Bạch Vũ Thần khẽ nhíu mày nhìn nàng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh băng xen lẫn tàn nhẫn, móc câu roi sắt đâm vào tay, đôi mắt sáng như sao loé lên tia lạnh, tâm tư đại muội này của hắn thế mà thật ác độc! Cái loại roi có móc câu này mà quật trên người nam nhân quả thật không xong, thế mà nàng còn dám vụt trực tiếp vào đám di nương và muội muội của mình chứ? Trong lòng nghĩ vậy, tay dùng mạnh chút, cả nắm roi biến thành tro tàn trong tay hắn. Thu tay lại, thản nhiên nhìn nàng.
Bạch Mặc Y dừng tay lại, đánh giá nam tử trước mặt. Toàn thân áo trắng, dáng cao to, mày như vẽ, mắt tựa sao, mũi anh tuấn, môi mỏng vô tình, là một nam tử tuyệt đẹp. Cũng là áo trắng, Lạc Vũ Trần lại khác lạnh nhạt như thần tiên, cũng khác Bạn Nguyệt ôn nhu nho nhã, trong lòng lại rất lưu manh, Bạch Vũ Thần lại có phong cách khác, cả người lộ ra là một thương nhân khôn khéo, lại không giống như những con buôn khác, tâm tư thâm trầm, có cảm giác, đầu năm nay, tất cả đều là khoác da sói cả.
Tia chán ghét trong mắt vẫn chưa bỏ qua đối phương, hơi hơi nhếch môi, Bạch Vũ Thần ư? Đứa con cả của Bạch Triển Bằng, hàng năm đi buôn bán bên ngoài. Một người tài ba, thế mà không kế thừa sự nghiệp của cha, vào triều làm quan ư? Ấn tượng về hắn Bạch Mặc Y cũng không rõ lắm, số lần gặp mặt hàng năm chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu không cảm tình vậy làm tốt lắm!
Lúc Bạch Mặc Y đánh giá hắn, Bạch Vũ Thần cũng lén nhìn nàng, trong lòng hơi kinh dị, muội muội này dường như khác hắn trước kia, tuy hàng năm hắn không ở nhà, nhưng không có nghĩa là cái gì cũng không biết. Khi hắn nghe nói Bạch Mặc Y bị tam vương gia bỏ đuổi ra khỏi cửa, cũng chỉ cau mày, kết quả này hắn sớm đã đoán được, Sở Quân Mạc kẻ kia là người cao quý lạnh lùng vô cùng, muội muội nhu nhược này của hắn không có khả năng khống chế nổi. Ngược lại cá tính của nàng như thế lại càng làm cho Sở Quân Mạc càng chán ghét thêm.
Nhớ rõ lúc ấy trước khi Bạch Mặc Y gả đi, lúc ấy hắn cũng ở nhà, khi đó hắn có hỏi qua nàng: Chuyện này ta thấy không giống như tưởng tượng của muội đi bằng phẳng, muội không hối hận chứ? Lúc ấy giọng nàng rất nhỏ, nhưng cũng rất kiên định: Không hối hận! Đó cũng là lần cuối cùng hắn nói chuyện với nàng, cho đến tận hôm nay, thì đã năm năm rồi.
Xem ra nàng xuất giá nhiều năm như vậy cũng xảy ra không ít chuyện, hôm nay hắn vừa về phủ thì chợt nghe thấy vô số âm thanh oán hận nàng, nói nàng là kẻ máu lạnh vô tình, tàn nhẫn thủ đoạn, đánh muội muội, phạt di nương, lại còn làm phụ thân bị thương nữa. Vốn hắn cũng không tin, không tin cái người Bạch Mặc Y trông yếu đuối kia lại biến thành người độc ác như mọi người nói. Nhưng mà khi hắn đuổi tới nơi này thì hắn lại hoài nghi. Cái cô gái mà đang vung roi vô tình ác độc kia có phải là muội muội của hắn thật không nữa?
Bạch Mặc Y theo dõi bụi chảy từ trong tay hắn, vứt nửa đoạn roi còn lại, cười tự giễu, chuyển nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, nói, "Bạch đại công tử có gì chỉ giáo cho?"
Bạch Vũ Thần sửng sốt, Bạch đại công tử à? Nàng thế mà đến cả ca ca cũng không gọi một câu, thật đúng là giống như như người khác nói là một kẻ cuồng vọng ha! Mặt không đổi, bảo, "Y Y à, ta là ca ca của muội đó!"
"Phải thế không? Sao ta lại không nhớ rõ mình có một vị ca ca như ngài chứ nhỉ?" Bạch Mặc Y châm chọc nhìn hắn, ca ca à? Là kẻ mà chưa bao giờ bước chân vào Thuỷ Mặc các, vừa nhìn đã biết là gặp đếm trên đầu ngón tay, là kẻ chẳng hề quan tâm với Bạch Mặc Y cũ, chẳng hề quan tâm, đây được gọi là ca ca gì chứ?
Bạch Vũ Thần sợ run lên, trong lòng nảy lên tia áy náy, hắn thừa nhận, hắn quả thật chẳng có làm tròn trách nhiệm của một huynh trưởng với Bạch Mặc Y, hắn và nàng không phải là một mẹ sinh ra, hơn nữa hắn không thích ở nhà, vì thế mẹ hắn và các muội muội bắt nạt nàng, hắn cũng chỉ mắt nhắm mắt mở lặng nhìn, chẳng thích tính cách yếu đuối của nàng chút nào.
"Ca, muội đã nói là nàng ta lòng dạ ác độc mà, hiện giờ huynh tin rồi chứ? Nàng ấy đến cả nương và muội muội cũng đều đánh, lại còn đập gãy chân tay cha nữa!" Bạch Sương Hoa lợi dụng cơ hội, lập tức chạy tới Bạch Vũ Thần khóc lóc kể lể, vừa xoa da thịt bị Bạch Mặc Y làm rách trên cánh tay, chứng minh những lời nàng ta nói là thật.
"Ca, hôm nay huynh nhất định phải dạy dỗ nàng cho tốt chút, huynh xem đi, nương đã bị nàng ấy đánh thành cái gì rồi nè?" Bạch Hân Di cố chịu đau đớn trên lưng, đỡ Bạch phu nhân đi tới, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Bạch Mặc Y.
Bạch phu nhân bị thương rất nặng, trên mặt bị roi đánh, da thịt bong tróc, trên người cũng trúng vài roi, kêu lên như heo bị chọc tiết, lúc nhìn thấy Bạch Vũ Thần, lại càng như nhìn thấy người tâm phúc vậy, mang theo vết máu cầm nhanh ống tay áo trắng của Bạch Vũ Thần, khóc lóc kêu lên, 'Thần nhi à, may là con đã đến rồi, nếu không nương đã bị con tiểu....Bị nàng ấy đánh chết rồi!" Làm như không muốn con phải nghe bà ta mắng chửi người, vội vã nuốt hai chữ tiện nhân vào miệng.
"Cút!" Bạch Mặc Y lạnh lùng phun ra một từ, cái cảnh kiểu này, nàng nhìn mà thấy ghê tởm.
"Đại thiếu gia à, con xem xem đi, trước mặt phu nhân và ngài, nàng ta đều mắng chửi người như vậy đó, đừng nói là bình thường nhá!" Mai Di nương e sợ thiên hạ không loạn nổi, vừa rồi bà ta trốn rất nhanh, nên là người bị thương nhẹ nhất chêm vào.
"Y Y, xin lỗi nương và các muội muội đi!" Bạch Vũ Thần nhìn Bạch Mặc Y chằm chằm, ánh mắt rất lạnh.
"Họ không xứng!" Bạch Mặc Y cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn cái nào, cất bước đi lên trước, vừa rồi người nọ dùng loại thuốc bột gì, không rõ có phải là độc hay không, ánh mắt trước khi chết của người đó nàng cảm thấy rất quỷ dị. Lấy tính tình của Bạn Nguyệt, hẳn là hắn cũng đã xem khá lâu rồi, sao mãi chưa thấy đi ra, có phải Bạch Vô thương lại có chuyện nữa không đây? Bạch Mặc Y lo lắng cho Bạch Vô thương, hiện giờ chẳng có tâm tình đâu mà đi so đo với họ, có thể còn có rất nhiều cơ hội, nhưng cái gì cũng không quan trọng bằng con nàng!
Bạch Vũ Thần đưa tay ra giữ chặt vai Bạch Mặc Y, trong mắt hắn, hôm nay là Bạch Mặc Y sai, muội muội này làm phản bị đuổi ra khỏi nhà đã là sai lầm rồi, giơ lại ra tay đánh người bị thương nữa, sao hắn lại không quản chứ!
Hắn tức giận, Bạch Mặc Y lại càng tức khí, lật ngược người ra sau tránh tay trên vai, vung chân lên, đá một nhát vào ngực Bạch Vô Thần, lại bị hắn thò tay ra nắm lấy, tay Bạch Mặc Y vươn tới cổ tay hắn bấm chặt, quăng một nhát hắn bay ra ngoài, mắt lạnh nhìn bóng người Bạch Vũ Thần lộn ra, nhanh nhẹn đáp xuống đất, xem ra, thân thủ tốt lắm!
Bạch Vũ Thần mím môi, ánh mắt âm lệ, mặt mày xám xịt nhìn nàng nói, "Ngươi là ai?" Trước đây Bạch Mặc Y cũng chẳng biết chút võ công gì, mà người trước mặt này nhất định không phải muội muội của hắn.
"Là một kẻ chẳng có quan hệ gì với Bạch gia!" Bạch Mặc Y quét nhìn một lượt đám phụ nữ đang khóc sướt mướt, chán ghét nói, "Coi kỹ nương và các muội muội của ngươi đi, tốt nhất cũng đừng xuất hiện trước mặt ta, nếu không ngươi cứ chờ mà nhặt xác họ đi" Bạch Mặc Y hận Bạch Triển Bằng, rồi lại hận luôn tất cả mọi người Bạch gia nữa.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Bạch Vũ Thần và Sở Quân Mạc giống nhau, không đấy chính là Bạch Mặc Y, lắc mình ngăn Bạch Mặc Y lại, ra tay như chớp về phía nàng, "Ngươi đã đem muội muội của ta làm sao rồi?" Tuy hắn chẳng có tình cảm gì với Bạch Mặc Y, nhưng kiểu gì thì vẫn là muội muội của hắn, nếu người trước mắt không phải là Bạch Mặc Y thật, vậy thì hẳn là Y Y đã có chuyện, hắn không thể tha cho nàng!
Bạch Mặc Y mặt lạnh, lùi bước né công kích của hắn, không khách sáo đánh nhau với hắn, chiêu nào chiêu nấy bức giết, tuy không có nội lực như người cổ đại, nhưng mà đánh giáp la cà thì nàng lại là cao thủ.
Bạch Vũ Thần càng đánh càng ngạc nhiên, chiêu thức Bạch Mặc Y hắn chưa hề thấy bao giờ, muôn hình muôn vẻ, ngạc nhiên cổ quái, thật mà không thật, ra tay tàn nhẫn, mỗi chiêu đều ép người ta vào chỗ chết, đánh một trận, hắn liền cảm thấy đối phương chẳng có chút nội lực gì, cứ khởi động bất ngờ, cũng giống y như chiêu thức của nàng vậy. Càng đánh mặt càng nặng, nếu không có nội lực hắn thật khó mà thắng nàng, trên người nàng toả ra hơi thở âm u nặng nề, hơn nữa võ công của nàng thể hiện rõ nàng là một sát thủ!
Bạch Vũ Thần lập tức không hề nương tay, phát huy mọi nội lực trong người, định đem nàng tóm chặt.
Bạch Mặc Y vô cùng khó chịu, một thân công lực này của nàng, ở hiện đại, bộ đội đặc chủng không phải là đối thủ của nàng, mà lúc đi vào cái thời đại biến thái này, cái gì mà nội cái gì mà lực chứ. Lần đầu tiên nàng cảm thấy mình bé nhỏ vô cùng, lực lượng quá nhỏ bé! Bóng dáng bay lên vun vút tránh thoát, nội tức mạnh hơn, nếu nàng lấy cứng đối cứng, nhất định sẽ giống như trứng chọi đá vậy, nàng đánh rất nhanh, lại vẫn bị chưởng phong quất đến làm mặt thấy đau.
Không để cho nàng kịp thở, Bạch Vũ Thần tung ngay chưởng thứ hai tới, Bạch Mặc Y không hề chớp không lùi mà tiến tới, ngân châm trong tay nhanh chóng bắn ra, cái loại đấu kiểu này là tâm lý hai bên cùng bị thương, nàng vẫn biết tay kia của Bạch vũ Thần vẫn còn chút tình cảm, nhưng mà nàng cũng chẳng có nhiều thời gian mà đi dây dưa cùng hắn, Bạn Nguyệt vẫn chưa ra, nàng lo cho tình hình của Bạch Vô thương lắm.
(2)
Nguy rồi, Lưu Tinh thầm nghĩ một câu, bay nhanh tới, tung viên đá trong tay bay vọt tới lòng bàn tay Bạch Vũ Thần.
Sở Tử Dật để lại ám vệ hoàng thất đã nhân lúc Bạch Vũ Thần xuất chưởng, kiếm trong tay cũng công kích sau lưng Bạch Vũ Thần.
Bọn họ nhanh, có người còn nhanh hơn cả họ, một cơn gió mát lạnh đánh bật lại, Bạch Mặc Y rời vào vòng ôm ấm áp toả mùi hương tự nhiên, mát lạnh khô ráo lại xen lẫn tia ấm áp, cánh tay rắn chắc có lực nhưng vẫn không mất ôn nhu bảo vệ nàng, lăng không phi lên, tránh được chưởng phong của Bạch Vũ Thần.
Bóng hai người bay giữa không trung vài vòng, ôm chặt nhau từ từ rơi xuống, Bạch Mặc Y nhìn mặt Lạc Vũ Trần giống như thần tiên vậy, chỉ chớp mắt thất thần chút, cho tới nay, nàng đều dựa vào chính mình, cái loại cảm giác được ngươì bảo hộ kiểu này, nàng đã bao lâu chưa có rồi nhỉ? Trong lòng dâng lên xúc dộng, nàng không cần loại ấm áp này làm gì!
Vừa rơi xuống đất, Bạch Mặc Y ngay lập tức rời khỏi Lạc Vũ Trần, cố kỵ cách xa khỏi ba thước, cứ tà tà nhìn Lạc Vũ Trần, làm như đang trách hắn xen vào việc của người khác vậy.
Trong lòng Lạc Vũ Trần trống rỗng, đôi mắt ngọc lưu ly âm u, thu tay lại, áp chế tia mất mát trong lòng, vừa mới ôm khối mềm mại thơm hương kia, lại còn có mùi thơm con gái nữa, làm cho hắn vốn có bệnh sạch sẽ bỗng chốc cảm thấy thư thái, tuyệt đối không thấy chán ghét!
Bạch Tinh Duyệt nhìn chăm chú bóng hai người giữa không trung kia, cái vị nam tử đẹp như tiên ấy chỉ có thể là của nàng ta, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Bạch Mặc Y ghen tỵ cùng cực.
Lưu Tinh đánh xong thì nhanh chóng rút lui, bóng dáng biến mất. Tuy động tác của hắn rất nhanh nhưng hắn vẫn nhìn thấy Bạch Mặc Y theo dõi hắn lạnh lùng không hề chớp mắt. Giống tính cách cao ngạo như Bạch cô nương nếu biết hắn âm thầm bảo hộ nàng, nhất định sẽ tức giận đi? Sự thật chứng minh, quả thật là thế, chủ nhân à, ta cũng bi ai thay cho ngài đó, cũng xin nguyện cầu vì mình thôi!
Ám vệ hoàng thất cũng không ngốc, lúc Bạch Vũ thần một kiếm thất bại kia, khi Bạch Mặc Y nhìn chằm chằm LƯu Tinh kia, thì hắn cũng rời đi nhanh chóng. Lạc Vũ Trần ôm Bạch cô nương kia một chút, hắn cũng nhìn ra, không được, hắn muốn nói với chủ nhân nữa. hơn thế, vừa rồi vung một kiếm mạnh lên người kia, dường như hắn còn ngửi được chút mùi xuân dược, xong rồi, lúc này nhất định chủ tử sẽ xé xác hắn ra mất!
Lưu Tinh cũng nhân cơ hội dính chút thuốc bột trên tay, hôn loạn, phát run liếc mắt nhìn Lạc Vũ Trần một cái, sau đó quay đầu nhìn lại Thuỷ Mặc cư, bên trong coi như còn có Bạn Nguyệt công tử, hắn hiện giờ đã chết tâm rồi, nghe chứng lúc này chủ tử không chỉ phạt hắn đi Thanh Phong lâu đơn giản vậy đâu, lại nhìn lên chỗ nằm không có hơi thở của người nọ, chà chà chân, phi nhanh rời đi. Trở về hắn nhất định sẽ đem tên đó băm chặt trăm mảnh!
Bạch Vũ Thần vội vàng né tránh ngân châm Bạch Mặc Y phóng tới, ngón tay lại kẹp hòn đá Lưu Tinh bay tới, rồi tay áo lại vươn ra túm lấy kiếm ám vệ, động tác lưu loát như mây trôi nước chảy vậy, thanh thoát, thư sướng, không khó nhìn ra hắn là người cẩn thận ổn trọng.
Lưu Tinh và ám vệ đến nhanh mà lui cũng nhanh, hắn cũng không có ý đuổi theo. Thân phận Lưu Tinh hắn không biết nhưng người nọ sử dụng kiếm thì có thể nhìn ra được là ám vệ hoàng thất, chỉ là không ngờ sau lưng Bạch Mặc Y lại có ám vệ bảo hộ, là ai phái tới đây? Hiểu rõ nàng nhất không phải là thái hậu sao? Không dúng, hay là Sở Quân Mạc?
Bạch Vũ Thần nhìn lạc Vũ Trần đột nhiên xuất hiện, hắn phát hiện ra lần này về kinh là đúng rồi, kinh thành này càng ngày càng náo nhiệt! Sơn Tràn Lạc Vân vẫn làm ăn buôn bán với hắn, Tràn chủ sơn trang Lạc Vân là thần long thấy đầu không thấy đuôi, tài lực giàu có ngang ngửa một nước trong tay, bên ngoài là làm ăn lớn, gần đây hắn còn phát hiện ra sơn trang Lạc Vân dường như không chỉ có thế, thế lực âm thầm không thể khinh thường. Chỉ là hắn ta có quan hệ gì với Bạch Mặc Y nhỉ?
"Hoá ra là Lạc Trang chủ, thất kính thất kính!" Bạch Vũ Thần chậm rãi lên tiếng, cũng không có chút tia lấy lòng nào.
"Chào Bạch công tử, đã nghe danh Bạch gia lâu rồi, lần nữa lại làm cho Trần mở to mắt nhìn!" Lời nói châm chọc phát ra từ trong miệng Lạc Vũ Trần lại càng làm cho Bạch Vũ Thần lắp bắp kinh hãi, nghe đồn Lạc Vũ Trần lạnh nhạt như tiên, lời nói hôm nay có địch ý, là vì nàng sao? Ánh mắt Bạch Vũ Thần chuyển sang nhìn Bạch Mặc Y đang đứng bất động, ánh mắt thâm trầm, đây thật sự là muội muội của hắn sao? Có lẽ hắn đã bỏ qua nhiều thứ lắm lắm!
"Bái kiến Lạc công tử!' Bạch Tinh Duyệt vuốt vuốt tóc đi tới nói cũng nịu, chỉ là quần áo rách nát, lại còn có vết roi phá rách lưng nàng ta nữa.
Khoé miệng Bạch Mặc Y co giật, nàng cảm thấy trái tim của nàng đủ mạnh, nhưng hiện giờ lại nhìn thấy Lạc Vũ Trần thờ ơ, hoá ra năng lực của mình so với người ta còn kém xa, mắt nhìn về phía Bạch Tinh Duyệt, vừa rồi còn kêu la thảm thiết, như bà điên chạy trối chết, ấy vậy mà hiện giờ lại thay đổi 1800 trở thành cô gái nhu nhược uỷ mị hết chịu nổi, công phu biến sắc mặt này, nàng có học cũng chẳng kịp.
Lạc Vũ Trần hơi hơi gật đầu, không nói một cấu, cả tia nhìn cũng không nhìn vào người nàng ta, điều này càng làm cho Bạch Tinh Duyệt thấy bực mình, kéo góc áo Bạch Vũ Thần lại, nhấc tay lên lau nước mắt, khóc thút tha thút thít nói, "Đại ca à, huynh phải làm chủ cho muội và đại nương nha, tuy đại tỷ dạy dỗ muội muội cũng đúng thôi, nhưng mà nhưng mà muội muội có sai, đại tỷ cũng đừng có ác độc như vậy chứ! Hơn nữa, huynh xem đi, hai người đó là đại tỷ giết chết đó!" Bạch Tinh Duyệt nói vô cùng oan ức mỏng manh, ám chỉ Bạch Mặc Y lòng dạ độc ác, tàn khốc vô tình.
Bạch Mặc Y đột nhiên cảm thấy buồn bực vô cùng, trong cơ thể trào lên luồng nóng nực, chân tay tự dưng nhũn ra, thở cũng thở không nổi, trong lòng bỗng thấy kỳ lạ, chả lẽ là thân mình lại yếu quá thế, chỉ động vài cái mà đã chịu không nổi rồi?
"Y Y, nàng làm sao vậy?" Lạc Vũ Trần cảm giác được trên người Bạch Mặc Y toả ra hơi nóng bất thường, trong giọng bình thản lộ ra vẻ quan tâm.
Trên mặt Bạch Mặc Y bỗng đỏ bừng lên, đôi mắt càng sáng ngời như sao, chốc lát lại trở nên u ám mêng mông, mồ hôi chảy từng giọt trên trán. Bạch Mặc Y lấy tay ra lau mồ hôi bỗng dừng lại, chợt nhớ tới thuốc bột mà người đó vung về phía nàng, trong lòng lại thấy lo lắng. Ánh mắt lướt nhìn về phía Bạch phu nhân và Bạch Sương Hoa thấy tia loé lên đắc ý, trong lòng hừ lạnh, điều này nếu là Bạch Mặc Y trước kia thì có một trăm mạng cũng bị các bà ấy đùa cho chết!
"Không sao, chỉ mệt mỏi chút thôi!" Bạch Mặc Y đáp hắn một cấu, rồi quay đầu nhìn Bạch Vũ Thần nói, "Bạch đại công tử, chuyện hôm nay dừng ở đây đi, dẫn nương và các muội muội của ngươi cút!" Nói xong bước nhanh vào trong Thuỷ Mặc cư, họ muốn bêu xấu mặt nàng, nằm mơ đi!
"Hồng Lăng, Hồng Tiêu!" Bạch Mặc Y gọi.
"Tiểu thư!" Hai người chạy ra từ bên trong, trên mặt có chút thần sắc nặng nề.
"Tiểu thiếu gia có chuyện sao?" Bạch Mặc Y lo lắng hỏi. Vừa rồi Bạn Nguyệt không thấy đi ra, đến cả hai người thích nhất là trêu đùa góp vui này cũng không thấy, nàng càng lo hơn, nói xong vội đi tới.
"Vừa rồi tiểu thiếu gia hộc máu, Bạn Nguyệt công tử đang thi châm cho tiểu thiếu gia, hiện giờ đã không sao rồi ạ!" Hai người Hồng Lăng cũng lo cho tình hình Bạch Mặc Y bên ngoài, nhưng Bạn Nguyệt công tử cần sự hỗ trợ của các nàng, vì thế họ mới miễn cưỡng không đi ra ngoài, các nàng ta biết bên ngoài đã có Lưu Phong, tiểu thư chắc chắn sẽ không sao.
"Được rồi!" Bạch Mặc Y thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Bạch Vô Thương không sao thì nàng yên tâm rồi.
Lạc Vũ Trần nhìn Bạch Mặc Y rời đi, lo lắng tình hình dị thường của nàng cũng nhấc chân đi vào theo.
(3)
"Chủ tử!" Vân Tri ở bên kêu lên.
"Chuyện gì?' Lạc Vũ Trần đứng ở cửa Thuỷ Mặc cư, dừng lại hỏi.
"Chủ tử, là thuốc "khắc cốt triền miên ạ!"" Trên tay Vân tri dính chút bột trắng hạ giọng thì thào bên tai Lạc Vũ Trần.
Sắc mặt Lạc Vũ Trần âm trầm, lạnh lùng nhìn lướt qua đám phụ nữ Bạch gia, đáy mắt hiện lên tia lạnh lùng tàn khốc, trong lòng hiểu được sự khác thường vừa rồi của Bạch Mặc Y, bùng lên tức giận, các nàng ấy thế mà dám dùng loại độc này với nàng sao?
Giọng Vân Tri rất nhỏ, nhưng do nội công của Bạch Vũ Thần không kém nên nghe được mà sửng sốt, quay đầu nghiêm khắc nhìn Bạch phu nhân, ánh mắt rất chi là bất mãn, nhưng đây là chuyện nhà, hắn không muốn hỏi ở trong này, nên mất bình tĩnh bảo, 'Đưa phu nhân và các tiểu thư hồi phủ đi!"
Là hắn hiểu lầm nàng sao? Hắn không ngờ nương và các muội muội của hắn thế mà lại dùng loại độc này ra tay với nàng. Chả trách mà thấy nàng tức giận như vậy, trong lòng Bạch Vũ Thần tuy còn nhiều nghi vấn nhưng hắn vẫn cảm thấy nếu nàng đúng như lời muội muội hắn nói thì hắn tuyệt đối không bài xích, mà ngược lại còn nổi lên một nỗi thương tiếc, còn có một loại cảm giác không rõ gì nữa.
"Ca, huynh cứ vậy mà tha cho con tiểu tiện nhân đó sao?' Bạch Hân Di dậm dậm chân nói bất mãn.
"Chú ý ngôn từ của muội!" Bạch Vũ Thần nhìn nàng ta chằm chằm, cau mày nói, muội muội này đã bị nương là hư rồi, thường ngày kiêu ngạo không nói, ra khỏi cửa cứ tuỳ tiện như vậy.
"Ôi, đau chết ta rồi, ta nói tam tiểu thư rồi, chúng ta vẫn nên về phủ trước đi, tin tưởng đại công tử sẽ trả lại công bằng cho phu nhân!" Mai di nương được nha hoàn đỡ, bước từng bước đến xe ngựa, kỳ thật bà ta là bị thương nhẹ nhất, nhưng tất cả những này là muốn biểu diễn cho Bạch Vũ Thần xem.
"Thần Nhi à, con đừng tha cho nó, ngẫm lại cha con mà xem, giơ còn nằm trên giường đó!" Bạch phu nhân vừa lau nước mắt nước mũi vừa nói, hiện giờ Bạch Triển Bằng ốm nằm trên giường, bà ta chỉ còn trông cậy vào mỗi đứa con này mà thôi.
"Nương, các người đi về trước đi!" Bạch Vũ Thần thấy hơi đau đầu, hắn không muốn về nhà chỉ vì thế, chỉ là không muốn nhìn thấy nữ nhân trong phủ này mỗi ngày đấu đá nhau vì lông gà vỏ tỏi, rồi đấu nhau đến gà bay chó sủa, ngày nào cũng chẳng được an bình.
"Được, con mạnh mẽ lắm, đến cả nương còn bị người ta bắt nạt nữa mà không quản, ta không có đứa con bất hiếu như vầy!" Bạch phu nhân tức giận chụp mũ bất hiếu lên đầu Bạch Vũ Thần, đứa con này, từ nhỏ bà ta quản hắn không nổi, nhìn thì ôn hoà mà lại là người khó nói chuyện nhất, cá tính âm trầm, cả bà ta làm mẹ mà cũng đều không đoán ra tâm tư của hắn. Mấy ngày vừa rồi, bà ta bị Bạch Mặc Y làm cho tức khí không ít, nói gì thì nói bà ta cũng nuốt không trôi cục tức này.
"Con vẫn chưa nói mặc kệ mà, các người cứ về trước đi!" Bạch Vũ Thần giận tái mặt, nếu được thì hắn cũng không muốn trở về cái nhà này.
Sắc mặt Bạch phu nhân lúc này mới dịu lại, bảo, "Được, đây mới là đứa con ngoan của nương, nương đi về trước nhé!" Bà ta biết không thể ép đứa con này, cứ thuận theo như thế là tốt rồi, cho dù hôm nay con không giúp bà ta, thì ngày sau bà ta sẽ có cách xử lý Bạch Mặc Y, hắn cũng không thể nói được gì, càng không thể có ý kiến gì với bà ta, bởi vì hôm nay hắn đều nhìn thấy họ bị Bạch Mặc Y đánh! Sau này bà ta còn muốn dựa vào Bạch Vũ Thần, không thể gây ra khoảng cách của bà ta với hắn được.
Bạch phu nhân lại không biết, sau khi Bạch Vũ Thần nghe được những lời Vân Tri nói, thì đã thấy thất vọng vô cùng với người mẹ này rồi, hận không thể sau này không cần về nhà còn tốt hơn.
Bạch Vũ Thần nhìn theo chiếc xe ngựa Bạch phủ rời đi, dứng tại chỗ, nói nhẹ nhàng với ngươi hầu, "Đi tra xem mấy ngày nay xảy ra chuyện gì!"
Thị vệ tuân lệnh đi.
Bạch Vũ Thần do dự chút, nhấc chân tiến đến Thuỷ Mặc cư, tuy hắn còn nhiều nghi vấn, nhưng hiện giờ hắn lại lo độc Bạch Mặc Y trúng không có thuốc giải nào!
"Đứng lại! Lúc này chúng ta không chào đón ngươi!" Hồng Tiêu đứng ở cửa giận dữ trừng mắt nhìn Bạch Vũ Thần, tiện viết luôn một câu: "Người nhà họ Bạch có cầu xin cũng không cho vào" dán ngày lên trên cổng, đưa tay từ chối không khách sáo phủi cả đống bụi về phía Bạch Vũ Thần.
Ánh mắt Bạch Vũ Thần nhìn đến tấm bảng gỗ trên tay Hồng Tiêu, chuyện nhìn lên mặt nàng ta, giọng lạnh nhạt mang theo tia ép buộc nói, "Tránh ra!"
"Hừ, người Bạch gia các ngươi không ai tốt cả, đã đuổi tiểu thư chúng ta ra khỏi phủ rồi, giờ ngày nào cũng đến cửa gây phiền toái, tính tình tiểu thư tiít mới không thèm so đo với các ngươi, nếu mà là ta ý à, đã sớm đem nhóm các ngươi quăng cho chó ăn rồi ấy chứ!" Hồng Tiêu tức giận nói, vẫn đứng im ở cửa ý quyết tâm không nhường đường, xem ngươi làm được gì nào?
Bạch Vũ Thần chưa bao giờ chịu sự đãi ngộ như thế, nếu trong lòng không phải còn áy náy với chuyện Bạch Mặc Y trúng độc, thì cái loại tiểu nha đầu chẳng biết trời cao đất dày này đã sớm bị hắn cho một chưởng bay đi nơi nào rồi ấy chứ!
Gườm mắt, lạnh lùng nhìn nàng ta chằm chằm nói, "Ta lặp lại lần nữa, ngươi có tránh ra không?' Tay phải hơi nâng lên, đợi nàng ta nói một từ không thôi thì hắn sẽ cho một chưởng cho nàng ta chết ngay.
"Không cho đấy, người Bạch gia các ngươi sở trường không phải là ỷ thế hiếp người sao? Có bản lĩnh thì ngươi cứ đánh chết ta đi!" Hồng Tiêu coi thường khí thế kia của hắn nhá, dướn cổ, trừng mắt nói.
Lần đầu tiên Bạch Vũ Thần cảm nhận được "mèo gặp phải chó", nói cũng nói không nên lời. Giơ tay lên cũng không được mà thả xuống cũng không xong, đánh nàng là ỷ thế hiếp người, mà không đánh thì trong lòng mình thấy rất khó chịu, hôm nay thế mà lại bị một tiểu nha đầu này làm khó.
"Hừ, bản công tử không đánh phụ nữ!" Bạch Vũ Thần vươn tay ra đẩy nàng, đi thẳng vào trong,
"Đứng lại, ngươi không thể vào được!" Hồng Tiêu vội la lên, đưa tay kéo hắn lại. Bạch Vũ Thần chuyển chân, hắn đã muốn đi thì không ai có thể cản được hắn.
"Nha nha nha, ta nói rồi tiểu Hồng Tiêu à, ngươi nơi này làm sao thế?" Đầu Sở Tử Dật đầy mồ hôi, đúng lúc gặp phải chuyện bất ngờ vậy, đảo mắt một lượt trên người Bạch Vũ Thần, rồi lại khéo léo làm một lượt nhìn trước mặt hắn, ngăn hắn đi. Trên mặt mang theo vẻ không chào đón anh, anh cũng nên thức thời biết ý mà rời đi đi!
Bạch Vũ Thần vừa định bước thêm nửa bước nữa lại phải ngừng lại, nhìn thấy Sở Tử Dật cả người màu hồng, chả lẽ ám vệ hoàng thất kia là do hắn phái tới sao? Hắn và Y Y có quan hệ gì nhỉ?
"Ây da, chữ viết này đẹp quá đi, Hồng Tiêu à, là ngươi viết đó sao? Bổn vương không biết chữ, muội muội ngoan, ngươi đọc giúp bổn vương nghe một chút đi nào!" Ánh mắt Sở Tử Dật đột nhiên dừng trên tấm bài gỗ, cố nén cười, nghiêm trang nói với Hồng Tiêu, học tốt lắm, rất biết ham học hỏi.
Trên trán Bạch Vũ Thần cau lại đen xì, Cửu vương gia này vốn là một Hỗn Thế Ma Vương, là kẻ được sủng ái nhất ở Hoàng thất, bình thường là người rất thích trêu cợt người khác, hơn nữa lại còn mạnh mẽ gọi Hồng Tiêu là tiểu nha đầu nữa, đột nhiên hắn có dự cảm không tốt, có lẽ hắn nên thôi không bước vào cửa nữa, hắn vốn là người nhã nhặn, không chấp nhặt với người dã man lắm điều.
"Cửu vương gia lại giễu cợt nô tỳ rồi, nhưng mà nô tỳ cũng rất thích giúp ngài giải thích một chút ạ, hôm nay là thế này, ngoài cửa chúng ta có trình diễn một vở tuồng quần ma loạn vũ ạ, vì để tránh cho sau này chó điên cắn người, nên nô tỳ mới viết tấm bài gỗ này nói cấm người và chó nhà họ Bạch bước vào ạ!" Hồng Tiêu đắc ý vênh mặt lên, xem đi, ta thông minh lắm đó!
"Hm, quả thật là hay, nên phải làm vậy từ lâu rồi mới đúng, vương gia ta sẽ có thưởng!" Sở Tử Dật nói tán thưởng.
"Vậy nô tỳ xin cảm ơn gia trước ạ!" Hồng Tiêu phối hợp vén áo làm lễ với Sở Tử Dật.
Bạch Vũ Thần rùng mình, vừa rồi vẫn còn là người nhà họ Bạch, giờ lại đã biến thành chó điên rồi, miệng hai người này độc quá!
"Tiểu Hồng Tiêu à, ngươi ở đây bảo vệ cho tốt nhá, gia đi vào trước xem Y Y thế nào!" Sở Tử Dật nhớ tới mục đích chính, nói xong, như cơn gió bay vút vào hướng trong, Bạn Nguyệt này đang ở đâu đây, hắn không nhìn kỹ nếu chuyện gì xảy ra, vậy hắn sẽ nôn đến chết!
(4)
Ở cửa, Hồng Tiêu cũng nhìn trừng trừng Bạch Vũ Thần không chớp, chẳng khác gì hai kẻ giang hồ thù địch. Bạch Vũ Thần định tha rời đi, lại đột nhiên phát hiện trên không trung có hai bóng đen đang lao đến, mục đích chính là Thuỷ Mặc cư này, hơi khẽ cau mày, một người trong đó, nếu hắn nhìn không nhầm thì hẳn là Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu Lâu chủ Ngọc Vô Ngân, thế lực trong tay hắn không rõ là bao nhiêu, không ai biết cả. Võ công người này cao cường, xuất quỷ nhập thần, trong cả ba nước, đến Hoàng đế cũng phải kính sợ hắn vài phần! Còn người đằng sau hẳn là kẻ mà hắn nhận ra vưa rồi đã ra tay, chả lẽ cùng vì Y Y mà đến ư? Hắn và Y Y có quan hệ gì? Bạch Vũ Thần cảm thấy bản thân đã xa kinh thành quá lâu rồi, xem ra, hắn phải nhanh chóng điều tra cho rõ mọi chuyện mới được!
Nhưng mà Bạch Mặc Y bên trong kia có thật là muội muội của hắn không nhỉ? Nàng thế nào mà lại gặp gỡ nhiều người như thế chứ? Nên biết rằng Lạc Vũ Trần và Ngọc Vô Ngân đều là kẻ thay đổi như chong chóng, quay đầu như chảo chớp, Bạch Vũ Thần bỗng thấy lo lắng!
Không được, hắn quyết không đi, nói gì thì nói cũng phải xem đến tột cùng! đưa tay ra nhanh nhẹn điểm huyệt Hồng Tiêu, lướt qua nàng ta đi vào trong, Hồng Tiêu tức giận tới mức mắng hắn là tiểu nhân mãi, nhưng lại không thể động đậy được.
Bạch Vũ Thần vừa đi được vài bước, một trận gió đỏ cuốn qua, lao vút nhanh trước mặt hắn mà đi, đợi lúc thấy rõ người đó, mi mắt Bạch Vũ Thần càng hằn sâu, là vương gia Sở Quân Ly nhàn nhã ư? Hắn đến đây làm gì nhỉ?
Xem ra muội muội này của hắn thật sự không đơn giản ha!
Trong phòng, Bạn Nguyệt đang chữa thương cho Bạch Vô Thương, nếu không phải là hắn ôm bé vào thì khi Bạch Vô Thương đột nhiên hộc máu, hắn sớm đã vọt ra bên ngoài rồi, có náo nhiệt không xem không phải là hắn rồi, bỏ đá xuống giếng vốn là thứ hắn thích nhất, hơn nữa đối với loại phụ nữ vô cùng đáng ghét này, không rõ Bạch Mặc Y sẽ ứng phó thế nào với đám phụ nữ đó chứ?
Bạch Mặc Y quả thật nhìn thấu hắn, một nửa hắn là quân tử, nhưng một nửa người hắn lại là lưu manh! Rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao có một từ gọi là vô sỉ, nói thế thì Bạn Nguyệt chính là kẻ như vậy!
Bạn Nguyệt lại giúp Vô thương kiểm tra lần nữa, mãi cho đến khi bé không ngại nữa mới thu dọn một chút, chuẩn bị đi ra ngoài, vừa nhấc mắt lên thì phát hiện ra Bạch Mặc Y đã vội vã đi vào, khuôn mặt nhỏ đỏ lên bất thường, chỗ nàng lướt qua, trong phòng cuồn cuộn luồng khí nóng.
"Vô thương thế nào rồi?' Tuy đã nghe miệng Hồng lăng nói là bé không soa rồi, nhưng mà Bạch Mặc Y lại không nhịn được lo lắng mãi.
"Yên tâm đi, có ta ở đây rồi, cam đoan sẽ trả lại cho nàng một đứa con khoẻ mạnh!" Bạn nguyệt cười nói, nhanh như chớp đưa tay ra bắt mạch cổ tay nàng, đột nhiên buông ra nói, "Nàng.....Nàng sao lại trúng phải loại độc này?" Có đấm ngực dậm chân cũng không biểu lộ hết tâm tình của Bạn Nguyệt lúc này, thất sách quá thất sách quá ha, sao hắn vừa rời đi có một lúc thôi mà nàng đã xảy ra tình trạn như vầy rồi?
"Không sao!" Bạch Mặc Y ngồi xuống giường đưa tay ra xoa xoa mặt Bạch Vô Thương, hôn lên trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của bé, không thèm để ý đến độc trên người mình.
"Vậy....vậy nàng cũng biết rồi, đây là loại khắc cốt triền miên không có thuốc giải, chỉ có thể....chỉ có thể..." Ánh mắt Bạn Nguyệt thâm u nhìn nàng.
"Chỉ có thể cùng nam tử giao hoan có phải không?' Bạch Mặc Y vô tình nói tiếp lời hắn, trên mặt có khinh thường, nhìn thấy bộ dạng mất tự nhiên của Bạn Nguyệt, đột nhiên nhìn hắn từ trên xuống nói, "Ngươi đừng có nói với ta ngươi vẫn còn tân đó nhá?' Nàng hỏi điều này cũng chẳng có ý gì khác, lại càng không có ý nghĩ muốn Bạn Nguyệt đi giải độc, chút độc nhỏ ấy thì với nàng mà nói chẳng là gì. Nàng chỉ là một quân cờ nho nhỏ, tại cái thời đại mà nam tử mới mười ba mười bốn tuổi đã khai trai thì Bạn Nguyệt thấy thế nào cũng đã là một kẻ hai mấy tuổi rồi, nếu là sự thật, vậy đúng là một cực phẩm rồi!
Bạn Nguyệt rõ ràng là bị những lời lớn mật của nàng doạ cho, sắc mặt còn đỏ hơn cả Bạch Mặc Y, nổi giận nói, "Nàng.....Người phụ nữ này thật là, sao...sao lại có gan lớn đến vậy chứ?" Lần đầu tiên bị một phụ nữ hỏi hắn có phải còn tân không, sao hắn không xấu hổ được chứ? Nhưng mà ở trong lòng hắn lại không tồn tại một cô gái kiểu thế, phong độ bình thường vốn đã không còn. Nhưng những lời này của nàng là có ý gì chứ? Là muốn hắn làm giải dược sao? Điều này thật ra có thể lo được! Bạn Nguyệt vui roạ rực nghĩ, ánh mắt ngượng ngùng nhìn nàng.
"Tiểu thư, mọi thứ đã chuẩn bị tốt rồi, người hiện giờ có thể về phòng được không?" Hồng Lăng tiến vào, mắt dừng trên mặt đỏ bừng của Bạn Nguyệt, hắn sao vậy? Cũng bị trúng độc à? Mặt tiểu thư đỏ cũng không đỏ bằng hắn đó!
Bạch Mặc Y cũng hiểu được là phải nhanh chóng rời đi, lại ngơ ngẩn xuống, nàng khó mà giữ được sẽ xảy ra chuyện gì, dứng lên nói, "Hồng Lăng, ngươi chiếu cố tiểu thiếu gia cho tốt nhé!" Rồi bước lên hai bước, nói trước mặt Bạn Nguyệt, "Huynh đi theo ta!"
Mắt Bạn Nguyệt ngời sáng, nhìn Bạch Mặc Y, run giọng nói, "Nàng....Nàng định làm gì à?"
"Giải độc ha!" Bạch Mặc Y lườm một cái cho hắn, nói xong thì bước ra ngoài cửa.
Giải....giải độc ư? Chả lẽ Y Y thật sự muốn để hắn cùng nàng làm cái chuyện gì gì kia ư? Trong lòng Bạn Nguyệt rối loạn, hắn có kinh nghiệm gì đâu, sợ không biết Y Y có ghét bỏ hắn không nữa đây? Mặc kệ vậy, đến lúc đó hắn nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng!
Hồng Lăng nhìn Bạn Nguyệt như cô dâu nhỏ đi sau tiểu thư thì nghĩ, công tử Bạn Nguyệt này sao vậy nhỉ? Đợi chút, hay là hắn nóng sốt muốn chuyện này lắm rồi? Đột nhiên Hồng Lăng đỏ mặt, miệng lại nở nụ cười tươi, nhưng vừa cười được một chút lại ngừng, không được, nếu chẳng may mà để cho Bạn Nguyệt công tử giúp nàng giải độc, vậy chủ tử của nàng ta phải làm sao đây? Hồng Lăng sốt ruột quá! Lại nhìn thấy trên không trung có bóng người chợt loé, tâm tình lại thả lỏng, may là chủ tử đã tới rồi, vậy mặc kệ thế nào, Bạn Nguyệt công tử không thể diễn nổi rồi!
Thuốc trong cơ thể Bạch Mặc Y càng lúc càng trào lên, từ phòng Bạch Vô thươgn đến phòng nàng chỉ có mấy chục bước mà bởi lúc trước nàng lo cho Bạch Vô thương nên không nghĩ nó lại bộc phát thế, hiện giờ tâm tình thả lỏng, nàng lại cảm giác không áp chế được thuốc đó, cả người mềm nhũn, đến cả sức nhấc chân, nhấc tay mà cũng không nổi. Cứ có từng đợt sóng lớn đập vào như cuốn chìm lấy nàng, nàng nhớ rõ lúc ấy nàng lấy tay áo cản lại chút, rồi lại nín thở, ai ngờ thuốc này mạnh quá, nàng chỉ hít vào một tý thôi mà, nếu mà thật sự hít vào nhiều, e rằng hiện giờ nàng đã hoá thành sói đói rồi.