Con Rể Giả Heo Ăn Hổ

Chương 63: Khắc khẩu



Cảm giác tất cả ánh mắt đều tụ lại trên người mình, đầu Hạ Mộng ong ong kêu.

Hàn Đông không đành lòng, nhưng không thể nào chen lời vào nói.

Đi lên trước vài bước, nhéo Ailie một cái, để bà không nói nữa.

Không có ai biết, Ailie chính là cô của Hàn Đông, Hàn Vân.

Bà đã sớm nghe nói cháu trai sống ở nhà họ Hạ không tốt lắm, vừa rồi vì nguyên nhân công tác, cần đi thực địa khảo sát mấy xí nghiệp, vậy thì trạm đầu tiên chọn ở chỗ khu công nghiệp này của Chính Uy.

Vốn không muốn để Hạ Mộng không có bậc thang để xuống, nhưng trước mặt mình, bà đâu có thể tiếp tục nhìn cô đối với cháu trai mình như thế.

Hai người là vợ chồng.

Vợ chồng bình thường sẽ như thế nào?

Thái độ của Hạ Mộng chưa hẳn không phải là thái độ của nhà họ Hạ, có thể nghĩ, địa vị của cháu trai trong nhà thế nào.

Nghĩ vậy, không khỏi tiếc rèn sắt không thành thép, hung hăng trừng Hàn Đông.

Cuối cùng không còn hứng thú ở lại, bà quay người rời đi.

Hàn Đông vội vàng đuổi theo bà: “Cô, cô về nước lúc nào, cũng không gọi một tiếng.”

Hàn Vân không thèm quan tâm, bước nhanh hơn.

Hàn Đông cười khổ, nhắm mắt theo đuôi, thấy bà lên xe cũng chui vào ngồi kế bên tài xe: “Cô à, cô đây là làm sao vậy. Vừa về nước đã mặt nặng mày nhẹ với cháu.”

Hàn Vân khoác khoác tay với Giang Nghĩa Xương bên ngoài: “Trưởng khu Giang, buổi chiều tôi lại đến, đi trước một bước.” Dứt lời, nổ máy xe chuyển bánh.

Lái được một đoạn, bà ta mới nói: “Chuẩn bị thời gian gì ly hôn?”

Hàn Đông giả ngu: “Ly hôn cái gì?”

“Chuyện giữa cháu và Hạ Mộng ba của cháu đã nói toàn bộ cho cô biết rồi. Tiểu Đông, cô thật sự không nghĩ ra, cháu có ý gì với cô ta? Đúng là cô ta có mấy phần xinh đẹp nhưng phụ nữ xinh đẹp có đầy đường.”

“Cô, cô hiểu lầm cô ấy rồi…”

“Nhìn một biết trăm, khinh cô của cháu mắt mù sao! Nói thật cho cháu biết, hôm nay cô chính là vừa có tiếng vừa có miếng muốn đầu tư cho công ty vợ cháu. Bây giờ xem ra, cái này hoàn toàn không cần thiết.”

Hàn Đông bị dạy dỗ không dám nói lời nào.

Người cô này của anh nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng kỳ thật rất bao che khuyết điểm.

Từ nhỏ, Hàn Đông bị bà đánh không ít lần.

Trước kia rất chán, cũng có chút hận, cho rằng cô thiên vị em họ. Chỉ là lớn lên, anh mới chậm rãi hiểu được tính cách của cô. Lúc đó ở trường có tiết thể dục, Hàn Đông vì chơi bóng rổ với con trai phó hiệu trưởng mà có xung đột. Thầy giáo tâm thuật bất chính không hỏi nguyên nhân mà đổ hết tội lên người Hàn Đông, không chỉ đạp Hàn Đông nhỏ tuổi một cước còn phạt đứng dưới mặt trời cả buổi ở sân vận động.

Lúc đó anh học cùng với em họ Trần Vũ Giai, trở về em họ mách chuyện ra ngoài.

Hàn Đông cho là mình lại bị cô đánh, kết quả hôm sau Hàn Vân kéo anh đến trường học, trực tiếp vào phòng giáo viên, sau đó tát lên mặt giáo viên thể dục. Làm loạn cả buổi sáng, làm hiệu trưởng ra mặt hòa giải xin lỗi mới bỏ qua. Sau đó, trong trường học không ai làm phiền Hàn Đông, người nào cũng biết Hàn Đông có một người cô hung ác.

Nghĩ đến những chuyện này, Hàn Đông thấp giọng nói: “Cô, em họ và dượng có về không?”

“Tạm thời thì không, dượng của cháu ở lại Mỹ còn một số công việc phải xử lý. Thủ tục chuyển trường của Vũ Giai còn chưa xong, nhưng mà sắp rồi!”

“Vậy bây giờ cô ở đâu!”

“Tạm thời cô ở nhà cháu.”

Hàn Vân không theo tiếp lời nói của Hàn Đông nữa mà phản ứng lại: “Tiểu Đông, cháu đừng có chuyển chủ đề với cô. Còn chưa trả lời cô, hôn nhân này ly hay không!”

“Cô, cháu vẫn muốn từ từ…”

“Không ly hôn cũng được, lập tức từ chức cho cô, cô giúp cháu đổi công việc khác, cháu lại chỉ dựa vào nhà họ Hạ như vậy, mấy người đó càng xem thường cháu. Còn có, chuyện phẫu thuật của ba cháu cô còn chưa tính sổ, lại không nói cho cô!!”

“Ba cháu không cho nói, cháu hết cách.”

“Ông ấy không cho cháu nói thì cháu không nói sao, nếu như không gom đủ tiền, có phải hai người định không làm phẫu thuật luôn không.”

“Làm sao có thể…”

Hàn Vân lại trách vài câu, dừng lại nói: “Nợ bố vợ 1 tỷ 8 đúng không, trong túi cô có chi phiếu, ngày mai cầm lấy đi trả cho ông ta!” Hàn Đông bị bà liên tục bức bách, không còn cách nào: “Cô, việc này cô đừng quan tâm nữa, năm nay cháu đã hai lăm tuổi rồi, đã không còn trẻ con nữa rồi.”

“Cánh cứng cáp rồi!”

Hàn Đông cười vuốt vuốt bụng: “Ăn chút gì trước đi.”

Hàn Vân liếc mắt, dừng xe trước một nhà hàng quy mô không tệ nói: “Gọi điện thoại cho ba cháu, bảo ông ấy cùng đến đi.”

“Vâng!”

Vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị bấm số, lại có cuộc gọi đến trước, là Hạ Mộng.

Hàn Đông không dám nhận trước mặt cô, cúp máy rồi đi rửa tay mới dám gọi lại

Điện thoại vừa kết nối, tiếng chất vấn của Hạ Mộng liên tiếp vang lên: “Ailie kia có quan hệ như thế nào với anh? Trong lúc làm việc, ai cho anh quyền lợi không nói một tiếng đã tự bỏ bê công việc…”

Hàn Đông nghe thấy tâm trạng cô có chút không tốt, hẳn là vì chuyện cả công ty biết mình là chồng của cô.

Hiểu cho cô, thì ai hiểu cho mình đây

Giọng nói cũng lạnh nhạt đi, cắt ngang: “Bà ấy là cô của tôi.”

Hạ Mộng bị tin tức này đánh vào không nói gì.

Cô của Hàn Đông thế mà là quản lý cấp cao của tập đoàn Chúng Hợp, sao đến giờ không nghe ai nhắc đến.

Dừng một chút, thật sự có cảm giác bị lừa gạt, giọng điệu trào phúng: “Không nhìn ra đấy, nhà anh còn có thân thích thế này. Khó trách hai người dám cản trở việc phá dỡ và di dời! Có quyền có thế lại giả bộ nghèo trước mặt tôi cái gì!”

“Còn có, giúp tôi chuyển lời cho người cô kia của anh, Hạ Mộng tôi không có đầu tư của bà ta cũng có thể nâng sự nghiệp lên!”

Hàn Đông nhíu mày: “Cô bị thần kinh gì đấy, ai giả bộ nghèo, là một nhà mấy người vẫn cho là tôi nghèo. Hơn nữa, dù cô tôi có tiền thì liên quan gì đến tôi, tôi có phải nên nhìn thấy người là phải nói cô của tôi vô cùng lợi hại! Trước mặt ai cũng giống cô, mắt chó nhìn người thấp.”

Hạ Mộng bén nhọn nói: “Anh nói ai mắt chó nhìn người.”

“Chẳng lẽ không phải, một Khâu Ngọc Bình với bề ngoài tươi tốt khiến cô bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nội tình cụ thể cô biết được bao nhiêu! Cô tìm cha mình hỏi một chút, vì sao lúc đầu anh ta chia tay với cô.”

“Anh đố kỵ với người khác thì cũng đừng đi bôi đen có được không? Càng làm tôi hoài nghi nhân phẩm của anh.”

“Tôi đố kỵ?” Hàn Đông giống như nghe lời hoang đường.

“Đúng thế, tôi đố kỵ với anh ta, đố kỵ anh ta sau khi ném cô đi, vẫn có thể dễ dàng lừa cô đến tay, cô nói xem loại phụ nữ như thế đáng xem thường đến mức nào!! Còn nữa đừng lôi chuyện ba và cô tôi ra nói, cô muốn đầu tư hay không không liên quan đến bà ấy, cũng không cần trước mặt bà ấy khoe khoang mình có cốt khí đến mức nào!”

“Ly hôn, bây giờ anh lập tức đến đây ly hôn cho tôi.”

Hạ Mộng thẹn quá hoá giận, lên giọng.

Hàn Đông sớm đã thất vọng cực độ với cô, lạnh giọng nói: “Muốn ly hôn cũng được, tài sản mỗi người một nửa.”

“Giấu đầu lòi đuôi rồi, anh làm đứa ở rể, cũng chỉ là vì nhớ thương tài sản nhà họ Hạ.”

“Đúng thế, cho nên, cô có thể làm thế nào!”

“Anh…”

Hàn Đông không muốn nghe nữa, cắt ngang điện thoại, nhịn không được thốt ra ba chữ bệnh tâm thần.

Rất sướng, nói một hồi như vậy rất sướng, nhưng trong lòng lại rất mất mát.

Đến cùng, tình cảm thật sự không phải nói buông là có thể buông, anh vẫn luôn ôm ảo tưởng với cô, bởi vì cô sẽ có một ngày sáng mắt ra. Mà xung đột hôm nay, làm cho ý muốn hòa hoãn quan hệ giữa hai người xuống đến âm điểm.