Còn Nhớ Tên Nhau

Chương 14: Tai nạn



      Bạch Ngân Hy hôm nay mặc một chiếc đầm voan màu đỏ đô, cổ áo sơ mi,cô khoác thêm một cái áo cardigan màu đen trông rất nổi bật. Cô đến cửa hàng GLX xem xét kỹ càng một lượt các chi tiết, cô tiến đến chiếc áo cưới treo trên người manơcanh. Áo cưới màu trắng trơn làm bằng lụa satin cao cấp, phần trên cúp ngực phần thân dưới được may theo dáng chữ A biến tấu hơi suông, phía sau được nối thêm một tà rời rất dài. Tinh khôi mà yêu kiều. Đây là bộ váy cưới mà cô tự tay chuẩn bị cho đám cưới vào cuối tháng sau 28/2. Cô và anh quen biết nhau cũng là 2820 ngày, gần 8 năm rồi. Thời gian trôi thật nhanh.

******

- Alo em đây, anh xuống máy bay rồi?

Em đang ở GLX, anh đến đây đi em thử áo cưới cho anh xem, Chính Kỳ và Chính Đình vừa tới được một lát.

      Sau khi cúp máy, cô bước đến phía cửa lớn chỉnh sửa lại phần rèm. Vừa làm việc vừa nói về ca khúc mới với Tiêu Chính Kỳ.


- Phần lời em viết anh thấy sao?

- Rất hay, anh phối khí xong rồi.

- Nhanh như vậy?

- Ừm, còn bài nhạc phim em mới thu âm, khi nào e mới cho anh nghe đây.

- Sắp rồi. Họ đang chỉnh sửa lại một vài chỗ. Hoàn thành rồi em cho anh nghe .

- Hay em hát một đoạn đi.

- Phó lão đại hiếm khi có nhã hứng nha! được em hát cho anh nghe.

   " Năm tháng tựa thoi đưa, một con thoi vừa qua, một con thoi ngây dại

      Trăm vòng tơ tình từng lớp quấn nhau vẫn không hay.

      Dệt nên hoa gấm vóc.

      Kết thành cây liền cành.

      Cũng khó gửi gắm nỗi tương tư.

             ............                                       "

     Đang hát thì có chuông điện thoại vang lên.

- Alo... Giao hàng? Tôi không có đặt hàng.

- ...

- À được, tôi đang ở đây anh tới đi.

-...

- Bị lạc rồi? Không sao! được, tôi ra cửa đón anh.


      Bạch Ngân Hy đẩy cửa kính đi ra ngoài.

      

       Trong cửa hàng hai người nam nhân sau khi nghe cô hát thì nhìn nhau cười cười. Họ biết bài hát này do cô sáng tác. Cô là đang bày tỏ với họ. Còn đang vui vẻ trong lòng thì nghe tiếng la ó hỗn loạn bên ngoài, có một chiếc xe ô tô màu đen đang điên cuồng phóng vun vút, người đi đường sợ hãi chạy tán loạn Bạch Ngân Hy đang đứng bên vệ đường cô mở to mắt hốt hoảng lùi về phía cửa hàng của mình. Chiếc xe đó lấy hết tốc lực leo lên lề đường đăm đăm truy sát Bạch Ngân Hy.

      Bạch Ngân Hy bị chiếc xe to lớn đâm trực diện vào người, húc mạnh thân thể cô văng ra xa đập vào cửa kính của cửa hàng vỡ vụn. Phó Chính Đình bên trong lao nhanh ra anh cố vươn người bắt lấy cổ tay cô, định kéo mạnh vào trong nhưng không kịp với tốc độ của chiếc xe, một mảnh kính vỡ lớn đâm trúng bụng anh, chiếc xe như một con quái thú điên cuồng lao tới đâm thẳng vào người Bạch Ngân Hy một lần nữa, đến khi bị vướn vào khung cửa mới dừng lại.


    

       Lưu Trạch Nguyên vừa đi tới bên ngoài chứng kiến hết một màn này anh như chết lặng. Anh vội vã chạy đến hiện trường hộp bánh đẹp đẽ trong tay rơi xuống, dưới đất, trên tuyết toàn là kính vỡ và máu, em trai anh mặt mày hoảng loạn quỳ bên cạnh cô gái nhỏ, tay trái ôm bụng, máu vẫn đang chảy ọc ra. Còn cô gái nhỏ, cô gái nhỏ của anh nằm trên mặt đất mặt cô trắng toác, khoé miệng máu đang chảy ra, chảy dài xuống tận mép tai, những mãnh kính to nhỏ ghim khắp người, cô mặt một chiếc váy đỏ, màu đỏ hoà vào màu máu. Anh khụy xuống, đưa bàn tay run rẩy ra muốn chạm vào, muốn vuốt ve nhưng anh không dám chạm vào, anh chỉ liên tục gọi cô,2 dòng lệ tuông trào

- Ngân Nhi.... Ngân Nhi ... Em đừng làm anh sợ mà... Ngân Nhi... anh về rồi... Ngân Nhi... e mau trả lời anh đi... Làm ơn .......
     Tiêu Chính Kỳ chết trân tại chỗ, anh đi chân trần, từ trong cửa hàng giẫm lên những mãnh kính vỡ chạy ra anh cũng không thấy đau, bởi vì tim anh chết lặng, anh ở ngay bên cạnh cô ấy nhưng lại không bảo vệ được cô ấy. Là anh vô dụng ....

******

     Bệnh viện thành phố T, khi Bạch gia hay tin chạy đến thì vừa thấy cô con gái được đưa ra khỏi xe cấp cứu, Phó Chính Đình bụng toàn là máu còn Tiêu Chính Kỳ đi chân trần chân anh ta cũng toàn là máu. Bạch phu nhân hốt hoảng chạy lại nhìn cô con gái thân thể toàn là vết cắt, bụng thì vẫn còn ghim một mảnh kính lớn trên mặt cũng có vết thương khoé miệng tươm máu. Bà oà khóc rồi ngất đi.

      Không một ai ở đó còn giữ được sự bình tĩnh, tất cả giấy tờ liên lạc đều do trợ lý của Lưu Trạch Nguyên và Nhất Mộc thực hiện. Nhất Mộc gọi cho Lưu Trạch Uyên ở nước F. Lưu Trạch Uyên ngồi chuyên cơ riêng vội vã quay về, đến nơi đã là 6 tiếng sau nhưng cửa phòng cấp cứu vẫn chưa mở ra. Tiêu Chính Kỳ hai chân có một lớp băng trắng như người mất hồn ngồi cạnh Bạch Thiên Quân, Phó Chính Đình ở một bên ghế gương mặt lạnh lẽo mặc kệ cho Thần Hi xử lý vết thương trên người. Còn Lưu Trạch Nguyên thì ngồi dưới mặt đất, mặt anh ta ko còn chút sức sống nào giống như anh ta vừa chứng kiến cả thế giới của mình sụp đổ.
- Làm sao thế này? Chuyện gì thế này? Nelson anh hứa với tôi sẽ chăm sóc tốt cô ấy mà? Sao lại thành ra thế này_ Lưu Trạch Uyên thở hồng hộc nắm cổ áo anh chất vấn.

      Anh không trả lời, trong lòng anh dâng lên một cỗ oán trách, anh dùng hết sức vào hai tay đập mạnh lên chân mình mấy cú xả giận, là bản thân anh không tốt, là anh không bảo vệ được cô, tại sao người nằm trong đó không phải là anh? Sao anh lại quay về trễ như vậy? nếu anh nhanh chân một chút thì cô cũng sẽ không gặp chuyện.

      Lưu Trạch Uyên bị Nhất Mộc cản lại, sau đó trợ lý nói qua mọi chuyện cho anh nghe. Anh ta càng nổi điên hơn. Rõ ràng đây là một vụ tai nạn đc sắp xếp. Hiện tại trong 4 người họ, anh là người của Lưu gia duy nhất có đủ quyền uy danh chính ngôn thuận bảo hộ cô vậy mà lúc cô bị thương anh lại không ở cạnh, lúc cô bị ức hiếp anh đang ở đâu chứ? Anh đứng giữ bệnh viện gào lên bi thương, đấm mạnh vào tường.
 

- LÀ AI? LÀ AI LÀM?

     Cấp cứu đã qua 8 tiếng nhưng vẫn chưa kết thúc. Bọn họ cũng đã bình tĩnh hơn. Tiêu Chính Kỳ bắt lấy tay một y tá vừa đi ra nhưng thứ anh nhận được chỉ là cái lắc đầu.

     12 tiếng trôi qua, những người ngồi bên ngoài dường như ko còn thở được nữa thì thấy đèn phòng cấp cứu đã tắt, lão bác sĩ vừa bước ra Lưu Trạch Nguyên nhìn ông với ánh mắt cầu khẩn. Ông ấy là phó viện trưởng bệnh viện là một ng bạn của thầy giáo anh.

- Nelson, không sao, ca phẫu thuật thành công.

     Bọn họ thở phào nhẹ nhõm.

- Nhưng...cô ấy phải theo dõi rất lâu, cô ấy bị nứt xương vai, gãy một xương sườn khiến cho xương đâm vào phổi gây tổn thương phổi, dập nhu mô phổi làm cho tràn máu màn phổi. Có 2 vết thương rất nặng vì bị kính vỡ đâm là ở vùng bụng làm thủng gan và vùng cổ: mặc dù không đâm trúng động mạch cổ nhưng ....... Làm thủng dây thanh quản...phải tập giọng lại, không được dùng giọng quá sức sẽ làm tổn thương dây thanh quản. Trên người.......khâu 108 mũi.
       Nghe bác sĩ nói xong đến khi ông rời đi bọn họ cũng chưa thể chấp nhận. 108 mũi. Họ đau đớn như có 108 dằm đâm vào tim. Tiêu Chính Kỳ chới với đứng không vững tâm trạng anh sụp đổ miệng thì lẩm bẩm "thủng dây thanh quản... làm sao cô ấy có thể chấp nhận nổi, âm nhạc chính là sinh mệnh của cô ấy. Sao có thể thành ra như vậy". Lưu Trạch Uyên là người bình tĩnh nhất có lẽ vì anh không ở hiện trường nên không thấy được sự tàn khốc của vụ việc đó, anh ta mạnh dạn đẩy cửa phòng hồi sức bước vào, trên giường bệnh nữ nhân mà anh yêu trên người cắm đầy dây ống nhắm mắt ngủ vùi, môi cô tím tái, sắc mặt trắng bệch, không còn nét ngọt ngào dịu dàng của ngày tiễn anh đi. Trên gò má, sóng mũi, cằm đều có vết cắt nông dài chừng 2-3cm. Lưu Trạch Uyên kéo kế lại sát giường ngồi xuống, anh nhẹ nhàng cầm bàn tay không có kim tiêm áp lên má.
- Ngân nhi...em là làm sao thế này! Chẳng phải đã hứa hai ngày nữa anh về sẽ đến đón anh sao? Nằm ở đây như vậy rất không ngoan ... Mau tỉnh lại, nhìn xem... Là ai đã về rồi đây...

 

      Lưu Trạch Uyên giọng nói nghẹn ngào, giọt nước mắt ấm nóng của anh chảy xuống bàn tay lạnh lẽo của cô. Tâm can vỡ vụn.

******

- Ngân Hy... hôm nay không kể chuyện nữa, hôm nay...anh hát cho em nghe nhé, có được không...

" Anh bật ngọn đèn, hình ảnh trước mặt

  Căn phòng rộng lớn, chiếc giường cô đơn.

  Tắt ngọn đèn đi, mọi vật đều quá giống nhau.

  Nổi đau trong tim, chẳng cách nào chia sẽ được.

  Sinh mệnh

  Theo năm tháng trôi qua

  Theo mái đầu bạc đi

  Theo em rời xa dần

  Chính là sự vui vẻ bặt vô âm tính.

  Theo câu chuyện phai nhạt

  Theo giấc mộng ngủ quên

  Theo trái tim tê liệt, dần biến mất.
  Anh rất nhớ em, rất đỗi nhớ em.

  Nhưng lại chẳng để lộ chút nào

  Anh vẫn kiễng chân mà hoài niệm.

  Anh vẫn giữ lại ký ức quẩn quanh.

  Vẫn nhắm mắt để mặc nước mắt rơi

  Vẫn vờ như chẳng hề có chuyện gì.

  Anh rất nhớ em, rất đỗi nhớ em

  Nhưng tự lừa dối bản thân mình.

  Anh rất nhớ em, rất đỗi nhớ em

  Nhưng phải thầm lặng bí mật.

  Anh rất nhớ em, rất đỗi nhớ em

  Chỉ còn biết giấu thật sâu trong trái tim" (anh rất nhớ em- sodagreen)

    Giọng hát du dương buồn bã, Tiêu Chính Kỳ ngồi cạnh giường đợi 3 ngày 2 đêm, đổi lại chỉ có sự bất động lạnh lùng của cô gái trên giường bệnh.

    Phía bên kia giường, Lưu Trạch Nguyên lau tay cho cô gái, anh cẩn thận từng chút từng chút, trên tay cô gái nhỏ có rất nhiều vết thương, anh tỉ mỉ chạm nhẹ khăn ấm từng chỗ một.
- Ngân Hy, em có nghe thấy không, bọn anh nhớ em rồi, em cứ ngủ sâu như vậy. Ko cần bọn anh nữa rồi sao...

      Giọng anh hoà nhã, nói khẽ vào tai cô, họ nhớ nét mặt dịu dàng của cô, nhớ tính tình cứng rắn, nhớ sự giảo hoạt khi cô trêu chọc họ, nhớ đôi mắt phượng long lanh, nhớ giọng hát ngọt ngào, nhớ bài ca cô hát còn dang dỡ...