Con Dâu Trời Phú

Chương 254





“Nhìn cái bộ dạng của cậu kìa!” Hứa Nhất Sơn cười mắng.
Nhưng trong lòng vẫn thấy xúc động như Phì Tử, trước đây, dù làm việc chăm chỉ ở công trường một năm trời cũng chưa chắc có thể kiếm được mười vạn.
“Cảm ơn anh Hoán.” Nhất Sơn ước lượng số tiền trong tay, cười cởi mở thẳng thắng.
Phì Tử cũng bắt chước làm theo.
A Phi suy nghĩ một lúc, dò hỏi: “Anh Hoán, nếu chúng ta đều được chia nhiều tiền như thế, thì phía chị Hi chắc sẽ không ít nhỉ?”
Ân Hoán dụi tắt đầu thuốc, cười như không cười nhìn hắn.
“Em chỉ hỏi chơi thế thôi.” A Phi cười ngượng ngùng.
“So với tính tình hào sảng của Nhất Sơn và thật thà của Phì Tử, người này xảo quyệt hơn nhiều, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, bản thân anh tự cân nhắc đi.”
Không biết vì sao, Ân Hoán đột nhiên nhớ đến lời Đàm Hi nói với hắn, cô cũng dùng cái kiểu cười như không cười, giống như biết hết mọi thứ, hắn chỉ tiện tay nhặt lên dùng thử, vậy mà đã có thể hù dọa được A Phi.
Thật là…
“A Phi,“ Ân Hoán vỗ tay áo, phủi bay bụi thuốc rơi vươn vãi, “Có phải cậu cảm thấy được chia ít đúng không?”
Vừa dứt lời, không chỉ sắc mặt An Phi thay đổi mà ngay cả Hứa Nhất Sơn và Phì Tử đều cảm thấy không được tự nhiên.
Ân Hoán cười lạnh: “Đừng nhắc anh không nhắc nhở các cậu, bao tử lớn cỡ nào thì ăn bát to cỡ đó thôi, coi chừng ăn nhiều quá chết vì đầy bụng lại không hay.”
Vẻ mặt ba người khϊế͙p͙ sợ.
Biểu cảm trêи khuôn mặt của A Phi vô cùng đặc sắc, một lúc sau, mới rặn ra một câu: “Anh Hoán, chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới sao?”
“Nghĩ? Nghĩ gì?”
A Phi cắn răng, hạ quyết tâm: “Cái chức bà chủ chỉ biết đứng ra chỉ trỏ của chị Đàm làm dễ dàng quá, sòng bạc là do chúng ta coi chừng, khách khứa cũng do chúng ta lôi kéo, có người kiếm chuyện vẫn do chúng ta xông lên liều mạng, nhưng số tiền được chia đến tay…”
Hắn cũng đã tính sơ qua, danh tiếng sòng bạc bây giờ càng ngày càng lớn, cộng thêm sự ủng hộ của Lôi Minh, mỗi ngày ít nhất có thể kiếm được 6 con số, nếu may mắn hơn, gặp phải một phú nhị đại tiêu tiền như rác thì việc kiếm được 7 con số không phải là không có khả năng.
Số tiền này, ngoài trừ việc chia một phần cho họ thì Đàm Hi và Lôi Minh chiếm phần lớn còn lại, nhất là Đàm Hi, một mình cô ta đã gom được gần 6, 7 phần.
Trong lòng A Phi hiểu rất rõ.
Tuy họ kiếm được nhiều hơn so với lúc trước, nhưng so với con số mà Đàm Hi có được thì chẳng thấm thía vào đâu.
Ân Hoán co ngón tay, gõ xuống mặt bàn, từng cái một, giống tiếng búa nện vào tim ba người còn lại.
“Phì Tử, cậu có gì muốn nói không?”

Phì Tử bị điểm danh, mặt mày ngơ ngác: “Hả?” Hắn nói? Nói cái gì?
“Cậu cũng cảm thấy Đàm Hi lấy nhiều?”
“Hì hì… Chị Đàm là người đề xướng, lấy nhiều chút cũng không quá đáng, dù sao bây giờ em thấy rất thỏa mãn, số tiền kiếm được vài tháng gần đây còn nhiều hơn so với vài năm trước đó cộng lại.”
Suy nghĩ của Phì Tử rất đơn giản, hắn ta không cần biết người khác cầm bao nhiêu, chỉ cần phần của bản thân không bị thiếu là đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
A Phi nhìn hắn ta một cái, hận không thể rèn sắt thành thép.
“Nhất Sơn, cậu thấy thế nào?” Ân Hoán không nêu ra nhận xét gì về đáp án của Phì Tử, mà chuyển sang nhìn Hứa Nhất Sơn.
“Em đồng ý với cách nói của Phì Tử.

Nếu không có chị Đàm, e rằng chúng ta vẫn còn ăn không khí ở công trường, hiện tại rất tốt, em không có ý kiến.”
A Phi thấy hơi chột dạ, xét trêи đạo nghĩa, hắn ta đúng là tiểu nhân, nhưng lợi ích trước mặt, làm gì có nhiều đạo nghĩa tình cảm để nói được?
Nâng mí mắt lên liếc nhìn Ân Hoán, nhìn thấy hắn im lặng không nói, sự suy tư xẹt qua trong mắt, trong lòng A Phi chợt động, có triển vọng!
“Anh Hoán, Phì Tử và Nhất Sơn đều đã nói rồi, em cũng nói ra suy nghĩ của mình.

Em thừa nhận, Đàm Hi là người đề xướng mở sòng bạc này, nhưng mọi việc sau này đều do anh em chúng ta làm, chạy trước chạy sau, không ngại vất vả, em thì không sao, mặc cho ra hồn một chút là có thể ra ngoài lộ mặt được, nhưng anh nhìn Nhất Sơn đi, mỗi ngày phải ứng phó với số khách lẻ kia, lái chiếc xe máy chạy tới chạy lui, em cảm thất rất là bực bội thay cho cậu ấy!”
Hứa Nhất Sơn bị kéo vào nói chỉ cười hai tiếng, “Tôi quen rồi, chuyện nhỏ thôi.”
Trước đây ở công trường, hắn phụ cách chuyện thu mua, chạy ở ngoài quanh năm, còn luyện được một mớ cơ bắp, A Phi nói hắn vất vả, hắn lại không cảm thấy như thế.
“Nhất Sơn, cậu cũng đừng miễn cưỡng.”
“Không miễn cưỡng!” Hứa Nhất Sơn ngắt lời hắn, “Nếu bắt tôi ngày nào cũng mặc đồ tây ra ngoài như cậu, thà rằng lấy mạng của ông đây thì hơn.

A Phi nếu cậu có ý kiến đừng có lôi tôi ra làm lý do được không?”
A Phi bị vạch trần, không kiềm được giận: “Hừ, tôi nói thay cho cậu, mẹ nó, cậu không lĩnh tình chứ gì?”
“Xời, bớt đi, cậu không phải là tôi, việc than thở không tới phiên cậu đâu!” Hứa Nhất Sơn rót một lý nước, lầm bẩm vào câu rồi uống vào bụng, sau đó ợ cái thật dài.
Hắn có một điểm giống như Phì Tử, đó chính là nhớ ơn!

Nếu không có Đàm Hi, bây giờ họ cũng không được sống những ngày tháng thế này.
Có thể có một đống tiền nhét vào quần, hắn đã hài lòng rồi, nhiều hơn cũng chẳng thể nhét hết.
A Phi còn muốn nói gì đó nữa nhưng Hứa Nhất Sơn đã trực tiếp nêu rõ lập trường: “Tôi nên lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, phần của người khác tôi không cần.”
Ân Hoán suy nghĩ một lúc, nhìn sang hướng A Phi đang ngẩn người: “Cậu muốn chia nhiều, cụ thể chia thế nào?”
“Em cảm thấy chúng ta có thể tự làm!” Lời này hắn đã nhịn rất lâu, vừa có cơ hội liền thốt ra ngoài.
Phì Tử cười ra tiếng: “A Phi, đầu óc của cậu không bị gì chứ? Làm riêng? Cậu nghĩ đơn giản thế sao?”
“Sao lại không được?” A Phi phản bác, “Trêи tay tôi đang giữ nguồn khách, sòng bạc cũng có thể thuê lại, vẫn cứ kinh doanh theo hình thức hiện tại, tiền kiếm được anh em chúng ta…”
Không đợi hắn nói xong, Ân Hoán tát ngay vào mặt hắn.
Một trận gió mạnh lướt qua, A Phi thậm chí còn chưa phản ứng lại kịp thì đầu đã vẹo sang một bên.
Cả người Phì Tử rung lên, những thớ thịt mỡ cũng rung theo.
Hứa Nhất Sơn vẫn ổn, chỉ có điều bàn tay đang kẹp điếu thuốc cũng hơi run lên.
“Sao tôi lại coi một thằng ngu như cậu làm anh em chứ nhỉ? Cậu có biết nếu những lời này được truyền đến tai Đàm Hi thì sẽ có hậu quả gì không hả?” Ân Hoán chửi xối xả vào mặt, “Phì Tử, đi ra xem trêи lầu thanh toán xong chưa, xong rồi thì đuổi người đi, tôi có chuyện riêng cần xử lý!”
Phì Tử đáp lời, nhanh chóng chạy lên lầu hai.
“Đóng cửa hết chưa?”
“Đóng hết rồi.”
A Phi cảm thấy không đúng lắm, hắn muốn chạy, Ân Hoán ra hiệu bằng mắt, Hứa Nhất Sơn tiến lên giữ hắn lại.
“Anh Hoán, em nghĩ gì nói đấy, không hề có ác ý!”
“Hừ… ác ý? Tôi thấy cậu gan to đầy trời đấy!”
A Phi kinh hồn bạt vía.
Ân Hoán ngồi xổm xuống trước mặt hắn, giơ ngón tay ra chỉ vào tim hắn: “Chỗ này cũng đủ to đấy nhỉ!”
“Anh Hoán, em…”
“Cậu nói cậu muốn làm riêng? Được thôi! Cậu biết chọn cổ không? Sau lưng cậu có pho tượng Phật lớn như cậu Ba Tống không? Cậu có quan hệ gì với các cục cảnh sát xung quanh đây không?”

Hỏi ba câu cùng một lúc, ánh lửa sáng đang nhấp nháy trong mắt A Phi như bị một thau nước lạnh dập tắt, xèo một tiếng chết hoàn toàn!
“Cậu cho rằng, không có Đàm Hi bảo kê, Lôi Minh sẽ cam tâm tình nguyện lấy tiền ra nhập cổ sao? Lão Lôi kia chẳng thèm xem chúng ta ra gì, người ta chỉ nể mặt cái người ở phía trêи kia kìa.

Có phải cậu đắc ý mấy hôm nên bị chóng mặt mất phương hướng rồi không? Tôi thấy cậu đã uống nhiều rồi, nên ý chí bắt đầu lung lay rồi đấy!”
A Phi giật mình, lòng bàn tay bắt đầu chảy mồ hôi.
Đúng là hắn nghe lời xui khiến của một người bạn trêи bàn rượu, cảm thấy nếu đã có thể kiếm được nhiều tiền thì tại sao lại phải cúi đầu nghe người khác sai bảo chứ?
“Anh Hoán, em sai rồi, em không có não, em ngu xuẩn! Em không nên nghe những lời nói bậy bạn của những người kia, không nên nói ra những lời này! Anh… trừng phạt em thế nào em cũng chịu!”
Ân Hoán tát một cái vào mặt hắn, còn đá thêm mấy cái.
Cả người A Phi bị đá vào góc, lưng chạm vào tường, đau đến mức kêu toáng lên.
“Lúc đầu tôi đã nói thế nào hả? Mẹ nó, nếu cậu đã có lòng tham thì dứt khoát đừng tới đây, thêm mình cậu không dư, thiếu mình cậu cũng không phải không được!” Ân Hoán chưa hết tức giận, giơ chân lên định đạp thêm một cái, nhưng bị Hứa Nhất Sơn ôm lấy eo kéo về sau.
Phì Tử vội vàng đỡ A Phi đang nằm rạp dưới đất lên.
“Anh Hoán, đừng tức giận nhiều như thế, chân này mà đạp xuống thì ruột phèo gì cũng bị ép ra hết.”
Ân Hoán cũng không thật muốn xảy ra án mạng, hắn thửi thề vài câu, rồi xuống nước.
“Tôi nói cho cậu biết, sau này bớt nói những câu như thế này đi, ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ tới! Tôi nghe rồi, cùng lắm là đạp cậu vài cái, nhưng nếu Đàm Hi biết được, mẹ kiếp, mất mạng như chơi đấy!”
A Phi che chỗ bị đá lại, “Em… biết rồi…” Giọng nói run lên.
Ân Hoán nhếch môi, cười lạnh: “Đừng quên Ngụy Cương khi đó bị cô ta hại chết ra sao.”
Nếu Đàm Hi muốn lấy mạng một người, nhất là cái loại không có chỗ dựa như họ, lại mang nhiều vết nhơ, có thể nói là một việc vô cùng dễ dàng.
Đến hôm nay, Ân Hoán vẫn không thể nhìn thấu cô, càng đừng nói đến một tên ngu xuẩn nói hay hơn làm như A Phi!
Cảnh cáo xong xuôi, Ân Hoán phất tay, “Đưa đi bệnh viện.

Nếu có lần sau thì cút đi ngay cho tôi.

Phi, cậu hiểu rõ tính cách của tôi, cho nên nhắc nhở cậu, đừng ghi thù cũng như trả thù, cậu không chơi lại cô ta đâu.

Xảy ra chuyện, rồi làm liên lụy đến bản thân mình, đó mới gọi là ngu xuẩn!”
A Phi hoảng sợ đến mức mặt mày xanh lè, đúng vậy, sao hắn có thể quên được cái chết của Ngụy Cương?
Mười mấy nhát dao chém xuống, cả người biến dạng…

“Anh Hoán, em không dám nữa, em thật sự không dám nữa…” Bây giờ hắn mới biết sợ!
“Cho nghỉ hai ngày, sau khi khỏe hẳn thì dẫn khách với Nhất Sơn, những khách ở trêи tay cậu giao hết cho Phì Tử.”
“Hả?” Phì Tử giật mình, “Giao… giao cho em?”
Nhưng cậu ta không mặc được thứ đồ tây đó.
“Tạm thời nhận lấy, tôi sẽ có sự sắp xếp khác.”
Khi A Phi được đưa đến bệnh viện thì đã ngất đi vì đau.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, nói là nứt xương nhẹ, xem ra Ân Hoán thật sự không đạp mạnh chân lắm.
“Anh Sơn, anh về trước đi, em ở đây coi chừng cho.”
Hứa Nhất Sơn hút một ngụm thuốc, tay đặt ở ngoài cửa sổ, trêи tường có dán một tấm biển nhắc nhở “cấm hút thuốc“.
“Đừng trông chừng nữa, kêu đàn em của A Phi qua đây.”
“Em biết rồi.” Phì Tử do dự trong chốc lát, “Anh Sơn, chuyện hôm nay anh nghĩ thế nào?”
Buồn cười nhìn hắn ta: “Lúc anh Hoán hỏi, tôi đã nói hết rồi.”
“Anh nói thật à?”
“Nếu không lại giả ư?”
“Haizz, A Phi cái gì cũng được, chỉ có điều quá hấp tấp.”
“Ối, được đấy chứ! Nghe nói tên nhóc nhà cậu đăng ký học lớp bổ túc, nói chuyện cũng có chút trình độ rồi đấy.”
Phì Tử cười hì hì, “Trình độ gì chứ? Em chỉ muốn học ít thứ, đừng làm tên dốt chữ là được!”
“Được đấy! Trong mấy anh em chỉ mình cậu có giác ngộ nhất.”
Phì Tử không biết giác ngộ hay không giác ngộ gì, hắn một lòng muốn cưới Tiểu Huệ, tóm lại học thêm ít thứ là không sai vào đâu được.
“A Phi tỉnh rồi thì cậu khuyên nó vài câu.” Hứa Nhất Sơn cúi đầu hút thuốc, hút xong một ngụm lại vươn tay ra ngoài cửa.
“Có tác dụng không?”
“Tên tiểu tử đó không hề sợ hãi, nhớ kỹ thổi phồng Đàm Hi ghê gớm một chút, chắc chắn có tác dụng.”
“Sự lợi hại của chị Đàm không phải em cứ thổi phồng lên là được, chị ấy thật sự dám xuống tay! Đừng thấy chị ấy tuổi nhỏ, chỗ này…” Phì Tử chỉ vào tim mình, “Không mềm đâu.”
“Tên tay sai nhà cậu!” Khuôn mặt xanh đen của Hứa Nhất Sơn trở nên hơi nặng nề.
“Yên tâm đi, em chắc chắn sẽ không để lỡ lời, những lời A Phi nói hôm nay em sẽ xem như chưa nghe thấy gì.”
“Tên nhóc nhà cậu lên trình rồi.”


— QUẢNG CÁO —