Con Gái Cũng Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 10



11.

Phát biểu kết thúc, bố mẹ tôi và Vương Gia Đống không còn cách nào khác ngoài việc lên sân khấu cùng chụp ảnh chung với tôi bất chấp cái nhìn phẫn nộ của mọi người, trong mắt bố tôi có chút bối rối khi nhìn sang tôi cùng Vương Gia Đống, khi bị đèn pha chiếu vào lúc nãy, lưng của ông ta cũng không thể đứng thẳng lên được.

Mẹ tôi run rẩy liên hồi, tai nghe thấy mẹ thì thầm:"Tiểu Điềm, sao con lại dám nói những thứ này, có người phụ nữ nào to gan như con không.”

Vương Gia Đống căn bản lại không có gì bất mãn, vui vui vẻ vẻ ưỡng ngực chụp ảnh, y như kẻ cướp tiền mà tôi nhắc đến không phải là nó vậy, nó đã nếm qua sự tàn nhẫn của xã hội, trong mắt giờ đây quả nhiên chỉ có tiền tiền tiền. Tương tự, trong mắt nó giờ đây tôi chính là "cây rụng tiền", miếng ngon béo bở của nó.

Chụp xong ảnh, các phóng viên theo lịch trình tuôn lên ào ào phỏng vấn người nhà tôi, hỏi ông ta:

"Ông Vương, ông có thực sự ngược đãi con gái mình là cô Tiểu Điềm không? Có phải gia đình ông xảy ra tình trạng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng không?"

Mặt bố tôi tái lét, vẫn cố gắng nhịn xuống, xua tay nói:

"Không có không có, khi còn bé tôi còn mua cho nó một chiếc xe tập đi và con búp bê gấu trúc nhỏ. Lúc nó lên ba tuổi thèm ăn chuối, tôi còn phải bỏ một đống tiền mua cho nó đấy. Trọng nam khinh nữ chỉ là lời nói khoa trương, thân là chị thì nên nhường nhịn em trai."

Vương Gia Đông lập tức khéo đưa đẩy nói: "Ôi, khi còn bé tôi đã ngu dốt không hiểu chuyện, gây ra bao nhiêu chuyện phiền phức, khiến chị gái tôi phải chịu khổ, sau này tôi sẽ báo đáp chị thật tốt, chị tôi ưu tú như thế, tôi nên học tập ở chị nhiều hơn. Bố mẹ tôi quan niệm lạc hậu lỗi thời, lẽ ra phải sớm thay đổi rồi. Thời đại nào phụ nữ cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời, chị tôi là người thành công, chị mới là người làm rạng rỡ tổ tông.”

“Nhất là bố tôi, ông ta quả thật đối xử với chị tệ bạc. Khi còn bé chỉ có một quả trứng gà mà thôi, không nên để tôi ăn. Chị tôi muốn học cấp ba, ông ấy còn ngăn cản, nhất quyết ép buộc chị tôi đi ra ngoài làm thuê làm mướn. Chỉ có mình tôi ra mặt thuyết phục ông ấy, nói chị tôi thông minh như thế nhất định tiền đồ tươi sáng, phải để chị tôi học cho tốt. Tôi tình nguyện bản thân không đi học, cũng phải để chị tôi được cắp sách đến trường, không thể bỏ lỡ học tập.”

"Còn mẹ tôi, bà ít học, không có học thức. Nhưng mà mẹ tôi cũng là phụ nữ, chả hiểu sao lại không biết thông cảm chị tôi không dễ dàng. Mẹ tôi tầm nhìn thiển cận, để tôi trở về nhất định sẽ cải biến lại tư tưởng của bà ấy."



Lần đâu tiên tôi cảm nhận sâu sắc nhân phẩm, tôn nghiêm, tình thân của một số người khi đứng trước hai chữ tiền tài đều không đáng một đồng.

Nó giống như sợ tôi không hài lòng, về sau không thể trông cậy vào tôi để bòn rút tiền, hăng hái nói xong một lèo rồi lại nhỏ tiếng trách móc bố mẹ tôi những chuyện không hay trong quá khứ.

Tôi thấy ông ta chằm chằm nhìn vào Vương Gia Đống, giống như không nhận ra nổi đứa trai của mình từ trước đến giờ, ngay cả giận dữ nó cũng yếu hẳn đi một phần.

Từ đầu đến cuối mẹ tôi luôn cúi thấp đầu, không nói một lời, từng giọt từng giọt nước mắt rơi trên mặt đất.

Tôi kịp thời ngắt lời Vương Gia Đống, từ từ nói:"Được rồi đừng nói nữa, đều là chuyện quá khứ mà, nguyên cả buổi sáng mệt mỏi rồi, chúng ta đi ăn cơm nhé. Không phải em hôm trước đăng lên vòng bạn bè muốn ăn nhà hàng kiểu Nhật đó sao, chị đặt bàn xong rồi."

Vương Gia Đống hí hửng mừng rỡ, ánh mắt lập loè hỏi tôi:"Chị sao bây giờ có nhiều tiền thế, nhà hàng Nhật kia chúng ta bốn người ăn dễ tốn đến hai ba nghìn tệ lận đấy."

Bạn cùng phòng đã diễn tập trước đó với tôi đứng bên cạnh lựa thời điểm thích hợp xen lời:"Hai ba nghìn thì tính là cái gì, chút con con tiền ấy đối với tiểu Điềm chỉ là cái móng tay, năm hai ĐH cô ấy đã viết phần mềm, đến năm ba thì đi theo giáo sư nghiên cứu khoa học, ở thành phố B này mua được mấy căn nhà đấy nha, các người đúng là chả xứng đứng chung chỗ với cô ấy!"

Vương Gia Đống nghe được những lời này, mặt mày loé sáng y như sói đói:"Chị, chị ấy nói thật không? Đúng thật là lúc trước em không hiểu chuyện, c m n em không phải người mà, chị đừng so đo với em nhé, về sau ai dám ức hiếp chị, em là người đầu tiên không đồng ý!"

"Bố đừng để ý đến bài phát biểu vừa rồi của con trên sân khấu. Nhà trường vì muốn tạo ra hình tượng một học sinh nghèo vượt khó, nên con mới thổi phồng lên một tí, làm như vậy sau này công việc của con thuận lợi hơn, kiếm được nhiều tiền hơn cho hai người dưỡng già, còn có tiền cho Gia Đống cưới vợ. Trải qua sự tình với Hoắc Hi, con đã hiểu ra, người nhà dù có ra sao cũng đều quan trọng nhất!"

Tôi không để ý Vương Gia Đống, quay đầu giả vờ giải thích với bố tôi, biết rõ ông ta thích sĩ diện hảo, giận thì giận nhưng nghe tới mấy căn hộ kia, chắc chắc ông ta sẽ không có khả năng bỏ qua.

"Biết rõ là tốt rồi!"



Giống hệt tôi dự đoán, ông ta có không cam lòng, có tức giận thì cũng ráng nhịn xuống.

Đồng thời, tôi nhìn ra ông ta không hiểu rõ về tôi.

Thật ra tôi cũng không quan tâm xem ông ta phản ứng như thế nào, vì bất kể ông ta có thái độ gì tôi cũng có thể ứng phó, mục đích hôm nay của tôi đã đạt được.

Lần đâu tiên trong lòng ông ta sinh ra bất mãn nho nhỏ đối với thằng quý tử.

Trước hôm nay, khi ông ta biết tôi có bao nhiêu căn hộ, nhất định bắt tôi sang tên giấy tờ cho Vương Gia Đông, nhưng bây giờ, ông ta chọn cách im lặng.

Thế là đủ.

Sau này, tôi sẽ cho ông ta nhìn cho thật kỹ, ba chữ Vương Gia Đống kia nực cười đến chừng nào.

Kết thúc phỏng vấn, tôi dẫn họ đi ăn nhà hàng Nhật sang chảnh, mua quần áo, dẫn bọn họ tới căn hộ tôi đã mua, hết thảy, đều an bài cho bọn họ thứ tốt nhất.

Không cần trả giá, không cần nỗ lực, chỉ cần hưởng thụ là được.

Tôi muốn từ từ "luộc ếch”, để bọn họ chậm rãi thích nghi với cuộc sống xa hoa ảo mộng này.

Sau đó, những thứ tôi đã ban cho họ, toàn bộ lấy lại!