Con Mọe Nó Kiếm Tiền Nhờ Luyện Đan

Chương 10: Con Có Một Vị Bằng Hữu





Đường Tô Mộc không còn nhớ mình chạy ra khỏi Tấn vương phủ bằng cách nào, đợi sau khi lấy lại tinh thần đã đứng ngoài cổng thành, ngay cả xe cũng quên thuê.
Muốn bản thân mình á?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, Nhị hoàng tử sẽ không thật sự có ý đó với y chứ?
Không thể nào!
Nguyên chủ đối với Nhị hoàng tử có thể nói là bắt nạt từ nhỏ tới lớn, dùng câu nói ở thế giới kia của y thì nói là "xưng bá" cũng không quá phận, thậm chí mấy lần suýt chút nữa đã lấy mạng Nhị hoàng tử.
Dưới tình huống như này đối phương còn thế chung tình với y, không phải là đầu óc có vấn đề chứ?
Đường Tô Mộc càng nghĩ càng loạn.

Cũng có thể...!đối phương vốn chỉ muốn trêu đùa y thôi.
Nhưng nếu kia chỉ là trêu đùa thì không khỏi hy sinh quá lớn, dù gì đối phương cũng là con cháu hoàng thất, mà y lại là một tên con trai thứ bị gia tộc ruồng bỏ, có đáng để đối phương trêu đùa giả bộ thâm tình không?
Giết không phải tốt hơn sao? Vừa đơn giản lại có thể hả giận.
Không...!suy nghĩ ngược trở lại một chút, Nhị hoàng tử ban đầu không giết y ngay, chuyện này mình thấy có chút kỳ quái.
Sau lưng Đường Tô Mộc chợt lạnh.
Cho nên cũng có thể thực sự không phải đang trêu đùa, cũng không có mục đích gì khác, Nhị hoàng tử quả thực có thứ tình cảm không thể diễn tả với y nên mới dễ dàng bỏ qua cho y, còn dịu dàng với y từ đầu đến cuối như thế.
Đường Tô Mộc:...!Đù móa.
Đổi cách nghĩ khác thì chính là Tiểu hoàng tử xuất thân thấp hèn, Mẫu phi chết sớm, vẫn luôn bị người ta bắt nạt, bỗng nhiên gặp được một đại ca ca đồng ý nói chuyện dịu dàng với nó, kết quả chưa vui vẻ được bao lâu bỗng phát hiện vị ca ca ấy thì ra cũng muốn làm hại nó.
Nhưng cho dù là vậy, từ đầu đến cuối Tiểu hoàng tử cũng không thể quên được, ghi tạc trong lòng những ấm áp đối phương dành cho mình thuở ban đầu, thậm chí không ngại bị bắt nạt, ngược lại chung tình với đối phương.
Đường Tô Mộc lắc đầu, càng nghĩ càng thấy tệ.
Đặc biệt là khi ký ức của nguyên chủ và ký ức của mình lẫn vào nhau, cứ như những chuyện đó là do chính y làm vậy.
Khổ nỗi kiếp trước y là một thanh niên năm tốt, lớn tướng rồi vẫn chưa từng cố ý tổn thương ai, ai ngờ mai kia xuyên việt lại phải thay người khác đổ vỏ chứ.
Nhưng mà bồi thường thì vẫn phải bồi thường, chuyện tình cảm không thể xằng bậy, cũng chỉ có thể cố gắng đền bù trên những phương diện khác thôi.

Tất nhiên, biện pháp tốt nhất vẫn là thuyết phục Nhị hoàng tử để đối phương lựa chọn buông tha, tìm một người tốt hơn chung sống, vậy thì không thể tốt hơn nữa.
Vì đã gần tới trưa, Đường Tô Mộc còn có bé con cần chăm sóc, không thể lãng phí thời gian trong thành Đại Minh nữa, không thể làm gì khác hơn là tới cửa tiệm đan dược trước, kêu Dương chưởng quỹ tìm người môi giới kiếm một bà vú thích hợp cho bé con.
Sau lại ra ngoài viết thưa gửi cho Nhị hoàng tử, nói mới vừa rồi mình vội vàng chạy đi hoàn toàn là vì có chuyện nhà, không phải muốn chạy trốn, cũng bảo đảm ngày mai sẽ còn quay lại tìm hắn.
Làm xong tất cả, cuối cùng Đường Tô Mộc mới có thể an tâm thuê một chiếc xe ngựa về nhà.
Một đường khổ tư khổ tưởng.
...!Nói về việc y cụ thể bồi thường Nhị hoàng tử thay nguyên chủ ra làm sao?
Kiếp trước hay kiếp này Đường Tô Mộc cũng đều là chó độc thân lâu năm, hôm nay đối tượng nảy sinh ân oán bất hòa bỗng biến thành đàn ông, đúng là chẳng biết làm thế nào.
Lúc về bé con đang ngủ trưa, vừa hay chuyện nhà cửa đã lo liệu xong, Đường Tô Mộc dứt khoát đi theo đường huynh Lâm Đông tới nhà mới, cũng tìm người dời đồ nhà mình qua.
Vì trước đấy Đường Tô Mộc vẫn ở nhờ trong nhà bà Tôn nên đồ cần dọn cũng không có bao nhiêu, chốc lát sau đã dọn dẹp thỏa đáng những thứ cần thiết.

Giường và bàn đều có sẵn, tủ thì cần tìm thợ mộc đến làm một cái, phòng bếp thì vô cùng sạch sẽ, chỉ đơn giản quét qua, bỏ thêm dụng cụ làm bếp là có thể sử dụng được rồi.
Chờ sau khi dọn dẹp xong tất cả đã đến tối.
Nhìn nhà mới trước mắt mình, Đường Tô Mộc lại dễ bị xúc động, không nhịn được vỗ về bé con trong lòng mình.
"Từ nay về sau nơi này chính là nhà mới của chúng ta, bé con có thích hay không...!À đúng rồi, chờ mấy ngày nữa có thời gian sẽ cho người làm thêm phòng con nít cho con nhé, lót đệm dày một xíu, đến lúc đó con có thể tùy tiện bò linh tinh rồi." Đường Tô Mộc cười nói.
Bé con: "A ya!"
"Thiếu chút nữa quên mất." Đường Tô Mộc lắc đầu: "Bây giờ con còn quá nhỏ, vẫn chưa thể tùy tiện bò.".