Còn Xuyên Nữa Sẽ Chặt Tay

Chương 44: Ác ma khoác da người



Ảo giác sao?

Tô Lục xoay người, một kỵ sĩ cấp hai cũng vì thế mà nhanh chóng quay đầu, động tác mạnh đến nỗi khiến cô vô cùng lo lắng hắn có thể thì vậy mà gãy cổ hay không.

Thật kỳ quái.

Thoạt nhìn giống như sợ hãi tiếp xúc với ánh mắt của cô.

Vấn đề là, một nữ hài mười hai tuổi yếu đuối, có gì đáng để sợ hãi đây?

Hơn nữa, không chỉ có người này, gần đây không ít người khi nhìn cô ánh mắt đều rất kỳ quái, không giống ác ý, lại giống như là…… nhìn thú hoang thời tiền sử.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Tô Lục vẫn còn đang nghi hoặc, không hề hay biết rằng khi các kỵ sĩ và thầy thuốc biết được chuyện khiến người ta “đau trứng” kia, đã yên lặng liệt cô vào danh sách “không thể đắc tội”, một cô gái hung tàn đến nỗi làm ra được hành động kia, cho dù thoạt nhìn nhu nhược, tương lai cũng tuyệt đối không phải hạng người hời hợt! Đương nhiên, vì không muốn đắc tội đến cô, bọn họ quyết định giữ kín chuyện này, cũng dặn dò Alder không được nói ra ngoài.

Alder tỏ vẻ mình rất vô tội: “…… Nếu không phải các người ép tôi, tôi cũng sẽ không nói ra!”

Alder không hề biết, nhóm người đáng khinh kia lý giải sự thật cùng với hắn căn bản là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Khụ, mặc kệ thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Rất nhanh, mùa hạ nóng bức qua đi, mùa thu mát mẻ nhẹ nhàng theo đó mà đến, chẳng mấy chốc mà Tô Lục tới thế giới này đã được nửa năm. Hôm nay cô nhận được một tin tức không tồi từ phía canh Thì Thận, sắp xếp thời không sắp được hoàn thành, có lẽ rất nhanh có thể rời đi.

Chuyện này khiến cho tâm tình Tô Lục thoải mái hơn nhiều.

Tuy rằng Tử tước phu nhân đối xử với cô rất tốt, cuộc sống ở nơi này cũng không tệ, nhưng nếu để lựa chọn, Tô Lục sẽ không có bất cứ do dự gì. Thứ nhất, thế giới kia mới nhà của cô; thứ hai, làm người đứng thẳng đã hơn hai mươi năm, dù như thế nào lưng vẫn không cong nổi.

Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ có một số rắc rối nho nhỏ, ví dụ như ——

“Mary!”

“……” Coi như không nghe thấy.

“Mary!!!”

“……”

“Ha ha, Mary, có người ở gọi kìa.” Em gái Jenny quay sang nháy mắt với Tô Lục, “Không cần thẹn thùng, ta sẽ coi như không thấy gì.” Yên lặng chạy đến góc tường, vươn đầu, nhìn lén.

“……” Tô Lục hơi co giật khóe mắt, im lặng xoay người, nhìn chằm chằm vào nam hài đang cắm đầu chạy tới. Có lẽ là bởi vì vừa vận động xong, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, trước ngực áo màu nâu xám có một vệt nước đọng, vừa nhìn đã biết là kết quả của mồm to uống nước. Trên mặt treo nụ cười sáng lạn đủ để chọc mù mắt người nhìn, tay cầm một cái bọc nhỏ đáng ngờ.

Không thể không nói, nam hài ở tuổi này quả thực giống như cây công nghiệp trên đà phát triển, một trận mưa thôi cũng đủ lớn lên trông thấy. Lần đầu tiên gặp, Alder còn thấp hơn thân thể Mary một chút, mà hiện tại đã cao bằng, dáng người thoạt nhìn cũng tốt hơn, nếu cởi bỏ áo ngoài, sẽ phát hiện đó là vì cơ bắp mà trở nên rắn chắc. Cũng không chỉ có hắn, phần lớn nam hài đều như thế, cái này nhờ vào việc rèn luyện chăm chỉ có quy luật cùng với bổ sung năng lượng đầy đủ.

Alder rất nhanh chạy tới trước mặt Tô Lục, tố chất thân thể tốt khiến hắn không hề mệt mỏi chút nào.

“Cái này cho ngươi!”

Tô Lục nhận lấy túi nhỏ, mở ra phát hiện là một ít trái cây màu xanh đỏ.

“Ở đâu thế?”

“Hôm nay bác Eddie dẫn chúng ta lên núi rèn luyện, ta hái về, vị rất ngon.” Alder gãi gãi mái tóc ánh vàng rực rỡ, có chút tiếc nuối nói: “Tuy rằng chờ một thời gian nữa sẽ càng ngon, nhưng khi đó chưa chắc đã có thể ra ngoài.”

“…… Cảm ơn.” Mặc kệ thế nào, nhận ý tốt của người ta nhất định phải nói lời cảm ơn, đây là nguyên tắc cơ bản.

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần khách khí như vậy!” Nam hài cầm lấy một quả đỏ, vội đưa đến bên miệng Tô Lục, “Ngươi ăn thử xem, thật sự rất ngọt!”

Tô Lục bất đắc dĩ mà mở miệng ra, đem trái cây nuốt vào trong miệng.

“Thế nào?” Ánh mắt lấp lánh nhìn.

“Cũng không tệ lắm.” Tô Lục nhấm nuốt nói, “Rất ngon.”

“Tốt quá!” Alder lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, “Ngươi thích là tốt rồi……” Không biết vì sao, càng tiếp xúc lâu, hắn càng cảm thấy Mary không giống những người khác. Không chỉ là khác những hầu gái, mọi người thậm chí cả với Tử tước đại nhân…… Hắn cũng không biết vì sao lại có cảm giác như vậy, nhưng…… nếu có thể giải thích thì đã không gọi là cảm giác. Có lẽ vì nguyên nhân như thế, mà ở trước mặt Mary, hắn luôn cảm thấy xấu hổ, sợ cô ấy sẽ tỏ vẻ chán ghét, cho nên không nhịn được mà muốn lấy lòng, nhưng mà lại luôn không cẩn thận khiến cho chuyện càng thêm hỏng bét.

Vẻ vui sướng lấy lòng trên mặt và trong mắt nam hài chọc cười Tô Lục, tuy rằng không phải rất thích trẻ con, nhưng nếu trẻ con ngoan ngoãn vẫn khiến người ta yêu thương. Càng đừng nói đến người trước mắt này, nếu nói là bé ngoan, chi bằng nói càng giống một con chó nhỏ liều mạng phe phẩy cái đuôi lấy lòng người.

Nghĩ như thế Tô Lục vươn tay, ở trên đầu nam hài sờ sờ một cái. Mái tóc vàng sáng lạn nhìn có vẻ rối loạn, nhưng xúc cảm mềm mại giống như lông của con dê con.

Alder cười càng thêm vui vẻ.

“Đúng rồi.” Tô Lục đột nhiên nghĩ đến, “Trong lúc rèn luyện ngươi còn có thời gian đi hái trái cây?”

“Khụ khụ.” Alder quay đầu đi, ngượng ngùng nói, “Ta tranh thủ lúc quay về.”

Tô Lục hiểu ngầm, nhưng ngay sau đó như nhận ra cái gì: “Ngươi tranh thủ lúc trở về trốn đi hái trái cây?”

“…… Khụ, ừ.”

“Sau đó trực tiếp đưa tới cho ta.”

“Ừ.”

“Mà không rửa?”

“Không.”

“Sau đó nhét thẳng vào miệng ta?”

“……”

“…… Tạm biệt.”

“Ta sai rồi.” Lại, lại làm hỏng chuyện…… “Mary, đừng tức giận…… Ta thật sự không phải cố ý.” Gục lỗ tai vẫy đuôi đuổi theo, cầu xin tha thứ.

Chuyện như vậy xảy ra không phải chỉ một hai lần.

Tô Lục đều đã quen, cuối cùng, túi trái cây kia sau khi rửa sạch được cô và nhóm hầu gái chia nhau ăn.

Không thể không nói, trên ý nghĩa nào đó, Alder đã thành công mà xoay chuyển thành kiến của Tô Lục với trẻ con, thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ, kết hôn sinh con cũng không phải chuyện khó chấp nhận như vậy. Mặc đồ đôi với con gái, hoặc là chuẩn bị quần áo cho con trai…… Đương nhiên, cũng chỉ là thỉnh thoảng nghĩ đến mà thôi, từ một trạch nữ mà lãng phí “thời gian quý giá” đi hẹn hò yêu đương…… trong tình huống không chuẩn bị tâm lý trước, rất dễ dàng khiến người ta bực bội.

*

Vài ngày nữa lâu đài sẽ đón tiếp một vị khách.

Khi kiếm sĩ Saul cùng với Tử tước đại nhân đi thị sát lãnh địa ở thị trấn nào đó gặp được vị khách này, kích động như gặp được người trời, sau đó khẩn cầu mời vị khách này trở về.

Đương nhiên, vị khách này không phải là một mỹ nữ, mà là một vị…… Ma pháp sư.

Không sai, chính là Ma pháp sư trong truyền thuyết.

Phàm là thế giới Tây huyễn, tỉ lệ xuất hiện Ma pháp sư đều rất thấp, bởi vì những người có thiên phú rất ít, thế giới này cũng không ngoại lệ. Dù là quý tộc, có thể dễ dàng tìm được kiếm sĩ, nhưng pháp sư thì không, bởi vì ngoại trừ tri thức vô cùng vô tận, những thứ có thể hấp dẫn bọn họ thật sự là quá ít. Quý tộc cấp cao tạm thời không nói, nhưng lãnh chúa đại nhân rốt cuộc chỉ là một Tử tước mà thôi.

Mà hiện tại, lâu đài xuất hiện một vị Ma pháp sư cao quý? Quả thực là kỳ tích!

Tin tức này trước khi Tử tước đại nhân trở về đã được truyền lại đây, và thành công khiến lâu đài oanh động, tất cả mọi người vì nghênh đón vị khách này mà trở nên bận rộn.

Mà khi nhóm hầu gái làm việc xong tụ tập nói chuyện, đề tài thảo luận nhiều nhất không còn là nhóm kỵ sĩ nữa, mà là vị khách sắp đến, đối với chuyện này, nhóm nữ hài tràn ngập các loại ảo tưởng.

“Nghe nói Ma pháp sư đều có vẻ ngoài rất anh tuấn!”

“Nghe được từ chỗ nào?”

“Người ngâm thơ rong trên đường!”

“…… Cái đó cũng có thể tin sao?”

“Ngươi có muốn nghe hay không? Ta không nói nữa!”

“Đừng, mau nói!”

“Hừ hừ.” Sau khi tranh chấp đạt được thắng lợi, nữ hài khoe khoang cười một cái, rồi sau đó hai tay giao nhau ấn trên ngực, dùng giọng điệu như ngâm thơ để nói, “Ma pháp sư đều mặc áo choàng màu đen, mũ áo che khuất dung nhan anh tuấn của bọn họ. Nếu không làm như vậy, bọn họ căn bản không thể thuận lợi đi lại trên đường, bởi vì nữ hài nào cũng muốn tặng hoa tươi tới tay bọn họ. Bọn họ……”

Tô Lục: “……” Đây thật sự là Ma pháp sư mà không phải nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình nào sao?

“Mary.”

Một người dán lại đây.

“Ừ?” Tô Lục nghiêng đầu, nhìn về Jenny có quan hệ tốt nhất với cô trong đám hầu gái, “Làm sao vậy?”

“Ngươi nói xem, Ma pháp sư đại nhân thật sự anh tuấn giống như Lophil nói sao?”

“……”

“Sao không nói gì?”

“Ta cảm thấy, đừng ôm kỳ vọng quá cao thì tốt hơn.”

“Hả?” Jenny chớp chớp mắt, tò mò hỏi, “Vì sao?”

“Ôm kỳ vọng không cao, thì mới đưa cho ngươi kết quả tốt.” Cho dù mang tín điều như vậy, cô cũng tuyệt đối không thừa nhận mình là người theo chủ nghĩa bi quan.

“Ồ?” Nữ hài nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó cảm khái, “Mary, ngươi luôn là thích nói những câu làm người nghe không hiểu.”

Tuy rằng như thế, hai ngày sau, nữ hài đơn thuần này cũng phải cảm ơn Tô Lục —— bởi vì vị Ma pháp sư mới tới tuy rằng là nam tính, nhưng tuyệt đối không phải là một mỹ nam.

Đương nhiên, thân là nam tính Tử tước Ross cũng không để ý chuyện này, Ma pháp sư quan trọng nhất chính là ma pháp, mà không phải diện mạo. Nhưng hắn không thể ngờ được một chuyện, mình dẫn về nhà không phải chỉ là một vị Ma pháp sư, mà còn là một con…… ác ma khoác da người.

*

Ngày thứ ba tin tức truyền quay lại trang viên, Tử tước Ross đã trở lại, cùng đó là vị Ma pháp sư đại nhân “tôn quý”.

Verne thiếu gia tuổi còn nhỏ lại thích ra vẻ người lớn (không làm như vậy luôn có người thích lén lút bóp mặt mình, cho dù cáo trạng với dì Nancy, dì cũng chỉ cười và lại bóp má mình…… Hừ, đáng ghét!) hiếm khi thể hiện tính trẻ con, nằm sấp trên chân Tử tước phu nhân, ngẩng đầu hỏi: “Mẫu thân, Ma pháp sư là người như thế nào?”

Phu nhân đã từng là Bá tước tiểu thư hơi mỉm cười, vuốt ve mái tóc mềm mại của con trai, dịu dàng trả lời: “Thần bí, cường đại, tri thức uyên bác, không dễ dàng dao động vì những thứ bên ngoài.”

Tuy rằng nghe không hiểu rõ lắm, nhưng Verne có thể cảm nhận sức mạnh mà người người đều hướng về từ trong lời nói của mẹ mình, không cầm lòng được mà nói: “Mẹ ơi, sau này con cũng muốn trở thành một vị Ma pháp sư vĩ đại.”

Tử tước phu nhân cười, nàng cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ hổng hào của cậu con trai: “Được.”

“Đến lúc đó con nhất định sẽ học được ma pháp để thân thể của mẹ khỏe mạnh.” Verne đứng thẳng người dậy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói, “Như vậy mùa xuân mẹ có thể cùng con dạo chơi ở ngoại thành!”

“Ha ha……” Nancy đang thu dọn phòng không nhịn được cười lên —— Phòng của Tử tước phu nhân vẫn luôn là nàng dọn, không mượn tay người khác.

“Dì Nancy, dì lại nghe lén chúng ta nói chuyện, thật quá đáng!” Tiểu Tử tước thiếu gia giống như con mèo nhỏ bị dẫm cái đuôi, xù lông: “Dì còn như vậy…… con, sau này con sẽ không dẫn dì đi chơi xuân, chỉ dẫn cha và mẹ đi.”

“…… Ha!” Nancy cười càng thêm lớn.

“……” Verne thiếu gia bị người lớn coi nhẹ uất ức vô cùng, yên lặng quay đầu, dùng đôi mắt đỏ kế thừa của cha nhìn chăm chú vào người mẹ hiền của mình, cầu xin phân xử.

Tử tước phu nhân cong khóe miệng, nàng vươn đôi tay ôm đứa nhỏ của mình vào trong lòng: “Vậy mẹ chờ một ngày đó, chờ Verne nhỏ bé của mẹ dẫn mẹ đi chơi xuân, đàn ông con trai nói lời phải giữ lời nha.”

Trong vòng tay ấm áp của mẹ, Tử tước đại nhân tương lai nháy mắt quên sạch bất mãn lúc trước, dùng sức gật gật đầu: “Vâng!” Cứ như vậy lẳng lặng bị ôm trong chốc lát, lại đột nhiên nghiêng đầu, xuyên qua cửa sổ nhìn về phía cổng lâu đài, lẩm bẩm nói nhỏ, “Khi nào thì cha mới về đến nhà đây?”

Dường như là đồng thời.

Tử tước Ross đang cưỡi ngựa như có cảm giác, bỗng nhiên dừng lại, nhóm kỵ sĩ đi phía sau cũng lập tức điều khiển ngựa dừng lại, không chút rối loạn.

Tử tước nâng lên roi ngựa chỉ về phía thành trì đã có thể nhìn thấy hình dạng phía xa, nói với nam tử bên cạnh: “Sean đại sư, đó chính là thành Sal.”

Nam tử cưỡi ngựa ở bên cạnh mặc một chiếc áo choàng màu đen như trong lời đồn, dưới ánh nắng mặt trời, trên áo choàng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một số hoa văn kỳ lạ mơ hồ, những người khác cùng lắm chỉ là cảm thấy lạ kỳ, mà trong lòng Tử tước lại có chút kính sợ. Tuy rằng tước vị không cao, nhưng thân là một quý tộc, có một số việc Tử tước vẫn rất rõ ràng, ví dụ như chiếc áo choàng này chính là áo choàng ma pháp trong truyền thuyết, những hoa văn kia cũng là ma văn, sau khi sử dụng ma lực có thể khiến áo choàng cũng xuất hiện ma pháp. Chỉ có những pháp sư chính thức đủ tư cách mới có thể mặc, cho dù có tiền có quyền cũng không được, nếu không sẽ bị hiệp hội ma pháp dùng tội danh “làm nhục tôn nghiêm pháp sư” để xử lý.

Nam tử đội mũ choàng nghe được lời nói của Tử tước, chỉ hơi hơi gật đầu, giống như lười phản ứng.

Mà vô luận là Tử tước, hay là những kỵ sĩ hộ tống khác, đều không hề tỏ vẻ khó chịu, bởi vì chuyện này hết sức bình thường. Nếu vị Ma pháp sư này nhiệt tình với Tử tước, ngược lại bọn họ sẽ hoài nghi thân phận của hắn. Rốt cuộc, ở trong lòng mọi người, Ma pháp sư có thể được miêu tả là “âm u, cao ngạo, tính cách cổ quái, khó có thể giao tiếp, xa rời quần chúng”.

“Ta dường như đã ngửi thấy mùi bánh mì trong nhà.” Tử tước ha ha cười, nói một câu tục ngữ —— nghe nói đây câu nói vị Nguyên soái nào đó từng nói trên đường thắng trận về nước, để thể hiện tâm tình nóng lòng muốn gặp người nhà, “Sean đại sư, xin hỏi có thể nhanh hơn bước chân sao?”

Nam tử vẫn luôn im lặng đột nhiên giơ lên một bàn tay —— cho dù thân ở trên lưng ngựa, hắn cũng không cần thao tác dây cương, giống như con ngựa đã hoàn toàn bị hắn điều khiển, điều này khiến cho những những người khác trong đội ngũ đều vô cùng kinh hãi —— đây là lực lượng ma pháp! Mà bàn tay từ trong áo bào vươn tay, không hề đẹp đẽ như hầu gái Lophil từng nói, ngược vô cùng khô gầy, quả thực giống như làn da hủ bại bọc lấy xương cốt.

Hắn nâng cánh tay khô gầy, bỏ mũ choàng xuống, mỗi lúc thế này, người khác có lẽ sẽ hiểu vì sao pháp sư này phải đội mũ trùm, bởi vì hắn thật sự quá xấu, mỏ chuột tai khỉ mắt tam giác, giống như một con khỉ mặc áo người—— trời cao cho hắn thiên phú ma pháp trân quý, nhưng cũng lấy đi của hắn thứ khác.

Có điều tất cả mọi người bao gồm Tử tước Ross đều cho rằng đây là một vụ mua bán vô cùng có lời. Hơn nữa, cho dù vị pháp sư này diện mạo có xấu hơn nữa, bọn họ cũng không dám cười. Bởi vì giây tiếp theo, hắn giơ cao tay, trong miệng đột nhiên đọc vài câu chú văn thần bí.

Mọi người im như ve sầu mùa đông.

Cho đến tận khi vị pháp sư này đội lại mũ choàng, rút tay về trong áo, bọn họ còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“…… Đại sư?”

“Có thể đi rồi.”

“…… Được.”

Tử tước Ross ra hiệu ánh mắt cho những người khác, đoàn người lại lần nữa lên đường, mà vừa di động, bọn họ kinh ngạc phát hiện, tốc độ so với vừa rồi nhanh hơn gấp ba lần, đây là…… hiệu quả của ma pháp sao? Nếu vận dụng ở trên chiến trường……

Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng Tử tước không hỏi nhiều, chỉ cảm khái nói: “Sean đại sư, ma pháp của ngài thật là quá thần kỳ. Tuy rằng tiệc tối chưa bắt đầu, nhưng xin cho phép để ta kính ngài một ly trước, rượu sau đó bổ sung sau.” Nói xong, hắn lại cười, hô lớn với nhóm kỵ sĩ, “Chúng ta đi!”

Một đám người từ đỉnh núi đi xuống.

Mà lúc này, Tử tước phu nhân đã bắt đầu trang điểm.

Tuy rằng đây là chuyện làm hằng ngày của mỗi người phụ nữ, nhưng bởi vì thân thể không khỏe, ít đi ra ngoài gặp người khác, nên nàng không thường xuyên làm như vậy, hơn nữa bản thân Tử tước đại nhân cũng không để ý chuyện này, nên nàng càng lười.

Nhưng hôm nay thì khác, một vị khách tôn quý tới chơi, dùng trang dung hoàn mỹ, váy áo tinh xảo và tinh thần đầy đủ để nghênh đón là lễ phép cơ bản.

Mà lúc này, Tô Lục vẫn đang đọc sách.

Nancy thì đứng trước bàn trang điểm dùng được chiếc lược bạc khảm đá quý sơ cẩn thận chải vuốt mái tóc dài mỹ lệ của Tử tước phu nhân.

“Mary.” Tử tước phu nhân đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng.

Tô Lục dừng lại động tác, từ trên ghế đứng lên, nhấc váy khẽ cúi người rồi sau đó mới hỏi: “Phu nhân?”

“Đêm nay ngươi ở bên cạnh ta đi.”

“…… Dạ?”

“Mặc quần áo xinh đẹp tham gia yến hội chính là mơ ước của mỗi nữ hài.” Nàng quay đầu, mỉm cười nhìn về phía Tô Lục, “Chim sơn ca nhỏ của chúng ta không phải như vậy sao?”

Tô Lục: “……” Xin lỗi, cô thật sự không có hứng thú.

“Hơn nữa, không muốn nhìn thấy người nào đó vì mình mà thần hồn điên đảo à?” Nháy mắt.

Tô Lục: “……” A ha hả, cô làm gì có hứng thú với đứa nhóc kia? Ngược lại cô càng thích hình tượng mấy ông chú, thành thục bao dung mà có phong cách đàn ông, đàn ông như thế tính khống chế cũng mạnh, cô sẽ dâng lên tâm lý đối kháng, cho đến tận khi đối phương nằm sấp mới thôi. Có điều những ông chú có hình tượng như thế này trong lâu đài…… đều đã kết hôn. Tô Lục đỡ trán, “Phu nhân, tôi mới mười hai tuổi.”

“Tuổi không là vấn đề.” Tử tước phu nhân che mặt, không biết nhớ tới chuyện gì, hai má tái nhợt hiện lên chút đỏ ửng, “Khi ta bằng tuổi ngươi đối với Ross vừa gặp đã yêu, nhưng tên ngu ngốc kia lại cho rằng mười lăm tuổi mới là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”

Tô Lục: “……” Hình như vừa biết bí mật khó lường nào đó, có điều, thật ra rất giống chuyện mà phu nhân có thể làm ra được.

“Đứa bé kia tên là gì?”

“Alder.” Nancy yên lặng bổ một đao.

“Đúng rồi, đứa nhỏ đó không tệ.” Tử tước phu nhân giảo hoạt mà cười, Tô Lục giống như nhìn thấy cái cánh nhỏ của ác ma sau lưng nàng, “Bộ dạng vẫy vẫy đuôi đi theo bên cạnh ngươi cũng rất đáng yêu, không phải sao? Mary.”

Tô Lục: “……” Thật ngại quá, cô không thích chút nào, hơn nữa mặc kệ nói thế nào ra tay với trẻ con thật sự là không có đạo đức.

“Cho nên, Nancy, phiền ngươi nhanh nhanh một chút, chúng ta cần trang điểm cho Mary thật xinh đẹp trước bữa tối.”

“Cứ giao cho tôi.”

Tô Lục: “……” Cô căn bản chưa đồng ý chuyện này được không?

Thật bất hạnh là ý kiến của cô bị làm lơ.

Không bao lâu sau, cô bị ép mặc vào một chiếc váy màu xanh nhạt của Tử tước phu nhân khi còn trẻ, thế giới này tuy rằng giống thời Trung cổ, nhưng thật ra rất nhiều chi tiết khác biệt. Ví dụ như chiếc váy này là phong cách Lolita, viền lá sen, tay áo phồng, váy bồng, chỉ là làn váy không dài đến đầu gối mà là đến tận mắt cá chân, làn váy tầng tầng lớp lớp, trang trí các loại đường viền hoa mỹ.

Cùng một chiếc váy, mặc trên người chủ nhân trước có vẻ nhu nhược động lòng người, mặc ở trên người Tô Lục lại là cảm giác khác.

“Ôi chao, khí chất của Mary thật kỳ lạ.” Tử tước phu nhân mặc một chiếc váy dài màu xanh biếc, ngoại trừ chiếc đai lưng gắn đá quý, không trang trí bất kỳ thứ gì khác. Mái tóc được vấn cao cũng chỉ có vài món trang sức tinh xảo, khác hoàn toàn những phu nhân muốn đội tất cả trang sức trên đầu. Nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp mỹ lệ của nàng, nói đúng hơn, với mỹ mạo như vậy, chính nàng khiến quần áo có vẻ bắt mắt, mà không phải trang sức trang trí cho nàng.

Giờ phút này, vị phu nhân có dung trang đủ để kinh diễm nửa vương quốc không hề hình tượng mà nhấc váy đi quanh Tô Lục, “Quần áo như vậy cũng có thể mặc ra cảm giác đoan trang.”

Tô Lục: “……” Đây là cảm giác gương mặt của Mary đem lại đi?

“Nhìn kỹ còn thấy có chút khí thế bức người.”

Tô Lục: “……” Cái này nhất định không có quan hệ gì đến bản thân cô.

“Xem ra phải trang điểm theo phong cách đáng yêu mới được, Nancy cảm thấy thế nào?”

“Đúng là như thế.”

Tô Lục: “……” Thở dài.

Được rồi, Tô Lục phát hiện, cô hoàn toàn không thể đối phó với vị phu nhân nhìn như ốm yếu thật ra vô cùng phúc hắc này. Không thể đánh không thể mắng, thậm chí hơi một chút cự tuyệt, nàng sẽ cầm khăn tay nước mắt lưng tròng mà nhìn ngươi, giống như nàng vừa làm ra chuyện quá đáng.

Bởi vậy có thể thấy được, Tử tước trở bị vợ quản nghiêm thật là quá bình thường.

Không phải quân ta không nỗ lực, mà là quân địch quá mạnh mẽ!

Sau khi phản kháng không có hiệu quả Tô Lục cuối cùng bị trang điểm theo phong cách ngọt ngào.

Đương nhiên, chỉ là trang điểm nhẹ mà thôi.

Có điều……

Nhìn chăm chú vào khuôn mặt này trong gương, Tô Lục vô số lần cảm thấy trang điểm trên ý nghĩa nào đó mà nói chính là phẫu thuật thẩm mĩ, chỉ hơi thay đổi đường nét lông mày, khí chất cả người đã hoàn toàn khác. Mà người nắm giữ thuần thục kỹ thuật này cũng thật đáng khâm phục. Ít nhất cô vĩnh viễn không thể thuần thục mà nắm giữ nó, đương nhiên…… đây có thể đánh đồng với tư tưởng “so với việc lãng phí thời gian rửa mặt trang điểm lại rửa mặt, chi bằng cố gắng bán được nhiều hàng hơn” của cô.

“Thoạt nhìn thật sự đáng yêu hơn nhiều.” Tử tước phu nhân đứng ở phía sau nữ hài một tay đặt lên đầu vai, tay kia dùng chiếc quạt nhung thiên nga nâng cằm Tô Lục, vừa lòng gật đầu, “Tuy rằng so với ta khi còn nhỏ hơi kém một chút, có điều đã để khiến con chó nhỏ kia chảy nước miếng trợn tròn mắt.”

Tô Lục: “……” Rốt cuộc phu nhân coi Alder thành cái gì?

“Được rồi, Nancy cũng đi chuẩn bị chút đi.”

“Vâng.”

Khi ba người đã chuẩn bị xong hết thảy, tiếng đập cửa gấp gáp đột nhiên vang lên, rồi sau đó là tiếng gọi liên tiếp: “Phu nhân! Phu nhân! Stowe phu nhân!”

Nancy đang giúp phu nhân nhà mình sửa soạn đai lưng nhíu mày, cất giọng đáp lại: “Chuyện gì? Tiến vào nói.”

Giây tiếp theo, cửa mở.

Đứng ở cửa chính là hầu gái lớn tuổi nhất trong lâu đài, giờ phút này, biểu tình hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, tóc và quần áo rõ ràng bởi vì chạy nhanh mà hỗn độn.

Nhìn thấy cảnh này, Nancy càng thêm bất mãn mà nhíu mày, giọng điệu có chút nghiêm khắc nói: “Susan, chuyện gì?”

“Ôi, không ổn rồi!” Susan giống như lúc này mới phản ứng, vội vàng đáp lại, “Lophil! Lophil bị pháp sư đại nhân đả thương!”

“Cái gì?” Tử tước phu nhân theo bản năng đứng bật dậy, trong lúc vô tình tay quét đến một hộp gỗ nhỏ trên bàn trang điểm, nháy mắt nó rơi xuống mặt đất, bột phấn màu vàng nhạt rơi đầy đất.

Có điều mọi người trong phòng đều không có tâm tình để ý cái này, toàn bộ lực chú ý đều đặt vào tin tức dọa người kia.

“Sao lại thế này?”

“Là……”

Sau khi Susan giải thích, mọi chuyện đại khái là ——

Bởi vì vô cùng tò mò với Ma pháp sư, Lophil chủ động xin hầu hạ vị khách trong phòng. Những nữ hài khác tuy rằng cũng rất tò mò, nhưng không ai cố chấp như thế, vì vậy nhường cơ hội lại cho nữ hài.

Lophil rất vui vẻ, bởi vì rốt cuộc có thể nhìn thấy Ma pháp sư đại nhân trong truyền thuyết.

Đáng tiếc, khi nàng thật sự nhìn thấy Sean đại sư, khay chén trong tay nháy mắt rơi xuống, hồng trà và điểm tâm rơi đầy đất.

Tử tước đại nhân lập tức nhíu mày, quát lớn nàng lui ra.

Nữ hài sắc mặt tái nhợt vội vàng thu thập đồ vật trên mặt đất, liên tục hành lễ muốn lui ra.

Nhưng lúc này, vị Ma pháp sư mỏ chuột tai khỉ kia ngăn lại Lophil, dùng giọng nói khàn khàn hỏi: “Nữ hài, vì sao ngươi kinh ngạc?”

Lophil nào dám nói, chỉ lắc đầu xin lỗi.

Vị pháp sư kia cười lạnh một tiếng, nâng lên ngón tay đọc vài câu chú ngữ, Tử tước muốn ngăn cản nhưng không kịp, khay trong tay nữ hài lại lần nữa rơi xuống, cả người hoàn toàn trở nên ngơ ngẩn, sau khi pháp sư hỏi một lần nữa, nàng lẩm bẩm nói nhỏ: “Bởi vì ta nghĩ…… Ma pháp sư đại nhân thần bí…… sao lại xấu như vậy ……”

Một câu này, thành công chọc giận Ma pháp sư áo đen.

Hắn cười lạnh ra tiếng: “Rất tốt, đã lâu rồi không có ai dám nói như vậy với ta. Mà người cuối cùng nói điều ấy, đã bị ta biến thành thịt nướng.”

Ngay sau đó, Lophil bị quả cầu lửa của Ma pháp sư đánh trúng.

“Thật sự là quá tàn nhẫn.” Khi nói chuyện, Susan đã quỳ rạp xuống đất, hai tay che mặt, nước mắt không ngừng chảy xuống, “Lophil mới mười ba tuổi, mặt đều bị huỷ hoại, trên người cũng toàn là vết bỏng, thật là đáng sợ……”

“……”

“Vị Ma pháp sư kia thật là đáng sợ, lại có thể ra tay tàn nhẫn với một đứa trẻ như vậy ……”

“……”

“Đáng thương Lophil ……”

“Đủ rồi!” Nancy quát một tiếng, “Ma pháp sư đại nhân là để ngươi tự tiện đánh giá sao?”

Susan kinh sợ vội lấy tay bịt miệng, liều mạng lắc đầu: “Không dám! Tôi không dám!” Nàng quả thật sợ hãi, lời nói vừa rồi mà bị vị Ma pháp sư kia nghe được, sau đó…… chính là bi kịch giống như Lophil.

Nancy hít một hơi thật sâu: “Được rồi, ngươi trở về phòng mình đi, trước khi bữa tiệc tối nay kết thúc, không cho phép ra ngoài.”

Tuy rằng Susan kinh sợ quá độ, cũng may còn chưa hồ đồ, biết Nancy là vì muốn tốt cho mình, vì thế nhận lệnh rời đi.

Nhìn chăm chú vào bóng dáng người hầu gái lớn tuổi, Nancy quay đầu, có vẻ nôn nóng nhìn về phía Tử tước phu nhân: “Phu nhân, ngài xem ngài có nên không……”

“Đừng khẩn trương, Sisis.” Tử tước phu nhân hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ làn váy bị bột phấn dính vào, có vẻ trấn định nói, “Dù thế nào ta cũng là một quý tộc, không có lý do đầy đủ, Ma pháp sư sẽ không tùy tiện ra tay với ta. Giúp ta xử lý váy sạch sẽ, sau đó chúng ta đi nghênh đón khách.”

“…… Vâng.”

Ngay sau đó, Tử tước phu nhân nhìn về phía Tô Lục: “Mary, xin lỗi, xem ra hôm nay không thể dẫn ngươi cùng tham gia yến hội.” Cùng là nữ hài mười hai mười ba tuổi, nàng không thể bảo đảm đối phương sẽ không bởi vậy mà giận chó đánh mèo. Những nữ hài hẳn là đang rất sợ hãi, miễn cưỡng để bọn họ làm việc lại chỉ khiến chuyện thêm xấu, may mà trong lâu đài còn không ít nam bộc.

“Tôi hiểu, thưa phu nhân.” Tô Lục không chút do dự gật đầu, cô cảm thấy mình cần thiết phải tìm Thì Thần để hỏi thăm chút chuyện mới được, “Tôi đi thăm Lophil.”

“Đi đi.”

Trước khi đến chỗ Lophil, Tô Lục đổi lại thành bộ quần áo hầu gái ngày thường, rửa sạch trang điểm trên mặt. Trang điểm như vậy đi gặp một nữ hài bị hủy dung, thật sự là quá tàn nhẫn.

Bởi vì phải phơi khô và đun nấu các loại thảo dược, thầy thuốc Kentin sống một mình ở trong căn phòng nhỏ cách lâu đài một khoảng, Tô Lục vừa nhấc váy nhanh chóng đi trên đường, vừa đối thoại với Thì Thần.

【 Vị Ma pháp sư kia rất mạnh sao? 】

【 Rất mạnh sẽ không tìm đến phụ thuộc vào một Tử tước, chỉ là một kẻ mới từ học đồ thăng cấp thành Ma pháp sư sơ cấp mà thôi. 】

Cấp bậc của Ma pháp sư không giống với cấp bậc của kiếm sĩ. Kiếm sĩ có chín cấp, cao cấp nhất là Kiếm Thánh; mà Ma pháp sư lại chia làm Ma pháp sư sơ cấp, Ma pháp sư trung cấp, Ma pháp sư cao cấp, Đại Ma Đạo Sư và Pháp Thánh. Bên đó còn có Kiếm Thần và Pháp Thần, nhưng đó đã là tồn tại trong truyền thuyết. Nói như vậy, kiếm sĩ cấp bốn mới có thể thành công tạo được đấu khí, kiếm sĩ có được đấu khí mới có thực lực để đánh với Ma pháp sư, đáng tiếc là, vị kiếm sĩ cấp bốn Wall Stowe không lâu trước đây đã cùng với lão quản gia Ander ra ngoài làm việc, hai người bọn họ mang theo phần lớn kiếm sĩ và vệ binh, đến bây giờ còn chưa trở về.

【 Nơi này có ai là đối thủ của hắn không? 】

【…… Thật đáng tiếc, hình như không có. 】

【……】

【 Có điều không sao, nếu hắn dám chạm vào một đầu ngón tay của cô, tôi sẽ biến hắn thành bánh kem Oreo. 】

Người nào đó nói xong một câu “tàn bạo” này, lại nói tiếp ——

【 Nếu lực lượng tinh thần của cô đạt tới SS, cũng chưa chắc không thể đánh bại hắn, có điều kỹ năng thì chỉ có trở về mới có thể học được. Đáng tiếc là, thân thể Mary không có linh hồn khác trấn giữ, cô không trở lại được. Đương nhiên tôi cũng có thể khắc nó ở trong đầu cô, có điều có thể tạo thành ảnh hưởng với thế giới này, kéo dài thời gian ở lại.】

【 Thì ra là thế. 】

【 Chờ thêm mấy ngày nữa, tôi sẽ đến đón cô trở về! 】

Nói xong, người nào đó lại vội vàng chạy đi “làm việc”.

Mà Tô Lục cũng đã đến trước cửa phòng của thầy thuốc Kentin, cô nâng tay nhẹ gõ vài tiếng, rất nhanh bên trong truyền ra giọng nói của ông lão: “Vào đi”.

“Làm phiền.” Cô đẩy cửa đi vào, nhẹ giọng hỏi, “Lophil thế nào rồi?”

“Tình hình không tốt lắm.” Bởi vì Alder, ông Kentin bị những người khác trong lâu đài đánh giá “tính cách cổ quái” đối xử với Tô Lục không tệ.

“Vâng.” Tô Lục đi đến bên cạnh giường bệnh, trong nháy mắt khi nhìn thấy Lophil, cô quay đầu đi. Không phải sợ hãi, mà là không đành lòng nhìn. Susan nói đúng, gã Ma pháp sư kia thật sự quá tàn nhẫn, chỉ vì một việc nhỏ như vậy lại khiến một đứa bé tổn thương tới mức độ này.

Bỏng nặng làm toàn bộ gương mặt của Lophil gần như không còn chỗ nào lành lặn, cho dù khỏi bệnh thì gương mặt cũng đã bị hủy. Mà tuy rằng đang hôn mê, nhưng cô bé vẫn nhíu chặt mày, không ngừng đau đớn rên rỉ.

Suy nghĩ một chút, Tô Lục ngồi xuống mép giường, cầm lấy bàn tay khó có được còn nguyên vẹn của nữ hài, thấp giọng hát ca khúc “hy vọng”, đây là ca khúc duy nhất mà Tô Lục thuộc.

Tuy rằng ngôn ngữ không thuộc về thế giới này, nhưng cảm tình thể hiện trong đó sẽ không thay đổi.

Nếu vô số người có thể từ bài hát này có được hy vọng, Tô Lục cảm thấy Lophil nhất định cũng có thể.

Trong nháy mắt khi ông Kentin đang vội vàng đảo thuốc nghe thấy tiếng ca này, cũng không khỏi chậm lại động tác. Một lát sau, ông cầm thuốc trị liệu đi đến mép giường, nhận ra nữ hài vốn đang chìm trong ác mộng đau đớn, lúc này đã dần dần giãn ra hai hàng lông mày, hô hấp dồn dập cũng chậm rãi ổn định lại.

Ông lão nhìn chăm chú vào nữ hài đang hát ca khúc không biết tên, mái tóc đen nhánh rối tung trên vai, trong mắt đôi mắt cũng là màu đen trầm tĩnh mà dịu dàng, giống như tiếng ca, an ủi một nữ hài khác bị thương thể xác và tinh thần.

Thật là một đứa trẻ kỳ lạ.

Không giống bất kỳ ai ở nơi này.

Ông Kentin chưa bao giờ cảm nhận điều này rõ ràng đến thế.

Giờ khắc này, trên người cô bé như có ánh sáng, gương mặt đoan trang mà mỹ lệ khiến lòng người phát run, tràn ngập cảm giăc cao quý khó có thể nói nên lời, giống như cô bé trời sinh đã tự do, sẽ không bị bất luận kẻ nào bất luận việc gì trói buộc, cho dù trước ai cũng không khom lưng.

Thầy thuốc già cảm thấy, ở điểm này, cho dù là Tử tước hay Tử tước phu nhân cũng không thể so được. Mà ông không biết rằng, đây là bởi vì Tô Lục chưa bao giờ coi mình là nô bộc. Trước nay cô là một người tự do, không đến mức tự nhận cao cao tại thượng, lại tuyệt đối không để người khác đạp dưới lòng bàn chân —— đến từ hiện đại, kiêu ngạo khắc trong xương cốt.

Không ai có thể thay đổi.

Không ai có thể chinh phục.

***