Còn Chứng Kì Thị Đồng Tính Thì Sao?

Chương 29



Ôn Nặc còn rất có tâm cơ thêm vào dấu ngã (~) uốn éo, rất là đốt cháy.

Chiếc điện thoại vừa được bạn cùng phòng đặt xuống lại rung lên.

Ứng Ly khựng lại, lông mày dần nhíu lại, dường như có chút không kiên nhẫn vì bị làm phiền.

Cậu ấy lại mở điện thoại ra xem, lần này dừng lại lâu hơn một chút.

Ôn Nặc cố ý lên tiếng hỏi: "Ứng Ly, sao vậy? Có ai tìm cậu à?"

Bạn cùng phòng giọng trầm ấm, đáp: "Không có gì."

Ôn Nặc cúi đầu nhìn, "Thỏ Con" đã được đồng ý kết bạn.

Ôn Nặc mừng rỡ.

Bạn cùng phòng có chuyện rồi!!! Bắt đầu giấu cậu rồi!!!

Người chủ động nhắn tin lại là Ứng Ly, may mà Ôn Nặc đã nhanh trí chuyển điện thoại sang chế độ im lặng từ trước.

【Aaron: Em muốn học ngành này của anh?】

Aaron hình như là tên tiếng Anh của bạn cùng phòng, hôm nay Ôn Nặc nghe thấy bạn học của cậu ấy gọi như vậy.

Ôn Nặc nghĩ một chút, ngọt ngào trả lời: 【Vâng ạ, em nghe nói anh học trưởng rất giỏi, muốn tìm anh xin chút kinh nghiệm~】

【Thỏ Con: đỏ mặt.jpg】

Ôn Nặc thấy, lần này bạn cùng phòng dừng lại lâu hơn nữa, còn đang liên tục gõ chữ.



Khốn kiếp, quả nhiên con trai không chịu nổi lời khen, ba câu hai lời đã khen cậu ấy bay bổng rồi, chắc là đang đắm chìm trong sự sùng bái của học đệ/học muội mà thầm sướng đây.

Ôn Nặc có chút đắc ý vì kế hoạch thành công, lại có chút khó chịu không rõ lý do, cảm thấy hình như có chút vỡ mộng về Ứng Ly, hóa ra nam thần IQ cao, cao lãnh đến đâu cũng không tránh khỏi điểm yếu của đàn ông.

Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, bạn cùng phòng cuối cùng cũng trả lời tin nhắn.

【Aaron: Anh đã gửi cho em một số thứ, em xem thử đi.】

Ôn Nặc sững người, ngay sau đó, một đường link chia sẻ Google Drive được gửi đến.

Ôn Nặc: "?"

Ôn Nặc tò mò copy đường link, mở trong Google Drive.

Màn hình xoay hai giây, rất nhanh đã chuyển hướng đến một trang, bên trong vậy mà lại là mấy GB file pdf và tổng hợp những điểm khó thường gặp trong thao tác thí nghiệm.

Ôn Nặc: (⊙_⊙)?

【Aaron: Xem hết rồi hãy quyết định có học hay không.】

Ôn Nặc ngẩn người, chưa từng thấy ai tán tỉnh kiểu này.

Cậu nghiến răng, lại trả lời: 【Trông có vẻ khó quá anh học trưởng ơi, nếu em có gì không hiểu, có thể đến hỏi anh được không?】

Sau đó gửi thêm một sticker khóc lóc.

【Aaron: Không rảnh, em đi tìm gia sư đi.】

Ôn Nặc: "..."

May mà Ôn Nặc không thiếu tiền.



【Thỏ Con: Vậy em thuê anh học trưởng làm gia sư cho em được không? Một nghìn tệ một buổi.】

Bạn cùng phòng lại không trả lời.

Ôn Nặc: "…………"

Ôn Nặc đột nhiên có chút bực tỏm, hai ngày nay cậu tiếp xúc với Ứng Ly, cảm thấy đối phương thật ra rất dễ nói chuyện, không ngờ Ứng Ly trong mắt người lạ lại khó đối phó như vậy, quả không hổ danh là bông hoa trên đỉnh núi cao, đúng là có chút khó chinh phục.

Cậu cử động mạnh một cái, Ứng Ly liền quay đầu nhìn cậu, hỏi: "Sao vậy? Đọc đến đâu rồi?"

Ôn Nặc sững người, ngây ngốc trả lời: "A... abando..."

Ôn Nặc suýt nữa thì nói thành Aaron, vội vàng sửa lời.

Ứng Ly: "..."

Gương mặt chàng trai lập tức đỏ bừng, ủy khuất nói: "Tớ... tớ buồn ngủ rồi, hay là tớ vào ngủ một lát nhé, cậu cứ tiếp tục đọc sách đi."

Nói xong, Ôn Nặc vội vàng cầm điện thoại nhảy xuống ghế sofa đi vào phòng.

Cậu xem mấy bài viết hướng dẫn chat trên mạng, phát hiện vẫn là phải show ảnh mới được.

Ăn uống nam nữ, bản năng con người, nhất định phải có thứ gì đó bùng nổ một chút mới câu được người ta.

Học thần như Ứng Ly, từ nhỏ đến lớn chắc chắn đã nghe quá nhiều lời khen ngợi, sớm đã không còn cảm động, vẫn là phải dùng thuốc mạnh thôi.

Ôn Nặc cắn răng, cầm điện thoại đi vào phòng vệ sinh riêng trong phòng ngủ, đỏ mặt mở camera trước, chuyển sang chế độ chụp ảnh tự sướng.

Không bỏ con tép thì làm sao câu được con tôm, không chịu hy sinh thì làm sao câu được bông hoa trên đỉnh núi cao!