Thấy Liên ngất đi, Kiên bước nhẹ đến bên cạnh Liên, mắt nhìn chằm chằm vào Liên đang nằm bất động dưới hiên nhà.
Kiên đứng nhìn một lúc rồi vác cuốc lên vai đi ra đồng, bỏ lại sau lưng sự sống chết của Liên.
Anh lại một lần nữa nhẫn tâm bỏ mặc Liên với nguy hiểm, anh chỉ muốn cái thai kia phải mau sớm biến mất để anh khỏi phải chướng mắt. Trong những ngày qua, anh vô cùng gai mắt khi nhìn thấy cái thai trong bụng Liên ngày một lớn hơn.
Kiên ghé vào quán rượu đầu Thôn nhưng không thấy ai, chỉ thấy quán trống trải không có chút hơi ấm của con người. Anh dựng cuốc xuống gốc cây đa rồi đẩy cửa bước vào nhà...
Két...
Nhìn ngó xung quanh nhưng không có ai...
Kiên thở dài rồi ngồi xuống ghế, đưa tay rót tách trà uống một cách nhàn nhã.
Đợi mãi nhưng không thấy Hà về, Kiên buồn bực đứng lên rời đi.
Kiên không còn tâm trạng nào để đi ra đồng, anh mang theo phiền não lê thê trở về nhà !
Vừa về đến nhà đã thấy Liên nằm trên vũng máu tươi, Kiên bế cô về phòng rồi đi gọi thầy lang.
Động tác của Kiên không chút gì gọi là khẩn trương, giống như kẻ ngoài cuộc đang tiện tay giúp đỡ người qua đường đang gặp nạn.
Kiên sang Thôn bên cạnh mời thầy lang về, đó là thầy lang đang theo dõi sức khỏe cho Liên bấy lâu nay.
……………
"Vợ tôi thế nào rồi thầy ?"
'Haiz, tình hình của cô ấy rất kém, còn...còn cái thai thì không thể cứu được nữa, đã quá muộn rồi. Đó là một bé trai !'
Kiên nhìn Liên rồi quay sang nhìn thầy lang "Cô ấy thì thế nào ?"
'Vợ cậu có thể là cũng không qua được ! Tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu cô ấy, nhưng...'
"Nhưng thế nào ?"
'Có qua được hay không thì tôi không chắc chắn lắm, hy vọng cậu đừng quá đau lòng !'
Kiên cười lạnh "đau lòng sao ? Ha...vậy thì ông hãy chữa trị theo cách tốt nhất...tốt nhất là không thể tỉnh lại được nữa !"
Thầy lang thoáng ngỡ ngàng "quả đúng là ông nhìn người không nhầm, cậu ta trông vẻ bề ngoài đạo mạo nhưng tâm can rắn rết".
"Ông hiểu ý tôi chứ ?"
Thầy lang khẽ cười rồi lạnh lùng lên tiếng "tôi là lương y, việc của tôi là cứu người...tôi không quen hại người, nếu cậu muốn thì tự mình ra tay".
Liên cũng vừa tỉnh lại, trong cơn mơ màn nghe thế thì mi mắt chợt rung lên "anh ta thật quá nhẫn tâm !"
Kiên quay mặt đi, để lại vài lời vu vơ..."ông không muốn ra tay thì để tôi, tóm lại thì cô ta phải đi theo đứa con hoang kia".
Thầy lang nhìn theo bóng lưng Kiên, cho đến khi bóng anh khuất sau cánh cửa "haiz, cô gái trẻ à...cô thật quá bạc mệnh, đời cô sao lại vướng phải người đàn ông nham hiểm độc ác đó chứ !"
Liên chợt nấc nghẹn "thầy, đứa bé..."
Thầy lang thở dài "haiz...đứa bé đã đi rồi !"
- Thứ làm hại đến đứa bé là gì vậy thầy ?
'Đó là cỏ hồ lô ba".
Ngừng một lúc thì thầy lang lại nói tiếp "cách làm sảy thai này rất ít người biết đến...người này lại biết và hạ thuốc một cách tinh vi như vậy, rõ ràng là..."
Liên biết chắc chắn là Kiên đã hạ thuốc hại chết đứa con.
Nước mắt Liên tuôn thành dòng "con, đứa con đáng thương của mẹ...là tại mẹ, mẹ đã hại con. Tại sao mẹ lại tin con người đó để người đó thừa cơ ra tay với con".
Thầy lang ngồi xuống bên cạnh Liên "Cô gái à ! Ta có thể giúp gì cho con trong lúc này ?"
Liên yếu ớt lên tiếng "Thầy ơi ! Thầy tìm cách đưa con rời khỏi nơi này, có được không ạ ?"
'Ta hứa với con'.
Dù cho Liên không lên tiếng nhờ vả thì thầy lang cũng đang có ý định đưa Liên rời khỏi, ông không yên tâm để Liên ở lại. Ông sợ Kiên sẽ làm hại đến Liên, một người đàn ông đã ra tay hại chết đứa con của mình thì còn chuyện đại ác nào có thể cho qua, hơn nữa vừa nãy Kiên đã có ý định muốn giết chết Liên.
…………
Dưới sự giúp đỡ của thầy lang thì Liên được rời khỏi nhà Kiên một cách an toàn.
'Giờ con muốn đi đâu, ta sẽ đưa con đi ?'
- Thầy hãy đi về hướng cánh đồng rộng, nơi đó sẽ có người giúp con !
Thầy lang hiền hoà lên tiếng "Được, để ta giúp con". Ông cõng Liên đi về phía cánh đồng rộng đầy mù sương...đi mãi rồi đi mãi...
Cuối cùng thì Liên cũng được an toàn đến nơi.
Tiếng vọng ra từ trong căn nhà tranh "con đã đến rồi sao ?"
Liên khóc đến thảm thương "thầy...con của con đã đi rồi !"
Ta biết rồi...
Két...
Cánh cửa mở rộng, cụ già đang ngồi khắc người gỗ. Ông bỏ con dao trên tay xuống bàn, nâng mắt lên nhìn Liên "con vào trong đi rồi hẳn nói !"
Thầy lang dìu Liên vào nhà...
'Chào cụ, tôi là thầy lang...tôi từng theo dõi sức khỏe của cô gái trẻ này bấy lâu nay !"
Ông cụ ôn tồn lên tiếng "Ừm, chào thầy. Thầy cũng ngồi đi".
'Cảm ơn cụ'
//Hôm nay, thầy đã thăm khám cho Liên đúng không ?
Thầy lang gật đầu !
//Thế đứa bé kia đâu ?
Thầy lang đưa chiếc hộp gỗ đến trước mặt thầy lang "Thưa cụ, đứa bé ở trong chiếc hộp gỗ này !"
Ông cụ nhận lấy rồi mở ra xem..."Ừm..."
Liên gạt đi nước mắt trên mặt, giọng nghẹn ngào "thầy..."
Ông cụ nhìn Liên và khẽ khàng khuyên nhủ "con đừng quá đau lòng, đã là họa thì không thể tránh !"
- Dạ thưa thầy ! Nhưng con của con vô tội.
Ông cụ xoa đầu Liên "phấn chấn lên con".
Thầy lang từ biệt Liên và ông cụ ra về...
Vừa về đến đầu Thôn đã thấy Kiên đứng đợi từ trước, vừa nhìn thấy thầy lang thì sắc mặt Kiên trở nên lạnh lùng "ông đã đưa cô ta đi đâu ?"
'Tôi đã đưa cô ấy rời khỏi Thôn, cậu đừng phí công tìm kiếm mà vô ích !'
"Hôm nay, là ngày cuối cùng của ông. Tôi cho ông ba mươi giây để nhìn thế giới tươi đẹp này lần cuối".
'Không cần, cậu cứ ra tay đi. Người đàn ông đại ác như cậu...chính con ruột của mình mà còn giết, tôi có là gì !'
"Ông câm miệng cho tôi"
'Cậu chuyên làm chuyện ác, vậy mà đêm đêm vẫn có thể ngủ ngon giấc sao ?'