Hộ bộ Thượng thư nhận bãi chiến trường do Thái hậu ném tới, gấp đến độ vừa qua mấy đêm đã mọc mụn nước đầy mồm.
Vừa phải đưa lương bổng cho tam quân, vừa phải xây lăng tẩm cho Thái hậu, còn cần hô biến ít tiền trong quốc khố để ứng phó tên Hoàng đế điên kia —— đồng thời còn không thể tăng thuế.
Hộ bộ Thượng thư cảm giác những ngày an nhàn của mình sắp chấm dứt rồi.
Y nổi điên với thuộc hạ trong phủ, lại không biết nơi góc đường ngoài cửa sau của phủ đệ, hai tiểu chủ sự mới nhậm chức cũng đang lén đốp chát nhau.
Lý Vân Tích cả giận quát: “Nếu kế là do tôi nghĩ ra thì dĩ nhiên phải do tôi đề xuất chứ.”
Nhĩ Lam vẫn giả nam như trước, bình tĩnh hỏi: “Lý huynh tính đề xuất kiểu gì? Định lấy cái khí khái trí thức của anh chửi ông ta xối xả à?”
Lý Vân Tích cười lạnh liếc hộp quà tinh xảo trong tay nàng: “Thế Nhĩ huynh muốn thuyết phục ngài Thượng thư kiểu gì? Đưa hối lộ dưới danh nghĩa góp ý hả?”
Anh ta chướng mắt Nhĩ Lam.
Thư sinh này có ngoại hình xinh xắn thanh tú, trông ẻo lả thấy sợ, khi nói chuyện cứ từ tốn, tạo cảm giác như gió xuân ấm áp.
Lý Vân Tích vốn thẳng tính, thấy người này vừa nhập quan trường đã quen tay quen chân, có thể nói là như cá gặp nước, liền âm thầm khinh bỉ.
Nhĩ Lam lạnh nhạt đáp: “Chuyện do bệ hạ phó thác, tôi sẽ không từ thủ đoạn để hoàn thành nó. Lý huynh chẳng lẽ đã quên, vị trí của hai ta lấy được bằng cách nào à? Anh nghĩ bệ hạ sẽ quan tâm nếu tôi đưa hộp quà này vào trong ư?”
Dám nhắc Hoàng đế để dọa bố mày hả? Lý Vân Tích hoàn toàn không trúng kế: “Ngài ấy không quan tâm, thì chính là điều nhục nhã của đấng minh quân!”
Nhĩ Lam: “…”
Nhĩ Lam mỉm cười với anh ta: “Đúng.”
Lý Vân Tích: “Nên…”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Nhĩ Lam quay phắt đi, co giò xông về phía cửa sau phủ đệ.
Trước giờ Lý Vân Tích toàn so bì bằng cách đấu võ mồm, chưa bao giờ gặp hành vi trơ tráo “Nói không lại thì chạy” thế kia, nhất thời đứng sững ngay tại chỗ, trơ mắt nhìn nàng đưa hộp quà và một lá thư vào.
Chẳng mấy chốc, có người hầu ra ngoài đón khách.
Nhĩ Lam bước vào trong, ngoái đầu liếc nhìn Lý Vân Tích giận tím mặt, mỉm cười rồi làm khẩu hình: “Chờ tin từ tôi nhé.”
Hộ bộ Thượng thư đang ngồi ở công đường đọc lá thư do nàng viết, hộp quà thì chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.
Hộ bộ Thượng thư khen không dứt lời: “Thượng sách, quả là thượng sách.”
Trong thư viết về kế hoạch khai trung pháp của Lý Vân Tích: Triều đình hãy ra mặt chiêu mộ lái buôn, vận chuyển và tiếp nạp lương bổng quân mã. Triều đình không thanh toàn cho lái buôn bằng tiền tài, thay vào đó là diêm dẫn. Nhờ diêm dẫn, ngày sau lái buôncó thể phân phối muối quan, hưởng lợi từ việc mua bán.
Như vậy, triều đình không cần bội chi quốc khố, có thể mượn sức lái buôn gánh chịu chi phí, yểm trợ tam quân.
Nhĩ Lam cười nói: “Có thể san sẻ giúp đại nhân, là phúc ba đời của hạ quan ạ.”
Hộ bộ Thượng thư lại nghiên cứu kĩ trong chốc lát, chần chờ nói: “Chỉ là cải cách diêm chính(*) can hệ trọng đại, bên phía Thái hậu…”
(*) Coi về sản xuất muối.
“Đại nhân à, theo ý của bệ hạ, chỉnh đốn và cải cách là điều bắt buộc phải làm. Chính chúng ta không đề cập tới, cũng sẽ có người khác thượng tấu thôi.” Nhĩ Lam nhích tới gần y, nịnh nọt, “Còn việc tương lai cho ai và không cho ai diêm dẫn, thì cần bàn bạc kĩ hơn ạ.”
Hộ bộ Thượng thư đương nhiên hiểu ám hiệu của nàng: Kèo này có nhiều mỡ để húp.
Diêm dẫn đang trong tay, các lái buôn đổ xô lấy nó, và cuối cùng nó sẽ phát triển thành một ngành kinh doanh khác, tùy thuộc vào cách nó được vận hành.
Nhĩ Lam nháy mắt: “Với đôi mắt tinh tường của Thái hậu, nhất định sẽ nhận ra viên ngọc sáng như đại nhân thôi ạ.”
Hộ bộ Thượng thư cười ha ha, vỗ vai nàng khen: “Quả nhiên là lứa sau khôn hơn lứa trước.”
Vài hôm sau, Hộ bộ dâng tấu, tấu chương trình lên cả một xấp thật dày, xin được cấp phép ban hành khai trung pháp.
Hạ Hầu Đạm lướt qua mấy đoạn giải thích và nịnh bợ, trực tiếp lật đến trang cuối cùng.
Theo đề nghị của Nhĩ Lam, Hộ bộ Thượng thư đã liệt kê rõ danh sách yêu cầu vận chuyển lương thực. Trong số vài loại cây trồng chính có tên yên thử —— lý do là khó hư, cứ mang về tồn trữ, còn cho quân mã ăn được.
Sự cải cách này được đưa ra từ phe Thái hậu, lại có lợi với các tướng sĩ ở tam quân, nên Đoan vương cũng sẽ không cản trở quá nhiều.
Chính vì thế, bản tấu chương này trải qua vô số lần sửa chữa, hai chữ “Yên thử” tầm thường lại như kỳ tích trụ lại tới phút chót, truyền tới tay Hạ Hầu Đạm trong trạng thái nguyên xi.
Hạ Hầu Đạm rồng bay phượng múa phê một chữ “Chuẩn”.
Đến lúc này, khai trung pháp chính thức thi hành.
Kho lương thực ở muôn nơi bắt đầu thu được lương thực dựa theo danh sách, rồi các lái buôn nghe tin sẽ vận chuyển lên biên giới.
Ở các vùng có khí hậu khô hanh, bách tính nghe phong thanh thứ cỏ dại nhạt nhẽo như yên thử thế mà cũng được làm thuế má, bèn cười nhạo “Quan lại e rằng là kẻ ngu”, họ bắt đầu tìm kiếm nó ở các mảnh đất hoang. Những người nhanh tay thậm chí đã trồng một mẻ và bón phân rồi.
Không chỉ vậy, nhằm tiết kiệm chi phí vận chuyển lương thực, lái buôn rất nhanh liền bắt đầu mướn người đi thẳng tới vùng biên giới khai hoang, trồng riêng các cây trồng có tên trong danh sách. Mà môi trường ở phía Tây Bắc gần nước Yên rất khắc nghiệt, chỉ có yên thử mới sống được, cuối cùng phát triển ra thửa yên thử đầu tiên.
Mọi người đều rất hài lòng: Quân đội đã có lương thực, Thái hậu đã có lăng tẩm.
Và lúc này, chỉ có vài người trên đời là rưng rưng vì thửa yên thử nghe rất buồn cười ấy.
Tuy rằng hạt giống họ tìm được còn thiếu rất nhiều, nhưng ít ra ở mảnh đất Đại Hạ, đã gieo nên được một tia hi vọng ban sơ.
Ngày kế, bọn quân thần tụ tập tại ở một căn cứ bí mật nào đó, không dám chúc mừng trắng trợn, chỉ có thể nâng ly thăm hỏi.
Ngôi nhà này là dành cho Sầm Cẩn Thiên, chừa một khoảnh đất nhỏ để làm thí nghiệm, trồng dăm ba loại cây chống hạn, hiện nay mọc khá khả quan.
Gánh nặng trong lòng Dữu Vãn Âm như được trút bỏ, cô sơ ý uống hơi quá chén, rồi đứng hát nghêu ngao cạnh thửa ruộng: “Ây dổ —— cồng chiêng vui vẻ —— trống, gõ vang niềm vui mỗi năm —— ”
Uông Chiêu đang đứng bên cạnh: “…”
Uông Chiêu là người trầm ổn nhất trong số các thần tử, râu mọc tua tủa, nom như một ông cụ non.
Hắn vuốt râu nghĩ nửa ngày, cuối cùng cố rặn một câu: “…Nương nương đã hát ra nỗi khổ cực của dân sinh ạ.”
Ở phía khác của thửa ruộng, Lý Vân Tích và Dương Đạc Tiệp đang xúm vào nhỏ tiếng trò chuyện.
Sắc mặt Lý Vân Tích tái mét.
Hộ bộ Thượng thư đã thuận tay đề bạt Nhĩ Lam vì đã lập công lớn giúp Hộ bộ Thượng thư thăng quan tiến chức thuận lợi.
Nhĩ Lam lúc đó giật mình, nhìn thoáng qua Lý Vân Tích, nhưng cuối cùng chẳng nói gì cả. Sau đó mới giải thích với anh ta rằng: Vốn định khen anh vài câu, nhưng không dám nâng bi quá rõ ở trước mặtphe Thái hậu, sợ họ hoài nghi.
Lý Vân Tích: “Làm như tôi thèm lắm không bằng.”
Dương Đạc Tiệp bất bình nói: “Vậy chẳng phải cậu ta tranh công anh à…”
“Lý huynh.”
Nhĩ Lam bình tĩnh đi về phía họ: “Nói chuyện tí được không?”
“Khỏi.” Lý Vân Tích đã nhìn thấu bản tính tham lam của cái tên này, khinh bỉ, “Nhĩ huynh không cần phí miệng lưỡi làm gì, ai cũng có lí tưởng của riêng mình, thăng quan phát tài chỉ như mây bay với Lý mỗ mà thôi.”
Nhĩ Lam mỉm cười: “Quả thực chức vị nhận được từ phía Thái hậu đều là mây khói. Dù sao giang sơn này cũng là giang sơn của bệ hạ, ngày sau bệ hạ nhắc công ban thưởng chắc chắn sẽ nhớ rõ công lao của Lý huynh.”
Lý Vân Tích tức tới ngạt thở: “Bất kể là trước mặt Thái hậu hay trước mặt bệ hạ, lí tưởng của tôi đều không nằm ở đây!”
Giọng anh ta oang oang vang dội, khiến Hạ Hầu Đạm đang đứng đối diện cũng phải ngoái nhìn.
Nhĩ Lam mất kiên nhẫn: “Ừ ừ ừ, Lý huynh lí tưởng cao xa, hận không thể hôm nay vào triều ngày mai dập đầu tới chết. Anh em tôi vẫn còn ngóng trông Lý huynh sống lâu vài hôm, ra thêm vài kế sách giúp tôi ngồi vào vị trí cao đấy.”
Lý Vân Tích: “…”
Lý Vân Tích: “Cậu nghĩ vậy thật hả?”
Nhĩ Lam trợn mắt bỏ đi.
Lý Vân Tích ngoảnh đầu nhìn Dương Đạc Tiệp: “Nó nó nó… Còn ra thể thống gì!”
“Thưa bệ hạ, nương nương.”
Gió thổi ấm áp, Sầm Cẩn Thiên cầm một nhành cây đi tới, giang tay ra cho họ nhìn: “Xem ra, hiện nay đúng là yên thử có khả năng chống cái nóng cao nhất, mọc cũng tốt nhất. Nhưng sẽ không thấy được kết quả cuối cùng cho đến mùa thu hoạch đâu ạ. ”
Dữu Vãn Âm: “Liệu Sầm đại nhân có thể quan sát xem yên thử hợp với loại đất nào và nên bón phân tưới tiêu kiểu gì như hồi trước không?”
Sầm Cẩn Thiên suy nghĩ: “Thần sẽ cố hết sức, nhưng tính toán chu toàn thì cần khoảng hai ba năm.”
Khi nhắc đến thời gian, tất cả đều im bặt đi.
Dữu Vãn Âm đoán không được khi nào hạn hán sẽ đến, Sầm Cẩn Thiên thì chẳng hay biết mình có thể sống đến lúc đó hay không.
Dữu Vãn Âm nhìn khuôn mặt trẻ tuổi mà tiều tụy của anh, bỗng cảm thấy áy náy khôn tả: “Sầm đại nhân hãy giữ gìn sức khỏe nhé.”
Sầm Cẩn Thiên cười nói: “Thần sẽ nỗ lực sống lâu một chút.”
“Không, nghiêm túc đó, hãy giữ gìn sức khỏe. Để nâng cao sản lượng, Sầm đại nhân đã mai danh ẩn tích, ly biệt quê hương, cha mẹ ngài…”
Hạ Hầu Đạm chen ngang: “Phần đời còn lại như thế, có đáng giá không?”
Dữu Vãn Âm nâng cùi chỏ húc hắn. Gì mà nói toạc móng heo ra vậy.
Sầm Cẩn Thiên lại cười xòa, hất tay: “Thần nghĩ biết trước ngày mình chết là chuyện may mắn. Thời niên thiếu thần đã lặp đi lặp lại cái suy nghĩ, rằng cả đời này phải làm gì mới không coi là sống uổng phí. Cha mẹ ắt có huynh đệ hiếu kính, cố hương ắt sẽ vinh quy sau khi thần chết. Ngày mà thần ra đi, chỉ mong sao có thể được chôn xương nơi mảnh đất mùa màng bội thu.”
Trên đường hồi cung, nhìn Dữu Vãn Âm cứ ỉu xìu.
Kể từ khi xuyên đến, cô nghĩ rằng đang trưởng thành một cách chóng mặt, chẳng còn là con ngốc chạy loạn lung tung như thuở ban đầu nữa. Nhưng sẽ luôn có sự tồn tại của vài người nhắc nhở cô: Mày còn non và xanh lắm.
Hạ Hầu Đạm: “Đang nghĩ về Sầm Cẩn Thiên hả?”
“Ừm.” Dữu Vãn Âm thở dài.
Lúc trước cô đọc truyện thì chỉ thích xem những cảnh tượng hoành tráng k1ch thích, tranh giành thế lực, xưng bá anh hùng… Lướt qua hết những đoạn Sầm Cẩn Thiên làm ruộng.
“Chờ đến khi tôi tới thế giới này mới sực nhận ra, anh ta mới chính là người cứu muôn dân nơi dầu sôi lửa bỏng. Sống một cuộc đời như thế, sao lại uổng phí được cơ chứ?”
Xe ngựa trật trà trật trưỡng, Hạ Hầu Đạm nửa nói đùa: “Đừng xem thưởng bản thân, cô cũng đã ở cứu muôn dân rồi.”
“Tôi ư?”
“Xét từ góc độ khách quan, nếu Đại Hạ có thể vượt qua trận hạn hán ấy, thì cô xứng đáng được ghi tên vào sử sách.”
Dữu Vãn Âm cúi đầu phì cười.
Chốc sau cô lại hít sâu một hơi, đột nhiên ngẩng đầu: “Ừa, tôi cũng không muốn sống uổng đời này.”
Hạ Hầu Đạm ngạc nhiên: “Gì cơ?”
“Theo như truyện gốc, Đoan vương sẽ bất chấp tất cả để leo lên ngôi vị hoàng đế, vậy tôi sẽ đánh bại hắn ta với cái giá thấp nhất. Ngăn chặn hạn hán chỉ là bước đầu tiên. Hắn ta còn phải đánh một trận tử chiến với nước Yên nữa, mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô —— tuyệt đối không được để hắn ta ra trận.”
Cô nhìn Hạ Hầu Đạm bằng ánh mắt lấp lánh, ý chí chiến đấu hừng hực trong lồ ng ngực: “Tôi có nhớ sơ giả thiết của nước Yên, không nhất thiết phải đánh trận này đâu, hãy ngoại giao đi.”
Hạ Hầu Đạm: “Được.”
“Với cả, lúc hắn ta làm Cần vương thì còn tranh chấp với Thái hậu nữa. Nếu như chúng ta bành trướng thế lực đủ lớn mạnh trước khi thời khắc đó đến, làm kinh sợ họ, thì có thể chiến thắng mà chẳng cần đánh đấm gì cả.”
“Được.”
“Với cả…” Dữu Vãn Âm hơi khựng lại, “Anh đang cười đó hả?”
Hạ Hầu Đạm lắc đầu: “Chỉ là vừa nghĩ tới việc, toàn bộ thứ mà chúng ta làm đều phát sinh ở trong một quyển sách thì thấy có chút hoang đường.”
Vấn đề này Dữu Vãn Âm cũng đã nghĩ tới: “Nhưng như Trang Chu mộng hồ điệp(*) ấy, làm sao anh biết được, cái gọi là ‘Thế giới chân thật’ ngoài kia có liệu có phải là một quyển sách khác hay không?”
(*) Trang Chu mộng hồ điệp là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam:
Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hoá”.
“Đúng là tôi không biết thật.”
“Thấy chưa, ai có thể đảm bảo rằng sự tồn tại của mình là chân thật cơ chứ? Tôi chẳng rảnh để lo điều đó.” Dữu Vãn Âm phất tay, như muốn đem vấn đề này đánh tan thành khói, “Dù cho kết cục có là cái chết, tôi cũng muốn làm vài chuyện có ý nghĩa trước khi xuôi tay.”
Hoa Ông Lão vẫn nở định kì mỗi năm, mà hắn cũng đã quên mất sự tồn tại của bụi hoa ấy.
Bởi lẽ, trong lúc Hoàng đế từ từ già nua, mà bản thân thì ngày càng trưởng thành, hắn nhận thức rõ một điều rằng: Cô gái được xem như nữ chính của “Sủng Phi Ác Ma”, có lẽ không phải phi tử của phụ hoàng hắn, mà là của hắn.
Đợi đến lúc hắn lên làm Hoàng đế, cô mới lên sàn được.
Phát hiện này cũng chẳng mang đến bao nhiêu an ủi. Vì trước khi hắn xuyên vào, tuy rằng chỉ liếc qua giới thiệu, lại nhớ kĩ, rằng nữ chính là phi tử, song nam chính lại không phải Hoàng đế.
Vì vậy, dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết, hình như hắn là nhân vật phản diện —— loại nhân vật tất phải chết thảm.
Không chỉ thế, hắn còn bắt đầu hoài nghi nam chính của áng văn này, là hoàng huynh của hắn.
Hạ Hầu Bạc cố nhẫn nhịn đến khi xuất cung xây phủ, được phong làm Đoan vương.
Vị Vương gia trẻ tuổi này chẳng có chút quan hệ nào trong triều, vì vậy thường xuyên chủ động xin đi trấn thủ biên cương. Gã lăn lộn ở vùng biên tái mấy năm, từ cậu trai yếu ớt dần được đào luyện thành tướng lĩnh văn võ song toàn, kết thân cùng các lính tráng, lần nào trở về cũng mang theo vô số công trạng, còn được lão Hoàng đế ban cho nghi trượng.
Hạ Hầu Bạc hoàn toàn đang đi lộ trình của nam chính.
Mà Trương Tam, đang bị sự ác ý từ cả thế giới đẩy lên con đường của nhân vật phản diện.
Nói đúng ra thì, Đoan vương rõ ràng hợp làm Thái tử hơn Trương Tam. Nhưng đương nhiên kế hậu sẽ không để cho việc này xảy ra, thứ bà ta cần là một con rối dễ dàng khống chế.
Dưới sự tranh đấu gay gắt của hai thế lực, Trương Tam đã bị ám sát bốn lần chỉ trong một năm. Gặp chuyện lúc ngủ mê man, ăn cơm xong thì nôn ra máu, bị trọng thương liên tục, rồi lại được cứu trở về. Đoan vương muốn hắn chết, Thái hậu muốn hắn sống.
Hắn bắt đầu khó ngủ thức trắng đêm, bệnh đau nửa đầu mỗi ngày một nghiêm trọng. Có lúc thì lãng tai, có lúc lại tưởng lãng tai, kết quả là thích khách đến thật.
Đợi tới khi lão Hoàng đế băng hà, Trương Tam lên ngôi, ngồi trên long ỷ nhìn xuống dưới, trong triều đình trừ phe kế hậu ra —— mà bây giờ nên gọi họ là phe Thái hậu —— còn xuất hiện thêm một nhóm có địa vị ngang nhau, tức phe Đoan vương nữa.
Chẳng được mấy ai ở phe Hoàng đế cả. Ngay cả nhóm Đế sư của hắn cũng là do Thái hậu sắp xếp.
Ở cái thế giới này, người hiện đại như hắn chẳng chiếm nổi chút lợi thế nào, hắn bị rơi vào thế yếu. Bàn về tâm cơ, bàn về quyền mưu, chín năm giáo dục bắt buộc của hắn không thể áp dụng vào bất cứ việc gì.
Văn võ khắp triều, hắn không tìm thấy một ai để đặt lòng tin cả.
Nhà dột cột xiêu, độc mộc khó chống.
Nhưng Trương Tam không tin vào số mệnh.
Cho dù chết, hắn cũng muốn giãy giụa rồi hẵng chết.
Dựa theo trực giác, hắn tìm được Tư các lão —— bởi vì lão thần này chẳng hề già mồm dỗ ngọt hắn như những thần tử khác, trái lại thường xuyên không nể mặt, dốc hết đạo lí để giáo dục hắn.
Đồng thời cũng là vì, Tư các lão chẳng gặt hái được thành tựu gì ở trong triều, bị người người hất hủi.
Trương Tam nhận định người nọ thực sự trung thành với mình, do đó rất tôn trọng ông, thỉnh giáo ông nhiều vấn đề. Chính sách do Tư các lão kiến nghị hắn thi hành bao giờ cũng gặp nhiều trở ngại nặng nề, mà càng là như thế, hắn càng yên tâm. Vì nếu đó là việc sai trái, Thái hậu và Đoan vương sẽ chẳng bao giờ ngăn cản.
Cho đến lần nọ, Tư các lão khuyên hắn hãy diệt trừ một đại quan nào đó.
Tư các lão nói rất chân thành: Người này luôn luôn lừa trên gạt dưới biển thủ tiền bạc, hơn nữa cùng Đoan vương cấu kết với nhau làm việc xấu, thế lực mở rộng đến rắc rối phức tạp, buộc phải nhanh chóng trừ khử.
Hắn đã tin, bỏ rất nhiều công sức thu thập chứng cứ phạm tội, sau đó bất ngờ làm khó dễ lúc lâm triều, nhốt tên tham quan kia vào Đại Lý Tự, ít ngày nữa liền xử trảm.
Đấy chính là người thứ tám mà hắn giết.
Hành động lần này thuận lợi ngoài ý muốn.
Thậm chí có chút thuận lợi quá mức. Hắn chẳng gặp phải bất kì trở ngại nào.
Sau khi bãi triều, có tiểu quan viên nuôi râu cá trê chạy đến tìm hắn, than thở khóc lóc nói hắn bị lừa rồi.
Tên râu cá trê này trước giờ vốn ở phe Thái hậu, lúc này lại tỏ lòng trung thành, bảo thật ra mình sớm đã không chịu nổi sự đày đọa từ Thái hậu, muốn thuần phục bệ hạ; mà Tư các lão kia mới đúng là tâm phúc của Thái hậu, bản chất độc ác xấu xa, xưa nay đều đang dắt mũi bệ hạ.
“Hắn mượn tay bệ hạ trừ khử tên tham quan kia là nhằm muốn cắt đứt cánh chim của Đoan vương, nhổ một cái gai giúp Thái hậu thôi ạ!”
Râu cá trê trình lên vô số bằng chứng. Có bút tích của Thái hậu, cũng có bút tích của Tư các lão.
Trương Tam không tin nổi, vụng trộm đến chỗ Thái hậu dò la, vừa hay trông thấy Tư các lão và Thái hậu đi cạnh nhau cười nói vui vẻ.
Hai tháng sau, râu cá trê ra mặt kết tội Tư các lão.
Trương Tam không giết Tư các lão. Hắn hạ lệnh tịch thu tài sản của Tư các lão sau đó đày ông đi lưu vong.
Tư các lão chẳng nói chẳng rằng, nặng nề dập đầu vài cái với hắn, rồi để người ta kéo đi.
Hành động lần này cũng thuận lợi ngoài ý muốn.
Trương Tam linh cảm được điềm xấu, song lại chẳng rõ rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu.
Qua vài năm cố gắng chịu đựng, hắn mới chắp vá được sự thật năm đó.
Râu cá trê là người của Thái hậu. Mà kết tội Tư các lão, lại là âm mưu thông đồng với Đoan vương.
Râu cá trê đã chiếm được vị trí vững chắc ở phe Thái hậu nhờ công lao này, từng bước bò tới trung tâm quyền lực, sau này còn được phong làm thái phó —— lão mang họ Ngụy.
Vào lúc ấy, Trương Tam đã không còn làm gì được lão nữa rồi.
Trương Tam có tin vào số mệnh hay không, thật ra chẳng hề quan trọng.
Thế giới cần một kẻ xấu, Thái hậu cần một con rối, mà Đoan vương cần một tội đồ khắc ghi trong lòng bách tính, làm thiên tai, làm nhân họa, chịu trách nhiệm về những mùa vụ thất thu suốt bao năm của họ.
Hắn đến đây, và hắn trở thành người này.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, tiếp theo lại chạy nhanh hơn, lay tỉnh Hạ Hầu Đạm đang chìm trong giấc ngủ nông.
Thị vệ lái xe đáp: “Ám vệ phát hiện có người theo dõi. Chỉ có một người tới, nhưng võ công rất cao cường, ám vệ bắt không được hắn, hiện Bắc đại nhân đã đi đối phó hắn… Thuộc hạ sẽ hộ tống bệ hạ và nương nương hồi cung trước ạ.”
“Khoan.” Hạ Hầu Đạm chau mày nói, “Chỉ phái một thích khách đến? Không giống tác phong của Đoan vương lắm. Bảo Bắc Chu bắt sống y để tra hỏi thêm.”
Thị vệ ngoái đầu híp mắt quan sát: “Bắc đại nhân vẫn chưa phân thắng bại với y ạ.”
Dữu Vãn Âm kinh ngạc: “Sao lại có chuyện như vậy?”
Bắc Chu là kẻ mạnh nhất của cuốn truyện này, solo chấp hết mọi địch thủ mà.
“Hình như đã hơn ba mươi chiêu rồi ạ.” Thị vệ tường thuật trực tiếp, “Lạ là hai người vẫn chưa chịu tung sát chiêu.”
Dữu Vãn Âm nhịn không được, thò đầu ra khỏi cửa sổ hóng thử, lập tức bị một trận kình phong thổi rối hết tóc.
Vì đang lén lút làm việc nên họ đã đi đường vòng, và lúc này họ đang băng qua một con hẻm tối mà chiều rộng chỉ đủ để chứa một chiếc xe ngựa.
Cuối ngõ hẻm, cát bay đá chạy, kiếm phong cuồng loạn, hai bóng người phiêu dật đang đánh đến trời đất mù mịt.
Trên vai Dữu Vãn Âm lại nhô ra thêm một cái đầu nữa. Hạ Hầu Đạm hỏi: “Trong truyện gốc có kẻ như vậy hả?”
“Quên sạch rồi…”
“Hây!” Từng tiếng quát truyền tới, tiếp đó là tiếng vèo vèo xé toạc thinh không.
Thị vệ vẫn tiếp tục tường thuật trực tiếp: “Điên vãi, thích khách ném ám khí kìa!”
Ngõ tối chật hẹp, tránh cũng không thể tránh, chỉ thấy Bắc Chu thình lình đạp lên tường rồi nhảy bật lên như đại bàng giương cánh, cuộn người giữa không trung lộn nhào một phát. Ám khí của thích khách rơi hàng loạt.
Bắc Chu nhào lộn xong thì vẫn chưa chịu tiếp đất, hất tay áo với thích khách, âm thanh xé toạc thinh không lại vang lên.
Hiển nhiên ám khí của chú rất nhiều, tiếng vùn vụt vang mãi bên tai, nghe thanh âm thì nghiễm nhiên đã bắn người ta thành cái sàng luôn rồi.
Hạ Hầu Đạm: “Đừng có giết —— ”
Thích khách kia cũng đồng thời hét lớn: “Thôi thôi! Ta không phải thích khách, ngươi không nhận ra hả! Tha giùm cái!”
Nghe giọng thì có vẻ là thanh niên.
Bắc Chu thản nhiên nói: “Nếu ngươi là thích khách thì giờ này sao còn sống được.”
Thị vệ dừng xe ngựa lại, che chở Hạ Hầu Đạm và Dữu Vãn Âm giúp họ đến gần đó, xem thử là ai tới.
Ám khí của Bắc Chu không bắn trúng y, thay vào đó chỉ cắm ở vị trí xung quanh đầu và tứ chi của y, tạo thành một đường viền cơ thể người.
Y đanh người tại chỗ không thể động đậy, đành phải chán nản nói: “Chịu thua, ta chịu thua.”
Bắc Chu: “Ngươi là người phương nào?”
Thanh niên thoáng nghiêng đầu liếc Hạ Hầu Đạm, cười đáp: “Ta họ Bạch, ngươi hãy gọi ta là A Bạch.”