Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 139



Khoé mắt Ngọc Vô ngân hơi cong lên, trong ánh mắt thâm thuý loé buồn, tầm mắt dừng trên người hai mẹ con, tay dưới ống tay áo nắm chặt lại, vạt áo đen bị gió cuốn khẽ phất lên chút,lại chậm rãi rớt xuống, cảm xúc chỉ biến hoá trong nháy mắt.

Mà hắn chỉ một cái nháy mắt này, lại vẫn bị Lạc Vũ Trần quay lưng về phía hắn cảm giác được, khuôn mặt tuấn tú như ngọc chẳng ai nhận ra dừng chút, cặp mắt lưu ly càng thêm âm trầm, tim đập nhanh hơn, tiêu ngọc trong tay dùng sức mạnh, sự tình quả nhiên như hắn đoán.

Mẩu chuyện cũ hai mươi năm trước này vẫn là nỗi đau trong lòng hắn, hôm nay có kẻ nhắc tới, nét mặt Lạc lão gia chủ thêm già nua khó khăn hơn, chòm râu cúi xuống rung rung, có thể nói là tức giận tới phát run, ánh mắt hung ác bắn về phái kẻ nói chuyện, lại khiêu khích tới người đằng sau, tuy sơn trang Lạc Vân lão hùng vĩ mạnh mẽ, nhưng khí có mặt nhiều bạn bè võ lâm vậy cũng làm cho lão chọc không ít người tức giận.

Ánh mắt Bạch Mặc Y nhuốm chút, hơi kinh ngạc nhìn vào mắt Ngọc Vô Ngân, người đứng sau áo đen mặt lạnh, dáng cao to quay lưng về phía nàng, đến cả mái tóc dài bay tán loạn, lạnh tới cực điểm.

“Ha h!” tiếng cười sắc nhọn vang lên, thanh âm chưa dứt, trong đại sảnh bóng dáng chớp lên như yêu quái làm cho người ta không kịp phản ứng.

“nương, nương…Buông ra, lão nhân chết tiệt này”

Lúc Lạc lão gia chủ ra tay cũng là lúc Ngọc Vô Ngân động, tuy Lạc Vũ Trần đi lại bất tiện nhưng hắn cũng động, đến cả Bạch Vô Thương đứng gần Bạch Mặc Y nhất cũng động, vài người khác cũng ffộng, nhưng một là họ thuộc kẻ bị dộng, hai là khoảng cách khá xa chút, ba là Lạc lão gia chủ động tác quá nhanh, mấy người đành trơ mắt nhìn tiểu vô Thương bị lão ta nắm trong tay, nét mặt anh tuấn như ngọc lạnh băng, trông như hung thần giết người.

“Buông nó ra!”

“Các vị xin đừng nóng, lão phu trong lòng có chút nghi vấn nhỏ thôi, lão phu đường đường là chủ nhà sơn trang Lạc Vân, còn không dám ra tay với một đứa trẻ đâu!” Lạc lão gia chủ hất bay một chưởng của Ngọc Vô Ngân, mang theo Bạch Vô Thương bay nhanh lùi về sau một trượng, đưa tay chắn ngân châm Bạch Mặc Y bắn tới, trong nháy mắt văng ra vang lên tiếng đinh ở cột bên cạnh, vuốt râu nói với mọi người.

“Phụ thân, người định làm gì thế/” Nhíu mày, Lạc Vũ Trần nhìn lại Lạc lão gia chủ, cha con hai mươi mấy năm, ngoài phụ thân trước đây còn tươi cười và ấm áp chút, mấy năm nay, giữa họ như kẻ xa lạ ở chung, với phụ thân này, hắn thật sự không biết.

“Cha, người định làm gì thế? Mau buông đứa bé ra” Lạc Phi Bạch ở phía xa lọ ra gương mặt thật, tuy hắn cũng tham dự không phải mỗi chuyện này, nhưng tâm tính hắn lương thệin, nhìn thấy vị phụ thân kính yêu thế mà dám ra tay với một đứa bé, rất khó hiểu và nghi hoặc.

Nguyễn Thanh Âm lui nhẹ về sau từng bước, thờ ơ lạnh nhạt, nét âm độc trên mặt tan biến, lén lúc ra hiệu với bên ngoài, im lặng đứng một bên.

“Lạc lão gia chủ, Bạch Mặc Y ta không biết đã đắc tội ngài thế nào, chọc cho lão gia ngài ba lần bảy lượt nhằm vào ta? Nếu là bới nguyên nhân hai mươi năm trước, vậy ngài cũng quá thị phi không phân biệt trắng đen rồi” Bạch Mặc Y dừng chân, ánh mắt nhìn thẳng vào Lạc gia chủ.

“Thật ra trong lòng các vị đều muốn biết, tiểu quỷ này mọi người ai cũng biết, tam vương gia nước Sở cũng không thừa nhận là con mình, cũng có thể nói cha của tiểu quỷ này không rõ, Bạch cô nương, lão phu nói không sai chứ?” Nói xong câu cuối không rõ, ánh mắt lạnh lẽo của Lạc lão gia chủ nhìn thẳng vào Bạch Mặc Y, mang theo châm biếm quét mắt liếc nhìn mọi người một cái, cười có chút bí hiểm.

Sắc mặt Bạch mặc Y phát lạnh, tay nắm chặt căng thẳng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc lão gia chủ, không rõ trong lòng lão ta rốt cuộc định tính toán  gì, mục đích là gì?

Sở Quân Mạc ngừng chân, mặt lạnh cứng ngắc như dao vậy, áo tím đen kịt, đôi mắt âm trầm loé lên tia thống khổ.

Lạc Vũ TRần đột nhiên giơ tay lên dừng lại, mặt vốn tái nhợt lại càng tái thêm.

Cung Tuyệt Thương đang giơ kiếm ra chém không kịp thu về, nghe được lời lão ta nói cũng ngừng mạnh lại, nhưng do ngừng quá nhanh, mà thu lại giật mạnh quá mức, bất ngờ đụng phải sở Quân Ly bên cạnh, bị người sau né, may mắn lao ra khỏi mới tránh không bị đập vào đất.

Lạc LInh Nhiễm nhẹ nhàng nhìn lướt quá mọi người, hơi thở trầm xuống, mọi người vẫn muốn biết nhưng lại muốn tránh vấn đề đó ra, song vẫn bị nhắc tới, hơn nữa chuyện đã cũ, địa điểm không thích hợp, lại trước mặt mọi người, loại chuyện thế này, đã không phải khó hình dung nổi, lão nhân này muốn phá huỷ thể diện của ba nước thì thôi, lại càng muốn khơi mào chiến tranh giữa họ nữa đi.

“Đây chẳng liên quan gì tới lão! Thả con ta ra!” Bạch mặc Y bình tình, nhuyễn kiếm tụ trong tay b4n ra, sát khí hiện lên, bức thẳng tới Lạc lão gia chủ.

“Nha đầu, ngươi mất bình tĩnh lắm, so với nương ngươi năm đó, ngươi còn kém xa!” đỡ nhẹ sát khí của nàng, Lạc lão gia chủ dừng ánh mắt phức tạp khó hiểu nhìn Bạch mặc Y, chỉ chút ánh sáng, hận ý có giấu thế nào cũng không được. Muốn trách chỉ có thể trách nàng và mẫu thân nàng rất giống nhau, giống đến nỗi lão ta vừa nhìn thấy khuôn mặt này thì nhịn không được muốn phả huỷ tất cả, hận nàng làm cho lão ta nhớ tới đủ mùi vị năm đó, hận nàng năm đó lại tuyệt tình với lão ta như thế.

“Phụ thân, có chuyện gì, người nhất định phải nói ra bây giờ sao?” Lạc Vũ TRần chậm buông tay, đặt trên đầu gối, giọng thấp xuống, trong mắt hiện lên tia thống khổ và khổ sở, cuộc đời này hắn tiếc nuối nhất chính là trong sinh mạng nàng, hắn tới quá muộn.

Mặc kệ Vô thương là con ai, hắn cũng không để ý, càng thật tình trên trọng bé, nhưng hắn lo là hiện giờ lấy bộ dạng của hắn, sao dám đi tranh duyên cha con với bé chứ? Người đó vừa cường đại lại thâm trầm, tâm kế mưu trí không dưới hắn.

“Ngươi luôn là kẻ thông minh, lại đoán ra được ý cha cũng không ngạc nhiên!” Nhìn thoáng qua Lạc Vũ Trần, Lạc lão gia chủ trầm nói. Cũng không bởi vì bận tâm tới thế cục mà buông cơ hội này ra, phải biết có thể kéo mấy người tề tựu ở đây, cũng chỉ sợ thiên hạ này….Quả nhiên là hồng nhan hoạ thuỷ, nàng giống y mẹ nàng, đều đáng chết!

HẮn biết ư? CẢ nàng cũng không biết chuyện, Lạc Vũ Trần biết ư? Bạch Mặc Y hơi ghé mắt nhìn hắn một cái, khoé miệng khẽ nhếch lên.

Cảm thấy không khí phía sau như ngưng lại, BẠch Mặc Y quay đầu nhìn thoáng qua mặt mấy nam nhân, trong lògn hơi bực, họ làm sao thế?

“Nó là con ta!” Mặc kệ cha bé là ai, Vô Thương đều là con nàng.

“Cút ngay, cái lão già chết tiệt này, ta không có cha, cũng không cần cha, lão buông ra!” Bạch Vô Thương hơi sửng sốt chút giãy dụa nói, lại không cách nào tránh thoát ra khỏi cánh tay đang tóm mình kia.

Không rõ có phải là ảo giác hay không, mọi người cảm thấy cả đại sảnh không khí như càng thấp xuống tới doạ người, luồng gió lạnh băng từ lòng bàn chân len sâu lên tận óc, bất giác lui lại.

“Aizzz, quả thật đứa nhỏ này có cha hay không cũng thế? Loại chuyện này không cần nhận cha cho con còn tốt hơn!” Cung Tuyệt Thương có chút ảo não, còn chút ai oán, có chút không cam lòng, nói xong còn không quên đụng phải Tử Dạ kéo làm đồng minh. Lời hắn nói nếu có chút ám chỉ, sắc mặt Sở Quân mạc vốn đã khó coi hiện giờ lại càng thở nặng nề hơn.

Sau này Tử Dạ di chuyển, tránh nữ nhân còn hơn cả địch, kiếm trong tay vang lên tia cảnh cáo, lại dựa vào đây nữa, cẩn thận không hắn cho một kiếm, vừa rồi còn định giết hắn nữa kìa, hiện giờ lại biến thành bạn, tên này thay đổi còn nhanh hơn cả phụ nữ nãư!

Cung Tuyệt Thương mất mặt sờ so4ng mũi, chuyển tới bên người còn lại trong dự đoán, phát hiện ra người đứng cạnh là kẻ hắn hâm mộ ghen tị là Sở Quân Ly, lại hừ lạnh quay sang chỗ khác, xinh đẹp còn hơn cả hắn làm hắn không vui, cũng chẳng muốn nói nhiều lời!

“Ly thái tử nói có lý!” Bất ngờ người mở miệng tiếp lời cung Tuyệt Thương lại là Lạc Linh Nhiễm, nhưng hắn không phải Sở Quân mạc, mà là một kẻ khác, là ai, ai cũng hiểu được.

“Hừ, ngươi không nói gì có ai bảo ngươi câm điếc đâu!” Rất không khách sáo Cung Tuyệt Thương lại coi thường một trận, hắn còn để ý tới trận sống chết kia, với lạc Linh Nhiễm thấy rất giận.

“Vô Thương nếu không ngại, sau này ta làm cha con có được không/” Lạc Linh Nhiễm vô tình cười, nhẹ giọng hỏi Bạch Vô Thương trong tay lạc lão gia chủ, mắt mang theo nỗi mong chờ.

Bạch Vô Thương liếc trắng mắt, chiếc miệng nhỏ cố sức vênh cao lên, mắt sáng ngời bất giác nhìn về phía mẫu thân nhà mình.

“Không được!”

Mấy tiếng phản đối kịch liệt cùng đồng thanh vang lên, làm thủng màng nhĩ của mọi người, bất giác lùi lại phía sau, cố gắng đạt tới khoảng cách an toàn.

“Vô Thương là con của bổn vương, bổn vương chưa từng thừa nhận, trước đó là ta thật xin lỗi hai mẹ con nàng, sau này ta sẽ là người đầu tiên bồi thường cho các nàng!” Tay nắm chặt, giọng Sở Quân Mạc cất lên lạnh lùng. trong giọng nói đầy nhấn mạnh và áy náy.

Trước đó hắn dùng bổn vương, vô hình tuyên bố là hắn lấy thân phận vương gia nước Sở nhận định chuyện này, nếu ngươi dám phủ định, thì phải đối nghịc với nước Sở, tuy hiện giờ hắn không ở trong nước, nhưng quyền thế trong tay lại bắt đầu từ Sở Thiên Dịch có khả năng sẽ có hy vọng không phải sao? Phần sau hắn lại dùng từ ta, là cám đoan hứa hẹn với mẹ con Bạch Mặc Y, hắn thật tình muốn làm lại từ đầu, toàn tâm toàn ý muốn dối tốt với mẹ con các nàng, dùng phần đời còn lại để bù những lỗi lầm đã phạm phải!

“Đừng có nằm mơ, trước không phải nói Vô Thương không phải con ngươi sao, chỉ bằng chuyện ngươi làm trước đã không thể tha thứ nổi rồi, Y Y lại càng không chấp nhận nổi ngươi!” Tức vơí thái độ này của hắn ta, Cung Tuyệt Thương chịu không nổi sẵng giọng nói chen vào, nói thật hắn cũng muốn nhận Vô Thương làm con, nhưng lập trước của hắn không giống Sở Quân Mạc ngang nhiên như thế, nhớ lại trước đây hắn ta vô tình vô nghĩa với Bạch Mặc Y và Vô Thương, nói thế nào cũng không thể tha thứ được!

“Tam ca, huynh chắc chứ?” thời khắc mấu chốt, chỉ có huynh đệ nhà mình cũng muốn ngăn lại, Sở Quân Ly mở miệng hỏi, thật ra trong lòng hắn sớm đoán trước được, không phải hắn hoài nghi Y Y, mà việc này có huyền cơ, nếu là Y Y trước đây chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra, giờ đổi lại là Y Y bây giờ, hắn tin loại chuyện này mà đặt trên người nàng là tuyệt đối không thể xảy ra.

Nói thật trong lòng hắn không yên, nếu được chọn, hắn hy vọng đứa bé này là của tam ca, nhưng cũng không hy vọng là Sở Quân Mạc, mặt ngọc yêu nghiệt giấu kín thần sắc, nếu là người đí, vậy hắn tình nguyện Vô Thương là đứa con của tam ca! Bởi nếu là hắn, lấy sự cao ngạo của mình, với tính nết duy cuồng, sao họ lại dám tranh với hắn chứ?

Sao chuyện lạ biến thành như vậy nhỉ? Vì sao họ càng không nghĩ tới chuyện xảy ra thì lại xảy ra chứ? Vì sao càng không muốn nhìn thấy kết quả thì lại cố tình có chứ?

Y Y, nếu đứa nhỏ thật sự là của hắn, anh nên chọn làm gì đây?

Mấy ánh mắt nóng ruột nhìn lên người Bạch Mặc Y, có một số vấn đề muốn tránh cũng không được, lúc đến thì đến dù sớm hay muộn.

TRánh ánh mắt mọi người. Bạch Mặc Y lạnh lùng nhìn Lạc lão gia chủ, thật ra trong lòng nàng hiểu rõ, chuyện hôm nay nàng không muốn lành lặn trở về, dù sao sơn trang Lạc Vân ngoạ hổ tàng long, có thể cứu người ra là tốt rồi, nếu không cứu được, cũng muốn ngăn hôn lễ này này cũng không phải ý lão ta, cứ việc lão trong trận sinh tử trước mặt nàng chính mồm thừa nhận bày ra trận này, nhưng nàng không cần cứ vậy mà bị vứt bỏ không rõ ràng, chẳng sợ chết, nàng cũng hiểu được làm quỷ. Thật ra trong lòng nàng sớm đã có tính toán, nếu hôm nay lão ta chính mồm thừa nhận việc gỡ bỏ hôn lễ này xuống, vậy nàng đã sớm hết hy vọng hoàn toàn, cho dù lòng đang rỏ lệ, nàng cũng sẽ cười mà chúc phúc.

Nhưng mọi chuyện nàng dự kiến lại khác hẳn, dự kiến là mọi chuyện không giống như bề ngoài của nó, một người lạnh nhạt như thần tiên vậy sao có thể là người dễ bị khuất phục chứ? Quả nhiên có liên quan tơớ nàng, Nguyễn Thanh Âm và Lạc lão gia chủ đã dùng mạng nàng đổi lấy sự đồng ý của hắn, vì thế lúc đang tức giận, Lạc Vũ Trần mới bất đắc dĩ giận nàng lờ đi, chỉ vì lúc ấy sống hay chết với hắn chỉ là một ý niệm.

Nàng không ngờ tới, tất cả chuyện này dĩ nhiên lại là Ngọc Vô Ngân nói cho nàng biết, lú trước sau khi rời Sở Quân Ly đo, nàng vốn định xâm nhập vào sơn Trang lạc Vân, ai ngờ vừa nhích người thì Ngọc Vô Ngân xuất hiện, nói cho nàng biết Lạc Vũ Trần hiện giờ nửa bước khó đi, thân bị hãm trong cảnh khốn cùng, lòng nàng nóng như lửa đốt rất sốt ruột muốn cứu người, lại bị hắn ngăn lại, chỉ cần nàng đừng lo lắng, người hắn sẽ giúp nàng cứu ra, coi như đáp lại phần nhân tình của hắn. Còn phần tình của ai, nàng không rõ, không đợi nàng hiểu rõ, Ngọc Vô Ngân đã biến mất trong nháy mắt, nàng vẫn lo nên vẫn đi vào, đi như đi dạo mà thân pháp vẫn kém hắn một chút.

Lúc nàng tìm được hắn thì hắn đã cứu Lạc Vũ Trần ra rồi, chỉ từ xa nhìn thấy Lạc Vũ Trần thoáng qua trên xe lăn, không tiến đến, chỉ vì nàng còn để ý lời hắn nói lúc trước, sạch sẽ lưu loát như thế, lại làm lòng người đau đớn vậy, cứ như chẳng còn đường lui nào nữa!

Đêm nay nàng vẫn không thể nào quên được trong trận sinh từ ấy, hắn ôm Nguyễn Thanh âm bước từng bước rời đi trước mặt nàng, lòng nàng điên cuồng ghen tị, đau đớn…

Hoá ra, nàng còn để ý hắn hơn cả trong tưởng tượng, ngày đó, nàng liều mạng ép mình không nghĩ tới cảnh kia nữa, không muốn nghĩ mà tiếng hắn vẫn vọng bên tai, lại làm nàng không kìm chế được lòng mình bất giác tiến lên, lúc nàng ý thức được thì nàng đã tới dưới chân sơn trang Lạc Vân rồi.

Nghe dược mấy giọng nói của đàn ông, hồn dù nghĩ xa xôi, lúc này cau mày nhìn mặt mấy kẻ nặng nề, giọng có chts khàn khàn nói, “Vô Thương là con ta!” Trước kia bé có cha mà như không có cha rất khổ sở, sau này, nàng và con nàng không cần một người như thế tồn tại!

“Y Y, nàng thật chủ quan, nàng nên nghĩ cho Vô Thương chút, nó còn nhỏ vậy, lòng cũng rất khát vọng!” Lạc Linh Nhiễm nhìn vào mắt Bạch Mặc Y, biểu hiện thật sự, trịnh trọng, sự thật vẫn là hắn.

Vô Thương ư? Thật không/” Nàng nghĩ đến Vô Thương và mình giống nhau, trong cuộc đời không cần kẻ này tồn tại, bất kể ai là cha Bạch Vô Thương, nam nhân này cũng không có đủ tư cách làm cha! Mẹ con các nàng không cần!

Chậm rãi nhìn về phía Bạch Vô Thương không nhìn miệng Lạc Lão gia chủ đang cười đầy âm mưu, lão tưởng là một cục diện không giống thế sao?

“Vô Thương, con có nhớ cha con không/” Bạch Mặc Y nhìn con, mắt đầy nghi hoặc, môi tái nhợt cắn chặt. Nếu con nói cần, vậy nàng phải làm sao đây? Lạc Vũ Trần một người như vậy mà lại có lựa chọn như thế, tuy bất đắc dĩ nhưng lại phản lại lời hứa lúc trước, trên đời này, đến tột cùng ai nói mới có thể làm nàng tin được đây? Thật chậm, thật chậm, mắt trong càng thêm lạnh lẽo nhìn về phía Tử Dạ, có lẽ….

“Không được!” Nhận thấy lòng nàng dao động, lại có mấy tiếng phản đối vang lên, lần này còn lớn hơn cả mấy lần trước, tân khách trong phòng chịu không nổi thanh âm doạ người này, chân nhịn không được lùi ra bên ngoài, nhưng mắt hiếu kỳ vẫn không ngừng nhìn lại, cả chớp mắt cũng không!

Hả? Nàng có nói gì sao? Bạch Mặc Y bị hộ gào lên thì run rẩy chút, khẽ nhíu mày khó hiểu liếc họ một cái, chuyện nàng có liên quan gì đến họ đâu cơ chứ?

“Chuỵện của nàng có liên quan tới chúng ta!” Ra vẻ biết suy nghĩ trong lòng nàng, mấy nam nhân lại cùng nói đồng loạt, kiên quyết không lùi, nhất là trước sau không hở chút nào.

Nói xong chân còn tiến lên mấy bước, bức Bạch Mặc Y, biểu hiện lập trường kiên định của họ, lại đem ánh mắt đối địch chuyển sang Tử Dạ, càng nhìn càng thấy kẻ này rất ngứa mắt, sớm phải biết cút đi xa rồi chứ, lại còn muốn làm nhân vật mạo hiểm lọt vào trò chơi nữa hả? Tay nắm chặt ngứa ngáy, họ thật sự rất muốn đập người đó!

Tử Dạ nhìn thẳng vào mắt Bạch Mặc Y, biểu hiện luôn bình thản trên mặt có chút nhu hoà, khoé môi đẹp khẽ cong lên, biểu hiện âm trầm của mấy nam nhân kia, tâm tình hắn lại thấy được lắm, tương đương nói bề ngoài Dạ đẹp như vậy, sáng như vậy, ngọn gió này làm lòng người thật sướng rơn lên quá!

Cả người có cảm giác lân lâng, hoá ra không uốn rượu cũng say!

“Thằng nhóc, nhiều người muốn làm cha ngươi như thế, ha ha, vận khó nhóc ngươi cũng tốt quá ha! Chậc chậc!” Lạc lão gia chủ cười ha hả, nhưng ý tứ hàm xúc châm chọc, mắt nhìn thẳng vào sắc mặt biến đổi của mọi người, cuối cùng dừng trên người nam nhân có quyền nhất thiên hạ, ý cười thâm thuý lại càng rõ hơn.

“Lão câm mồm, lão già kia, ta mới không cần cha đâu! hơn nữa, ta có nhà hay không có liên quan gì lão chứ, lão buông ra, một kẻ lớn vậy mà uy hiếp một đứa trẻ như ta, có biết xấu hổ không hả?”

“Lão phu không có hứng thú ra tay với một đứa trẻ miệng hôi sữa như thế, chỉ là muốn cho mọi người xem chút trò hay thôi, thằng nhóc, chẳng nhẽ ngươi không muốn biết cha ngươi là ai sao?” Câu nói cuối cùng, Lạc lão gia chủ ghé sát vào bên tai Bạch Vô Thương, giọng điệu âm u, Bạch Vô Thương động lòng, do dự, tuy luôn mồm nói không cần cha, nhưng đứa trẻ nào mà chẳng khát một có một gia dình hoàn mỹ chứ, cái miệng nhỏ bĩu lên chẳng khác gì mẫu thân bé, đối diện với ánh mắt của mẫu thân loé lên tia khẩn cầu và ai oán.

“Thằng nhóc, cha ruột ngươi hôm nay có cũng tới trong này, chỉ cần ngươi mở miệng nói, ông ta nhất định sẽ đáp ngay!” Lạc lão gia chủ thì thầm bên tai tiểu Vô Thương.

….

“Ha ha, cha ruột không dám biết con của chính mình sao? Đây cũng coi như một đoạn dèm pha đi, chẳng trách mà không ai dám thừa nhận!”

Bạch Mặc Y xoay người, lòng thấy lạnh nhìn về phía còn lạnh hơn, nàng tưởng, nàng đã sáng tỏ mục đích hôm nay của Lạc lão gia chủ là gì rồi?

“Y Y, nàng sẽ tha thứ cho ta chứ?” Lạc Vũ Trần đột nhiên mở miệng, ngẩng đầu nhìn thiên hạ tao nhã trong veo lạnh lùng, chậm rãi mở miệng, hắn thật tình cầu xin nàng tha thứ.