Cô Vợ Trẻ Con Và Ông Trùm Hắc Đạo

Chương 74: Vũ Thanh An



Thời gian yên bình cứ thế mà trôi qua Vũ Thành chu toàn chăm sóc Trình Vân từ đầu đến cuối , ngày dự kiến sinh cũng đã có , thời gian dự sinh càng đến trong lòng lại càng lo lắng hơn phần nào

" Cao Trí nói một tuần lận , sao vào viện sớm như vậy chứ ''

Trình Vân ăn ngon mặc sướng nhìn người đàn ông trước mặt tính toán gì đấy vô cùng cẩn thân mà không khỏi bật cười , xem ra người lo lắng nhất bây giờ chính là Vũ Thành

" Vậy cho an toàn ''

Không những an toàn mà còn phải đảm bảo sức khoẻ cuối ngày gần sinh con , dù sao những ngày dự sinh vẫn là nguy hiểm nhất huống hồ chi nha đầu nhỏ này mang thai lại không có chịu chứng gì quá rõ ràng , suốt hành trình mang thai 9 tháng

Cơ thể và sức khoẻ lại vô cùng khoẻ , người ta bảo bụng càng lớn thì giấc ngủ sẽ càng khó khăn hơn nhưng Trình Vân lại trước sau như một

Ngủ nhiều lại càng ăn nhiều , da vẻ càng lên hương vẹn toàn hồng hào sắc sảo hơn

" Anh không đến công ty sao hơn 3 tháng rồi đấy ''

" Không sao ,

Em ngủ đi ''

Vũ Thành âu yếm dìu cô nằm xuống trên môi còn mang chút ngân nga câu hát gì đấy , Trình Vân sau hồi cũng dần thiếp đi

Nhìn dáng vẻ ngủ ấy khiến trái tim anh không ngừng rộn nhịp ước mãi thời gian có thể trôi qua chậm lại để anh có thể nhìn được dáng vẻ diễm lệ yêu kiều này của cô

Mơ màng tỉnh giấc nhìn về phía Trình Vẫn còn đang say giấc , anh đi đến vuốt ve nhẹ tóc của cô

Ánh mắt dịu dàng liền chuyển thành hốt hoảng khi nhìn thấy nước ối vỡ ra

" Cao Trí , mau ....mau ''

Nghe được tiếng gọi thất thanh của Vũ Thành , Cao Trí liền cầm áo Blouse chạy về phía phòng đã nhìn thấy nước ói vỡ ra liền nhanh chân bốn cẳng bấm nút cấp cứu

" Sanh rồi sao ...''

Cô mơ màng mở mắt đã nhìn thấy có rất nhiều người quay quanh mình , còn có cả vẻ mặt lo lắng đến nổi không còn giọt máu trên khuôn mặt tuấn tú ấy mặc dù có hơi đau vì quặn thắt nhưng vẫn nhẹ nhàng an ủi lấy anh

" Em không sao , anh đừng lo lắng

Ở đây đợi em nha có được không ''

Vũ Thành sau hồi suy nghĩ vẫn ngậm ngùi buông tay Cô , thấp thỏm ngồi xuống nền đất lạnh không ngừng chấp tay cầu nguyện

Ánh mắt thẫn thờ nhìn vào sâu trong cánh cửa phòng cấp cứu

" Chúc mừng mẹ tròn con vuông ,

Chăm vợ mạnh đấy , đứa trẻ 3.2kg nha ''

Cuối cùng thì lời cầu nguyện vẫn có hiệu nghiệm , mẹ tròn con vuông thì quá tốt

Cao Trí nhìn được nét mặt phấn khởi của Vũ Thành đáy lòng có chút mừng thầm liền lắc đầu vỗ vai anh rời đi

" Sao cô ấy còn chưa tỉnh ''

Trình Vân được các y tá đẩy ra trong trạng thái vẫn còn hôn mê mặc dù vừa mới sinh xong nhưng thần sắc vẫn vô cùng hồng hào , chỉ có môi hơi chút khô

" Vũ Thiếu yên tâm , thuốc mê vẫn còn nên đợi khoảng lâu sau sẽ tỉnh lại thôi ''

Anh chàng y tá khôi ngô bên cạnh nhanh nhạy bước đến , trao lại đứa bé cho Vũ Thành

Nhiều y tá xung quanh lại không ngừng ngưỡng mộ tình yêu mà anh dành cho cô

Trên đời này rất hiếm có người chồng nào được như anh , điều đầu tiên Vũ Thành quan tâm đến lại là vợ mình mà không phải đứa con vừa chào đời

" Nhóc con xấu xí ,

Con có biết vì con mà mẹ rất mệt không ''

Anh trầm tĩnh sờ nhẹ lên khuôn mặt đỏ hỏn của đứa bé trông vẻ có chút chán ghét để nhẹ lên giường nhỏ

Liền vội vàng đi đến bên cạnh Trình Vân nắm chặt lấy bàn tay nhỏ ấy đặt vào lòng

Ít lâu sau cuối cùng đã tỉnh dậy, thuốc mê tan vậy mà thuốc tê cũng dần tan đi

Trình Vân nhíu mày vì đau nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ngủ quên của ai kia

Liền không nhịn được mà khều nhẹ trêu chọc , Vũ Thành giật mình mở mắt đã nhìn thấy cô

Không chủ động được sự vui mừng mà ôm chầm lấy Trình Vân , giọt lệ hơi nhỏ xuống vai áo

" Sao lại khóc chứ , đã nói không sao mà thấy chưa anh cứ lo lắng quá đấy ''

" Ừ ''

Trình Vân ân cần vuốt ve lưng an ủi , vội nhìn sang đứa nhỏ đang ngủ trên chiếc nôi nhỏ

Khuôn mặt đỏ hỏn bờ môi nhỏ nhắn xinh xinh , ấy thế mà nhìn rất rõ chân mày , toàn bộ vẫn giống anh y đúc

" Ha , đúng là trẻ nào mới sinh xong cũng xấu xí ''

Cô nhìn đứa trẻ rồi nhìn sang anh không nhịn được cười , lúc cười lại vô tình chạm đến vết mổ hơi nhói chỉ là mới hơi nhói đủ đã làm cho người đàn ông bên cạnh rối rắm chân tay cả lên

Sáng sớm hôm sau , thuốc tê cơn nhói cuối cùng cũng dịu hẳn đi xuống nhưng khi chỉ vừa mới đặt chân xuống giường đi một bước đã cảm thấy như có một luồn điện giật từ lòng bàn chân đi lên tới cổ họng , đây chính là hậu quả việc phải đẻ mỗ

" Vẫn may vết mỗ không có xấu xí ''

Trình Vân được anh dìu đi vẫn không quên nhìn vào vết mỗ kéo dài nguyên đường , trong mắt có chút thất vọng , nhưng nhìn đứa bẻ ngủ mà còn tủm tỉm kia thì liền đã vui vẻ

Hy sinh một xíu cho con cũng không sao dù sao bây giờ thẫm mỹ tiên tiến bỏ ra chút tiền làm nên là được hoặc để lại chẳng sao

" Đứa nhỏ cưng thế này , giống bố nó y đúc ''

Tần Liên hào hứng buông tay Lãnh Minh đi đến bên chiếc nôi mà trên miệng không ngừng tóm tắt khen ngợi , sẽ có một ngày cô và Lãnh Minh sẽ như vậy cho mà xem

" Đi lại được rồi sao ''

Lãnh Minh An cùng Tần Nhi nhẹ nhàng đi đến đã nhìn thấy Trình Vân đã có thể thoải mái đi lại , trên môi mừng rỡ

Nghe qua đâu vì sức không đủ cho nên Cao Trí đã chuyển sang đẻ mỗ , nghe thôi cũng đã thấy thương cho nha đầu nhỏ này

" Vâng ,

Không sao em đi lại được mà ''

Phòng bệnh bỗng lại hoá thành phòng tụ họp đông đủ của bọn họ , không khí vui tươi nhộn nhịp hoà chung nhưng ....ánh mắt Vũ Thành vừa hạnh phúc vừa thất thần

Ba người kia nhìn cũng thấu được chuyện gì trong lòng Vũ Thành , chỉ có thể thở dài cầu mong

Sau hơn khoảng ba tiếng đồng hồ ai nấy đều về , giờ đây trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng và đứa con nhỏ , lúc này mới nghe được tiếng quấy khóc oe oe của Vũ Thanh An

Trình Vân dịu dàng bế con ra dáng mẹ bỉm sữa chuyên nghiệp cho bé bú , Vũ Thành đứng kế bên chứng kiến được mà không khỏi sung hỉ nhưng sâu trông đáy mắt ấy lại có gì đó .....ghen tị

Nơi đấy đáng ra phải thuộc về anh !

Uống no nê vẫn là đi ngủ không còn tiếng quấy khóc oe oe nữa chỉ còn lại không gian của hai người

Giờ đây con cũng đã ra đời cuộc sống chắc hẳn sẽ có chút gì đó thay đổi ....thời gian đầu cứ vậy mà dành cho con sau đấy như thế nào vẫn nên tính sao

" Anh ....đâu nhất thiết phải như vậy ''

Tính đến thời điềm vào viên và xuất viện coi như tròn 1 tháng , đúng 1 tháng Vũ Thành mới an tâm có thể để Trình Vân xuất viện về nhà

Thời biểu trong Vũ Thị từ khi có cậu chủ nhỏ dần thay đổi khác đi , từ nhà cửa được sửa sang khắp nơi đều là thảm lông mềm mịn

Cậu chủ nhỏ cứ vậy mà lại được người trong Vũ Gia một mực cưng chiều quý mến , sáng sớm sẽ được bác quản gia bế ra trước sân tắm nắng buổi sáng một ngày sẽ được tắm rửa một hai lần

Vũ Thành quyết đoán để con trai mình ngủ một phòng riêng cùng bác quản gia , Trình Vân ban đầu định ngăn cản nhưng nhìn thấy vẻ kiên quyết từ trên khuôn mặt băng lãnh kia đành bó tay chịu thua