Trương Quốc Dương thấy con dâu mang thai, vậy mà mỗi khi ra ngoài phải tự mình lái xe thì khó tránh khỏi lo lắng và áy náy, vì thế ông đăng ký đi học bằng lái.
Mỗi ngày làm xong việc nhà ông sẽ dành khoảng một hai tiếng đến trung tâm dạy. Bởi vì là xe chuyên dụng, nên rất nhanh ông đã chạy thuần thục, đàn ông đều có hứng thú đặc biệt với xe hơi. Hơn nữa, Trương Quốc Dương cũng không ngốc, ông là người có đầu óc tương đối linh hoạt.
Qua một bài kiểm tra lý thuyết là ổn. Mỗi ngày Lâm Kiều Kiều đưa ba chồng đến trung tâm, sau đó nhìn ông luyện tập. Người khác đều cho rằng họ là một cặp cha con.
Bên này phản ứng mang thai của Hạ Hoan Tâm vô cùng kịch liệt, cảm thấy mình giấu không nổi nữa, cô ta bèn nói chuyện này cho Trương Đào. Trương Đào bị cô ta chọc tức đến giậm chân nhưng không còn cách nào, đành phải bảo cô ta tạm nghỉ việc ở công ty, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chỉ cần cô ta không nháo là được.
Nếu chuyện này bị xé ra sẽ không ai được hời.
Hạ Hoan Tâm hiểu rõ việc này, vốn dĩ cô ta định tìm Lâm Kiều Kiều, sau đó nghĩ lại đành thôi.
Lâm Kiều Kiều là hổ giấy, nhưng Lâm gia không thể chọc, cô ta không nên tự nhảy vào hổ lửa.
Đà tiến triển của công ty cực kỳ thuận lợi, gia đình cũng không cần Trương Đào nhọc lòng. Hiện tại vấn đề lớn nhất của hắn là Hạ Hoan Tâm, hắn rất sợ, sợ Lâm gia biết.
Lâm gia có thể dẫm đạp hắn bất cứ lúc nào, nhận thức được điều này khiến cho hắn cực kỳ lo lắng bất an.
Hắn cho rằng Hạ Hoan Tâm là người phụ nữ hiểu chuyện, chỉ cần cho cô ta chút tiền bao nuôi là được, không nghĩ cô ta lại tâm cơ đến vậy. Lúc hắn đang hết sức phiền não, bạn thân Lý Vĩ đột nhiên gọi đến, nói muốn hắn đến nhà hàng gặp mặt đám bạn cũ, hỏi hắn có đi được không.
Trương Đào thấy vậy cũng tốt, thuận tiện đi giải sầu. Vì thế liền gọi điện cho Lâm Kiều Kiều, nói buổi tối có họp mặt sẽ về trễ một chút. Lâm Kiều Kiều cầu mà không được.
Ban đêm dưới làn gió nhè nhẹ, Lâm Kiều Kiều cùng ba chồng mình tập lái xe trong gara. Mặt khác Trương Đào vừa đến nhà hàng đã thấy một đám người đã đến trước.
Trên ghế còn dư lại một chỗ trống, bên trái là Lý Vĩ, bên phải là một người phụ nữ xinh đẹp. Đó là hoa hậu giảng đường của bọn họ trước đây, tên là Lý Tuyết Oánh.
Thời còn học đại học, Lý Tuyết Oánh yêu thầm Trương Đào, nhưng sau khi Trương Đào kết hôn cùng Lâm Kiều Kiều, cô ta được người bao nuôi. Dù biết việc này, nhưng không có ai ngu ngốc đi hỏi. “Trương Đào, cậu đúng là có phúc lớn, được ngồi bên cạnh mỹ nữ, đã vậy ở nhà còn có một cô vợ mỹ nữ.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói quy mô công ty càng lúc càng lớn, về sau chắc phải gọi là Trương tổng. Này, đừng có quên bạn bè đó.”
“Các cậu đừng nói bậy bạ, Trương tổng cái gì chứ, chỉ là một công ty nhỏ.”
Tuy nói như thế, nhưng giọng điệu hắn khó giấu được vẻ đắc ý. Trước đây những người này thường nhạo báng hắn chỉ biết ăn cơm mềm, nhưng từ khi ra đời mới biết xã hội tàn khốc đến mức nào.
Một bàn mười mấy người nhưng chỉ có Lý Tuyết Oánh là phụ nữ khiến không khí vươn phải một chút ái muội, vài người trái phải uống rượu, nói về những chuyện sau khi tốt nghiệp.
Lý Tuyết Oánh là người say đầu tiên, cũng không biết cô ta là say thật hay né tránh bị mọi người hỏi chuyện của mình. Mọi người bảo Trương Đào tiếp tục uống rượu chắp nối, chỉ có Lý Vĩ là trầm mặc không lên tiếng.
Hắn ta nhớ tới Lâm Kiều Kiều, ngày đó cô cũng ở trong phòng này, bên trong không có bất kỳ ai. Hắn suýt chút nữa đã thượng cô. Làn da trơn mềm, tiểu huyệt ướt dầm dề cọ xát gậy thịt hắn.