Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 117



“Phi Bạch ca ca, ôi ôi, ta đau quá đi!” Lúc nhìn thấy người ở đối diện, Nguyễn Thanh Âm nhào tới, ôm chặt lấy thân hình nam tử tuấn tú áo xanh kia, nước mắt rơi như mưa. lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tái nhợt và đáng thương vô hạn, trong đôi mắt đẹp lộ ra yếu ớt và thương tâm, lông mi thanh tú cau lại, lộ ra chủ nhân đang rất đau đớn, thân hình mảnh mai tinh tế hơi run rẩy, như bị uất ức cực lớn không kể ra hết vậy, bộ dáng của nàng ta như yếu ớt như cây sen, điềm đạm đáng yêu, rất dễ kích động một người đàn ông có ý bảo vệ, dù anh ta có là người có ý chí sắt đá đi chăng nữa, cũng khó mà không động lòng.

“Thanh Âm, ta bảo nàng không đi tìm nàng ta rồi, sao nàng lại không nghe lời thế hả?” Giọng trong trẻo mang theo bất đắc dĩ và sủng nịch, ngón tay ngọc khẽ vu0t ve tóc đen người trong lòng, trên mặt tuấn tú có tia đau đớn mất mát.

“Thanh Âm chỉ tò mò mà, muốn biết nàng ta là kiểu nữ nhân gì mà làm cho TRần ca ca liều mình như vậy thôi!” giọng Nguyễn Thanh Âm hồn nhiên vô tội, cúi đầu trong lòng Lạc phi Bạch nũng nịu, bả vai phối hợp run lên theo mỗi tiếng rên của nàng ta, cực kỳ giống một đứa trẻ vô cùng ngây thơ, lại vừa biểu hiện bộ dạng mềm mại của nàng ta.

“Vết thương thế nào rồi?” trong lòng Lạc Phi Bạch khẽ thở dài một cái, ánh mắt hơi thâm trầm nhìn Nguyễn Thanh Âm chằm chằm, lời nói lộ ra sự quan tâm sâu sắc, còn xen lẫn tia tức giận như dự kiến của Nguyễn Thanh Âm.

Nguyễn Thanh Âm hơi cúi đầu cắn chặt môi dưới, há mồm định nói lại thôi bảo, “Không sao, Thanh Âm cũng không đau tý nào, thật sự không đau đâu!” Theo động tác lắc đầu đột ngột của nàng ta, nét mặt tái nhợt đầm đìa nước mắt rơi tán loạn lên mu bàn tay Lạc Phi Bạch làm hắn cảm thấy có đau đớn cào cấu, giọng nàng ta, vẫn thiện lương tới mức làm người ta thấy đau lòng.

“Thật xin lỗi Thanh Âm, là Phi Bạch ca ca không bảo vệ tốt nàng, lần sau nhất định không để nàng bị thương nữa!” Lạc Phi Bạch áy náy nói, nhìn nàng tràn ngập đau xót.

“Vâng, Thanh Âm biết Phi Bạch ca ca hiểu Thanh Âm nhất, Phi Bạch ca ca là người tốt nhất với Thanh Âm!” Nguyễn Thanh Âm ôm lấy tay Lạc Phi Bạch, khẽ nở nụ cười, dung nhan tái nhợt lại sáng lên làm cho lòng Lạc Phi Bạch rung động, đưa tay ra lau nước mắt nàng ta bảo, “Thanh Âm là cô gái đẹp nhất, khóc lại biến thành thế này!”

“Ah!” Đúng lúc này, Nguyễn Thanh Âm ôm ngực ngã xuống, sắc mặt càng trắng hơn trước, mồ hơi chảy ròng ròng hai bên má, cả người run rẩy kịch liệt.

Trong lòng Lạc Phi Bạch cả kinh, đưa tay ra ôm nàng vào lòng, ôm nhanh lấy nàng, nói vội vàng, ‘Thanh Âm, nàng sao vậy? Nói cho Phi BẠch ca ca biết nàng khó chịu ở đâu?”

Nguyễn Thanh Âm vì ngân châm trong cơ thể di chuyển theo huyết mạch, tới ngực, mang theo đau đớn vô cùng, lúc này nàng ta không phải giả bộ mà đau thật sự, lại còn mang theo sự sợ hãi sắp chết, cố sức nói, “Phi Bạch ca ca, đừng trách nàng ấy, là Thanh Âm không tốt, Thanh Âm không nên đi chọc nàng giận, nhưng Thanh Âm thầm nghĩ muốn được làm bạn với nàng ấy….” Cúi đầu nói mang theo sự ngây thơ và thiện lương, lại thành làm cho nam nhân chưa từng gặp Bạch Mặc Y nảy sinh địch ý.

“Đừng nói lung tung, Phi Bạch ca ca sẽ không để nàng gặp chuyện đâu!” Đem nàng đặt lên giường, Lạc Phi Bạch đưa tay điểm vài cái lên ngực nàng ta, do tình hình khẩn cấp, cũng bất chấp e ngại nam nữ, vừa cởi bỏ quần áo nàng, chỉ chừa cái yếm màu vàng, mặt trên còn thêu đoá hoa sen thanh nhã, ánh mắt Lạc Phi Bạch sầm xuống, vì hỉ sự của đại ca, nên hắn cũng phải vui cùng.

“Phi Bạch ca ca, ta sẽ không chết phải không?” Trên mặt Nguyễn Thanh Âm tràn lên ảo não, thân thể của nàng ta chỉ có thể cho Trần ca ca nhìn, cho dù Lạc Phi Bạch cùng lớn lên với nàng ta, luôn yêu thương nàng ta cũng không được, đáng giận, tất cả hôm nay đều do con tiện nhân kia tạo thành, nàng ta nhất định phải trả gấp bội cho con ấy! Nàng ta muốn gả cho Trần ca ca, vậy phải xem nàng ấy có mạng để gả không mới được!

“Nha đầu ngốc, đừng nói ngốc nghếch nữa, nàng không sao!” Ánh mắt Lạc Phi Bạch hơi dừng lại trên ngực nàng ta, trên mặt hơi chút ngượng ngùng, thân thể cô gái còn trinh, toả mùi thơm mát, ập sâu tận khứu giác của hắn, tim không tự chủ được đập mạnh, đến cả tay cũng bất giác nắm chặt.

Hít sâu một hơi, cố đem ánh mắt cố định một chỗ, trấn định nói, “Thanh Âm, rất xin lỗi, Phi Bạch ca ca vì chữa thương cho nàng, xin mạo phạm!” Nói xong, lại giật cái yếm của nàng ta xuống, lộ ra mảng ngực mêng mang, dưới con mắt hắn, dần dần ửng đỏ.

HẬn ý trong mắt loé lên chợt tắt, Nguyễn Thanh Âm nhắm mắt lại, tay túm chặt lấy đệm giường, trên mặt trào lên xấu hổ quay đầu không nhìn khẽ nói, “Vâng, Thanh Âm sẽ không trách Phi Bạch ca ca!”

Ánh mắt Lạc phi Bạch dừng trên ngực Nguyễn Thanh Âm, dưới làn da trắng như tuyết có ba điểm tinh tế gì đó đang nhảy lên theo trái tim từng chút từng chút một, nét mặt tuấn tú trong nháy mắt trắng dã, hắn không tưởng tượng nổi, nếu hắn trễ nửa bước, ba cây ngân châm này sẽ xuyên tim, hậu quả thiết tưởng chính là Nguyễn Thanh Âm sẽ bị ngân châm xuyên tim mà chết, tay lập tức nắm chặt lại, hắn vốn coi trọng người đại ca có chỗ đặc biệt, cũng không ngờ nàng ấy lại ác độc, ra tay thì đả thương tính mạng, người như vậy không xứng với đại ca như thần tiên của hắn, cũng không xứng làm bạn với  Thanh Âm chút nào.

Như cảm thấy được hơi thở hốt hoảng của Phi Bạch, thấy hắn lộ ra luồng khí phẫn nộ, trên mặt Nguyễn Thanh Âm loé lên cười khi mưu tính đã thực hiện được, vốn sư phụ đã sắp đến, đang chuẩn bị ra tay rút châm cho nàng ta, nhưng sau khi biết được Lạc Phi Bạch cũng đến, Nguyễn Thanh Âm cự tuyệt sự giúp đỡ của sư phụ.

“Thanh Âm không sao rồi, nhưng Phi Bạch ca ca huynh nhất định đừng trách Bạch tỷ tỷ nha, là Thanh Âm sai, Bạch tỷ tỷ là người tốt!” Nguyễn Thanh Âm thì thào, cố đè nén sự uất ức đầy bụng mình, chỉ có nước mắt cứ tứa ra mãnh liệt.

“Hừ, nàng ấy chẳng xứng để nàng gọi nàng ấy là tỷ tỷ đâu, Thanh Âm đừng nói nữa, Phi Bạch ca ca trục châm ra cho nàng!” Lạc Phi Bạch phản bác nặng, câu sau lại nói vô cùng ôn nhu.

Lần này theo trong nhà đi ra, hắn vẫn lo, vì thế vẫn đi theo nàng, sợ nàng bị tổn thương, nhưng không ngờ nàng vẫn bị thương, họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, hắn vẫn rất thương rất yêu nàng, nhưng trong mắt nàng chỉ có đại ca của hắn, không thèm để ý vô số nữ nhân ở trong hậu viện của đại ca, một lòng cố ý được gả cho huynh ấy, lúc ấy, hắn nghe được lời cha mình và các trưởng lão nói, lòng thấy đau xót vô cùng, nhưng Thanh Âm vẫn chỉ coi hắn là ca ca, lòng nàng lại coi đại ca là người quan trọng nhất.

Có lẽ hắn có thể nhìn nàng lập gia đình, chỉ cần nàng hạnh phúc! Nhưng hắn không cách nào nhìn nàng cứ vậy đi bảo vệ một người chuyên làm nàng tổn thương, hơn nữa người phụ nữ kia vẫn là người đại ca muốn kết hôn, không tiếc phản kháng lệnh cha, cũng cố ý muốn gắn kết cả đời với người đó.

Vốn trong lòng thấy có chút may, đại ca không thương Thanh Âm, lần này đem nàng đi ra để nàng nhận rõ sự thật, có lẽ nàng sẽ hết hy vọng, mặc kệ nàng có lấy hắn làm chồng hay không, trong lòng hắn nàng đều là muội muội hắn yêu thương nhất!

Lúc nào Nguyễn Thanh Âm trong mắt Lạc phi Bạch cũng là người tuyệt đối thiện lương, mềm yếu cần được bảo vệ, hơn nữa tình ý hai người từ nhỏ đến lớn, Lạc Phi Bạch sau khi nhìn thấy nàng như thế, cứ bảo vệ nàng, cũng chứng kiến chuyện của nàng. Sau khi bức ngân châm ra, Lạc Phi Bạch nhìn chằm chặp vào cây cây ngân châm lóe sáng, cuối cùng nổi giận đùng đùng đứng dậy đi ra ngoài.

“Phi Bạch ca ca, huynh đi đâu vậy?” Nguyễn Thanh Âm vừa kéo ống tay áo hắn vừa yếu ớt hỏi.

“Ta đi hỏi đại ca, muốn hỏi xem rốt cuộc đại ca sao lại coi trọng một phụ nữ độc ác như thế chứ?” Do hắn đứng dậy sức quá mạnh, Nguyễn Thanh Âm lại kéo hắn nữa, nửa người ngã xuống giường, Lạc Phi Bạch lại đau lòng ôm lấy nàng, bảo nàng nằm nghỉ cho khoẻ, trách móc bảo, “Nàng không biết thân thể mình rất yếu ớt hay sao? Sao lại không tự thương bản thân chứ?”

Tay Nguyễn Thanh âm vẫn nắm lấy quần áo hắn, nghe được lời hắn nói, ngẩng đầu lên cầu xin nhìn hắn nói, “Phi Bạch ca ca, đừng đi, chuyện này là do Thanh Âm không đúng, Trần ca ca thích nàng ấy như vậy, Thanh Âm không muốn phá hỏng tình cảm của Trần ca ca, nếu….Nếu nàng ấy có một ngày gả cho Trần ca ca, các huynh chính là người một nhà rồi, làm vậy sẽ tổn thương tình cảm các người. Thanh Âm sẽ chúc phúc cho Trần ca ca và nàng ấy được hạnh phúc!” Khuôn mặt tinh xảo lộ ra nước mắt đầm đìa, che kín nỗi thống khổ.

“Thanh Âm, nàng….sao nàng lại thiện lương như thế chứ! Aizz, Phi Bạch ca ca đồng ý với nàng, không đi nữa! Nhưng nếu có lần sau, Phi Bạch ca ca sẽ không khinh địch như vậy nữa, đến lúc đó nàng cũng đừng nói tới tình gì hết!” Lạc Phi Bạch yêu thương lau nước mắt trên mặt nàng ta, ánh mắt hiền hoà dừng trên người nàng, nói ôn nhu, “Nàng hiện giờ phải nghỉ ngơi cho tốt vào, qua mấy ngày nữa, nàng chơi chán rồi chúng ta về nhà!”

“Vâng!” Nguyễn Thanh Âm gật gật đầu, nghe lời nhắm mắt lại, trong lòng trước nay chưa từng có hận ý như thế, không những với Bạch Mặc Y, mà còn cả với Lạc Phi Bạch, tuy hắn cứu nàng, nhưng nàng tuyệt đối không cảm kích, mà ngược lại nàng hận hắn nhìn thấy thân thể nàng, điều này làm cho lòng nàng thấy hổ thẹn rất nhiều, nàng cảm thấy chính mình rất bẩn, thế mà để cho người bên cạnh Trần ca ca nhìn thấy thân thể của nàng, tất cả mọi thứ đều do lỗi của Bạch Mặc Y hết!

***

Bạch Mặc Y cũng không nói cho Ngọc Vô Ngân biết Nguyễn Thanh Âm đã tới, vẻ mặt thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, gần như không để ý chút nào, hơn nữa, có một số việc cả nàng không nói hắn vẫn sẽ biết.

“Y Y, nàng không sao chứ?” Sở Tử Dật vừa mới biết được chuyện, đã vây quanh nàng, vẻ mặt ảo não, đều do hắn, vừa rồi nếu không phải tránh ra một trận, Y Y cũng sẽ không đụng phải người ta, may mắn nàng không bị thương.

“Không sao!” Bạch Mặc Y thản nhiên nói, chuyển sang nhìn Ngọc Vô Ngân thâm trầm khó dò, nói, “Không vào thành sao?” ánh mắt lại mang theo chút cảm kích nhợt nhạt, nam nhân này mới vừa rồi không nhúng tay vào chuyện của nàng, là tôn trọng với nàng, cũng là bởi hiểu nàng rất rõ!

“Ừ, nàng đi gặp Bạn Nguyệt đi, ta còn có việc phải làm!” Ngọc Vô Ngân bình thản phun ra ba câu, mắt bình tịch cô đơn, lướt thản nhiên qua người nàng, xoay người không dừng lại rời đi, bóng đen ám ảnh, hơi thở ủ dột lạnh lẽo.

Tay Bạch Mặc Y trong ống áo khẽ giật giật, lát sau, mắt nhìn theo bóng cô tịch kéo dài mãi, nói với Sở Tử Dật và Lưu Phong do Ngọc Vô Ngân để lại dẫn đường, “đi thôi!” Chuyện của hắn, nàng chưa hỏi bao giờ, cũng như thế giới của hắn, nàng cho tới bây giờ không vào được.

Trước đó là nàng không vào được, hiện giờ chuỵện đó không còn quan trọng nữa.