Con Gả Cho Con Trai Bác, Được Không? (Phiên Bản 2)

Chương 83: Anh thật sự muốn sao?



Ánh điện trong phòng làm việc của Trần Đình Phong vẫn còn đang sáng, anh vẫn chăm chú nhìn vào tập tài liệu chằng chịt những con số. Thật sự anh cũng không bận đến thế, anh chỉ muốn tìm một cái gì đó để đánh lạc hướng bản thân.

Nếu không anh sẽ lại nhớ đến việc anh sắp phải ly hôn.

Chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng làm lòng anh đã muốn đứt ra từng khúc.

"Cốc, cốc..."

"Thưa sếp."

Trần Đình Phong không ngẩng đầu lên, anh nghĩ là thư ký Lâm đến hỏi xem anh đã muốn về chưa.

"Cậu cứ đi tan làm đi. Kệ tôi."

Anh không muốn về căn phòng khách sạn lạnh lẽo, nhắm mắt lại là anh lại nhớ đến gương mặt đẩm nước mắt.

Bên ngoài thư ký Lâm gượng gạo nhìn phu nhân nhà mình không biết làm sao. Phạm Chi Dao hiểu ý, cô bảo anh ta.

"Cậu cứ về trước đi. Không cần lo lắng."

"Vâng."

Thư ký Lâm sung sướng đáp lời. Đã có bà chủ ở đây thì mọi chuyện chắc chắn là sẽ suôn sẻ.

Phạm Chi Dao đẩy cửa bước vào, người đàn ông thậm chí còn không muốn ngẩng đầu lên nhìn, anh vẫn lật dở tài liệu trên bàn. Không thể phủ nhận lúc người đàn ông tập trung làm việc là thu hút nhất, tuyệt đối hấp dẫn ánh nhìn của phụ nữ.

Trần Đình Phong chỉ mặc áo sơ mi đen, tay áo xắn cao lên để lộ bắp tay rắn chắc.



"Không phải tôi đã bảo cậu là cứ về trước đi hay sao?"

"Là em."

Trần Đình Phong kinh ngạc, anh vội vàng ngẩng đầu lên nhìn cô. Hóa ra không phải anh đang nảy sinh ra ảo giác.

Không lẽ cô không chờ nổi mà ngay lập tức đến tìm anh để đòi ly hôn.

"Sao em lại đến đây?"

Nụ cười còn chưa kịp nở rộ thì đã tắt hẳn. Phạm Chi Dao thở dài trong lòng, cô biết ngay là người đàn ông này là lại suy nghĩ linh tinh.

Phạm Chi Dao thả túi xách lên trên ghế sô pha, cô tiến lại gần chỗ anh.

"Em có việc muốn hỏi cho rõ về việc tối hôm qua chúng ta chưa nói xong."

Trần Đình Phong tránh né ánh mắt của cô.

"Chuyện đó để nói sau đi. Em về trước đi, anh còn phải làm việc."

Phạm Chi Dao vừa tức vừa buồn cười. Không phải là hôm qua mạnh miệng lắm sao, hôm nay còn chạy rất là nhanh. Cô đã đến tận đây tìm anh rồi mà anh còn muốn trốn tránh.

Đã vậy thì anh đừng có mà trách cô nhẫn tâm.

"Em sẽ nói ngắn gọn thôi. Tài sản chung thì chúng ta không có gì, em cũng không cần đền bù thanh xuân gì hết.



Về hai đứa bé thì Tiểu Quân mới một tuổi nên chắc chắn là không thể xa mẹ. Tiểu Hòa lớn rồi thì để anh nuôi, nhưng thằng bé từ bé đã quen ở với em rồi nên cứ đề cho em nuôi cũng được."

"Anh yên tâm, em sẽ thường xuyên đưa hai đứa bé về thăm ông bà. Anh có muốn thăm nom hai đứa bé em cũng sẽ không cản trở."

Phạm Chi Dao để ý bàn tay anh đang siết chặt cây bút máy trong tay đến mức nó sắp gãy đến nơi. Cô cố ý nói thêm.

"Sau này em lấy người khác cũng sẽ không để hai đứa chịu thiệt thòi đâu."

"Phạm Chi Dao!"

Trần Đình Phong gầm lên, anh đập mạnh cây bút máy đã gãy làm đôi xuống bàn, mắt anh vắn lên tia máu đỏ.

Cô vẫn còn đang là vợ của anh mà đã nghĩ đến chuyện kết hôn với kẻ khác. Sau này cô sẽ là vợ của người khác, kẻ khác sẽ có cả vợ và con anh. Kẻ khác sẽ ân ái cùng cô cả đời, hai đứa con đáng yêu của anh sẽ gọi kẻ khác là cha. Cứ nghĩ cảnh tượng đấy mà anh lại trào lên nỗi căm hận.

Trần Đình Phong xoay ghế lại nhìn cô, nghiến răng.

"Em đừng có mà..."

Anh chưa kịp nói xong cầu thì người phụ nữ trước mắt đã đột ngột lao vào lòng anh. Cô dùng hai bàn tay nhỏ nhắn nâng gương mặt của anh lên rồi cúi đầu chặn môi anh lại.

Hơi thở hai người quấn quýt lấy nhau, Phạm Chi Dao nhắm mắt, cô dùng đôi môi anh đào của mình tỉ mỉ phác họa môi anh. Trần Đình Phong như bị điểm huyệt, anh không nhúc nhích mà mặc cho cô làm xắng làm bậy trên môi mình.

Một lúc sau thì Phạm Chi Dao mới buông đôi môi anh ra.

Cô thuận thế ngồi lên trên đùi anh, hai tay quàng qua cổ anh, giọng cô mềm nhũn.

"Anh thật sự muốn em ly hôn với anh rồi đi lấy người khác sao?"