Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)

Chương 79: Ghen tuông



Phạm Chi Dao cảm thấy dạo này chồng mình rất lạ.

Cô cũng không thể nói chính xác là anh ấy lạ ở đâu. Chỉ là càng ngày anh ấy càng quấn lấy cô, cứ mỗi lần anh phải đi công tác xa là cau có không muốn đi. Anh chỉ đồng ý đi nếu có cô đi cùng.

Nhưng cô đâu có thể đồng ý được. Cô còn có công việc của mình, ngoài ra còn có hai đứa con trai còn bé. Tiểu Hòa thì không sao, cậu bé đã vào lớp một cô cũng bớt lo lắng. Còn đứa con trai út thì mới được hơn một năm tuổi, làm sao mà cô có thể bỏ lại mà đi ra công tác dài ngày cùng với anh được.

Cô không đồng ý thì anh lại lăn ra ăn vạ khiến cô phải dồ dành mệt bở cả hơi tai.

Phạm Chi Dao sờ cái eo đau nhức, coi bộ công việc dỗ dành này khiến cô mệt mỏi. Chẳng qua là anh chỉ đi sang tỉnh bên cạnh kiểm tra đột xuất trong vòng hai ngày mà thôi mà tối hôm trước khi đi anh nỡ lòng hành hạ cô đến hôm sau cũng khó có thể xuống được giường.

Bây giờ cô cũng sắp tan làm, anh vừa nhắn tin là anh vừa xuống sân bay, đang trên đường đón cô.

"Chi Dao..."

Phạm Chi Dao vừa bước ra ngoài, cô còn đang tìm xem bóng dáng xe của anh đã đến chưa thì đã nghe thấy tiếng ai đó gọi tên cô.

Phạm Chi Dao ngạc nhiên.

"Chào anh, anh đến đây có việc gì hay sao?"

Là đàn anh cùng khoa với cô thời đại học. Từ sau ngày cô sang nước ngoài đã không còn liên hệ gì với bạn học cũ, không ngờ tháng trước cô tình cờ gặp lại nơi làm việc.

Hóa ra là anh ta không giống như cô học lên cao mà chuyển hướng ra mở công ty dược phẩm.



"Anh vừa mới đến đây bàn chút việc. Em tan làm rồi hay sao? Để anh đưa em về nha."

"Không cần đâu anh. Anh cũng còn bận nhiều việc mà."

"Cũng không bận gì đâu.."

Anh ta còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị người khác ngắt lời.

"Anh không bận gì thì cũng không cần. Vợ tôi đã có tôi lo."

Trần Đình Phong vừa dừng xe thì đã thấy vợ mình cười nói vui vẻ với kẻ khác. Một ngọn lửa ghen tuông vô hình cứ thế bốc lên trong anh.

Trần Đình Phong nhanh chóng xuống xe, vừa kịp nghe thấy kẻ đó nói là muốn đưa vợ anh về nhà. Cô còn không từ chối thắng thừng mà còn đứng dây dưa với hắn ta.

Trần Đình Phong liếc mắt sơ qua đã thấy, lại là kẻ đàn anh có ý với cô năm ấy.

Trần Đình Phong bỏ lại câu đấy rồi ôm eo cô đi thẳng, Phạm Chi Dao hốt hoảng chỉ đành ngoái lại áy náy nhìn người ta.

"Xin lỗi anh, em đi trước."

Trần Đình Phong nghe thấy cô còn cố tình nói với kẻ kia nhiều thêm một câu, lại càng tăng nhanh bước chân.

Phạm Chi Dao có chút theo không kịp, cô đành phải nói với anh:

"Từ từ, anh đi nhanh quá. Em sẽ ngã mất."



Trần Đình Phong thấy vậy thì cũng không dừng bước, anh chỉ đơn giản là tăng thêm chút sức lực trên cánh tay mà nhấc luôn cô lên.

Ngồi lên trên xe rồi Phạm Chi Dao mới hậm hực nói.

"Anh đột nhiên phát điên gì vậy?"

Thật là làm cô mất mặt, người đàn ông này chẳng biết cách cư xử gì cả. Làm cô đến xấu hổ với đàn anh.

Trần Đình Phong chẳng buồn trả lời cô bây giờ, anh chỉ muốn hôn cô để trút hết nỗi lòng mình ra. Môi lưỡi giao nhau triền miên, hơi thở quấn quýt, Phạm Chi Dao bị anh đè chặt cứng trên ghế không thể nhúc nhích.

Phạm Chi Dao hoảng sợ, trên xe còn đang có tài xế. Nhưng có vẻ cô đã lo lắng quá nhiều, tài xế bình tĩnh ấn nút trên bảng điều khiển, một tấm màn ngăn cách ở giữa xe được hạ xuống.

Đến khi môi Phạm Chi Dao bị hôn đến sưng lên thì anh mới chịu buông đôi môi cô ra. Cô tựa vào lồng ngực của anh thở dốc.

"Anh làm sao?"

Trần Đình Phong siết chặt cô vào lòng, anh lắc đầu.

"Không có gì. Chỉ là nhớ em quá mà thôi."

Anh không dám nói thẳng với cô rằng mình đang ghen tuông. Anh sợ cô cảm thấy mình kiểm soát cô quá chặt mà lại ghét bỏ anh thêm.

Anh không thể để cô chán ghét mình được.