Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 128



Tóc đen rũ xuống, giấu đi sắc mặt tím của hắn, sinh mạng hắn rời đi, tóc theo gió đung đưa.

Dây màu xanh chất chồng cuốn trên người hắn, bọc chặt cả người rách nát bên trong, sinh mệnh có vẻ tái nhợt như thế. Thứ cứng r4n mạnh mẽ tăng lên, toàn bộ chui đâm vào thân thể hắn như vạn tiễn xuyên tim đau vô cùng! Máu trào ra chậm rãi tản trong không khí, lộ ra hơi thở mong manh tại nơi quỷ quái này, lại càng thêm thê lương bi thảm!

Thân hình cao lớn đung đưa như chiếc lá trong gió bọc chặt trong đám dây, đứng ở đó thần sắc an tĩnh như ngủ vậy.

Bạch Vô Thương che miệng, nghẹn ngào nuốt toàn bộ âm thanh vào cổ họng, nước mắt rơi như mưa, lại quật cường nén khóc không ra tiếng, mãi lâu sau mới mấp máy miệng, một âm thanh sâu phát ra trong cổ, biến mất lặng lẽ bên tai.

Sở Quân Mạc cúi đầu lặng lẽ không mục đích hình như nghe được, khóe miệng hé mở tươi cười như đóa hoa nở trên khuôn mặt anh tuấn, biểu lộ tiếc nuối tỏa ra trong gió, rồi tàn dần.

Hồng Lăng đang ra sức vung kiếm chém, lúc xoay người thấy cảnh cha con chia ly cảm động này, mắt đáo quanh, nàng nhìn trong thần sắc h ai người hiểu rõ tất cả, tinh tế như nàng ta, sao không rõ nỗi khổ tâm của Sở Quân Mạc chứ! Lệ rung động chảy dọc trên má xuống, hàm răng cắn chặt, không để ý sau lưng có dây đang đâm thẳng vào huyệt mạng, dùng toàn bộ sức lực ra sức chém số dây cuốn trên người Sở Quân Mạc, một kiếm này mang theo điên cuồng và liều lĩnh!

Trước đây nàng ta oán hận hắn vô cùng, hận hắn đối xử không ra gì v[í tiểu thư và tiểu thiếu gia, nhưng những ngày ở chung, một Sở Quân Mạc ngây thơ đơn thuần chất phác đã chạm vào sự thương tiếc vô hạn của nàng ta, nàng ta đồng tình hắn, một vương gia uy phong thiên hạ, để cho địch nghe thấy tên đã kinh hồn táng đởm, đến cả chủ nhân cũng phải kiêng kị hắn ba phần mà không dám ra tay, như thế biến thành phế nhân thì thôi, đên tâm trí trở lại như đứa trẻ, một Sở Quân Mạc vậy nàng hận không nổi.

Hơn nữa Bạch Vô Thương đã từ từ chấp nhận hắn rồi, nếu chủ tử không trách hắn, nàng cũng sẽ không hận hắn nữa.

Thật ra Hồng Lăng và Bạch Vô Thương giống nhau, cho tới nay đều cho rằng hắn là cha của Bạch Vô Thương, vô hình trung, cho dù nàng không thích hắn lắm, nhưng vẫn tôn trọng hắn, yêu ai yêu cả đường đi, thương hại hắn.

Nếu hắn chết, tiểu thiếu gia sẽ đau lòng và khổ sở, nàng sẽ số sức để cứu hắn, cho dù cứu không được thì ít nhất nàng không thẹn với lương tâm.

“Dì Lăng, cẩn thận!” Thật sự chịu không nổi từng người thân bên cạnh mình cứ rời bé mà đi, Bạch Vô Thương mắt thấy Hồng Lăng chẳng để ý gì đến an nguy để cứu Sở Quân Mạc, một đứa trẻ như bé, rốt cuộc nhịn không được kêu lên sợ hãi.

Kiếm vẫn chém lên lưng Sở Quân Mạc, vẫn chưa chặt được đứt dây cuốn, chỉ tạm chặt đứt dây đang cuốn cổ hắn kia, làm cho Sở Quân mạc đang sắp tiến đến tử vong mũi ngập tràn không khí, ho khẽ, mặt tím cũng dần tốt hơn.

Nghe tiếng kêu của Bạch Vô Thương, còn chưa ngẩng đầu dòng chất lỏng ấm áp đã phun trên mặt, thân hình cao lớn trong nháy mắt dại ra, mắt phượng không tin nổi nhìn miệng Hồng Lăng phun máu tươi, còn có một đầu ngón tay thò ra từ trong ngực nàng đỏ tươi, trên mặt đỏ tươi, từng giọt máu rơi xuống mặt đật r[i xuống những chiếc lá xanh, nhìn đẹp chói mắt.

Máu trên mặt trên người hắn, đúng là từ miệng nàng phun ra, hắn chưa từng thấy qua máu, không phải chưa giết người bao giờ, trên  chiến trường, máu chảy thành sông hắn nhìn thấy nhiều, cũng từng được cấp dưới cứu, nhưng khi đó hắn tưởng là chuyện đương nhiên, nhưng giờ khắc này hắn cảm động, bởi một tiểu nha đầu, làm lòng tịch mịch kia của hắn cảm động, cứ việc hắn ngẩng đầu trong nháy mắt hiểu ra, nàng cứu hắn là vì không muốn Vô Thương khổ sở!

Nàng ấy thật là một cô gái tốt, thuộc hạ tốt! Chẳng trách nàng và Vô Thương đều coi nàng ấy là người thân!

Khóe miệng Sở Quân Mạc khó thở thấy nhẹ hơn, nhìn Hồng Lăng, thật ra nếu nàng không cứu hắn nàng hoàn toàn có thể tự bảo vệ được mình, hắn cũng không phải chủ nhân của nàng, sống chết của hắn chẳng liên quan tới nàng! Cho dù nàng không cứu hắn cũng sẽ không trách nàng!

“Thật sin lỗi, làm sơ quàn áo ngươi rồi, Hồng Lăng vô dụng….” Không thể cứu được ngài, chém một kiếm kia nàng đã dùng hết sức, vì thế không thể tránh được nguy hiểm đằng sau. Từ nhỏ bị huấn luyện thành sát thủ, nàng sớm biết có một ngày mình sẽ chết, vì thế biểu hiện lúc này rất lạnh nhạt, quan tâm thế mà lại chỉ là làm bẩn mặt hắn. Có loại tự tôn đã ăn sâu trong người nàng, cho tới giờ, nàng đều lo lắng cho người khác, cả mạng mình đều coi nhẹ.

CẢ người bị một luồng sức mạnh giữ chặt lại, kiếm lấp loáng vung lên, chặt đứtmọi thứ vây chặt Hồng Lăng, huyền băng kiếm pháp kín kẽ chẳng chút hở, bàn tayt trắng nõn buông Bạch Vô Thương trong lòng ra, đầu ngón tay điểm nhanh miệng vết thương trên người nàng ta, sau đó lấy một chai khắc đóa lan, lại được Bạch Vô Thương nhận lấy mở nhanh, đổ ra viên thuốc nhét vào miệng Hồng Lăng, động tác nhanh nhẹn thuần thục.

“Nha đầu ngốc….” Bạch Mặc Y nói xong thì ngậm miệng lại, chỉ có sắc mặt nặng nề. Nàng định nói là sau này không cần nàng ấy ngốc vậy, đừng liều mạng đi cứu người mà quên cả mình, nhưng nói vậy khó tránh khỏi làm tổn thương lòng Sở Quân Mạc, càng làm cho Bạch Vo Thương giờ đã chấp nhận Sở Quân Mạc rồi thấy đau lòng, song trong mắt nàng Hồng Lăng còn quan trọng hơn cả Sở Quân Mạc, nàng cũng không muốn Sở Quân Mạc chết, nhưng nếu phải chọn một trong hai người mà nói, nàng chỉ đành xin lỗi, bởi nàng vẫn rất ích kỷ!

Bạch Mặc Y là con người, không phải thần thánh, cả nàng hiện giờ một thân võ công ít địch thủ, nhưng đối mặt với nguy hiểm tự nhiên, nàng cũng biết mệt mỏi.

Quần áo trắng bị càng lá cào rách vô số, chưa bao giờ nàng chạm vào hơi thở chết chóc gần như thế, giống như trong lúc hấp hối, tử thần xuất hiện bên cạnh vậy, dùng ánh mắt trêu chọc nhìn nàng đau khổ vẫy vùng như con thú sa bẫy, giãy dụa trong sống chết.

Mặt trong veo lạnh lùng mềm ra, khóe môi nhếch lên mỏi mệt từ sâu bên trong.

Đúng lúc này một âm thanh kỳ lạ vang lên ô ô, mọi thứ đang vây quanh nàng bị tiếng vang này làm đổi hướng, vây chặt bốn người bên trong.

Bởi cứu Hồng Lăng nên Bạch Mặc Y cũng tương tự bị nguy hiểm, cả người bị dây mây trói chặt, Bạch vô Thương bị cột chặt vào người nàng, may là không bị thương, chỉ bị trói chặt quá, khuôn mặt nhỏ hơi thống khổ, lại quật cường mím chặt miệng, hai tay nhỏ bé túm chặt lấy quần áo mẫu than, tuy nhỏ nhưng khuôn mặt chẳng có chút sợ hãi nào.

Xu thế tất nhiên bốn người bị nguy như thế, tuy không thể động đâyk, nhưng cũng giải trừ được nguy hiểm tới sinh mạng Sở Quân Mạc, trong không khí tràn ngập thứ tiếng quỷ dị đâm vào tai làm họ bó tay chịu trói, lá rụng phiêu dật theo gió, chậm rãi xoay quanh đầu bốn người biến mất giữa khu rừng âm u tịch mịch.

Loại cảm giác áp lực này cũng im lặng tản ra bốn phía, hai tay BẠch Mặc Y bị thứ dây như có linh hồn trói chặt lại, khẽ giật mình, dây đó chui vào thân thể gây đau, cánh tay bủn rủn, tâm thần hỗn loạn, thứ này còn có công năng gây tê.

Con ngươi Ngọc Vô Ngân sáng híp lại đảo qua dáng vẻ ngây thở áy náy của Sở Quân Mạc, tia sáng lấp lánh trong không khí, mang theo loại khí lạnh như băng đầy đen tối vây quanh bóng nàng tuyệt thế, môi đỏ khẽ nhếch lên trào ra khinh khỉnh.’

Đột nhiên có cảm giác nàng như gặp truyện cười vậy, sống trong lòng bàn tay người khác, cuốn chặt nàng bên trong, không ai là không đầy kế.

Một tay khác ôn nhu vu0t ve chiếc đầu nhỏ của Bạch Vô Thương, cả thân hình nho nhỏ tóc đen của bé ỷ lại trong lòng nàng, ánh mắt thanh nhà dừng lên người, bất giác đầy nhu tình, sâu trong lòng tràn ngập sự quyết tuyệt.

“Tiểu thư, thật xin lỗi, là Hồng Lăng đã làm phiền người!” Giọng suy yếu tràn ngập bất an áy náy, miệng vết thương trên người tuy được Bạch Mặc Y điểm huyệt để ngưng chảy máu, lại bị Bạch Vô Thương nhanh tay lẹ mắt bôi thuốc, cũng chỉ trong nháy mắt thuốc dính vào miệng vết thương chút mà đã đau toàn thân, đau tới mức nàng thở cũng thấy khó khắn, song trong lòng chưa từng thấy ấm áp như thế bao giờ, nàng ta cảm giác được sự quan tâm chân chính của người một nhà, dù giờ khắc này nàng ta có chết cũng không hối tiếc.

Sóng mắt dừng lại trên bóng áo đỏ, mang theo sự đau lòng tinh tế, cả mảng nực nàng ẩm ướt, ở đó tỏa ra mùi tanh làm người ta thấy chán ghét, giọng lảnh lót ngập tràn nhu tình, “nha đầu ngốc, ta nói rồi, chúng ta là người một nhà!”

“Đúng đó, dì Lăng à, dì đừng nói nữa, dì phải giữ sức, cũng đừng khóc, miệng vết thương của người lại sắp chảy máu rồi, người xem, hiện giờ con cũng chẳng có tay giúp người bôi thuốc nữa, người đừng quên đã đồng ý với con rồi đó!”

Bạch Vô Thương mở to đôi mắt hàm chứa nước mắt làm cõi lòng người ta tan nát, nói xong lời cuối cùng, cũng đùa vui nở nụ cười. Chỉ trong nháy mắt thời gian trôi qua, một đứa trẻ năm tuổi đã học được cách an ủi người khác, học trong khổ đùa vui.

Có lẽ bởi trong lòng bé biết được, có lẽ lúc này đây, bé sẽ vĩnh biệt với thế giới bên ngoài, vì thế tâm linh nho nhỏ, so ra chẳng kém gì thích sự vui vẻ bình tĩnh, yêu nhất là người bên cạnh bé. Bé còn mẫu thân đi cùng, lại còn có một người cha kiên trì, trong nhận thức của bé, bé thiếu giờ đã đủ.

Có gì còn quan trọng hơn người một nhà được ở cùng nhau chứ? Tuy nương không chấp nhận người đó, nhưng bé tuyệt đối không để ý đâu, bé làm vậy là không phải với nương, nương nhất định sẽ giận lắm.

Cũng bởi BẠch Vô Thương nhận biết điều này, sau này trong cuộc sống, làm cho mấy người đàn ông đều chịu đau khổ, ai bảo đều làm cha giả cho bé chứ, coi cha ruột là kẻ thù, lại người nam nhân như thần tiên ngày nào cũng tức giận mặt đen sì, lại càng làm cho mấy người muốn thành cha bé khóc nổi.

“Thật xin lỗi, là ta sai rồi!” CẢ người bị cuốn chặt như kén tằm, cùi đầu cất tiếng xin lõi, vẻ mặt đầy hối hận vô thố, như phạm phải sai lầm vô cùng lòng tràn ngập bất an, mặt tím tái, vệt dây trên cổ bị hắn vô thức cúi đầu giấu đei.

Động tác cúi đầu này như vô tình mà lại như có ý.

Tóm lại trên người hắn, Bạch Mặc Y có cảm giác quái dị nảy sinh trong lòng.

Chuyện đã đến nước này có nhiều lời cũng vô ích.

Không phải sống trong cảnh tuyệt địa, mà chính là trong cảnh chết chóc.

Họ hiện giờ chẳng còn lựa chọn nào khác.

Đám người tới cứu viện ư? Hy vọng có chút xa vời, ngoài Ngọc Vô Ngân biết nàng tới đây, có ai biết nữa không?

Tại nơi cô tịch trong lòng dâng lên tưởng niệm, giờ khắc này lúc gặp chết chóc, nàng lại nhớ đến hắn, nhớ đến ngày đó nội tâm hắn bất an kéo nàng lại bằng lời nói thật lòng, trịnh trọng bắt nàng hứa hẹn, muốn nàng không nên mạo hiểm một mình, bảo nàng đừng bỏ hắn lại một mình, nhưng nàng lại không làm được!

Lạc Vũ Trần à, ngoài nói lời xin lỗi ra em còn biết nói gì với chàng nữa đây? Nhưng câu xin lỗi này rất nhẹ!

Lúc này nàng nhớ hắn, lại chưa bao giờ hy vọng hắn đến, nếu ngay từ đầu nàng không phát giác ra ý tứ người nào đó, như vậy lúc này nàng lại hiểu ra chút, có người định nhân cơ hội này loại bỏ hắn, kẻ địch tiềm tàng không chỉ có một.

Tay nắm chặt lại, đừng, xin ngàn lần đừng tới! Nếu chàng tới rồi, như vậy chỉ có con đường chết, nhưng em lại không muốn chàng chết vì em, em nợ tình chàng, còn chưa trả được.

Đừng tới, thật sự xin đừng tới!

Trong hơi thở trong veo lạnh lùng tràn ngập đau thương, lông mi cong dài cụp xuống, dấu đi đau xót.

Chỗ mịt mờ không thể nhận ra ánh sáng lóe trong tay, không ai biết được, càng không người nào biết được tâm tư nàng lúc này.

Người khác lợi dụng nàng, vì sao nàng không thể lợi dụng người khác chứ? Thật ra nàng cho tới tận bây giờ cũng chẳng phải là người chịu thiệt thòi!

Dây vây chặt lấy họ cũng không bởi họ yên lạnh mà ngừng vươn ra, ngược lại càng ngày càng dài ra, cuối thu, chỉ độc một màu xanh của lá, rậm rạp tầng lớp vờn quanh, theo bên trong, nhìn xuyên qua các kẽ lá có thể thấy một chút tình hình bên ngoài, nhưng từ ngoài nhìn vào, ngoài dây leo chằng chịt bị sương mù bao phủ thì chẳng còn thấy gì.

Chỉ là cánh rừng này vốn rất kỳ lạ, bốn phía hầu hết là cây cối, hơn nữa mảng dây leo màu xanh này cũng không làm người ta liên tưởng được gì.

Thể lực dần tiêu hao theo thời gian, hơn nữa cái cây kia đâm trúng mang theo tác dụng tê, ngoài vô lực ra thì chỉ có uy yếu.

Hồng Lăng bị thương nặng nhất, thời gian cũng chậm rãi tiêu hao dần sức lực sót lại cuối cùng của nàng.

Ngoài có thể mở to mắt ra, cho nàng ánh mắt an ủi và cô vũ, thì cả sức nói chuyện cũng trở nên xa xỉ.

Lạc Vũ Trần ở lại một ngày sau Bạch Mặc Y, Huyền Hoàng bốn người theo sau chân nàng đuổi kịp, vừa bước vào cánh rừng, thì đã mất bóng, mà họ lại bị hãm sâu trong trận pháp b ên trong, tình cảm chẳng kém gì bốn người Bạch mặc Y, vài người họ, dường như cả người đầy thương tích, tính mạng đe dọa.

BẠch Mặc Y thấy mặt Hồng Lăng tái nhợt hôn mê, nàng biết là có người cố ý vây chặt nàng ở chỗ này, không gi3 ch3t nàng, không để ý tới nàng, mà lại vây chặt lấy nàng, thậm chí làm cho nàng chẳng còn sức nói chuyện nữa, lại muốn nàng tỉnh táo chẳng lẽ muốn nàng nhìn gì đó ư?

Chẳng lẽ nói Lạc Vũ Trần đã đến đây? Hắn đã tiến vào trong rừng rồi ư?

Ngọc Vô Ngân, ngươi nhất định phải làm thế sao?

Hắn đã không tranh với đời, không cầu mong gì nhiều, chỉ vì nàng, lại mang đến sự hủy diệt hắn một người lạnh nhạt như thần tiên ấy, nàng chịu sao nổi chứ?

Chẳng lẽ ngươi nhất định phải để cho ta hận ngươi sao?

Ngươi trời sinh là vương giả, có năng lực nắm thiên hạ trong tay, bày mưu tính kế, đàm tiếu nhân gian, chỉ điểm giang sơn, hắn chỉ là một người lạnh nhạt với đời, vĩnh viễn không trở thành uy hiếp của ngươi, lại bởi vì khát vọng của ngươi và người khác mà nhất định đem thiên hạ này biến thành chiến trường đầy máu tanh sao.

Nếu có một ngày, chúng ta còn sống, vung đao chém nhau, ngươi cũng biết tim ta sẽ đau đớn thế nào không…

Ngươi là một kẻ thông minh, sao lại không biết, thế cục hôm nay, người khác trở thành cá chậu chi lồng của ngươi sao?

Trong đầu tràn ngập thương cảm và bất đắc dĩ, nàng biết, đi đến nước này, tất cả họ đã không còn đường lui rồi!

Nhắm mắt dưỡng thần, nhất là không dám nhìn tới Hồng Lăng, mắt thấy mạng sống mong manh trước mắt chậm rãi biến mất từng tý một, loại cảm giác vô lực ấy, làm nàng thống hận toàn bộ thế giới. Hai là, nhắm mắt lại, đóng chặt cảm giác của mình, nàng muốn dùng tâm đi cảm thục hết mọi thứ của người kia, cho dù vừa rồi gặp phải cảnh sống chết, nàng cũng không thấy lo như thế, song hiện giờ nàng lại rất lo và cũng rất đau.

Nếu hắn chết rồi, nàng không rõ còn có thể tìm được một người đàn ông nào yêu nàng không oán không hận như vậy nữa!

Nói nàng nhỏ nhen cũng tốt, nàng không muốn áy náy tiếc nuối sống một mình cả đời, nghĩ tới sau này trong cuộc sống không có hắn, lòng nàng đột nhiên như hụt một góc, nhưng có gì đó bị móc ra, không nhìn thấy máu chảy bên trong, nàng nghĩ có lẽ cứ đau vậy mà chết đi!