Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 149: Tôi Đã Tận Tình Tận Nghĩa Với Anh Rồi





Lại là Dương Tuyết Duyệt.
Lúc nào cũng là Dương Tuyết Duyệt.
Tô Cẩm Tinh nghiến răng: “Cô ta đang cố ý chọc giận ông nội sao?”
Bác Lâm gật đầu: “Tôi cũng thấy như vậy.

Ông cụ đã nói rõ rồi, nếu ông ấy vẫn còn sống ngày nào thì Dương Tuyết Duyệt đừng hòng mơ tưởng bước chân vào nhà họ Tiêu.

Cô Dương đó rất xấu tính, cố ý nói những lời chọc giận ông cụ như thế, nếu không phải cách đường dây điện thoại thì tôi đã tát cô ta hai bạt tai rồi.”
Lúc bác Lâm nói gần như là nghiến răng lại: “Lần trước hại cô chủ nhỏ của chúng ta, lần này lại muốn hại ông cụ! Cậu chủ à, người phụ nữ như vậy thật sự không thể rước vào nhà được, lòng dạ cô ta thật xấu xa.”
Tiêu Cận Ngôn im lặng: “… Chúng ta đi thăm ông nội trước.”
“Cậu chủ, sao cậu lại hồ đồ như vậy?” Bác Lâm nắm lấy cánh tay anh, tận tình khuyên bảo: “Rốt cuộc cậu thích cô ta ở điểm nào chứ? Tiểu Tinh Tinh và hai đứa bé tốt như vậy bày ra trước mặt mà cậu không cần, lại cứ muốn lấy cô ta?”
“Bác Lâm, cháu nhất định phải lấy cô ta.”
Tô Cẩm Tinh không tiếp tục nghe nữa mà đã đi vào phòng một mình.
Vừa đúng lúc bác sĩ gia đình đi ra khỏi phòng của ông cụ Tiêu, ông ta chưa từng nhìn thấy Tô Cẩm Tinh nên hơi ngạc nhiên: “Cô là ai?”
“Tôi… đến thăm ông nội Tiêu.”

“Nhưng bây giờ ông cụ Tiêu đang ở trong tình trạng rất tồi tệ.

Nếu không phải người nhà của ông ấy thì không thể gặp, nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi không thể gánh nổi trách nhiệm này.”
Tô Cẩm Tinh nhíu mày: “Tôi là… Tôi là… của Tiêu Cận Ngôn…”
Bác sĩ gia đình chợt phản ứng, trong chớp mắt đã dùng toàn thân chặn cửa phòng ngủ lại, nhìn cô bằng ánh mắt không hề thiện cảm: “Cô là người phụ nữ vừa rồi gọi điện thoại cho ông cụ nói muốn gặp ông ấy ư?”
“Tôi…”
Trong khi nói chuyện, bác Lâm và Tiêu Cận Ngôn đi đến.
Thấy vậy, bác Lâm vội vàng chạy tới giải thích: “Bác sĩ Tôn, ông đã hiểu lầm rồi! Đây là mợ chủ của nhà họ Tiêu chúng tôi, cô ấy chính là người mà ông cụ vẫn gọi tên đòi gặp mặt.”
Bác sĩ gia đình rất ngạc nhiên, vội vàng xin lỗi: “Tôi xin lỗi mợ Tiêu, tôi chưa gặp cô bao giờ nên…”
“Gọi tôi là cô Tô đi, tôi không phải là vợ của ai cả.”
“Hả?”
“Tôi và Tiêu Cận Ngôn đã không còn quan hệ gì nữa, chúng tôi đã ly hôn rồi…”
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy giọng nói yếu ớt của ông nội Tiêu từ trong phòng vọng ra: “Tiểu Tinh Tinh, là Tiểu Tinh Tinh đến phải không?”
“Đúng, đúng, đúng.” Bác Lâm vội vàng trả lời, không thanh minh gì mà kéo cô đi rồi đẩy cửa bước vào: “Thưa ông, Tiểu Tinh Tinh đã đến rồi ạ, đến thăm ông đây.”
Sắc mặt của ông cụ Tiêu rất nhợt nhạt, toàn thân mê man, không có hơi sức để nói chuyện, nhưng vẫn gắng đưa tay ra: “Tiểu Tinh Tinh…”
“Ông nội Tiêu, cháu đến rồi.”
Cô đưa tay nắm lấy bàn tay già nua của ông cụ Tiêu, lập tức cảm giác được lòng bàn tay thật lạnh lẽo, cô dùng hai tay ôm lấy để sưởi ấm cho ông ấy.
Ông cụ Tiêu khẽ cười: “Cháu có thể đến là tốt rồi, điều đó cho thấy cháu và Tiêu Cận Ngôn vẫn còn cơ hội để quay lại… Vừa rồi ông nghe thấy cháu đứng ngoài cửa đã nói cái gì mà ly hôn? Đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận thôi chứ không phải là sự thật phải không?”
Tô Cẩm Tinh mím môi không nói gì, còn bác Lâm thì tiếp tục nháy mắt với cô.
Cô hiểu ý của bác Lâm nên chỉ có thể thở dài, trầm giọng nói: “Đúng ạ.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Ông cụ Tiêu rất vui mừng, nắm chặt tay cô, nói với bác Lâm: “Ông xem tôi nói có đúng không? Tình cảm của chúng đã nhiều năm như vậy rồi nên không dễ dàng gì mà ly hôn đâu.”
Đôi mắt bác Lâm đỏ hoe, gật gật đầu nói: “Thưa ông, ông phải giữ gìn sức khỏe, bây giờ đừng nói nhiều như vậy.”
“Không được, tôi muốn nói, tôi đang rất vui!” Ông cụ Tiêu thở dài hài lòng: “… Thằng nhóc Cận Ngôn kia là một tên khốn! Tôi không thể để nó tiếp tục khốn nạn như thế này! Tiểu Tinh Tinh chính là cháu dâu duy nhất của nhà họ Tiêu, ngoại trừ con bé thì những người phụ nữ khác muốn bước vào cửa nhà họ Tiêu cũng đừng hòng.

Nhất là cái cô Dương kia, trừ phi tôi chết, nếu không cô ta đừng hòng bước vào.”
Bác Lâm hơi khó chịu, vừa rồi nghe thấy lời nói của Tiêu Cận Ngôn thì có vẻ như cậu chủ vẫn quyết tâm lấy người phụ nữ đó, rất khó thay đổi được.
“Cận, Cận Ngôn đâu? Có đến không?”
“Có có.

Cậu chủ và mợ chủ đến cùng nhau.”

“Thật không?” Ông cụ Tiêu càng vui vẻ hơn: “Cuối cùng thì Cận Ngôn cũng hết hồ đồ rồi.”
Tiêu Cận Ngôn bước tới và nói nhỏ: “Ông nội.”
“Tên nhóc thối.” Ông cụ Tiêu lập tức trở mặt: “Mày… mày, bây giờ trước mặt tao, mày hãy xin lỗi Tiểu Tinh Tinh đi, cam đoan từ nay về sau sẽ không qua lại với cô Dương kia nữa, mà sẽ toàn tâm toàn ý với con bé và các con.

Nói mau.”
Tô Cẩm Tinh vội vàng ngăn lại: “Ông nội Tiêu, không cần như vậy đâu.”
“Không được.” Ông cụ Tiêu nhấn mạnh thêm: “Ông nội biết trước đây tên khốn này đã làm rất nhiều việc có lỗi với cháu nên nó phải xin lỗi.

Cẩm Tinh, đừng sợ.

Sau này có ông nội, ông sẽ bảo vệ cháu, đừng hòng có ai bắt nạt được cháu nữa, ngay cả tên oắt con Cận Ngôn cũng không được.”
Nhìn thấy điều này, bác Lâm vỗ vỗ Tiêu Cận Ngôn rồi thấp giọng thúc giục: “Cậu chủ, nói nhanh lên.”
“… Xin lỗi.”
Ông cụ Tiêu không hề hài lòng: “Nói xin lỗi với ai vậy?”
“Tô Cẩm Tinh, xin lỗi.”
“Còn gì nữa, chỉ nói xin lỗi rồi thôi à?”
Tiêu Cận Ngôn cắn răng, gân xanh ở thái dương giật giật: “Anh sẽ làm tròn nghĩa vụ của một người bố, anh cũng sẽ lo chi phí cho các con.”
Ông cụ Tiêu nghe thấy không hợp lý cho lắm: “Cháu nhắc đến chuyện con cái làm gì? Cháu phải đảm bảo sau này chỉ có thể đối xử tốt với một mình Tiểu Tinh Tinh, hãy cắt đứt quan hệ với người phụ nữ họ Dương kia.

Nếu Tiểu Tinh Tinh không tha thứ cho cháu thì hãy quỳ xuống cầu xin ông.”
“Ông nội.” Tiêu Cận Ngôn hít một hơi thật sâu: “Chuyện này… cháu không còn cách nào khác.”
“Tại sao lại không có cách nào khác?”
Ông cụ Tiêu khó thở, cố gắng ngồi dậy.

Bác Lâm với Tô Cẩm Tinh sợ hãi vội vàng đỡ ông ấy.
Rõ ràng ông cụ Tiêu đã không thể chống đỡ nổi nữa, được bác Lâm và Tô Cẩm Tinh đỡ mà còn ngồi không vững: “Mày vẫn không muốn cắt đứt với người phụ nữ đó à?”
Vẻ mặt của Tiêu Cận Ngôn đấu tranh dữ dội: “Ông nội, cháu nhất định phải cưới cô ta.”
“Tại sao phải nhất định chứ? Nó đã cho mày uống loại thuốc mê gì mà mày nhất định phải lấy nó?”
“… Chuyện này rất phức tạp, nhưng ông nội à, cháu không còn cách nào khác.”
Ông cụ Tiêu tức giận đến mức cầm cây gậy batoong ném qua: “Đồ khốn kiếp! Mày chính là đồ khốn kiếp!”
Tiêu Cận Ngôn không hề trốn tránh mà cứ đứng thẳng người, để mặc cho cây gậy đập vào mình, vừa hay trúng ngay trán.

Ông cụ Tiêu thở gấp, vì dùng sức nên trong nháy mắt mà trên trán Tiêu Cận Ngôn đã nổi lên một vệt đỏ.
Nhìn thấy sắc mặt của ông cụ Tiêu càng ngày càng xấu, cau mày đau đớn thì bác Lâm vội vàng kêu cứu: “Bác sĩ Tôn! Bác sĩ Tôn, mau vào xem sao.”
Bác sĩ Tôn mặc áo choàng trắng lập tức dẫn theo mấy trợ lý xông vào, nhìn tình hình của ông cụ Tiêu càng ngày càng xấu: “Tôi đã nói là không được để ông ấy chịu thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ nữa mà, sao mấy người… Bác Lâm, mau gọi xe cứu thương đi, tình hình này phải đến bệnh viện để theo dõi toàn bộ quá trình chứ không thể điều trị ở nhà được.”
“Vâng vâng vâng…”
“Xe cấp cứu tới thì đã quá chậm rồi.” Tô Cẩm Tinh ngăn bác Lâm lại, quay đầu nhìn Tiêu Cận Ngôn không nói dư một từ nào: “Lái xe đi.”
Tiêu Cận Ngôn như choàng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vã chạy ra ngoài.
“Bác sĩ Tôn, phiền ông đến bệnh viện với ông nội Tiêu để tiện nói với bác sĩ trong bệnh viện về tình trạng bệnh, sẽ bớt được thời gian kiểm tra.”
“Vâng.”
“Bác Lâm, thu dọn đồ đạc của ông nội.

Cháu và bác sĩ Tôn sẽ đưa ông nội đến bệnh viện trước, quay về cháu sẽ đem những đồ dùng hàng ngày đến cho ông sau.”
“Vâng mợ chủ.”
Tô Cẩm Tinh liếm môi, giúp bác sĩ Tôn và mấy trợ lý đỡ ông cụ Tiêu ra cửa, lên xe.
Trên đường đến bệnh viện, không ai nói gì cả.
Khi đến bệnh viện, ông cụ Tiêu lại bị đẩy vào ICU.
Bác sĩ Tôn đến thương lượng với bác sĩ trong bệnh viện về bệnh sử của ông cụ Tiêu, chỉ còn lại Tiêu Cận Ngôn và Tô Cẩm Tinh bất lực chờ đợi bên ngoài.
Anh mệt mỏi đưa tay lau mặt, nhắm mắt lại: “Hôm nay… làm phiền em rồi.”
Tô Cẩm Tinh hỏi: “Anh nhất định phải cưới Dương Tuyết Duyệt à?”
“…Đúng.”
“Anh yêu cô ta nhiều như vậy sao?”
“Anh… nhất định phải cưới cô ta.”
Vẫn là những lời này, vẫn là mấy chữ “nhất định phải”.
Tiêu Cận Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn cô một cách khẩn thiết.
“Tôi biết anh định nói gì.” Tô Cẩm Tinh nói: “Nhưng tôi không có nghĩa vụ phải giúp anh, Tiêu Cận Ngôn, tôi đã tận tình tận nghĩa với anh rồi.”.


— QUẢNG CÁO —