Võ An Tú cùng Trần Tuấn Phong im lặng nhìn nhau, trong mắt cả hai đều tỏ vẻ kiên định cùng đau lòng.
Võ An Tú đau lòng bởi vì người đàn ông của cô thật mạnh mẽ, bởi vì mạnh mẽ nên luôn gánh chịu một cách thiệt thòi. Anh can đảm cùng có trách nhiệm đến nỗi cho dù đã không thể trở về như khi xưa, một thời hùng mạnh cùng vững vàng nhưng anh chưa từng buông thả bản thân cũng như buông lỏng trách nhiệm của mình.
Còn Trần Tuấn Phong đau lòng bởi vì người con gái mà anh vô tình bắt lấy này lại vì một kẻ khiếm khuyết như anh mà làm những chuyện mà cô đáng lẽ ra không cần phải gánh chịu.
Cả hai người đều chỉ là bèo nước gặp nhau sau đó vô tình cùng nhau kết hôn mà lại có thể chấp nhận hy sinh bản thân mình.
Anh vì đất nước mà nguyện cống hiến cả đời, còn em sẽ vì anh mà hy sinh bản thân mình.
"Khụ, khụ..."
Trong lúc cả hai chỉ lo nhìn nhau thì một tiếng ho khan cắt đứt cái nhìn đầy yêu thương của bọn họ. Trần Tuấn Phong xấu hổ mà vội vàng dời ánh mắt nhìn sang người lãnh đạo của đất nước đang ngồi lù lù bên trong phòng bên.
Anh không ngờ rằng sẽ có một ngày mình thất thố trước mặt cấp trên như vậy. Vị vua trước mặt này không những là cấp trên còn là người chú thân thiết của anh.
Võ An Tú liếc nhìn người đàn ông khuôn mặt đầy ý cười, tuy hiện tại ông ấy đã trên năm mươi nhưng khuôn mặt lại tuấn tú trẻ trung, làn da không một chút nếp nhăn, cả người đều tràn đầy khỏe khắn. Ánh mắt ông ấy đậm ý trêu chọc cùng vui vẻ.
Đối với thối quen xem xét người khác của mình, cô có thể chắc chắn người này không phải đèn đã cạn dầu, ông ấy chẳng khác nào một lão hồ ly đang chờ đợi con mồi khoe khoang rồi mới tóm gọn.
Nhưng dù vậy cô lại có thể cảm nhận sự vui vẻ thật sự của người này khi nhìn về phía Trần Tuấn Phong, ông ấy giống như một vị trưởng bối thật sự vui mừng khi nhìn thấy người thân của mình hạnh phúc.
"Xin chào." Hoàng Thúc Vinh bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình của cô liền mỉm cười nói: "Ta là vua của đất nước này. Con có thể gọi ta là chú Vinh giống như thằng nhóc này."
"Chú Vinh." Võ An Tú nhìn sang anh sau đó gật đầu gọi nhỏ.
Trần Tuấn Phong đưa tay nắm lấy tay cô rồi dịu dàng nói: "Chú ấy là bạn của người thân anh. Em không cần để ý."
"Được." Võ An Tú mỉm cười nhìn anh rồi gật đầu. Tuy đáp ứng nhưng một vị vua ở trước mặt sao cô có thể thất lễ được, ít nhất thì cũng giữ lễ để không có chuyện gì xảy ra.
Đối với một cô nương thời cổ đại như Võ An Tú thì vua chính là người có quyền lực cao nhất, không chỉ vậy đó cũng là một hồi ác mộng đối với cô.
Nếu không phải vị hoàng đế ở kinh thành xa xôi kia không mở miệng nói lời vàng ngọc kia ra thì có lẽ cô sẽ không bị đuổi giết như thế kia. Không cô cảm thấy chuyện này mình hẳn phải cảm ơn vị ấy, nếu như không phải như vậy thì cô sẽ không thể đến thế giới này, sẽ không gặp được người yêu cô mà chính cô cũng chìm đắm trong sự dịu dàng ấy.
Hoàng Thúc Vinh thoáng bĩu môi sau đó trở nên nghiêm túc mà nhìn anh. Ông ấy đưa điện thoại vừa có tin nhắn được gửi sang ra rồi giơ lên cho anh nhìn.
Trần Tuấn Phong cũng không khách khí mà nhìn nội dung bên trong. Võ An Tú ngồi bên cạnh không nhịn được sự tò mò mà cũng thoáng nhìn qua.
Cô biết hai người bọn họ sẽ không tránh né cô khi bàn chuyện đại sự, nếu đã vậy cô cũng không cần giả vờ như không biết nữa. Thà rằng nắm rõ tình thế để có thể bảo vệ tốt những người bên cạnh còn hơn mơ hồ mà lăng xăng khắp nơi để bày tư thế.
Bên trong điện thoại là một phần báo cáo cơ mật của thám tử được Hoàng Phúc Vinh phái đi để chú ý động tĩnh của những đất nước xung quanh. Phần báo cáo được viết bên trong cực kỳ mơ hồ giống như người viết đã viết cực kỳ nhanh trong tình trạng nguy cấp.
Nhưng dù vậy những kẻ đã trải qua sóng gió giống như ba người thì không thể nào không hiểu được, những dòng chữ tối nghĩa này lại mang rất nhiều nội dung cực kỳ quan trọng đối với đất nước này.
Hoàng Phúc Vinh thu điện thoại về hai mắt cũng trở nên âm trầm, ông ta chẳng thể nào ngờ được những kẻ đó không chỉ muốn nắm quyền mà còn muốn bán nước.
Ông ấy không hiểu làm như vậy thì bọn chúng có lợi ích gì, đúng là nghiệp chướng mà. Dường như ông ấy đã quá dễ dàng chấp nhận việc họ làm nên hiện tại cái mác vua một nước đã hoàn toàn bị những kẻ có quyền hành khinh thường.
"Chú Vinh." Trần Tuấn Phong nhìn ông ấy sau đó cực kỳ nghiêm túc nói: "Ngài cần phải lập lại quyền uy của mình rồi."
"Ta biết. Chúng đã đi quá giới hạn của mình rồi." Hoàng Phúc Vinh gật đầu thở dài.
Ngày tháng ăn chơi của ông ấy kết thúc rồi, từ nay về sau không thể tiêu sái tự do tự tại nữa. Những kẻ ngu xuẩn kia đúng là tìm việc để ông ấy làm mà, hoàng gia một lần nữa phải lập uy rồi.