Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 49



Hạ Lăng bị Mạch Na dạy dỗ đến không nói được lời nào. Chị Mạch Na nói rất đúng, nghệ sĩ cần phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đặc biệt không thể bị bệnh. Nhưng cô bị cảm lạnh như vậy, thật sự là chuyện ngoài ý muốn, muốn trách thì phải trách Lệ Lôi nửa đêm say rượu còn phát điên gọi điện thoại cho cô. Nếu không, làm sao cô có thể biến thành bộ dạng như bây giờ chứ?

Đàm Anh thấy vậy thì vội vàng hòa giải, vất vả lắm mới kéo được Mạch Na ngồi sang một bên.

Cách Mạch Na ngồi trên ghế chẳng khác nào nữ vương. Mỗi lời cô nói đều là những công việc mà một nghệ sĩ chuẩn bị ra mắt phải chú ý, ví dụ như không được tùy tiện trả lời giới truyền thông, không được tùy tiện yêu đương, lúc nào cũng phải tuân theo sắp đặt của công ty, đi đâu cũng phải chú ý đến hình tượng của mình. Thật ra, Mạch Na không cần dặn dò những chuyện này, Hạ Lăng đã biết mình phải làm như thế nào.

Hạ Lăng để ý chỉ là mấy chuyện vụn vặt khác.

“Đối với một nghệ sĩ mới ra mắt, chi phí lăng xê sẽ tốn một khoản lớn.” Mạch Na nói với Hạ Lăng:

“Tôi không thể chấp nhận quần áo trên người cô. Tất cả đều phải mua mới hoàn toàn, phải có phong cách.”

Cô ta nói xong, ánh mắt còn chán nản nhìn Hạ Lăng từ trên xuống dưới.

Hạ Lăng âm thầm cười khổ. Hôm nay cô mặc một chiếc váy len mua lúc giảm giá, không có thương hiệu, không có phiên bản. Bên ngoài, cô khoác một chiếc áo khoác cũ, là do chủ cơ thể này lưu lại. Chắc cô ấy đã dùng rất nhiều năm rồi nên có chút bạc màu. Cũng không còn cách nào, ai bảo “cha” của kiếp này là một người đàn ông bình thường, lại còn có mẹ kế nữa.

Mạch Na không chút lưu tình quở trách cô:

“Quần áo cô mặc chẳng có thương hiệu gì cả. Từ đầu đến chân hoàn toàn không hợp quy cách. Từ hôm nay trở đi, cô phải thay đổi hết cho tôi.”

“Tôi không có tiền.” Hạ Lăng dứt khoát trả lời.

Chị Mạch Na:

“……”

Lần đầu tiên Mạch Na gặp được người không có tiền vẫn có thể dõng dạc tuyên bố mình không có tiền như Hạ Lăng. Cô ta cười lạnh:

“Tôi cũng chẳng trông cậy một người mới như cô có thể mua được trang phục gì tốt. Những phí tổn này, công ty sẽ tạm thời cho cô mượn. Sau này cô nổi tiếng rồi, có thể trả từ từ. Cô nhóc, cô cần phải cố gắng hơn nữa, đừng để đến lúc đó trả không nổi.”

“Làm gì có chuyện đó!” Hạ Lăng cau mày, hừ nhẹ một tiếng.

Kiếp trước, đúng là cô chưa từng gặp chuyện này. Cô đi theo Bùi Tử Hoành, quần áo hàng ngày cũng đều là thương hiệu nổi tiếng. Từ lúc cô ra mắt, cô không cần chuẩn bị gì nhiều, chỉ cần mua thêm mấy bộ trang phục dùng cho những trường hợp quan trọng mà thôi.

Tất cả phí tổn đều tính hết vào tài khoản cá nhân của Bùi Tử Hoành. Chỉ cần cô thích, không có cái gì là không có.

Cô đã từng cho rằng đó là chuyện đương nhiên.

Bởi vì anh là cha, là thầy, là người yêu của cô.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, trong lòng cô chỉ cảm thấy trống vắng.

Tim chợt nhói, Hạ Lăng cố ép mình không suy nghĩ gì thêm.

Bên kia, Mạch Na vẫn đang tiếp tục nói:

“Cô rất có chí khí. Được, bây giờ cô có thể lựa chọn hai thương hiệu để công ty mua cho cô. Tôi muốn nhắc nhở cô, cho dù là hàng hiệu cao cấp cũng phải xem có hợp với khí chất của cô hay không, đừng biến mình thành gái quê.”

Hạ Lăng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Quần áo đại diện cho phẩm vị của người đó. Nghệ sĩ là nhân vật của công chúng, mỗi một bộ trang phục phối hợp với phụ kiện sẽ bị người ta xoi mói. Nếu mặc lung tung, cho dù có gắn kim sa hột lựu đầy mình cũng không che giấu được bản chất thấp kém của mình.

Nhưng đây là điều mà Mạch Na lo lắng.

Luận ăn mặc, đúng là không có ai bì được Hạ Lăng. Nhớ năm đó, các hãng truyền thông lớn nhất thế giới đều thường xuyên đăng những tấm hình thời trang của cô. Đừng nói là người bình thường, ngay cả những fashionista nổi tiếng cũng bắt chước cô, lực ảnh hưởng của cô đúng là không ai bằng.

Phẩm vị của cô là do thời gian ở bên cạnh Bùi Tử Hoành hun đúc ra.

Nhà họ Bùi là hào môn thế gia, ánh mắt của Bùi Tử Hoành lại càng không tầm thường. Anh thích mua quần áo cho cô, thường chọn những bộ trang phục thoải mái với thiết kế ưu nhã. Khi cô mặc vào, không chỗ nào là không hợp. Cho đến khi trọng sinh biến thành Diệp Tinh Lăng, cô đột nhiên đánh mất phẩm vị của mình, thật đúng là không quen.

Thấy Hạ Lăng đứng thất thần, Mạch Na không kiên nhẫn thúc giục.

Hạ Lăng không quan tâm, thuận miệng báo ra hai thương hiệu mà cô thường xuyên mặc.

Mạch Na cười giễu:

“Cô tưởng mình là ai vậy? Thiên Hậu sao? Hạ Lăng sao? Vừa mở miệng đã là thương hiệu xa xỉ, có bỏ tiền cũng chưa chắc mua được. Cô có biết trang phục đó vượt quá dự toán bao nhiêu không? Một người còn chưa ra mắt, chưa nổi tiếng như cô đã có ham muốn sử dụng những thương hiệu này. Tôi nói cho cô biết, không được.”

Hạ Lăng:

“…..” Chẳng nhẽ thương hiệu đó rất hiếm sao? Tại sao cô lại không cảm thấy điều này? Kiếp trước, đó cũng chỉ là mấy bộ trang phục tiện tay mặc mà thôi. Nhiều khi cô còn để quên ở studio mà chẳng muốn lấy về.

Nhưng nhìn sắc mặt chị Mạch Na bây giờ, chắc là rất hiếm có.

Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi:

“Chị Mạch Na, cho em hỏi dự toán là bao nhiêu?” Vừa hỏi xong, Hạ Lăng cảm thấy câu hỏi của mình cũng như không. Ngoại trừ những thương hiệu cô thường xuyên mặc, cô thật sự không biết những thương hiệu khác.

“Chị Mạch Na, chị cứ chỉ định thẳng cho em hai thương hiệu là được.” Cô nói.

Mạch Na trừng mắt nhìn Hạ Lăng:

“Cô đúng là bớt việc nhỉ.”

Nhưng tức giận thì tức giận, Mạch Na vẫn đứng dậy, nhìn Hạ Lăng từ trên xuống dưới, đánh giá một chút rồi nói:

“Khí chất của cô thanh thuần, sạch sẽ, có chút lạnh lùng và bí ẩn. Quần áo của thương hiệu Lukes rất phù hợp với cô, cũng nằm trong mức dự toán.” Nói xong, Mạch Na rút một tấm danh thiếp từ trong túi xách ra, lưu loát viết một địa chỉ vào mặt sau tấm danh thiếp rồi đưa cho Hạ Lăng:

“Cô mau cầm danh thiếp này tìm anh ta, nói là tôi giới thiệu.”

Hạ Lăng tiếp nhận, nói lời cảm ơn.

Mạch Na nheo mắt nhìn cô:

“Hai thương hiệu mà cô nói lúc trước, tuổi còn nhỏ nhưng mắt nhìn không tệ. Nhưng cô đang học đòi Hạ Lăng? Cô hát bài Hải Yêu của cô ấy, lại còn muốn mặc thương hiệu mà cô ấy đã từng mặc qua?”

Hạ Lăng run lên, vội giải thích:

“Tôi không học theo phong cách của chị ấy, nhưng tôi là một fan hâm mộ của chị ấy. Tôi chỉ bị ảnh hưởng từ thần tượng của mình mà thôi.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Hạ Lăng đang thầm rủa. Cô biến thành hàng nhái của bản thân còn chưa đủ, lại còn phải nghĩ cách giải thích cho người khác biết cô không phải đang đạo phong cách của chính mình.

Mạch Na nhìn chằm chằm Hạ Lăng cả nửa ngày, bỗng mỉm cười:

“Tôi cũng nhìn ra được cô là fan hâm mộ của cô ấy.”

“Sao ạ?” Hạ Lăng kinh ngạc.

Mạch Na cũng không tiếp tục chủ đề này, giọng điệu trở nên nghiêm khắc:

“Diệp Tinh Lăng, cô chịu ảnh hưởng là một chuyện, tận lực bắt chước cô ấy lại là chuyện khác. Cô phải nhớ kỹ, Hạ Lăng hoàn mỹ đến đâu cũng không phải là cô. Cô nhất định phải có phong cách độc lập của riêng mình.”

Hạ Lăng im lặng một chút, đáp:

“Em biết rồi.”

Kiếp trước, ban đầu Mạch Na cũng là người đại diện của Hạ Lăng, sau đó mới là fan hâm mộ của cô. Còn kiếp này, cô ta là người đại diện đầu tiên của Diệp Tinh Lăng. Cũng từ bây giờ, Thiên Hậu Hạ Lăng trong trí nhớ đã dần dần trở thành hồi ức.

Cầm tấm danh thiếp chị Mạch Na đưa, Hạ Lăng bắt đầu đi mua quần áo.
— QUẢNG CÁO —