Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 110



Dự cảm không lành trong lòng càng mãnh liệt hơn nhưng Bạch Mặc Y cũng không nguyện để hắn nắm được cảm xúc của mình, mím chặt môi, lạnh nhạt như gió nhìn hắn, nàng dường như ngửi được mùi sắt rỉ trong không khí, làm cho người ta thấy buồn nôn, không không phải trong không khí mà là từ trên người trước mặt này tràn tới.

Ánh mắt hốt hoảng, nói, “Ngươi làm cái gì rồi?”

Lạc Linh Cẩm tiến đến từng bước, nắm chặt tay nàng bảo, “Thật ra cũng không có gì, công chúa của ta, trăm ngàn lần chớ chọc giận ta đó!” Đôi mắt hắn loé lên nguy hiểm, ngón tay khẽ vuốt nhẹ trên mặt Bạch Mặc Y, lại bị nàng quay đầu tránh, Lạc Linh Cẩm cũng không để ý, cười khẽ nói, “Chuyện hôm nay ta rất giận, ta có thể dễ dàng tha thứ cho sự tuỳ hứng của nàng, nhưng mà nàng cũng phải nhớ kỹ, sau này nàng là người của ta, là hoàng tử phi của lạc quốc, là một quốc gia chi mẫu, hành vi của nàng cũng cần để cho ta chấn chỉnh chút, chuyện hôm nay, chỉ là một chút dạy dỗ thôi!” Nói xong, bỏ tay nàng ra, trong mắt loé lên lệ khí và tàn ác nồng đậm.

Hắn quả nhiên biết! Trong lòng Bạch Mặc Y sáng tỏ, lạnh lùng cười, có chút khinh miệt bảo, “Còn chưa bái đường, tất cả vẫn chưa định số, Lạc hoàng tử nói hơi quá sớm đó!”

Lạc Linh Cẩm lại cất tiếng cười, cười dường như nàng không biết, như nghe chuyện ngu xuẩn vậy, nói, “Đều nói ngươi thông minh, xem ra hôm nay cũng chỉ có thế”

Ngón tay lướt lên tóc nàng, động tác mềm nhẹ nhưng vẫn làm nàng đau, có lẽ đau này là hắn cố ý, thấy Bạch Mặc Y định tránh, trên mặt Lạc Linh Cẩm hiện lên tia u ám, nụ cười tươi cũng trầm xuống, cúi đầu nói, “Đừng động, giống như ta không nói lại lần hai, bởi ta nghĩ ta bắt đầu tức giận rồi đó!” Cánh tay khác cũng cầm chặt thứ gì đó, Bạch Mặc Y run rẩy trước mắt một chút, rồi lại đột nhiên thu lại, nghiền ngẫm chơi trong tay, cười cười nhìn nàng mặt tái nhợt.

“Vô Thương ở đâu?” Bạch Mặc Y nhìn khối ngọc bội trong tay hắn, đó là thứ Vô Thương vẫn đeo từ nhỏ, là Sở Quân Mạc lúc Vô Thương đầy tháng do yêu cầu của thái hậu đã tiện tay giật lấy trên người đeo cho, đời trước vẫn rất trân quý, Vô Thương cũng rất thích, vì trong mắt bé, cho rằng Sở Quân Mạc là phụ vương của bé, vì thế thứ duy nhất này cũng giống như có hắn bên cạnh, đến cả khi họ khó có thể sống ở Bạch phủ, bé vẫn cất giữ cẩn thận.

“Ta không biết” Lạc Linh Cẩm cười, cười lần này rất vừa lòng, buông tay vương mấy sợi tóc ra, ôn nhu vén nó sau tai nàng, tiếp đó, đưa tay vòng qua eo nàng.

Thân hình Bạch Mặc Y cứng ngắc, cố áp chế hận ý trong lòng, biết chính mình lúc này không thể đẩy hắn ra, lần trước hắn ta cũng đưa thứ gì đó của Vô Thương, vì thế mới đồng ý gả cho hắn, lần này nàng có dự cảm chắc chắn có chuyện không ổn xảy ra, mà nàng lại vô lực cự tuyệt, nàng không thể lấy tánh mạng Vô Thương ra làm trò đùa. Nghe được lời hắn nói không biết, Bạch Mặc Y lập tức trợn mắt nhìn nói, “Không biết sao? Chẳng phải người ở trong tay ngươi đó sao?” Hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, bình tĩnh, chỉ một câu nàng biết Lạc Linh Cẩm cũng sẽ không nói cho nàng biết gì khác, giọng nói gần như rít qua kẽ răng, “Đi thôi, chẳng phải ngươi bảo muốn dẫn ta đi xem diễn đó sao/”

“Đúng thế, đây mới là chuyện thông minh nên làm!” Lạc Linh Cẩm giơ nhanh tay ra, nắm lấy nàng kéo ra ngoài, sức trên tay rất mạnh, chẳng thèm để ý có làm nàng đau hay không.

Bên hông truyền tới sự đau đớn, Bạch Mặc Y đến chút nhăn mặt cũng không, chỉ căng cứng người đi theo chân hắn, lòng vô lực mà thân thể đau, nàng cố gắng chống đỡ.

Chân bước đột nhiên dừng lại, Lạc Linh Cẩm đột ngột quay đầu nhìn nàng, Bạch Mặc Y ngước đôi mắt bình thản nhìn hắn, không nói.

“Đi vậy chậm quá, ta sợ công chúa không nhìn thấy” Nói xong ôm chặt nàng nâng lên đi tốc độ cực nhanh.

“Làm sao đây? Tiểu thư không cho chúng ta đi cùng, Lạc hoàng tử rốt cục muốn dẫn tiểu thư đi đâu thế?” Tử Lạc dậm chân vội la lên, nếu không phải nhìn thấy tiểu thư ra hiệu, nàng ta đã sớm cùng đi ra ngoài rồi.

“Tiểu thư không sao đâu!” Tử Y trầm giọng nói.

Tử Lạc luôn tin tưởng nàng ta, bởi đầu óc tử Y lúc nào cũng thông minh hơn nàng ta, nghĩ ngợi nếu Lạc Hoàng tử cưới tiểu thư, thì không làm gì bất lợi với tiểu thư, chỉ là trong lòng vẫn thấy sốt ruột.

Hồng Tiêu đứng một bên cau mày, nàng ta đã thấy Lạc Linh Cẩm uy hiếp tiểu thư, tiểu thư nén giận làm cho nàng ta cảm thấy thật khổ sở và đau lòng, sờ so4ng độc trong người nghĩ cách, hơi chút do dự, không biết chủ tử có đi cùng các nàng không, cũng không biết ở gần bên có đồng bạn trong lâu không nữa? Nhưng mà nàng ta cũng thấy rất lo, Lạc hoàng tử sẽ không vô duyên vô cớ mang tiểu thư ra ngoài, trong lòng có quyết định, mặc kệ đi, vì tiểu thư, nàng ta vẫn nên thử dđ một lần, hy vọng chủ tử họ ở ngay bên cạnh.

Cũng hy vọng đêm nay không có việc gì xảy ra thì tốt hơn!

Hồng Tiêu nhìn thoáng qua Tử Y và Tử Lạc, nghĩ đến lời tiểu thư giao phó với nàng ta, cúi đầu nói một câu, “Ta đi chuẩn bị thức ăn, đợi khi tiểu thư về chắc sẽ đói bụng”

Tử Y chưa động, Tử lạc thấy phiền phất tay với nàng ta.

Hồng Tiêu xoay người đi ra phía sau, trở lại phòng, nhanh chóng thò tay lấy hương đưa tin châm, sau đó sốt ruột đi lại không ngừng trong phòng.

Mãi lâu sau, Lưu Phong mới thở hổn hển xuất hiện trước mặt nàng ta, có vẻ như đi rất vội, cũng giống như từ nơi xa tới vậy.

“Sao tới giờ ngươi mới đến chứ?” Hồng Tiêu thấy Lưu Phong có chút oán thầm nói.

“Ta nói này, bà cô nhỏ ơi, phần này là do tử Dạ không ngủ được, hay là nhớ ta hả/” Lưu Phong có chút mệt mỏi dựa vào cạnh cửa, từ lúc nhận được tin, nói Hồng tiêu tìm hắn, hắn liều mình chạy tới, có trơờ biết đây là tốc độ nhanh nhất rồi.

“Lại nói bậy rồi, cẩn thận ta cắt đầu lưỡi ngươi đó!” Hồng Tiêu tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, thấy hắn mệt lả, giầy dính nhiều bụi bặm, nghĩ chắc hắn cũng ở một nơi rất xa, lòng bất giác hết giận, nói ngay, “Chủ tử có ở gần đây không? Lạc hoàng tử đem tiểu thư ra ngoài rồi, hơn nữa ta còn thấy hắn cầm thứ gì đó của tiểu thiếu gia nữa” Hắn hình như còn uy hiếp tiểu thư, câu sau hồng Tiêu chưa nói, nhưng nàng ta biết Lưu Phong hiểu.

“Gì? Sao ngươi không nói sớm?” Lưu Phong lập tức đứng thẳng người chuẩn bị rời đi.

“Chủ tử thật đến đây ư?” Hồng Tiêu vừa kéo hắn vừa hỏi.

“Ừ, chẳng qua đêm nay bận rộn, chủ tử phát hiện ra chút gì đó, đã đuổi theo tra xét rồi” Lưu Phong nói đến đây thì mày cau, bởi chuyện đêm nay xảy ra rất kỳ lạ, người đó hình như cố ý dẫn dắt họ rời đi vậy. “Nguy rồi, ta không nói với ngươi nữa, chắc chủ tử gặp nguy hiểm rồi, ta đi trước đây” Lưu Phong nói xong, vội vã rời Hồng Tiêu, lắc mình biến mất trong bóng đêm, lần này tốc độ còn nhanh hơn lúc đến.

Lưu Phong chỉ đoán đúng một nửa, là có người cố tình dẫn Ngọc Vô Ngân rời đi, bởi đêm nay hắn đối phó không phải Ngọc Vô Ngân, nhưng lại sợ hắn nhúng tay vào, vì thế mới dẫn hắn tới một nhóm người khác theo hướng ngược lại.

Ngọc Vô Ngân không gặp nguy hiểm mà gặp nguy hiểm là Lạc Vũ Trần.

Lúc Bạch Mặc Y được Lạc Linh Cẩm đưa tới cốc trong núi, trên đó nằm rất nhiều xác, có đen có trắng, đen Bạch Mặc Y không biết là ai, nhưng áo trắng thì nàng biết đó là người của sơn trang Lạc Vân, là người của Lạc Vũ Trần.

Vừa kéo áo Lạc Linh Cẩm vừa oán hận nói, “Ngươi…” Tức quá, cũng vội nữa, và cũng rất lo, cả người Bạch Mặc Y hơi run rẩy, người trước mắt vẫn cười với nàng, cho dù có đối mặt với hàng trăm thi thể trước mặt những vẫn cười với nàng, vẻ mặt ôn hoà, lại làm cho người ta nhớ tới ma quỷ trong địa ngục, đến cả một câu nàng cũng nói không ra.

“Chậc chậc, công chúa của ta, nàng lại bắt đầu không nghe lời rồi” Nói xong ánh mắt tối sầm lại, trên mặt loé lên tia tức giận.

Trong lòng Bạch Mặc Y sựng lại, đương nhiên hiểu được ý hắn, buông tay ra, đi tới phía trước, nàng cảm thấy ánh trăng hôm nay rất sáng, rất tàn nhẫn, nhất là tuyết trắng kia, trên đó nhiễm cả một mảng đỏ, văng khắp nơi, máu tươi chảy ra từ cơ thể, ngấm vaà trong bùn đất, không khí đều tràn ngập mùi tanh tới buồn nôn, bởi người nằm đó đều chết vì nàng.

Lòng phát run, ngón tay cũng run, chân nhấc lên, mắt nhìn cả đống thi thể, nhưng cả chỗ để đặt chân cũng không có, có thể tưởng tượng được lúc trước, ở đây đã xảy ra trận chém giết thảm khốc đến mức nào. Cố hít sâu, tránh thi thể áo trắng, mặt Bạch Mặc Y lạnh lùng, đạp lên thi thể màu đen mà đi lên trước.

Phía trước truyền đến tiếng đao kiếm chạm vào nhau, bỗng Bạch Mặc Y không vội, nàng chậm rãi đi tới, mỗi bước chân đều dẫm nát lên thi thể vẫn còn ấm, mềm, có cảm giác rất quỷ dị, nàng muốn bản thân mình nhớ rõ cảnh này, nhớ kỹ màn máu tanh này, nhớ kỹ sự né tránh của nàng, nhưng vẫn không tránh được phải giết chóc.

Ánh mắt nhìn về trước, trước giờ chưa từng kiên định, trên mặt Bạch Mặc Y nổi lên cười mỉm, dường như nàng ngửi được trong không khí đầy mùi chết chóc có thoang thoảng mùi hương sen thanh nhã, biết hắn ở phía trước, lòng bỗng dưng yên tĩnh lại, khoé  miệng khẽ nhếch lên cả nàng cũng không thấy buồn cười, bóng trắng lướt qua, đi rất nhanh về phía trước.

Hắn nói qua, muốn sánh vai cùng nàng đối mặt!

Mà nàng, đương nhiên cũng sẽ không để cho hắn một mình gặp nguy hiểm!

Lạc Linh Cẩm đứng sau nhìn cươi, nụ cười vẫn như cũ không thay đổi, bất luận hắn làm gì hắn cũng đều cười, đến cả lúc giết người hắn cũng cứ cười thản nhiên nhìn đối phương, mà người như vậy mới càng đáng sợ!

Đao kiếm chạm nhau, phát ra âm thanh chói tai, ít nhất Bạch Mặc Y cảm thấy rất khó nghe, thật ra lúc này nàng muốn nghe chính là tiếng kiếm lọt vào tai, nhưng lại là nàng tự tay dùng kiếm đâm vào thân thể người nọ.

Đập vào mắt có hơn mười bóng đang đánh nhau, có người bất chợt ngã xuống, cũng có lúc bạn bị vũ khí đâm vào người, nhưng thanh âm này không giống với tưởng tượng của nàng, nghe qua còn hơn là không có. Mặt bình tĩnh, trên người tảo ra sát khí, cả mảng đỏ trước mắt đã khơi dậy hắc ám tận sâu trong lòng nàng, nhuyễn kiếm đột nhiên bật ra trong tay, ánh mắt không chớp nhảy vào nhập cuộc, nàng muốn giết người, rất muốn giết.

NHưng nàng thấy rõ hơn nàng không có nhiều thời gian giết người cho lắm, Lạc Linh Cẩm tuỳ lúc sẽ nhảy vào ngăn lại, nhưng hiện giờ nàng bị ức chế không kiềm được xúc động trong lòng, giống như ác ma ngủ say trong cơ thể đã lâu, chỉ trong nháy máy tỉnh lại, muốn máu tươi.

Cũng bởi vì đoạn thời gian này tới, áp lực trong lòng nàng rất nhiều, có buồn bã gì đó, nghĩ cách tìm để phá ra, vì thế đêm nay cũng là loại tâm tình của nàng cần bộc phát ra!

Bạch Mặc Y tìm mục tiêu rất chuẩn, chọn đám áo đen xuống tay, tức lúc huyền nữ công đại thành tới nay, đây là lần đầu tiên nàng chân chính đối địch, ra tay rất nhanh, sắc bén vô cùng, một kích giết cả.

Một đường đi qua, dưới chân nằm xuống một đám, thậm chí đến cả một chiêu cũng chưa kịp ra, đã táng th4n dưới kiếm của nàng, máu bắn lên, phần còn lại của chân tay đã bị cụt bay tán loạn, nàng nhìn không chớp mắt, kiếm trong tay vung lên vô số hoa kiếm, không một thất bại, toàn đánh vào trên thân thể đối phương.

Nàng không biết rằng, cứ theo đường nàng đi, một đường giết, người mặc đồ trắng cứ đứng lặng tại chỗ, vẫn duy trì tư thế đánh nhau, không rõ vì sao người trước mắt bỗng không thấy nữa? Ánh mắt chậm rãi nhìn lên bóng màu lam ấy, bỗng chốc sáng tỏ, đây là chủ tử một lòng muốn bảo hộ người, là vị công chúa Vân Y tài mạo song toàn kia, cũng chính là chủ mẫu tương lai của họ, ánh mắt những người này từ kinh ngạc biến thành sùng bái, lại nhìn Bạch Mặc Y chằm chằm, trong lòng thở dài, cũng chỉ có người con gái như vậy mới xứng mà chủ mẫu của họ! Lòng chỉ trong nháy mắt này đã cùng nhau tán thành!

Ánh mắt Bạch Mặc Y nhìn chằm chằm về một hướng, bởi nơi đó có người nàng vướng bận, kiếm trong tay khong ngừng vung lên, đám áo đen trước mặt càng ngày càng ít đi, khoảng cách hia người càng ngày càng hần, giống nhhư nghe được tiếng tim đập của nhau, đập vui vẻ, sung sướng, còn vì lo lắng cho nhau, đủ mọi tình ý, lúc ánh mắt giao nhau, lại thản nhiên sóng sánh.

Nhìn thấy hắn không sao, Bạch Mặc Y lúc này mới bình tĩnh trở lại.

Lạc Vũ Trần lúc nhìn thấy Bạch Mặc Y xuất hiện trong chớp mắt kia, mày cau lại chút, bởi vì thật ra hắn không muốn gặp nhất chính là nàng, thật ra không sao, chỉ cảm thấy nàng đến đây lòng hắn thậm chí xuất hiện cảm giác gặp mặt lần cuối.

Loại cảm giác này hắn rất buồn, là để cho nàng lo lắng vì mình, Lạc Vũ Trần lại nở nụ cười nhẹ nhàng, đưa ánh mắt an lòng cho nàng, chiêu thức trong tay nhanh hơn.

Đám áo đen càng ngày càng ít, mãi cho tới khi tiếng đánh nhau dần dừng lại khắc kia, hai người đứng cùng nhau, cùng đón dío, cùng nhìn nhau, ánh mắt kéo dài tình ý.

“Nàng, không nên tới!” Lạc Vũ Trần nhẹ nhàng nói một câu, trong mắt có đau xót, nếu được, hắn thật sự không muốn để tay nàng dính máu tanh.

Không rõ có phải ánh trăng sáng quá hay không, Bạch mặc Y cảm thấy sắc mặt Lạc Vũ Trần thật khó coi, lộ ra tái nhợt, lòng căng thẳng nói, “Huynh bị thương à/” Nói xong bất chấp bên cạnh có nhiều ánh mắt, cả hai tay xoa vuốt khắp người hắn.

Rất tự giác nhưng người đó đột nhiên biến mất, nhưng cũng chưa đi xa, chỉ chuyển đến một nới bí mật gần đó buồn cười nhìn chủ nhân nhà mình mặt chuyển từ trắng sang hồng, chủ tử vui, họ cũng vui theo!

Thêm nữa, thậm chí còn tiến đến cạnh Vân Tri, hỏi vớ vẩn gì đó.

lạc Vũ Trần cầm chặt tay Bạch Mặc Y, mất tự nhiên ho khẽ một tiếng, nói, “Y Y, ta không bị thương!” Ánh mắt giễu cợt của thuộc hạ hắn đều thấy cả, trên mặt hơi bất đắc dĩ nhưng vui vẻ nhiều hơn, bởi có nàng lo lắng cho hắn.

Sau khi xác định chắc chắn hắn không bị thương, Bạch Mặc Y mới thu tay lại, nhưng mắt vẫn dừng trên mặt hắn, đưa tay ra định nắm chặt cổ tay hắn, lại bị Lạc Vũ TRần khéo tránh được, yêu thương in chiếc hôn lên trán nàng, mắt dừng ở bóng áo vàng phía xa xa, thần sắc nặng nề.

Bạch Mặc Y đồng thời quay lại, nhìn Lạc Linh Cẩm, trong mắt hiện lên kinh ngạc, lại không thể không bội phục người này, chết nhiều thuộc hạ như vậy, thậm chí chút tia khổ sở cũng không.

“Bốp bốp bốp” mấy tiếng, Lạc Linh Cẩm như tán thưởng vỗ tay, ánh mắt như mắt rắng cố định trên người Bạch Mặc Y, nói, “Thật sự làm cho người ta mở mắt, hoá ra công chúa của ta có thân thủ tốt đến vậy!”

Một câu, đắc tội cả đám người, Lạc Vũ Trần thật sự mất vui vì câu “công chúa của ta” kia, trong mắt loé lên sắc bén, nhìn thẳng vào hắn ta.

Bạch Mặc Y cũng ghét, vì không phải chính người mình thích nói, cho dù có nghe với nàng mà nói đều thấy ghê tởm, nhất là Lạc Linh Cẩm nói ra, nàng mỗi lần nghe đều có cảm giác lông tóc dựng đứng lên, rùng mình.

Người vừa biến mất trong chỗ tối tất cả đều trừng mắt hung tợn nhìn Lạc Linh Cẩm, cái gì mà công chúa của ngươi chứ, đó là phu nhân của chúng ta, ngươi thì tính là gì hả! Nếu không phải chủ tử không lên tiếng, họ nhất định tiến lên chém hắn một đao rồi.

“Ngươi rốt cục có mục đích gì?” Bạch Mặc Y lạnh giọng hỏi, nàng cảm thấy sự tình không dơn giản như vậy.

“Công chúa, đề tài này, hình như lúc trước chúng ta đã nói qua rồi, đương nhiên, ta không ngại lặp lại lần nữa!” Lạc Linh Cẩm cười ôn hoà, dùng giọng rất ôn nhu nhẹ nhàng như đang trò chuyện vậy.

Tay Bạch Mặc Y đột nhiên bị Lạc Vũ TRần nắm, nghiêng đầu, nhìn thấy chút cười an lòng, trong mắt tràn ngập tình yêu vô bờ, bất giác, khoé môi cong lên cười, cười nghiêng nước.

Lòng Lạc Vũ Trần đột nhiên ngập tràn, cảm thấy vì nụ cười này hắn có tất cả, đều đáng giá!

Ánh mắt Lạc Linh Cẩm đột nhiên sầm lại, cười vẫn không thay đổi, giọng có chút nặng hơn, “ Công chúa của ta, nói vậy nàng chắc đã quên một chuyện, ta vừa nói rồi, muốn nàng thu lại chút, chỉ tiếc là, nàng lại không nghe lời, trước mặt trượng phu là ta đây lại liếc mắt đưa tình với người khác, tình chàng ý thiếp, ta thật sự rất giận!”

Gần như theo bản năng, Bạch Mặc Y buông tay Lạc Vũ Trần ra, đi sang bên cạnh, nàng nghe được lửa giận của hắn, nàng không thể không chịu uy hiếp của hắn!

Tay Lạc Vũ TRần nháy mắt cứng đờ, thân thể hơi lung lay chút, thần sắc hơi tối lại, chậm rãi thu tay về, nhét vào tay áo.

“Lại đây!” Lạc Linh Cẩm gầm một tiếng lớn, hoàn toàn là mệnh lệnh cưỡng ép, chỉ có ánh mắt khiêu khích nhìn Lạc Vũ Trần chằm chằm, cười trông thật tàn nhẫn.

Không khí chung quanh đột nhiên như ngưng lại, cả gió cũng như dừng lại giờ khắc này, áp lực sát ý dày đặc.

Mắt lạc Vũ TRần phức tạp nhìn Bạch Mặc Y, là một nam nhân, hắn đương nhiên không hy vọng nàng rời đi, nhưng hắn thấy rõ ràng, nàng phải nghe lời Lạc Linh Cẩm, bởi hắn cầm mọi uy hiếp của họ trong tay. Trong lòng thấy vô cùng chua xót, hơi cứng ngắc lý giải sự khó khăn của Bạch mặc Y gật gật đầu.

Bạch Mặc Y áy náy cảm kích lại bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, xoay người rời đi, trong mắt sáng sốt ruột thành hận, mang theo sát ý vô tận, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, lại bình thản không gợn sóng, chân bước chậm rãi đi đến trước mặt Lạc Linh Cẩm rồi dừng lại, chán ghét nhìn hắn.

Hai người từng kiêu ngạo tới mức nào, mà mọi kiêu ngạo và tôn nghiêm của họ đều bị kẻ trước mắt này đạp xuống dưới lòng bàn chân.

Nàng đau lòng vì hắn, nếu không phải vì nàng, hắn một người lạnh nhạt như thần tiên ấy, mắt chẳng coi lọt người nào ấy sao lại phải chịu khuất phục chứ? Hắn vừa mới gật đầu, đã mất đi sự tôn nghiêm của một người đàn ông, vì nàng, hắn cam nguyện bỏ kiêu ngạo của mình xuống, mặc người ta dẫm nát.

Cái gật đầu kia, cũng đại diện cho sơn trang lạc Vân thần phục phần nào, hắn không nói, sợ trong lòng nàng khổ sở, nhưng nàng hoàn toàn hiểu được!

Bạch mặc Y ra tay rất nhanh, khắp nơi đều là màu máu đỏ, ở đó máu chảy đều là máu nàng, là đau lòng vô tận với nam nhân đó, tình nặng như thế, nàng biết bù sao được đây?

Lạc Linh Cẩm rất vui vẻ, còn cười cười như vừa lòng với Lạc Vũ Trần, hắn muốn gật đầu, có hắn gật đầu, chuyện sau này mới có thể tiến hành tốt đẹp được.

Đương nhiên hắn còn làm cho thuộc hạ Lạc Vũ Trần nhìn tận mắt, chủ nhân mà họ nguyện trung thành sống chết, trong lòng họ người đó tồn tại như thần, lại cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, đây là loại sỉ nhục, cũng là loại tâm lý đả kích nặng, vừa nhục nhã với Lạc Vũ Trần.

Đúng vậy, những người trong chỗ tối đều khó hiểu nhìn chủ tử, trong mắt có chút thất vọng, đến cả người phụ nữ của mình còn không bảo vệ được, mặc kệ hắn lợi hại ra sao, chỉ cần là một người đàn ông đều chịu không nổi.

Vân Tri biết nội tình nhưng lại không thể giải thích với họ được, chỉ đau lòng nhìn chủ tử nhà mình, hận không thể một kiếm gi3t ch3t Lạc Linh Cẩm.

“Đây là điều ngươi muốn ư?” Bạch Mặc Y đương nhiên cảm thấy được cảm xúc âm thầm trong lòng, càng đau thêm.

“Không không không, thế này mới chỉ bắt đầu mà thôi!” Lạc Linh Cẩm vừa kéo lấy nàng, nói chưa xong, trò chơi này còn chưa hết, hắn nói rồi, hắn rất giận, hắn tức cả đời, đã nghĩ thấy máu, tuy đêm nay đã thấy nhiều, nhưng đương nhiên hắn cũng không muốn thấy mỗi cảnh này.

Kiếm trong tay Bạch Mặc Y động một khắc trên người hắn, mắt rất lạnh, cổ tay vừa khẽ động, thân kiếm tiến sâu thêm, cả bộ màu vàng nhiễm đỏ máu.

Người trong tối sốt ruột nhìn chằm chằm kiếm trong tay nàng, lòng liều mạng kêu, đâm vào đi, giết hắc, giết hắn!

Thần sắc Lạc Vũ TRần đổi nhanh, lo lắng nhìn Bạch Mặc Y.

Kiếm cũng chỉ chạm nhẹ, Bạch Mặc Y liền dừng lại, bởi nàng lại thấy khối ngọc bội trong tay hắn kia.

“Chậc chậc, công chúa của ta, nàng lại phạm vào một chuyện ngu xuẩn nữa rồi!” Lạc Linh Cẩm vừa lắc đầu vừa dùng hai ngón tay kẹp thanh kiếm đâm vào người, gần như mặc kệ miệng vết thương túa máu, mắt tràn ngập máu tanh hưng phấn nói, “Làm sao đây? Ta muốn thích người khác một phần, còn ta thích mười phần với người khác!”

Tay Lạc Vũ Trần đột nhiên vung lên, Vân Tri cũng lắc mình đứng cạnh hắn, những kẻ ẩn nấp cũng bất giác sốt ruột hẳn lên, trong mắt họ, ai cũng không muốn nữ nhân đó bị thương, tuy chủ tử họ vừa nguyên nhân vì nàng mà bị nhục nhã nặng.

“Ngươi có điều kiện gì, ta đồng ý với ngươi!” Giọng Lạc Vũ Trần lạnh nhạt lộ ra tia khẩn trương, hắn biết lạc Linh Cẩm rất ác, nhưng hắn cũng không dám tưởng tượng tới “Mười phần” này là gì nữa?

“Chủ tử….” Vân Tri thốt ra, chủ tử thế mà cả điều kiện đối phương là gì cũng không biết đã dồng ý, Lạc Linh Câmr bỏ qua hứng thứ với sơn trang Lạc Vân, nếu hắn nói gì yêu cầu quá mức, chủ tử đã có thể thành tội nhân gia tộc, sau này ngài ấy ở cùng một chỗ với Bạch cô nương, cũng không được người tỏng gia tộc chấp nhận, sẽ phản đối kịch liệt, lấy tính tình các trưởng lão, thậm chí họ sẽ tự mình ra tay giải quyết nỗi sỉ nhục này.

Vân Tri rất lo lắng, lo mãi không xong.

Có loại cảm động không ngôn từ nào tả nổi, trong mắt Bạch mặc Y thấy khiếp sợ, đột nhiên cảm thấy nàng không thể liên luỵ nam nhân này, thật sự không thể, hắn làm tất cả vì nàng, rất nặng, nàng cũng thương hắn như thế, lại không muốn hắn mang tội danh bị gia tộc chỉ trích, chửi rủa.

“Ha ha, ta rất vui được nghe thấy những lời Lạc trang chủ nói, nhưng không vội, có một số chuyện từ từ khắc đến” Lạc Linh Cẩm cười chói tai làm nhức cả màng tai nàng, Bạch Mặc Y từ từ nhắm mắt lại, ác độc bảo, “Rốt cục ngươi muốn gì?”

“Không hay lắm, nếu hai kẻ có tình mà trở mặt thành thù thì sẽ biến thành cục diện gì nhỉ? Ta rất mong chờ đó” Lạc Linh Cẩm nói thầm vào tai nàng, hạ giọng xuống, thanh âm lộ ra tàn khốc, cầm chặt tay cầm kiếm của Bạch Mặc Y, tay kia lướt qua thân kiếm sắc bén, đầu ngón tay còn dính máu, là của hắn, vẻ mặt cười cười li3m vết máu trên đầu ngón tay, nói, “Trừng phạt hôm nay, công chúa của ta, thanh kiếm trong tay này của nàng phải đâm mười nhát trên người hắn” Buông tay ra, đứng nhẹ nhàng sang bên, nhắc lại lời hắn, “Mười nhát”

“Ngươi…..” Sắc mặt Bạch Măc nhìn rất khó coi.

Ánh mắt mọi người đều nhìn nàng chằm chằm, nhìn kiếm trong tay nàng chằm chằm.

Lạc Vũ Trần cau mày lại, hắn biết thật ra hôm nay Lạc Linh Cẩm muốn mạng hắn. hiện giờ làm vậy chẳng qua là muốn tra tấn nàng và hắn, tra tấn vô hình.

Thấy Bạch Mặc Y thống khổ khó chịu trên mặt, hắn biết lựa chọn này nàng làm không nổi, một bên là hắn một bên là con nàng, thật ra hắn đã rõ sự lựa chọn của nàng. Thản nhiên cười nói với Bạch Mặc Y, “Y Y, chỉ mười nhát đâm thôi, ta chịu được”

“Chủ tử, không được!” Vân Tri đứng chắn trước mặt hắn, ánh mắt oán trách nhìn về phía Bạch Mặc Y, chỉ một chút rồi lại thu về, hắn có lý do gì mà quát nàng đâu chứ? Nàng có tình với chủ tử sao hắn không biết, chủ tử chịu mười nhát đâm này, thống khổ nhất sợ rằng chỉ có Bạch cô nương thôi.

“Huynh nhất định phải làm tuyệt tình đến vậy ư?” Lời Bạch Mặc Y khép nép, xen lẫn sự cầu xin, nàng bỏ tôn nghiêm xuống vì hắn, nàng vì hắn sao không bỏ sự kiêu ngạo xuống được chứ.

“Ha ha, thật ra nếu nàng cầu xin ta, ta cũng sẽ xem xét” Liếc mắt nhếch miệng nhìn Bạch Mặc Y, Lạc Linh Cẩm lại nói thêm, “Nhưng mà có điều kiện”

“Điều kiện giì?” Bạch Mặc Y và Vân Tri cùng lên tiếng, người sau lại làm cho Lạc Vũ Trần thấy giận.

Ánh mắt Lạc Linh Cẩm lưu luyến trên người nàng, mang theo thâm ý, bảo, “Nếu công chúa và ta động phòng hoa chúc trước, ta nghĩ lúc này ta sẽ cao hứng mà bỏ qua cho”

“Không được!” Lạc Vũ Trần phủ quyết thẳng, mắt cương quyết, yêu cầu này hắn còn thấy khó chịu hơn cả cái chết!

Bạch Mặc Y không nói, chỉ dùng ánh mắt khinh miệt nhìn hắn. Trong lòng nàng hiểu rõ, mười nhát kiếm này đâm xuống cho dù nàng có tránh đi các huyệt lớn thì Lạc Vũ Trần vẫn bị thương nặng, mà khi hắn bị thương, có rất nhiều chuyện cũng không thể tránh khỏi! Nàng không muốn làm hắn bị thương!

Thấy biểu hiện thả lỏng của nàng, Lạc Vũ Trần không nghĩ ngợi gì giữ chặt lấy nàng, nắm hai vai nàng, rất trịnh trọng nói, “Y Y à, nếu nàng đồng ý thì mới là vũ nhục lớn với ta, còn ta có sống cũng không bằng chết!”

Bạch Mặc Y nhìn hắn, hiểu ý trong mắt hắn, đúng vậy, nếu nàng dồng ý, Lạc Vũ Trần sẽ trở thành một phế nhân trong mắt người đời, đây cũng là vết nhơ trong đời hắn, hắn một người kiêu ngạo như vậy, điều này với hắn mà nói đúng là sống không bằng chết!

Vân Tri gục đầu xuống, trong lòng không rõ cảm động hay oán hận nữa, hắn đến cả dũng khí nhìn cũng không, khó khăn phất tay về chỗ núp, bảo tất cả mọi người đằng sau lui ra, chủ tử khó xử, cũng là nỗi đau lớn nhất trong lòng họ.

“Ta hiểu rồi, huynh sống thì thiếp sống, mà huynh chết thì ta chết!” Bạch Mặc Y nói lời này cười nhẹ tựa lông hồng, yếu ớt mong manh, như đoá sen đẹp tuyệt nở rộ trong gió lạnh, đẹp tuyệt mỹ, mà kiếm trong tay nàng lại cười nhu tình đâm vào trong thân thể người đàn ông nàng yêu nhất.

Lạc Vũ Trần cũng cười, ánh mắt ôn hoà nhìn nàng chăm chú, biểu lộ tình cảm sâu đậm nhất, trên mặt có bao dung và săn sóc, nắm bả vai nàng lặng lẽ an ủi.

Một, hai, ba….

Mười kiếm không hơn không kém, máu sớm đã nhiễm đỏ quần áo trắng như tuyết, bắn tung toé đầy người Bạch Mặc Y, mỗi một kiếm vung xuống, như đâm vào trong lòng nàng vậy.

Nàng vẫn cười, trên mặt nở nụ cười tươi rói, rơi lệ, cười khóc, cười vì đau lòng với người đàn ông này.

Tất cả mọi thứ hôm nay, nàng sẽ nhớ kỹ, Lạc Linh Cẩm, gi3t ch3t ngươi cũng không bù đủ nỗi oán của ta, ta muốn phá huỷ tất cả mọi thứ của ngươi, muốn người sống không bằng chết!

Kiếm rớt dưới chân, Bạch Mặc Y đưa tay đỡ lấy người Lạc Vũ Trần run rẩy, trên người là mời nhát kiếm tự tay nàng tạo ra, mỗi một vết thương đều không chỉ có máu, mà nàng cũng đau đớn đến thở không nổi, ngoài ôm chặt hắn ra, hiện giờ nàng cũng quên tất cả, đáy lòng trào ra sợ hãi và khổ sở vô tận.

“Y Y à, ta không sao, vài nhát này, chẳng chết được đâu!” Sắc mặt càng ngày càng tái, Lạc Vũ Trần vẫn cười, giơ tay láu nước mắt trên mặt nàng, cũng không ngờ toàn thân hắn là máu, tay giơ lên cũng dính, chỉ một nhát lau mà trên mặt nàng cũng không rõ là máu hay lệ nữa.

“Còn sống là tốt rồi, nhớ kỹ, nếu huynh chết, thiếp cũng tuyệt không sống một mình đâu!” Bạch Mặc Y cúi đầu ghé sát tai hắn thì thào, nàng trải qua hai kiếp tới nay cũng chưa từng nói lời hứa nào cả.

“Được!” Lạc Vũ Trần ôm nàng, cả người yếu hơn. nói, “Ta sẽ không chết, ta còn muốn cùng nàng đi ngàn sơn mộ tuyết nữa, phiêu bạt giang hồ!”

Chậm rãi đấy hắn ra, Bạch Mặc Y nói luôn, “Vân Tri, ngươi mang chủ tử nhà ngươi đi sơn trang Lạc Vân đi!”

Vân Tri nhìn cũng hiểu ánh mắt nàng, nàng muốn chủ tử không tham gia tất cả mọi thứ này, cũng muốn hắn mang chủ tử tới một nơi an toàn!

“Y Y, nàng…..” Lời Lạc Vũ Trần chưa xong, bị Bạch Mặc Y điểm huyệt ngất đi, lấy viên cửu chuyển hoàn hồn đan trong lòng giao cho Vân Tri, lưu luyến vỗ về mặt Lạc Vũ TRần, chậm rãi xoay người lại, nói, “Đinh nhanh đi, nhớ rõ, đừng để hắn quay lại! Người phải cố gắng đó!”

Vân Tri nhìn nàng sâu lắng, tiếp nhận chủ tử hôn mê đứng dậy lao đi.

Bạch Mặc Y nhìn mãi theo bóng hai người biến mất, nói lạnh lùng, “Ngươi vừa lòng rồi chứ?”

Lạc Linh Cẩm chẳng chút áy náy, hắn cũng sẽ không áy náy, bởi lần này tất cả đều là yêu cầu của hắn, nghe được lời Bạch Mặc Y nói, hắn chỉ thản nhiên đáp, “Thật ra hắn ta có ngày hôm nay cũng vì nàng tất cả” Lạc Vũ Trần còn định chạy sao? Không dễ vậy đâu, cơ hội tốt như vậy hắn sao có thể tha cho chứ? Nhưng việc này hắn sẽ không nói cho Bạch Mặc Y biết, ít nhất trước mắt cũng không.

“Ngươi nhớ kỹ, thù hôm nay. ngày khác ta sẽ đòi lại gấp trăm lần!” Bạch mặc Y xoay người, quăng lời nói lạnh băng vang đầy trong cốc, mãi không tan.

Nhìn theo bóng nàng đi xa, Lạc Linh Cẩm nheo mắt nói, “Ta cuối cùng nói cho nàng một câu, nhớ kỹ thân phận của nàng! Không có lần sau, ta không biết có thể xuống tay với thằng nhóc kia thế nào không nữa!”

Đây là lần đầu tiên hắn thừa nhận Bạch Vô thương trong tay hắn, cũng trắng trợn uy hiếp nàng, uy hiếp máu tanh!

BẠch Mặc Y cứng người chút, lại chậm rãi đi đến nói, “Nếu Vô Thương thiếu một sợi tóc, ta không ngại cùng chết với ngươi! Thêm nữa, nếu nó trở thành phế nhân, ta đây tình nguyện chết cùng nó” Giọng nói rõ ràng, nhấn mạnh từng từ một, lọt chậm rãi vào tai Lạc Linh Cẩm làm cho lòng hắn bất giác rung lên.

Hắn biết, nàng không phải nói chơi, nếu hắn thật sự biến con nàng thành phế nhân, nàng nhất định làm như đã nói, có lẽ nàng sẽ tự tay giải quyết tính mạng con nàng!

Thật ra giờ khắc này hắn hiểu được nữ nhân này cũng rất ác, ép tới cùng, cũng giống như không cần đến cả người thân nữa.

Đêm. dần trôi qua, chân trời lộ ra chút sáng, trời sắp sáng rồi.

Gió rất lạnh, luồn sâu vào tận trong da thịt làm cả người lạnh tận xương cốt.

Bạch Mặc Y trở lại dịch quán, máu nhiễm đỏ trên bộ quần áo tím, trên mặt trong trẻo lạnh lùng đờ đẫn, tay vẫn nắm chặt không buông, nàng không thể quân được, khi bầu máu nóng phun lên trên người nàng, nàng có tâm tình thế nào, bất đắc dĩ tới tuyệt vọng, tuyệt vọng và bất đắc dĩ.

CẢ người đính đầy máu đỏ, nóng rực như băng lạnh vậy, lúc này nàng cũng không phân biệt được cảm giác gì nữa, ngoài hận ra thì cũng vẫn hận, ngoài bất đắc dĩ ra cũng vẫn là bất đắc dĩ.

“Tiểu thư, người sao vậy/” CẢ người đầy máu xuất hiện trước mặt Hồng Tiêu, mắt Hồng Tiêu đỏ lên, sốt ruột đỡ lấy nàng, cả người nàng run rẩy, lại không dám xuống tay, bởi nàng ta không rõ tiểu thư bị thương thế nào, cả người toàn máu là máu chắc chắn bị thương rất nặng đây?

Bạch Mặc Y mặt vẫn tái nhợt nghiêm lạnh như cũ, còn tái nhợt hơn cả giấy trắng, mắt vô hồn, lời Hồng Tiêu nói hình như nàng không nghe thấy, chỉ đờ đẫn bước từng bước.

“Tiểu thư, ngài bị thương thế nào? Người nói cho Hồng Tiêu biết đi? Van xin người nói đi mà!” Hồng Tiêu bật khóc kêu lên, không dám chạm vào nàng, sợ chạm vào miệng vết thương trên người nàng.

Tử Y và Tử Lạc nghe tiếng đi ra, cũng khiếp sợ nhìn Bạch Mặc Y, sau khi sửng sốt chút, mở cửa nhanh chóng, đỡ BẠch Mặc Y đi vào, múc nước, thay quần áo, lấy thuốc, chuẩn bị băng bó.

Sau khi cởi hết quần áo, cả ba nha đầu giật nảy mình sững lại, trên người tiểu thư không có vết thương, thì phải nói đúng hơn, máu này không phải của tiểu thư, lúc này mới thở phào, doạ các nàng sợ chết mà!

“Tiểu thư, chuyện gì xảy ra vậy?” Hồng Tiêu rót một chén trà đặt trong tay Bạch Mặc Y, cẩn thận hỏi, hiện giờ tiểu thư thế này còn nặng hơn cả bị thương nữa.

Bạch Mặc Y nhận chén trà, lại cảm thấy chén rất ấm, truyền tới trên người nàng, không những trái tim lạnh mà tay cũng chẳng ấm nổi, nghĩ tới tự tay nàng đâm hắn mười nhát kiếm, lòng lại như cuộn lên, đau từng chút từng chút một mãi không dừng.

Đúng vậy, nàng bị thương, mà vết thương không nhìn thấy, rất nặng, nặng tới mức nàng thở không nổi nữa.

Nàng chắc chắn, nếu hắn chết, nàng sẽ đi theo làm bạn! Kiếp này vô duyên, đành để kiếp sau vậy!

Lên trời hay xuống đất, giờ khắc này mệnh nàng và hắn cùng một chỗ, cùng nhau luân hồi, cùng nhau chìm nổi!