Tiểu Hòa nhìn thấy thế bèn nhân cơ hội thoát khỏi móng tay đang bám chặt lấy tay mình của cậu nhóc mập mạp.
“Người nhà của cậu đến đón rồi, mau mau về nhà đi.”
Cậu nhóc Minh đang mừng rỡ cười nhìn bà thì lại bị Tiểu Hòa gạt ra, cậu nhóc lắc đầu như trống bỏi lại dính sát vào.
“Mình không về, cậu còn chưa dạy mình cách xoay cục rubik. Mẹ của cậu còn chưa đến đón cậu mà, cậu hãy mau dạy mình đi.”
Nói xong thì ngước đầu lên nhìn hai người bà của mình bảo.
“Hai người đợi con, con nhất định phải học được cách xoay cục rubik. Con nhất định phải làm được mới thôi.”
Tiểu Hòa ghét bỏ, cậu nhóc nhấn mạnh.
“Tớ đã dạy hẳn hai lần.”
Tự thằng nhóc mập này không học được sao lại quay sang đổ lỗi cho cậu được. Tiểu Hòa cảm thấy mình rất là oan ức.
Nhóc Minh như sắp khóc tới nơi, cậu nhóc mếu máo. Học có hai lần thì làm sao cậu nhóc đã có thể xoay được. Nhóc cũng cảm thấy bản thân mình rất là oan ức.
Nhìn hai đứa nhóc con cứ lôi lôi kéo kéo mãi không buông, bà Mẫn vội vàng ngăn cản.
“Thôi thôi được rồi, mau bỏ tay bạn ra đi nào bé Minh.”
Tiểu Hòa gật đầu đồng tình.
“Đúng rồi, cậu mau buông ra, cậu đang làm tay mình đau.”
Nhóc Minh định nhất quyết không buông thì thấy Tiểu Hòa nói thế, cậu nhóc không nỡ làm bạn mình bị đau nên đành thả tay bạn ra. Tuy vậy cái miệng của nhóc vẫn nói như bắn súng liên thanh.
Tiểu Hòa len lén thở phào, thấy cuối cùng cũng có người ra mặt ngăn cản, cậu nhóc lễ phép cúi người chào hai người phụ nữ lớn tuổi rồi định đi ra chỗ ghế đá ngồi chờ mẹ đến đón.
Cậu bé Minh vẫn không cam lòng gọi với theo.
“Tiểu Hòa ơi Tiểu Hòa.”
Tiểu Hòa phớt lờ không để ý đến nhóc Minh, cất bước đi thẳng.
Không ngờ lại có người cản cậu nhóc lại. Là một người bà khác của thằng nhóc mập.
Tiểu Hòa nhíu mày, không phải là muốn ép buộc cậu nhóc dạy xoay rubik đấy chứ.
Bà Lan ngồi xuống trước mặt cậu bé. Càng nhìn bà lại càng cảm thấy giống con trai bà. Từ cái mắt đến cái mũi, đặc biệt là thần thái toát ra từ hai đầu lông mày, giống hệt Trần Đình Phong ngày còn nhỏ. Chỉ khác duy nhất một điểm là cậu bé này có một lúm đồng tiền bên má trái còn Trần Đình Phong thì không.
Có lẽ nào…….
Bà không dám không nghĩ đến trường hợp nào đó.
Bà run giọng hỏi Tiểu Hòa.
“Cậu bạn nhỏ, con tên là gì?”
Nếu là người lạ thì Tiểu Hòa sẽ không trả lời, mẹ cậu đã dạy không nên tiếp xúc nhiều với người không thân quen. Có thể là kẻ xấu muốn lợi dụng cơ hội để bắt cóc trẻ con.
Nhưng người này là người quen của cậu nhóc mập mạp kia, ở đây còn là trong trường mẫu giáo, chắc sẽ không có gì nguy hiểm đâu.
“Con tên là Tiểu Hòa.”
Cậu nhóc đã trả lời rồi đó. Cậu không nói tên thật chắc cũng không việc gì cả.
“Tiểu Hòa, ba mẹ con tên là gì? Năm nay con bao nhiêu tuổi? Nhà con ở đâu?”
Tiểu Hòa cảnh giác. Sao lại muốn hỏi sang cả tên của ba mẹ của nhóc, còn muốn biết cả địa chỉ nhà nữa, người này có âm mưu gì.
Cậu bé lắc đầu.
Tiểu Hòa: “Con không muốn trả lời.”
Bà Lan: “Tại sao con không muốn? Con có gì khó nói sao?”
Tiểu Hòa: “Con không quen bà, mẹ con dặn không được nói thông tin cá nhân của mình cho người lạ biết.”
Bà Lan nghẹn họng, không nói thêm được gì. Đúng là hôm nay là lần đầu bà gặp cậu bé.
Bà Lan cũng rất ngạc nhiên, cậu nhóc Tiểu Hòa này thông minh quá. Học cùng lớp với thằng nhóc Minh thì cũng mới năm tuổi. Mới năm tuổi mà đã có sự cảnh giác với người khác như thế này, đúng thật là rất tốt.
Bà Lan dịu giọng dỗ dành.
“Bà không phải là người xấu, bà là bà của bạn Minh cùng lớp với con mà. Chỉ là bà thấy con đáng yêu quá nên muốn hỏi thôi.”
“Con không cần phải sợ bà.”
Tiểu Hòa vẫn một mình lắc đầu từ chối.
“Tiểu Hòa. Mẹ ở đây.”
Tiểu Hòa sáng mắt lên, là mẹ nuôi đến đón cậu về kìa. Chắc có lẽ hôm nay mẹ mình lại bận việc nên nhờ mẹ nuôi đến đón cậu tan học.
Bình thường nếu mẹ bận việc không đến đón cậu được thì Tiểu Hòa có chút uể oải, nhưng hôm nay tự dưng cậu vướng vào một đống rắc rối. Đầu tiên là thằng nhóc mập mạp dính như kẹo kéo rồi lại đến người bà lạ mặt của cậu ta cứ muốn hỏi linh tinh.
Tiểu Hòa: “Mẹ!”
Tiểu Hòa chạy nhanh lại chỗ Hà Linh, ba lô con sóc nhảy lên nhảy xuống theo từng bước chạy. Hà Linh tròn mắt nhìn, ngạc nhiên nhìn cậu. Hôm nay trời đâu có nổi bão, sao tự nhiên cô cảm thấy thằng bé này vui vẻ hơn mọi lần cô đến đón vậy.
Hà Linh thụ sủng nhược kinh ngồi xuống đón cậu bé vừa mới chạy đến.
Hà Linh: “Hôm nay mẹ đến đón Tiểu Hòa có vui không nào?”
Tiểu Hòa: “Dạ có.”
Hà Linh hài lòng chọc chọc tay một cách nhè nhẹ vào lúm đồng tiền của Tiểu Hòa. Càng nhìn càng thấy đáng yêu quá chừng. Không uổng công từ ngày xưa lúc nhóc con này mới sinh cô đã đòi làm mẹ nuôi của nhóc. Để đến giờ cô đã có đứa con trai xinh xắn.
Hà Linh: “Ngoan lắm, hai mẹ con chúng ta cùng đi về nào.”
Tiểu Hòa vui vẻ đáp một cái dạ rõ to.
Hai người dắt tay nhau đi mất để lại cậu bé Minh đang phụng phịu trong lòng bà nội mình còn bà Lan thì ngơ ngác nhìn theo.