Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 130



Nhìn theo bóng đen đi xa dần, mắt ngọc Lạc Vũ Trần toả ra âm u, Nguyễn Thanh Âm vẻ mặt lo lắng, nặng nề liếc mắt nhìn một cái, môi đỏ mọng cắn cắn, hai tay túm chặt vào nhau, đáy mắt hiện lên tia chán ghét và mất kiên nhẫn.

“Trần ca ca….”

“Vân Tri, hộ tống nhị công tử ra ngoài!” Xoay người cất bước, áo trắng phiêu dật bay lên tạo độ mỏng lạnh lùng, Lạc Vũ Trần nhấc chân quay nợc lại hướng Ngọc Vô Ngân biến mất đi tới, trò chơi giữa hắn ta và hắn chỉ vừa mới bắt đầu, Ngọc Vô ngân vô tình, hắn lại đầy thân tình hơn…

Hai người đi hai hướng ngược lại, đều cùng bỏ lỡ nơi Bạch Mặc Y đang ở, không rõ họ có thật không biết hay không, hay là không thèm để ý, tất cả cũng chỉ có chính họ biết mà thôi.

“Trần ca ca, muội không đi, Thanh âm sẽ ở cùng Trần ca ca!” Nguyễn Thanh Âm đuổi theo bóng dáng lạnh nhạt như thần tiên kia, cố chấp nói.

Loại cơ hội hoạn nạn có nhau này nàng ta quyết không bỏ lỡ, nàng ta muốn cho Trần ca ca biết, vào thời điểm nguy hiểm, kẻ vứt bỏ hắn chỉ có Bạch mặc Y kia, mà người ở lại bên cạnh chỉ có nàng! Thêm nữa, có nàng Trần ca ca mới không gặp nguy hiểm, đây là người nọ đồng ý với nàng.

Bạch Mặc Y bị trói trong đám dây dợ chăm chú lạnh lùng nhìn thấy tất cả, nhìn hai ngươi đấu đá mà đau lòng, tâm tình nặng nề, sầu nặng lo lắng, và đau lòng hơn, rốt cuộc là đau lòng vì ai nhiều hơn chắc cả nàng cũng không rõ được.

Chỉ là trong lòng còn đau lòng cũng có cả Ngọc Vô Ngân, hắn thật sự không lúc nào là không đem mình tính kế vào trong mà!

Nhìn Nguyễn Thanh Âm đi theo Lạc Vũ Trần, rõ là mình không để ý thế mà vẫn không kìm được trào lên chua xót, cơn ghen cứ trướng dần lên….

“Nương, họ đi cả rồi à?” Không biết Bạch vô Thương đã tỉnh từ lúc nào, mở to đôi mắt sáng nhìn lên người nàng, giọng non nớt xen lẫn tia hờn dỗi.

Mặt diễm lệ run lên chút, cúi đầu nhìn đứa con nàng muốn bảo vệ cả đời trong lòng, không rõ vì sao bé không lên tiếng gọi hai người đó, bởi nàng biết nguyên nhân.

Ngẩng đầu vu-t ve đầu Bạch Vô Thương, nói lặng lẽ, “Vô Thương à, nương nhất định sẽ đưa con đi ra ngoài!” Nàng nhất định sẽ làm được!

“Nương, nương….” Bạch Vô Thương nhìn thoáng qua nơi trống không cách đó không xa, lại nhìn thoáng qua Sở Quân Mạc đang hôn mê, khó xử vạn phần định nói lại thôi, Lạc thúc thúc tốt lắm, bé cũng thích Ngọc thúc thúc nữa, nhưng Sở Quân mạc là người bé đã nhận định là cha rồi, cho dù người khác có tốt đến mấy cũng không bằng cha, vì thế, bé Vô Thương rất bối rối, vô cùng bối rối.

Bé rất hy vọng có một ngày, người một nhà được ở cùng nhau, có nương, có bé và còn có cha nữa!

NHưng bé không ngờ có một ngày bé sẽ vì cha mà thấy phiền não, sau này bé sẽ nghĩ mọi cách để chặn vô số nam nhân tranh nhau tới nhận cha, nhiệm vụ này gian nan vô cùng!

Đêm đen bao trùm ngọn núi lớn rất nhanh, bầu trời như được vẩy đám mực đen tỏa ra sắc u ám, có mấy đốm sao sáng lóe trên trời, đêm rất tối, lại rất sâu, cả khoảng vũ truh ẩn dấu rất nhiều điều không thể biết rõ….

Ai cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ trong một đêm mà làm rung động cả ba nước, người liên minh hai nước bỗng buồn bực vô cớ, đang đợi ngày vui. Trong hoàng cung Lạc quốc không tiếng động, không có chút vui mừng nào, ngay cả chuyện tơ lụa đỏ thẫm cũng đột nhiên biến mất trước mắt mọi người, cấm vệ cửa cung canh phòng cẩn mật, mặt mày nghiêm túc.

Một loại hơi thở nặng nề chậm chạp lan tràn khắp đầu đường cuối ngõ, cũng bao trùm không khí nặng nề và đầy âm thanh nghị luận khắp ngõ phố làm cho người đời thấy tò mò. Đủ loại phỏng đoán cũng từ đó phát sinh.

Một trận dự đoán bên trong lại bất giác xảy ra bất ngờ ngoài cung…

Người hai nước đã sẵn sàng tinh thần chiến đấu, quân đội hai nước Sở Ly bỗng như đột ngột xuất hiện ở biên giới Lạc quốc, trong nhất thời, ai cũng cảm thấy bất an, hoảng sợ nước bị diệt, thay thế cho trận hỏi kỳ lạ đằng trước, nhưng ai cũng đoán chiến tranh này tồn tại.

Không thể nói rõ, người đời xôn xao công chúa Vân Y thành hồng nhan họa thủy diệt quốc, bị người đời thóa mạ cũng đưa tới đám thư sinh thi nhân tức sùi bọt mép, chỉ vì nụ cười người đẹp mà than mà thổn thức!

Ba nước hỗn loạn cũng không cứu vãn nổi, chiến tranh bộc phát, máu chảy thành sông, ngàn vạn dân chúng chỉ trong một đêm trôi dạt khắp nơi.

Ngoài dự kiến mọi người là, đại diện cho nước sở chiến đấu lại là Thục Phong vương, là người được Sở thái tử luôn trọng dụng là ngũ vương gia Sở Thiên Dịch. Cái vị mà người đời vẫn nghe đồn là Sở thái tử kia thần bí như trước, vẫn chưa thấy xuất hiện trong trận chiến này, nhưng ở gần nước Sở, vẫn có nhóm thiết kỵ đi bên cạnh, Thiết y hồng mã, hắc y tuyệt sát, quyền lực tuyệt đối.

Mà sơn trang Lạc Vân vẫn duy trì tư thế trung lập đột nhiên tụt hẳn, trước bầu trời biến sắc cũng không có hướng gì, cũng không thừa cơ nhảy vào.

Cùng lúc đó, nhân vật chính, hồng nhan họa thủy trong mắt người đời, bị thóa mạ hết lời công chúa Vân Y Bạch Mặc Y, lúc này lại nhàn nhã nằm nghiêng trong xe ngựa, dựa sát vào bên cạnh nàng là đứa con BẠch Vô Thương, trên mặt hai mẹ con đều cùng mỉm cười như nhau, đang vui vẻ nói gì đó, mắt chuyển lấp lánh, có dòng khí ấm áp chảy giữa hai người, trong lạnh nhạt tràn ngập bình tĩnh, một không gian nho nhỏ ấy chưa từng bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng, có sự ngăn cách đầy thích thú và thoải mái.

Xe ngựa chạy theo phương hướng không rõ, trên xe ngoài hai mẹ con ra còn có chút bóng áo màu đỏ bên cạnh, gục đầu xuống, trong mắt có bi thương, Hồng Tiếu lặng lẽ khịt mũi, vì tiểu muội Hồng Lăng cùng lớn lên với nàng ta đã đi xa mãi.

“Hồng Tiếu, muội đang trách ta sao/” Bạch Mặc Y nhìn Hồng Tiếu, trong mắt cũng khổ sở như thế, Hồng Lăng chết, nàng cũng chịu một nửa trách nhiệm, tương tự, trong lòng nàng cũng có áy náy vô cùng, lúc ấy nếu nàng không la]j chọn, có lẽ Hồng Lăng cũng sẽ không chết!

Cứ việc chuyện ngày đó ai cũng chưa nói, người ngoài cũng không biết trong trận cổ quái kia đã xảy ra cái gì, nhưng nàng lại mất đi một người thân, vết thương của nàng, từ trong lòng máu chảy mãi không ngừng từ miệng vết thương.

Cho dù báo thù thì được gì chứ? Người chết rồi còn có thể trở về được sao?

“Tiểu thư, Hồng Tiếu không có, chỉ cảm thấy thương tâm khổ sở, Hồng Tiếu biết tiểu thư đã cố hết sức rồi, người sống chết có số, Hồng Lặng kiếp này thật khổ, có lẽ kiếp sau, nàng ấy sẽ sống khá hơn!”

“Đúng vậy, nàng ấy sẽ tốt hơn, sẽ gặp được một người đàn ông rất vĩ đại tốt bụng yêu nàng ấy, che chở cho nàng ấy, sẽ rất hạnh phúc!” Sóng mắt hồ thu chuyển ra nhìn ngoài cửa sổ, dừng ở những đám mây phía chân trời, giọng nói lảnh lót ngân nga như tưởng niệm như chúc phúc. Nàng nghĩ tới Lăng Nguyệt và vị nam tử ôn nhã như ngọc kia, nội tâm đầy đen tối mạnh mẽ, đang nhìn đến Lăng Nguyệt thì lại đầy sủng nịch và không dấu được nhu tình, nàng ấy thật sự rất hạnh phúc!

Ông trời quả thật rất công bằng, đời này nợ, đời sau tuyệt đối sẽ trả!

Đôi mắt hiện lên kinh ngạc, Hồng Tiếu giật mình nhìn Bạch Mặc Y, mồm há hốc ra, rồi lại khép lại, cũng mang theo chúc phúc tương tự cười bên khóe miệng, đúng vậy, một người tốt như Hồng Lăng, nàng ấy sẽ hạnh phúc! Hơn nữa, không hiểu sao nàng ta tin lời tiểu thư nói!

Có phải từ lúc tiểu thư không ở chỗ này đã biết Hồng Lăng rồi không nhỉ? Không thì sao nàng ta lại cảm thấy giữa tiểu thư và Hồng Lăng lại có tiếng nói ăn ý như thế chứ?

“Nương, con cũng tin dì Lăng ở thế giới bên kia sẽ sống rất tốt, người tốt sẽ được báo đáp!” Giọng non nớt vang lên trong xe, kéo suy nghĩ phiêu xa của Bạch Mặc Y trở lại.

Đưa tay về phía khuôn mặt nhỏ đầy hiểu biết của Bạch Vô Thương, mày hơi cau lại giấu sự sầu bi, nụ cười lãnh đạm nhợt nhạt trên mặt, trong giọng nói chứa đầy bất đắc dĩ, hỏi thản nhiên, “Vô Thương có bằng lòng đi cùng nương tung hoàng giang hồ không, có lẽ đời này chúng ta cũng không trở lại nơi này nữa!”

Vết bánh xe in xuống trên mặt tuyết mỏng, thành hai hàng dấu vết dài, ngựa nhảy lên jis vang rất rõ trên con đường hoang dã không người, một tiếng vang như đạp vào lòng người vậy.

“Nương ở đâu con cũng ở đó, nơi nào có nương đó mới là nhà của mình!”

“Chúng ta cùng nhau đi phiêu du giang hồ, nương ơi, con nhất định sẽ bảo vệ người!” Bé sẽ không để cho nương lại bị thương nữa, sẽ không để cho ai làm tổn thương tới nương, ngoài bé ra, càng không để cho người khác cướp nương đi!

Bé cũng có thể cho nương có hạnh phúc thật sự, rất vui vẻ!

TRải qua đêm đen tối đó, bé Bạch Vô Thương hiện giờ rất mâu thuẫn khi tiếp xúc với những người gần nương bé!

Đêm hôm đó không chỉ Bạch Mặc Y đau lòng, mà Bạch Vô Thương cũng không thể quên được, cũng không nguyện nhớ lại cảnh đó, đêm hôm đó, với bé mà nói như cơn ác mộng tồn tại vậy, trong khoảng thời gian khá dài, như cơn ác mộng cứ cuốn theo bé!

Về phần Lạc Vũ TRần và Ngọc Vô Ngân cũng trở thành đề tài cấm kỵ giữa hai người Hồng Tiếu và bé.

Tuyết càng ngày càng lớn, càng đi về bắc trời càng ngày càng rét, cả mảng trời tuyết trắng phau trắng như bóng tao nhã của người đó, nhưng tối hôm đó, người hắn chọn lại không phải là nàng.

Lông mi khép hờ lại run rẩy, bóng trong veo lạnh lùng loạng choạng theo từng bánh xe, một đường sống chết, lúc này nam nhân luôn miệng nói yêu nàng kia cũng thờ ơ lạnh nhạt, một khắc kia, lòng nàng như tuyết bay đầy trời, nháy mắt đóng băng chìm sâu vào đáy cốc.

Ho khụ hai tiếng nhẹ nhàng, bàn tay trắng nõn khẽ vỗ nhẹ ngực đau, một kiếm trên ngực rất sâu, suýt nữa đã lấy mạng nàng, nhưng vết thương trên người cho dù nặng cũng không bằng vết thương lòng, trong lòng nàng tuyết là màu đỏ, màu đỏ bay xuống, rơi trên mặt đất, lạnh như băng mà rất đau đớn.

“Tiểu thư, phía trước có một thị trấn, chúng ta qua đêm ở đó sao?” Hồng Tiếu vén mành lên, nhíu mày, nhìn xuyên qua đám tuyết bay mờ mịt, nhìn về nơi có khói bốc lên không xa, quay đầu nhìn ra ngoài thăm dò, lại đôi lúc lo lắng nhìn hai mẹ con nhà Bạch Vô Thương đang cười nói hiền hòa.

Hơi trầm ngâm chút, áp chết huyết khí trong ngực đang bốc lên, Bạch Mặc Y đưa tay ra tự lấy lọ chứa viên cửu chuyển hoàn hồn đơn mà lão nhân Thiên Ky đưa cho nàng, trên mặt hơi chút châm chọc, bất giác giơ tay lên, theo màn xe Hồng Tiếu vén, ném ra nơi rất xa, rớt xuống ngoài tầm mắt.

“Đừng ngừng, tiếp tục đi về trước!” Khôi phục lại giọng lạnh lẽo như băng tuyết đầy lạnh lùng.

“Nhưng mà tiểu thư, sức khỏe của người….” Hồng Tiếu bất giác lo lắng nhìn nàng do dự nói.

“Đi thôi, ta muốn bồi Vô Thương đi nhiều nơi chút!” Giọng chìm hẳn như nói bình thường vậy.

Cụp mắt xuống, Hồng Tiếu im lặng, rời người ngồi ra ngoài màn xe, chẳng hề để ý tới con ngựa đang đi đủng đỉnh, giơ roi đánh ngựa, xe chạy như bay, gió vụt qua bên tai còn không rõ vương nước mắt đã chảy xuống má nàng ta tự khi nào.