánh chân của mình. Anh biết đã hơi quá lời, chạm đến nỗi đau của cô liền vội vàng xin lỗi.
- Làm ơn, xin cô đừng khóc. Tôi xin lỗi vì đa nặng lời quá lời với cô. Nhưng tôi xin cô làm vậy tôi cảm thấy vô cùng có lỗi.
Trần Giai Ý lau nước mắt rồi nói:
- Anh về được chưa? Nếu chị tôi biết anh là người tông trúng tôi thì anh không xong đâu. Anh mau đi về đi.
Hàn Thương Ngôn gật đầu đặt bó hoa hồng xuống rồi ấm áp nói với cô:
- Tôi có bó hoa này tặng cô. Còn bây giờ tôi về đây.
Anh rời đi. Trần Giai Ý lại suy nghĩ về những hành động của mình vừa rồi
- Anh ta nói đúng, tại sao mình lại đi lụy tình một tên cặn bã cơ chứ. Đúng là ngu mà
Hàn Thương Ngôn đeo kính râm vào rồi gọi cho một ai đó:
- Alo, tụi mày, tao có chuyện muốn chúng mày làm. Mau đi dằn mặt một thằng cho tao.
- Là ai vậy đại ca? Thằng nào mà có gan vậy dám động tới đại ca?