Công Chúa Đại Ân

Chương 4



Tề Nghiên trông coi ở Thính Vũ Hiên ba ngày, đợi Lương Tri Ý tỉnh lại, phong nàng ấy làm Quý phi. Đệ đệ của nàng ấy, Lương Chí Mẫn được làm tướng quân, nhận nhiệm vụ tấn công Ân quốc vào mùa thu.

Ta sống yên bình ở Hoa Ninh cung, thú vui hằng ngày là chơi với Phá Mạt Bố.

Thật đáng tiếc cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Bên ngoài nổi lên tin đồn, nói rằng việc Ân quốc ám sát không thoát khỏi có liên quan đến ta, thậm chí có đại thần dâng tấu, nên kiểm tra ta kỹ càng.

Thật khéo Phá Mạt Bố bắt được một con bồ câu đưa thư, ta lấy ra mật thư dưới chân nó, đi ngự thư phòng tìm Tề Nghiên.

Tính ra ta với hắn cũng bảy, tám ngày chưa gặp, không khí cũng không hòa thuận như trước.

Tề Nghiên gầy hơn một chút, vẻ mặt cũng càng lạnh lùng hơn, nhưng khi nhìn người đến là ta thì mặt mày mới giãn ra một chút, “Mật thư của Ân quốc, Hoàng hậu cứ như vậy đưa qua đây?”

Trong thư phụ hoàng ta đưa ra một cách khá ngớ ngẩn, bảo ta nội ứng ngoài hợp ám sát Tề Nghiên, tránh để Ân quốc bị nuốt chửng.

Một kẻ vô dụng như ta đây cũng cạn lời, chưa nói đến nữ nhi của ông ấy có thể làm được hay không, cho dù Tề Nghiên bị giết rồi, chẳng lẽ Tề quốc sẽ không đánh lại Ân quốc sao?

Nhưng lá thư này đến cũng có lợi, chính là chứng tỏ việc ám sát lần trước không phải do Ân quốc làm, dù gì kế hoạch như vậy không thể có khả năng thực hiện hai lần.

Ta thật thà nói bản thân không có dũng khí này, tất cả đều nghe Bệ hạ làm chủ.

Tề Nghiên không nói gì, vuốt nhẹ tờ giấy, một lúc sau mới nói: “Ân Nhiêu, nàng hy vọng Trẫm chết không?”

Ta ngây ngốc lắc đầu.

Hắn cười, “Nhưng nếu Trẫm diệt Ân quốc của nàng, giết hết toàn bộ gia tộc nàng, nàng sẽ hy vọng Trẫm chết không?”

Ta sững sờ một hồi lâu, thật thà nói: “Thần thiếp không biết.”

“Từ lúc thần thiếp vào cung tới nay, Bệ hạ luôn đối tốt với thần thiếp, thần thiếp cũng có nghe nói một chút về những việc làm của Bệ hạ trong triều đại trước, đối với thần thiếp, Bệ hạ là một chính nhân quân tử, nhất định sẽ phúc thọ tề thiên.”

Hắn nghe rồi mà giống như chưa nghe, chỉ từ từ đi đến trước mặt ta nâng cằm ta lên, ánh mắt u ám không rõ, “Vậy trong lòng nàng thì sao? Hi vọng ta chết không?”

Giọng nói của hắn nhàn nhạt, nhưng lại kỳ lạ khiến ta nhớ tới hắn của đêm hôm đó, hơi thở gấp gáp, tên của ta thỉnh thoảng tràn ra giữa môi hắn.

“Ân Nhiêu…”

Hai chữ ngắn như vậy nhưng lại bị hắn kéo dài ra.

Ta dường như bị đôi mắt sâu thẳm của hắn làm cho mê hoặc, không thể không trả lời: “Không hi vọng.”

Âm thanh vừa rơi xuống, hắn ngay lập tức ngậm lấy đôi môi của ta, đợi đến khi ta không thở nổi mới lưu luyến thả ra, cười một cách thỏa mãn, “Vậy ta nhất định sẽ sống tốt.”

Nói một cách hời hợt, nhưng lại giống như một lời tuyên thệ quan trọng.

Trong lòng ta bối rối, điều này có phần dỗ dành hơi quá, chạm vào đôi môi hơi sưng, hỏi ra một nghi vấn trong lòng bấy lâu nay: “Vậy Bệ hạ đối với Thục phi?”

Có hơi quá chiếm đoạt rồi, ta không biết vì sao, chỉ là muốn hỏi thôi.

Hắn ngồi trở lại, ôm lấy ta vào lòng, không chút để ý nói: “Diễn kịch mà thôi.”

“Nhưng nàng ấy dù gì đã đỡ đao cho người mà.”

Hắn đang vuốt ve gáy của ta, “Vậy thì làm sao? Nếu như có người đỡ đao cho Trẫm Trẫm phải vui vẻ với người đó, vậy trong cung đã có không dưới mười thị vệ đã đỡ đao cho Trẫm, thì Trẫm phải vui vẻ hết sao?”

Cũng đúng.

Sau đó Tề Nghiên liền không bàn chuyện quốc sự nữa, chỉ lười biếng dựa vào người ta, giống như rất lâu rồi không được nghỉ ngơi vậy, vô cùng mệt mỏi.

Có lẽ hắn đang chơi một ván cờ lớn, còn ta bây giờ coi như là cùng trên một chiến tuyến với hắn, chí ít trong chuyện sinh tử, không cầu mong sẽ giúp được gì, ít nhất đừng gây thêm loạn là được.

Do đó ta cứ như vậy bị hắn ôm nguyên một buổi chiều, khi sắp đi, hắn gọi ta lại, hỏi tên hồi nhỏ của ta.

“Yểu Yểu,” Ta hiếm khi nóng mặt, “Lấy từ “Thương thương Trúc Lâm tự, yểu yểu chung thanh vãn”(*).”

(*)2 câu thơ trong bài thơ “Tống Linh Triệt thượng nhân”:

“Thương thương Trúc Lâm tự

Yểu yểu chung thanh vãn

Hà lạp đới tà dương

Thanh sơn độc quy viễn”

Dịch thơ:

Vùng Trúc Lâm cỏ cây xanh thẳm

Chuông chùa văng vẳng thoảng dư âm

Nắng chiều đổ xéo trên vành nón

Núi xanh đơn độc bước âm thầm.

“Yểu Yểu,” Hắn nhớ kĩ hai từ này, mặt tràn đầy ý cười, “phối với nàng rất hay.”

Ta giận dữ trừng mắt nhìn hắn, vội vàng bỏ đi giống như trốn chạy.

Những ngày tiếp theo, Tề Nghiên mỗi ngày vẫn đi thăm Lương Tri Ý, ngoài mặt thì rất lạnh nhạt với ta, nhưng đến nửa đêm hắn lại bắt đầu trèo cửa sổ, giao hảo tốt với ta.

“Yểu Yểu,” Hai từ được hắn gọi một cách nhẹ nhàng, hắn còn thường thường yêu cầu ta gọi tên của hắn: “Niệm Chi.”

Hắn cười ta giống như một tờ giấy trắng, còn người hắn là một cây bút, có thể múa bút, tùy ý thỏa thích mà viết.

Đối với chuyện này ta chỉ có một câu muốn nói: “Bệ hạ, ít nhiều gì cũng hơi sến súa rồi…”

Hắn cắn gáy ta một cái, “Gọi ta là gì?”

Ta: “...”

“Niệm Chi, ít nhiều gì cũng hơi sến súa rồi.”

Hắn cũng không tức giận, hôn vào mặt ta một cái, cười thầm.

Cứ như vậy hoang đường hơn nửa tháng, cơ thể của Lương Tri Ý khỏe được một nửa, còn Tề Nghiên lệnh cho Lương Chí Mẫn dẫn binh đến Ân quốc.

Khi ý chỉ hạ xuống, ta vẫn không tránh khỏi có chút bất an trong lòng, giống như một khi khai chiến, giữa ta và Tề Nghiên liền sẽ có nhiều tầng khoảng cách mãi mãi.

Suy cho cùng nói như thế nào chăng nữa, ta vốn là công chúa của Ân quốc.

Còn Lương Tri Ý, người vừa mới hồi phục chấn thương, lúc này đến gặp ta còn gửi một lời nhắn: "Gió thu nổi lên, trống trận đang đánh."

Ta không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng vẫn gặp nàng ấy.

Nàng ấy thân thể yếu ớt, nhưng vẻ mặt lại hiện ra sự cứng rắn, “Nương nương, thần thiếp có một câu thơ không hiểu, muốn thỉnh giáo nương nương.”

Ta: “?”

Nàng ấy nói tiếp: “Giang nam giang bắc cựu gia hương, tam thập niên lai mộng nhất tràng. Nương nương biết ý nghĩa của nó không?”

Ta: “Ta không…”

Từ lúc ta sinh ra đến nay chẳng có phu tử chỉ dạy, cầm kì thi họa cái nào cũng không thông thạo, có thể biết được chữ còn phải đa tạ ma ma đã nuôi ta.

Lương Tri Ý tất nhiên không nghĩ đến tình huống này, giữa sự kinh ngạc còn mang theo chút tức giận, “Nương nương, đây là câu thơ bày tỏ nỗi đau của việc mất nước!”

Ta gật đầu, “Ồ! Thì ra là vậy.”

Lương Tri Ý sững sờ, mở to mắt nhìn ta.

Ta liền hỏi lại: “Muội không phải biết ý nghĩa của câu thơ rồi sao?”

Vẻ mặt của nàng ấy có chút xấu hổ rồi, hít một hơi sâu rồi mới nói tiếp: “Nương nương, Bệ hạ đã quyết định xuất binh đến Ân quốc rồi, theo đúng ước tính, chưa đầy ba tháng, Ân quốc liền … Nương nương, mối hận mất nước, sao có thể quên được!”

Ta bị sự kích động của nàng ấy dọa cho lùi ra phía sau, “Ách… Bây giờ không phải vẫn chưa mất nước sao? Câu nói này của muội cũng phải nên ba tháng sau mới nói chứ nhỉ?”

Lương Tri Ý: “...”

Lương Tri Ý cuối cùng cũng bỏ đi, mang theo ánh mắt mà ta quen thuộc nhất đó là hận không thể rèn sắt thành thép.

Nàng ấy đi rồi, Tiểu Thúy cẩn thận hỏi ta một cách nghiêm túc: “Nương nương, Bệ hạ thật sự muốn…”

Ta vuốt ve Phá Mạt Bố trong lòng, chỉ cảm thán: “Tiểu Thúy, nương nương đáng hận của muội, thật sự chỉ là một kẻ bất tài.”

Chỉ được mỗi cái thân xác này, không làm nỗi anh hùng xoay chuyển tình thế đâu.

CHƯƠNG 9:

Khiến ta không ngờ đến chính là, huynh đệ của ta không phải ai cũng đều là kẻ nát rượu bất tài.

Ba ngày trước khi Tề quốc tiến công, Lương Chí Mẫn dẫn quân khí thế áp đảo như đến chỗ không người, nhưng sang ngày thứ tư lại phải liều chết kháng cự, tướng quân của đối phương chính là Tam ca của ta, Tam hoàng tử của Ân quốc, Ân Lâm.

Nghe nói, người và ngựa hai bên đối đầu suốt bảy ngày liền, cho đến khi phụ hoàng ta lao ra tiền tuyến, tự mình đầu hàng.

Lúc Tề Nghiên nói những thông tin này, ta không cẩn thận làm rơi ly rượu, ướt một nửa ống tay áo.

Tề Nghiên không khó chịu, hắn nắm lấy tay của ta chậm rãi lau, lãnh đạm nói: “Lo lắng rồi?”

Ta tiêu hóa chậm, đột nhiên bừng tỉnh ngẩng đầu, “Bệ hạ sẽ xử lý người nhà của thần thiếp như thế nào?”

Vấn đề này đã quanh quẩn trong đầu ta kể từ khi bắt đầu khai chiến.

Ta có thể thuyết phục bản thân làm ngơ đi, dù sao thì mẫu thân cũng là người nước Tề, một nửa trong ta mang dòng máu Tề, nên khi Tề Ân gây chiến, ta có thể duy trì sự trung lập, huống chi bách tính Ân quốc dưới sự cai trị của phụ hoàng ta, quả thực là sống không tốt lắm, nhưng liên quan đến vấn đề sinh tử, quan hệ huyết thống dường như đang trói buộc ta.

Lương Tri Ý từ sau ngày đó lại viết cho ta một bức thư, trong thư nàng ấy viết ra những đau buồn và hối hận về việc gia tộc bị giết, đất nước bị mất, đồng thời nói rằng nếu ta cứ tiếp tục không làm gì, thì sẽ rơi vào kết cục giống như nàng ấy.

Ta đọc kĩ bức thư, không đưa chứng cứ rõ ràng về tư tưởng phản nghịch này giao cho Tề Nghiên, cũng không gửi cho Lương Tri Ý bất cứ hồi âm gì. Ta chỉ đốt bức thư đó đi.

Lúc đó tâm thế ta chính là: Vẫn chưa xảy ra, thì không cần lo lắng.

Nhưng bây giờ, tất cả đã phát sinh rồi, không thể quay trở lại được nữa.

Sinh và tử, chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc của Tề Nghiên thôi.

Người nắm trong tay quyền sinh tử lặng lẽ nhìn ta một lúc, chỉ nói: “Nếu nàng là công chúa Ân quốc, người nhà của nàng có lẽ sẽ rơi vào kết cục giống như hoàng thất của Lương quốc, nhưng nếu nàng là thê tử của ta, hoàng hậu của Đại Tề, người nhà của nàng tự nhiên sẽ bình yên vô sự.”

“Công chúa Ân quốc và Hoàng hậu Đại Tề, xem nàng chọn như thế nào.”

Ta cảm thấy đây là một vấn đề vô lý, nghĩ một hồi lâu, hỏi ngược lại Tề Nghiên: “Trong lòng Bệ hạ, thần thiếp là nhân vật nào?”

Hắn dường như không ngờ rằng ta sẽ hỏi như vậy, ngây người một lúc rồi nói đầy ẩn ý: “Trong lòng Trẫm, nàng trước giờ đều là Hoàng hậu của Đại Tề.”

“Vậy thần thiếp liền làm Hoàng hậu.” Mặc dù thật ra cũng đã làm rồi.

Bây giờ lại đến lượt Tề Nghiên do dự, “Nàng chắc chắn? Như vậy nàng sẽ vứt bỏ quan hệ huyết thống, bỏ đi danh xưng công chúa Ân quốc, sau này chỉ là Hoàng hậu của Ân quốc ta.” Hắn dừng một lúc, đôi mắt cụp xuống, giọng nói khàn khàn, “Là thê tử của ta.”

Ta chỉ cảm thấy hắn nắm tay ta càng ngày càng chặt, dường như cảm xúc không đúng, liền nhẹ giọng nói: “Niệm Chi, nghiêm túc mà nói, Ân quốc đã mất rồi. Cho dù thiếp có muốn hay không muốn thân phận công chúa Ân quốc, đều không thể thay đổi sự thật này, hơn nữa như chàng nói, thiếp đã gả cho chàng rồi, coi như là một nửa người nước Tề rồi, vì vậy chuyện này thật sự chẳng có quan hệ gì.”

“Gả cho ta…” Hắn lặp lại mấy từ này, bất giác cười, “Có thật không?”

Ta không hiểu được hắn đang nghĩ gì, thăm dò đáp: “Cũng không tính là gả đi, xem như là trực tiếp đưa đến?”

Sắc mặt Tề Nghiên ngay lập tức lạnh đi vài phần.

Ta vội vàng sửa lời: “Gả qua, là gả qua! Ân Nhiêu thiếp sớm đã gả cho Tề Nghiên rồi!”

Sắc mặt của hắn có thể được nói là mùa xuân trở về khắp nơi, băng tuyết tan chảy…

Đêm đó Tề Nghiên không giả vờ giả vịt triệu Lương Tri Ý nữa, trực tiếp ngủ lại cung của ta, nói là muốn bù lại đêm động phòng hoa chúc của bọn ta. Vốn dĩ ta tưởng chàng ấy sẽ tự lực cánh sinh như bình thường, nhưng không nghĩ đến chàng ấy lại làm thật, ăn ta sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Cuối cùng thở ra một hơi nặng: “Yểu Yểu, cuối cùng nàng đã là của ta rồi.”

Thủy triều dâng lên hạ xuống, hết đợt này đến đợt khác, còn ta như người chết đuối, cố gắng trốn thoát.

Chàng ấy không bỏ qua mà kéo ta trở lại, “Yểu Yểu, không được trốn.”

Ta bị cắn vào gáy không thể cử động được.

Ngày hôm sau tỉnh lại mặt trời đã lên cao, Tề Nghiên hiếm khi không lên triều, ôm ta ngủ một cách thoải mái. Ta vô cùng mệt, thân thể không có sức lực nào, nhưng miệng vẫn còn chút khí lực, không khỏi lầm bầm: “Mệt chết mất…”

Chàng ấy cười giống như tấm vải rách kéo căng, “Nàng không phải dùng lực, mệt gì chứ?” Nói rồi còn véo cái eo đau nhức của ta.

Ta phẫn nộ hét lớn: “Phá Mạt Bố!”

“Vụt” một cái, Phá Mạt Bố liền phi lên giường, đáp một cách vững vàng trên bụng Tề Nghiên, thuận tiện cào lên cổ chàng ấy một cái.

Tề Nghiên: “...”

Ta đã trốn sang một bên rồi, nhưng nhìn thấy vậy vẫn bật cười thành tiếng, dự tính lát nữa sẽ tăng thêm cá cho Phá Mạt Bố.

Tề Nghiên đen mặt xách Phá Mạt Bố bỏ xuống giường, sau đó quay qua nắm chặt tay của ta, híp mắt nói: “Yểu Yểu, qua đây.”

Ta nuốt một ngụm nước miếng, “Bệ hạ, trên cổ người vẫn đang bị thương kìa…”

Chàng ấy mím môi cười, “Vậy mới bảo nàng qua bôi thuốc cho ta, chứ không thì nàng tưởng như thế nào?”

Ta: “...”

Sau khi tốn nhiều công sức và sắc đẹp bôi xong thuốc cho Tề Nghiên, chàng ấy mới chậm rãi nói: “Thật ra ta vẫn luôn không tính xử lý người nhà của nàng, ít nhất có vài người trong đó là như vậy.”

Ta: “?”

Vì vậy những lời ngày hôm qua nói đều là uy hiếp ta mà thôi?

Tề Nghiên hiển nhiên rất đắc ý về sự gian trá xảo quyệt của bản thân, cười rất vui vẻ, “Tam ca của nàng chắc là có thể tiến cung gặp nàng rồi, nàng chuẩn bị chút đi.”

Ta nhất thời ngây ngốc, “Sao chàng biết…”

“Ta đều biết, Yểu Yểu.” Chàng ấy hôn vào mắt ta, “Nếu không phải lúc trước hắn từng chăm sóc nàng, ta cũng không để Lương Chí Mẫn lưu lại cho hắn một mạng.”

“Vậy phụ hoàng ta…”

Chàng ấy trực tiếp hôn lên môi ta, một lúc sau mới nói: “Những kẻ từng sỉ nhục nàng, đều đã bị bắt giữ rồi. Yểu Yểu, không cần phải để ý đến bọn chúng nữa, nàng đã gả cho ta rồi, bây giờ chỉ cần nhìn một mình ta là được rồi.”

Ngày đó, sự say mê của Tề Nghiên bắt đầu bộc lộ, còn ta vẫn chưa phát giác ra.

CHƯƠNG 10:

Sau trận chiến giữa Tề quốc với Ân quốc, Lương Chí Mẫn thành công khải hoàn, tiếng tăm vang dội, ngay cả không ít bách tính bình thường đều đang khen ngợi tỷ đề họ Lương.

Tề Nghiên vì muốn tẩy trần cho các tướng sĩ, đặc biệt mở yến tiệc, nhưng chỉ dẫn theo một phi tử là Lương Tri Ý tham dự, còn về Hoàng hậu ta đây, tất nhiên là đợi ở phía sau hậu cung để gặp Tam ca.

Trong các huynh đệ tỷ muội, Tam ca có mối quan hệ thân cận nhất với ta. Quan hệ của mẫu phi huynh ấy với mẫu phi ta rất tốt, vì vậy sau khi mẫu thân ta bị bệnh qua đời, huynh ấy rất quan tâm chăm sóc ta, có điều Hoàng tử rất nhiều, cuộc chiến tranh giành quyền lực rất kịch liệt, tính cách huynh ấy đơn thuần lương thiện, vì vậy luôn bị thiệt thòi, những chuyện có thể làm cũng rất có hạn. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc ta thân thiết với huynh ấy.

Năm đó lúc quốc sư tính quẻ nói ta hạn nước hại dân, huynh ấy đã nói ra suy nghĩ với phụ hoàng, rằng không nên mê tín vào những tin đồn này.

Phụ hoàng lúc đó đang thưởng thức điệu múa, nghe vậy liền mang theo sự chán ghét nói: “Từ sau khi nó sinh ra, Ân quốc của ta mọi chuyện đều không suôn sẻ, có phải lời đồn hay không, con đi hỏi bách tính Ân quốc tin hay không tin.”

Cười chết mất, bách tính Ân quốc đều tin không chút nghi ngờ.

Lúc nhỏ ta thường xuất cung đi chơi, sau khi bị nhận ra thân phận, liền bị một vài bách tính chửi rủa, đặc biệt bạn tốt của ta còn được chào hỏi bằng rau và trứng gà.

Tam ca lúc đó thất vọng tột đỉnh, ngày mà ta xuất phát đi Tề quốc, thở dài, nói: “Yểu Yểu, nếu như có thể, vĩnh viễn đừng quay về, đất nước này thảm lắm rồi.”

Nhưng cho dù có thảm, khi Tề quốc tiến công, Tam ca vẫn kiên cường chống cự, thà chết không chịu đầu hàng.

Lúc gặp lại, hốc mắt Tam ca không khỏi đỏ lên, kìm nén một lúc lâu mới nói: “Yểu Yểu, muội ốm… mập rồi.”

Ta: “...”

“Ở Tề quốc đồ ăn làm tinh tế hơn Ân quốc, vì vậy mập lên cũng là điều khó tránh khỏi.” Ta cười cười, phân phó người hầu chuẩn bị tốt bữa ăn rồi bưng lên.

Tam ca nhìn kĩ rồi gật đầu nói, “Quả thực như vậy.”

Sau đó, điều đầu tiên bọn ta làm khi gặp lại nhau là ăn một bữa thịnh soạn.

Sau khi cơm rượu no nê, Tam ca mới kể tường tận chuyện lúc trước.

Ngày Tề quốc tuyên bố tiến công, các đại thần Ân quốc tự động chia thành hai phe, một bên quyết chiến và một bên đầu hàng, cãi nhau trong nhiều ngày. Đến khi đại quân áp đảo biên giới, văn võ đại thần về cơ bản đều trở thành phe đầu hàng, chỉ còn Tam ca ta vẫn sống chết kiên quyết bảo vệ, thậm chí còn tự mình điều quân ra tiền tuyến để chống lại Lương Chí Mẫn.

Hai người khó phân cao thấp, Lương Chí Mẫn còn nói, nếu không phải sai thời điểm, hai người có lẽ có thể trở thành tri kỷ. Đáng tiếc, đáng tiếc…

Lúc phụ hoàng vội vã lên trước tự mình đầu hàng, Tam ca đang đánh giết đỏ cả mắt, áo giáp ướt đẫm máu, xung quanh xác chết la liệt.

Gió thu nổi lên, tiếng trống đánh trận, nhưng quân kỳ của Ân quốc không còn bay lên nữa, tiếng trống trận cũng sẽ chẳng còn âm thanh nữa.

“Lúc đó ta nhìn phụ hoàng đứng trước thi thể của các tướng sỹ đầu hàng, chỉ cảm thấy thật châm biếm.” Tam ca cuối cùng vẫn rơi lệ, gân xanh nổi lên trán, “Quốc gia như vậy, đã thối rữa từ gốc rễ rồi.”

Ta không biết an ủi huynh ấy thế nào, tất cả kết cục đã được định, ta cũng không thể khuyến khích huynh ấy đi ám sát Tề Nghiên để cướp quyền được.

Như những gì Tam ca nói, Ân quốc từ gốc rễ đã có vấn đề, tuy huynh ấy có thể bảo vệ được lần này, nhưng sau này sẽ còn vô số lần nữa. Nếu quân bất nhân, đất nước cuối cùng sẽ bị diệt vong. Nói theo một chiều hướng tốt, đối với bách tính Ân quốc, những ngày cực khổ có lẽ sắp kết thúc rồi.

Sau một hồi im lặng, Tam ca đã nghĩ thông rồi, xoa đầu ta nói: “Ăn hơi nhiều, huynh dẫn muội đi tiêu hóa thức ăn nhé?”

Ta cảm thấy không đúng, “Đi đâu?”

Tam ca: “Thiên lao…”

Ta: “...”

Ta: “Là ý của Tề Nghiên?”

Tam ca sờ sờ mũi, lúng túng nói: “Ừm.”

Vậy thì rất hợp lý rồi, ta nhanh nhẹn đứng dậy, “Vậy đi thôi.”

Huynh ấy lại lẩm bẩm một tiếng: “Muội ngược lại rất nghe lời hắn.”

Ta cảm thấy kì lạ, “Chứ không phải huynh cũng nghe lời chàng ấy sao? Nếu không tại sao muốn đưa muội đi thiên lao?”

Tam ca: “...”

Nghĩ đến nếu như Lương Tri Ý nhìn thấy được một màn này, nhất định sẽ mắng hai người bọn ta không có một chút khí phách gì.

Nhưng chắc nàng ấy quản được.

Thiên lao nhốt phụ hoàng ta, còn có một đám huynh đệ tỷ muội ta đã gặp rồi hoặc chưa từng gặp, mà mục tiêu của Tam ca rất rõ ràng, huynh ấy muốn dẫn ta đến gặp phụ hoàng.

Người từng là vua một đất nước nay đang mặc y phục tù nhân, đầu tóc bù xù, khuôn mặt phờ phạc, câu đầu tiên ông ta nhìn thấy ta là: "Mày là đứa bất hiếu!"

Vừa dứt lời liền bị quản ngục ở bên cạnh đá vào người, “Trước mặt Hoàng hậu, không được vô lễ!”

Cảm giác sau một cú đá đó, xương cốt già cỗi của ông ta như muốn vỡ vụn.

Ta không muốn quan tâm đến ông ta, hỏi Tam ca: “Tề Nghiên bảo muội đến gặp ông ta làm gì?”

Tam ca nhìn ông già, ánh mắt xa xăm, “Để muội biết quá khứ của mẫu phi muội.”

“Chuyện cũ ngày xưa, ta…Trẫm! Trẫm sớm đã quên rồi!”

Lại thêm một đạp.

Ông ta nhổ một ra ngụm máu, cuộn tròn trên đất.

Tam ca nhìn đi chỗ khác, “Lúc trước đã ước định rồi, nếu ông không nói, có kết cục gì tự ông biết rõ.”

Ông ta vẫn mơ hồ chửi bới: “Nghịch tử… nghịch nữ.”

Sau khi chửi xong, trong phòng giam tối mờ, ông ta không can tâm tình nguyện mà kể lại chuyện quá khứ.

Nhiều năm về trước, lúc Ân Vĩ vẫn còn là hoàng tử, thường cải trang đột nhập vào Tề quốc, không cẩn thận gặp phải ám toán và bị thương nặng.

Mẹ ta đúng lúc đó xuất hiện, giữa núi rừng hoang vắng không có người ở, mẹ ta không nỡ nên đã cứu ông ta. Trong lúc ở cùng nhau, Ân Vĩ đã sinh lòng ái mộ mẹ ta, sau khi tỏ tình lại nghe mẹ ta nói không có suy nghĩ khác với ông ta, nhất thời oán hận trong lòng, ngay lúc thân thể hồi phục đã khiến cho mẹ ta hôn mê, trói buộc mẹ ta đưa về Ân quốc.

Nếu mẹ ta là một phụ nữ thôn quê thì Tề quốc sẽ không phát giác ra chuyện này, biết làm sao được mẹ ta tên đầy đủ là Tề Tâm Diêu, con gái út của Định Quốc Công, từ nhỏ thân thể yếu ớt nên được nuôi ở thôn quê, không liên quan đến sự đời, nhưng không ngờ do vậy mà gặp nạn.

Lúc đó hoàng thất Tề quốc đang hỗn loạn, Định Quốc Công đang bận ổn định lực lượng các bên, và vì mẹ ta luôn được bảo vệ bởi ám vệ nên cũng không hỏi nhiều. Không ngờ Ân Vĩ lại dẫn theo một đội binh mã, dùng thủ đoạn bẩn thỉu giết hết ám vệ, cường bạo cướp đoạt.

Đợi đến khi Định Quốc Công biết được chuyện này, mẹ ta đã thay tên đổi họ, bị nhốt trong thâm cung của Ân quốc.

Từ sau khi ám vệ xuất hiện Ân Vĩ đã biết được thân phận của mẹ ta không bình thường, nhưng vì quá ham muốn nên rốt cuộc vẫn hạ độc thủ.

Sau khi mẹ ta tỉnh lại, vô cùng hận ông ta, dùng rất nhiều cách để trốn thoát đều bị bắt trở về.

Ân Vĩ yêu bà ấy, nhưng lại hận bà ấy không yêu mình, uy hiếp dụ dỗ, lúc mềm lúc rắn, nhưng vẫn không thành chánh quả. Thế là sau đó, ông ta liền lạnh nhạt với bà ấy, cho dù biết tin bà ấy mang thai, sinh hạ công chúa, ông ta đều không muốn bước nửa bước vào cung của bà ấy, thậm chí thời khắc biết tin mẹ ta qua đời, ông ta cũng chỉ sững sờ một lúc liền ôm người được sủng ái mới, cười nói: “Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục nhảy.”

Ta chưa từng biết quá khứ tường tận như vậy, cũng không biết rằng mẹ ta đã phải chịu đựng nhiều như thế. Trong trí nhớ của ta, bà ấy luôn là người dịu dàng, thỉnh thoảng sẽ có một nỗi u sầu bao trùm giữa đôi lông mày của bà ấy, nhưng khi ánh mắt bà ấy nhìn vào ta, tất cả đều sẽ tan biến hết.

Bà ấy sẽ chỉ nhẹ nhàng gọi ta: “Yểu Yểu, qua đây, hôm nay nương sẽ dạy cho con thứ khác.”

Kĩ năng trồng rau nuôi gà chính là do mẹ ta dạy, ngoài ra, bà ấy còn biết đan lưới bắt châu chấu, bắt chim sẻ, v.v. Ta cứ tưởng bà ấy chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường, không nghĩ đến bà ấy lại là nữ nhi của Định Quốc Công.

Nhìn lại ông già cặn bã đối diện, ta cảm thấy hơi buồn nôn, cũng thật sự nôn ra ngoài.

“Yểu Yểu, không sao chứ?” Tam ca lo lắng vỗ vỗ lưng ta, thở dài, “Những chuyện này vốn dĩ không định nói cho muội, nhưng…”

Nhưng Tề Nghiên biết, hơn nữa hy vọng ta cũng biết.

Ta đột nhiên hiểu rõ mục đích của Tề Nghiên, nhìn kẻ cầm đầu gây nên tội ác, cười nói: “Ta muốn cảm ơn chàng ấy đã tiêu diệt đất nước của ông.”

Sắc mặt Ân Vĩ biến đổi, đột nhiên nổi trận lôi đình, “Ngươi là đứa con gái bất hiếu, ngươi đang nói cái gì vậy! Trẫm là phụ thân ngươi, mà ngươi lại không biết hiếu thuận, đáng ghét như mẫu thân ngươi! Trẫm là phu quân của nàng ta, mà nàng ta lại…”

Đằng sau đều là những lời nói điên cuồng, ta không muốn nghe tiếp, liền rời đi cùng với Tam ca.

Sau khi ra ngoài, ta nhìn thẳng lên mặt trời, hỏi Tam ca dự định sau này, huynh ấy cười khổ nói: “Lẽ nào ta có thể làm chủ được sao?”

Ồ, đúng rồi, Ân quốc diệt vong, bây giờ người Ân đều trở thành dân mất nước, tù binh, không phải mọi việc đều do bản thân tự quyết định được.

Nhưng bây giờ ta có tư lợi, chí ít không hi vọng Tam ca giống như bọn họ, liền nói: “Nếu Tam ca tin tưởng muội, muội có thể làm chủ giúp Tam ca.”

Huynh ấy sững sờ, “Muội muốn làm gì?”

Ta vô cùng nghiêm túc, “Quyến rũ Tề Nghiên một chút là được.”

Ân Lâm: “?”

CHƯƠNG 11:

Đoạn nói chuyện này tất nhiên đã truyền đến tai của Tề Nghiên, chàng ấy cố ý phái người đến thông báo cho ta tối nay chàng ấy không triệu người đến thị tẩm, chỉ ngủ một mình.

Cái chuyện tầm thường vậy cũng đáng để chàng ấy chiếu cáo thiên hạ, ta có phần không nói nên lời.

Sau khi Tiểu Thúy biết ta muốn đi “quyến rũ” Tề Nghiên thì vô cùng ủng hộ, tốn nửa ngày trời để trang điểm cho ta, mặc y phục kì lạ khiến Phá Mạt Bố giật cả mình, rõ ràng là không nhận ra ta nữa rồi.

Ta: “...”

Ý muốn tranh sủng của tiểu nha đầu này quả nhiên vẫn chưa tan biến!

Tiểu Thúy rất hài lòng, “Nương nương dung mạo như tiên nữ, nhất định sẽ làm cho Bệ hạ yêu thích.”

Thế là ta liền được đưa đến cung của Tề Nghiên, lúc đến nơi chàng ấy vẫn đang xử lý công vụ ở ngự thư phòng, ta một mình ngồi lại trong cung chờ người, giống như cái ngày vừa đến đó.

Đáng tiếc được nâng niu quen rồi, trên đầu đội đầy ngọc trai xanh biếc, mặc chiếc váy kỳ lạ, ta không thích ứng được, nghĩ tới cùng Tề Nghiên dáng vẻ nào cũng đã thấy rồi, ta liền hành động theo suy nghĩ của mình, gỡ toàn bộ tâm ý của Tiểu Thúy xuống, chỉ mang y phục đơn giản nằm trên giường chờ Tề Nghiên, chờ thế nào mà ngủ quên luôn.

Lúc tỉnh lại Tề Nghiên đang nằm nghiêng bên cạnh ta, dùng đầu ngón tay vẽ lông mày ta, thấy ta mở mắt liền mím môi, “Nàng đến “quyến rũ” ta như thế này?”

Ta vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, cái gì mà “quyến rũ” đã bị ném ra sau đầu, bây giờ chỉ biết theo thói quen lăn vào lòng chàng ấy, muốn thuận thế ôm lấy eo săn chắc của chàng ấy.

Tay vừa giơ đến miếng vải liền bị chàng ấy đẩy trở lại, giọng nói lành lạnh, “Trẫm đã nói tối nay không triệu người, Hoàng hậu sao lại dám cố ý vi phạm?”

Ta chớp chớp mắt, cuối cùng đã tỉnh rồi, nhìn chàng ấy mà lấy lòng, “Không có mà Bệ hạ, thần thiếp một mình ngủ không được.”

“Phải không?” Chàng ấy ngồi dậy, cách xa ta, “Lúc Trẫm đến Hoàng hậu đã ngủ say rồi, dáng vẻ không giống như mất ngủ.”

Ta: “...”

Đó không phải là do chàng phê tấu chương quá muộn hay sao.

Ta lầu bầu trong lòng, không dám lộ ra trên mặt, cho tư thế thấp xuống một chút, nháy mắt tán tỉnh chàng ấy, “Bệ hạ, Niệm Chi… đêm dài hiu quạnh, thật sự không thể ở cùng Yểu Yểu sao?”

Sắc mặt Tề Nghiên ngay lập tức khó coi, “Đủ rồi, nàng đừng nói nữa.”

Ta nghe lời khôi phục lại như bình thường, “Chàng xem, ta thật sự làm không được, không có năng lực đó, biết không?.”

Quyến rũ, từ lúc sinh ra tới giờ ta chưa từng làm loại chuyện này, lần đầu tiên làm khẳng định rất buồn nôn.

Hì hì, ta đang cố ý làm cho Tề Nghiên kinh tởm.

Tề Nghiên phì cười, móc lấy bộ y phục ta đã cởi ra đặt bên giường, nhướng mày nhìn ta, "Yểu Yểu, nếu nàng muốn thể hiện thành ý thì mặc bộ này cho ta xem."

Đây là vũ khí tuyệt mật được Tiểu Thúy công khai, là bộ váy lộ rõ một nửa…

Ta xoắn xuýt một hồi, ngoan ngoãn cầm bộ váy lên, sau đó từ từ đổi y phục trước mặt Tề Nghiên.

Ta nhìn thấy ánh mắt Tề Nghiên ngày càng sâu thẳm, cuối cùng kéo ta qua, “Yểu Yểu, nếu ta phải xuống địa ngục, ta sẽ kéo theo nàng có được không?”

Ta: “Tề Nghiên, ta muốn sống…”

Chàng ấy cười, chặn môi ta lại, “Bây giờ nàng không được chọn nữa.”

Ta…Vậy chàng hỏi ta làm gì?

Một đêm đường mật, ngày hôm sau tỉnh lại, ta mới nhớ đến chuyện cầu xin cho Tam ca một chức quan.

Đều tại Tề Nghiên, hại ta quên mất.

Lúc hạ triều chàng ấy thấy mặt ta oán hận, hiểu rõ nói: “Chuyện của Tam ca, ta sẽ an bài tốt cho nàng. Huynh ấy là một người có tài, trong lòng cũng có hoài bão, ta sẽ không để nhân tài mà không được trọng dụng.”

Chức quan Tề Nghiên an bài cho Tam ca chính là quản lý vùng đất của Ân quốc trước kia, cũng xem như là giảm bớt điều nuối tiếc trong lòng huynh ấy.

Điều quan trọng là, ý chỉ này mấy ngày trước đã có rồi, cũng có nghĩa là, ta quyến rũ hay không quyến rũ thì cũng như vậy.

Tề Nghiên lần nữa cười đắc ý, “Bộ váy tối qua rất hợp với Yểu Yểu, ta sẽ lệnh cho Ti Y Cục làm giống mấy bộ nữa, đều đưa qua cung của nàng.”

Ta hoàn toàn là một dáng vẻ “Đều được, chàng vui là được.”

Tề Nghiên lại hỏi ta, muốn xử lý Ân Vĩ và nữ tử của ông ta như thế nào, “Chắc là những chuyện quá khứ đó nàng đều biết cả rồi, vì vậy hôm nay, lựa chọn là ở nàng.”

Ta lại nghĩ đến chuyện khác, “Chàng sớm đã biết những chuyện này sao?”

Chàng gật đầu, “Khi còn nhỏ ta đã gặp mẫu thân nàng, sau đó bà ấy mất tích, ta cũng đi dò la tin tức, tình hình cụ thể vẫn là nhờ ám vệ của ta tra ra mấy năm trước.” Cuối cùng lại hỏi ta, “Hận ông ta không?”

Không nói là ai, nhưng ta và chàng ấy đều biết là ai.

“Chàng để ta đi gặp ông ta, để ta biết những chuyện này, là muốn ta hận ông ta sao?”

Tề Nghiên hơi ngơ ngác, vuốt nhẹ gáy ta, “Yểu Yểu, ta biết tính cách nàng không thích tranh đấu, nhưng người đáng hận, thì nên hận. Còn nhớ tình hình trong thiên lao ngày đó không? Đó chính là hận ý, mãnh liệt hơn tình yêu, trường cửu hơn tình yêu, có thể gánh vác cho nàng đi rất xa rất xa.”

Ta giữ chặt ống tay áo Tề Nghiên, yếu ớt nói: “Nhưng ta không muốn hận, hận quá mệt rồi, hơn nữa, ta cũng không tính đi rất xa rất xa, bởi vì ta lười đi…”

Giống như ngày nào đó đã qua, chàng ấy bày ra chiếc quạt làm từ xương mỹ nhân, nói ta nếu sợ có thể chạy về Ân quốc.

Ta trả lời: “Quá mệt rồi, lười phải cử động…”

Sống thôi đã rất vất vả rồi, nếu như còn phải bỏ ra sức lực để hận ai, quả thực quá mệt mỏi.

Sự u ám trong mắt Tề Nghiên biến mất ngay lập tức, thay vào đó là nụ cười tươi và một chút bất lực, “Nàng… Rồi sẽ có một ngày nàng cũng sẽ lười chết quá.”

Ta gật đầu, “Ừm, cũng không phải không được.”

Tiểu Thúy một bên thở dài một tiếng.

Ân Vĩ cuối cùng bị phán xử trảm, Tề Nghiên thay ta đưa ra quyết định, nói là nếu ta đã không dám giết người, vậy chàng ấy sẽ thay ta giết.

Những huynh đệ tỷ muội của ta đó đều bị đày ra biên cương, chỉ có Tam ca ta được về huyện Ân nhận nhiệm vụ.

Ngày xuất phát, huynh ấy đi ba bước lại quay đầu, rất là không nỡ, “Nếu sống không vui vẻ, nhất định phải viết thư cho huynh.”

Ta cảm thấy buồn cười, “Có phải đời này không gặp lại nữa đâu, ca ca làm gì thế?”

Huynh ấy liếc nhìn Tề Nghiên, cười nói với ta: “Muội thì hay rồi, nếu ta không chủ động đến gặp muội, với cái tính cách này của muội, khẳng định là tám trăm năm nữa cũng không đến thăm ta.”

Ồ, quả thực như vậy.

Cuối cùng là Tề Nghiên đã gọi ta đang xuất thần lại: “Yểu Yểu, gió nổi rồi, chúng ta trở về thôi.”

CHƯƠNG 12:

Sau khi tất cả lắng xuống, vẫn còn lại một số lời đồn đại, nói rằng năm đó Lương quốc bại trận là điều đáng tiếc, nói rằng tỷ đệ nhà Lương là những người số khổ.

Tất cả đều là lời nói sáo rỗng, chẳng tính là gì, có điều không biết từ bao giờ, có người đồn rằng đương kim thánh thượng không phải huyết thống hoàng thất Tề quốc, thật ra là một kẻ giả mạo.

Tề Nghiên chưa từng nói với ta điều này, ta biết được những chuyện quá khứ này đều là từ miệng Tiểu Thúy và Giang Ninh Dao.

Nói rằng năm đó Tề quốc và Lương quốc vẫn coi như thế lực tương đương, Tề quốc từng đưa một hoàng tử đến Lương quốc, đó chính là Tề Nghiên. Có người đồn rằng, thật ra hoàng tử năm đó đã sớm gặp phải độc thủ của Lương quốc, chết oan uổng, còn Tề Nghiên bây giờ chẳng qua là một kẻ vô danh tiểu tốt giả mạo thân phận.

Đồng thời, còn có người lật lại chuyện cũ, cho rằng chàng ấy không phải là một vị vua nhân từ gì, ngược lại, thật ra chàng ấy tàn bạo bất nhân, giết người như mạ. Hậu duệ của nhà Lương gần như bị tuyệt, những năm này cai trị thiên hạ cũng dùng không ít thủ đoạn tàn nhẫn, hại không ít vong linh hồn vô tội, còn có người nhà của những mỹ nhân được đưa vào cung nhiều năm trước cũng không biết từ đâu nhảy ra, khóc nói rằng nữ nhi của mình vô tội đáng thương biết bao.

Trong một thời gian, lòng dân đại loạn.

Nghe nói trên triều mấy ngày gần đây, đã có một số thần tử kiến nghị, trong sáng trong tối làm rõ huyết thống của Tề Nghiên có đúng hay không, người nói bọn họ toàn tâm toàn ý là người nhà Tề, tuyệt đối không cho phép thật giả lẫn lộn, mắt cá giả trân châu.

Tề Nghiên lại không có phản hồi gì, chỉ là vẫn như trước trên mặt tỏ ra sủng Lương Tri Ý, tới nửa đêm thì lại trèo cửa sổ tìm ta.

Ta cảm thấy chàng ấy gầy đi không ít, liền tránh đi lúc chàng ấy hôn ta, nhẹ giọng nói: “Ngủ sớm một chút, chàng nên nghỉ ngơi nhiều.”

Cái tay làm loạn của chàng ấy dừng lại giữa eo ta, đôi mắt trong đêm đen dường như tỏa sáng, “Đau lòng à?”

Ta giả vờ không nghe ra ý cười trong lời nói của chàng ấy, “Ừm, sợ chàng mệt chết, ta liền không có chỗ dựa.”

Chàng ấy véo eo của ta, “Không có lương tâm.”

Ta không nói gì, chỉ xoa xoa ngực của chàng.

Một hồi lâu, chàng nói: “Yểu Yểu, qua vài ngày, đi săn thu cùng ta được không?”

Trên mặt là thương lượng, thực tế là thông báo, ta không có quyền từ chối.

Giang Ninh Dao lấy cớ muốn chăm sóc Meo Meo và Phá Mạt Bố, không muốn đi cùng, nhưng trước khi đi một ngày nhắc nhở ta, phải chú ý an toàn.

Đề phòng ai nhỉ? Tất nhiên là Lương Tri Ý đi cùng rồi.

Từ khi Ân quốc đầu hàng, Lương Tri Ý hơi coi thường ta, không giống như trước xúi giục ta cùng một chiến tuyến với nàng ta. Ta ngược lại rất vui vì nàng ta cách ta xa một chút, chỉ là trong thời gian đi săn mùa thu, hai bọn ta không thể không chào hỏi nhau.

“Ban đầu lo lắng Hoàng hậu nương nương sẽ thương tâm quá độ, may mà nhìn khí sắc không tồi.”

Nàng ta cười dịu dàng, nhưng lại làm cho ta cảm thấy khó chịu, ta miễn cưỡng đáp lại: “Bản cung mỗi ngày đều ăn được ngủ được, tất nhiên sắc mặt sẽ tốt rồi.”

“Phải không?” Nàng ta cười một cái, lại làm dáng vẻ buồn rầu, “Tần thiếp nghe nói biên cương vô cùng lạnh lẽo, không biết huynh đệ tỷ muội của nương nương ăn có ngon ngủ có được không?”

Ta ngáp một cái, “Phiền Thục quý phi để tâm, nếu như lo lắng cho huynh đệ tỷ muội của bản cung như vậy, chi bằng ngày nào đó tự mình đến biên cương thăm đi.”

Sắc mặt nàng ta trắng bệch, khinh thường nhìn ta, không nói gì nữa.

Ta biết nàng ta xem thường ta, cũng không hi vọng nàng ta hiểu được ta. Dù gì nghe nói hậu duệ nhà Lương có quan hệ mật thiết với nhau, nàng ta nói lên nỗi bất bình vì tộc mình cũng là điều bình thường, nhưng ta lại không có tộc người lương thiện như vậy, tất nhiên sẽ không làm được chuyện chịu đựng gian truân vất vả như nàng ta.

Lý tưởng không giống, con đường sẽ khác.

Tề Nghiên nhìn ra ta không muốn nói chuyện với Lương Tri Ý, liền đề nghị đưa ta đi săn cùng.

Nhưng ta lười cử động, “Ta không biết cưỡi ngựa.”

Vẻ mặt chàng ấy dự liệu được, “Ta đưa nàng đi cưỡi, hoặc là, nàng ở đây với Thục quý phi đợi ta về.”

Ta: “Ta đi chung với chàng…”

Bãi săn là một khu rừng, xanh lục vàng kim đan xen, thỉnh thoảng có lá rơi xuống, còn có âm thanh sột soạt lúc móng ngựa dậm xuống, nếu bỏ qua nụ hôn vào gáy của Tề Nghiên thì cảnh này sẽ là một cảnh đẹp khó quên.

Ta nghiêng nghiêng người, không nói nên lời: “Tề Nghiên, không phải chàng ra đây để đi săn sao? Đã chạy qua hai con hươu sao rồi!”

Chàng ấy cười một tiếng, “Không gấp.” Sau đó, chàng ấy kéo dây cương và cho con ngựa đi chầm chậm qua khu rừng, như thể đang chờ đợi một điều gì đó.

Một lúc lâu sau, ước chừng đã đến chỗ sâu trong rừng, không biết một mũi tên từ đâu bay tới, khiến cho con ngựa kinh ngạc chạy loạn.

Gió gào thét bên tai, vô số mũi tên bắn ra tứ phía, hầu hết đều được ám vệ gần đó chặn lại, một số ít vụt tới, cũng được Tề Nghiên tránh đi.

Một tay chàng ấy kéo dây cương, một tay ôm chặt eo ta, còn cười được, “Sợ sao?”

Ta căng thẳng dựa vào ngực chàng ấy, không biết lúc này là tim ta hay tim chàng ấy đang đập loạn xạ.

Ta nghe bản thân hỏi: “Chúng ta sẽ chết sao?”

Tề Nghiên cười nhẹ, lồng ngực rung rung, “Yểu Yểu, nàng sẽ không chết.”

Đúng vậy, ta sẽ không chết, bởi vì mũi tên bắn về phía bọn ta, cuối cùng, vẫn được Tề Nghiên chặn lại.

Con ngựa trúng tên ngã xuống, Tề Nghiên ôm ta lăn trên mặt đất vài vòng mới dừng lại, lúc này ta mới nhận ra sự kỳ lạ trên người chàng ấy, phía sau đã không còn truy binh, mà phía trước, cũng chỉ có rừng cây rậm rạp không thể lường trước, dường như là giữa mênh mông trời đất, chỉ còn lại ta và Tề Nghiên.

Tề Nghiên đã hôn mê rồi, mũi tên sau lưng chàng ấy hình như sớm đã được chàng ấy bẻ gãy, chỉ thừa lại một đoạn, bởi vì đang mặc y phục màu đen, vì vậy nhìn không ra máu chảy bao nhiêu. Ta cũng bừng tỉnh phát giác ra, trong mùi hương của cây cỏ, còn có mùi máu tanh nồng như thế.

Chàng ấy nói, Yểu Yểu, nàng sẽ không chết.

Bởi vì, chàng ấy đã đỡ tên cho ta.

Hoặc là, những thứ này vốn dĩ hướng về chàng ấy.

“Ngốc.”

Ta lau sạch khuôn mặt nhếch nhác của chàng ấy, rồi dùng sức kéo chàng ấy đến nơi khuất một chút dựa vào thân cây.

Vô cùng may mắn, hồi nhỏ mẹ ta đã dạy ta những loại thảo dược dân dã, dựa vào trí nhớ mơ hồ, ta đã tìm thấy một số loại thảo mộc để cầm máu xung quanh đó, sau đó nghiến răng rút mũi tên trên lưng chàng ấy ra, nhai nát thảo dược rồi đắp lên, sau đó xé một mảnh vải để quấn lại cho chàng ấy.

Sau một loạt động tác, ta đã đổ đầy mồ hôi, một phần là do chàng ấy hôn mê, ta phải dùng rất nhiều sức để dịch chuyển chàng ấy, mặt khác, là do trong lòng sốt ruột, lúc băng bó tay ta đã run run.

Cuối cùng quá mệt, dựa vào cạnh Tề Nghiên chợp mắt.

Mơ một giấc mơ kỳ lạ, cuối giấc mơ Tề Nghiên lộ ra một nụ cười bi thương với ta, không nói gì nữa.

Lúc tỉnh lại trời đã tối, Tề Nghiên vẫn đang hôn mê.

Mặt trời lặn xuống núi, có một khí lạnh ẩm ướt giữa rừng cây. Ta sờ sờ trán Tề Nghiên, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, lạnh thấu xương, trong lòng nhất thời chùng xuống, không còn cách nào khác, đành phải mặt đối mặt ôm chặt chàng ấy, dùng ngoại y của chàng ấy bọc hai bọn ta lại, cố gắng tạo ra nhiệt độ.

Xung quanh càng lúc càng tối, thỉnh thoảng có tiếng chim kêu về tổ, còn có tiếng xào xạc của động vật lui tới không ngừng trong bụi cây.

Ta lại hơi buồn ngủ, nhưng không dám ngủ, cứ ngồi nói luyên thuyên bên tai Tề Nghiên, toàn nói những thứ không đầu không đuôi.

“Phá Mạt Bố càng ngày càng to rồi, tính cách cũng trở nên nghịch ngợm, bọn họ đều nói Phá Mạt Bố nhìn không đẹp, nhưng ta lại thấy khá là dễ thương, nói sao nhỉ, một vẻ đẹp kỳ quặc.

Chàng nói với ta chàng thích ăn trứng gà hấp có phải là đang lừa ta? Ta còn làm trứng gà hấp cho Giang Ninh Dao, muội ấy nói chẳng qua là món trứng gà hấp bình thường nhất mà thôi.

Ta nói, đều tại chàng hồi chiều thả hai con hươu sao chạy mất, nếu không bây giờ chúng ta cũng không đến nỗi phải đói bụng như vậy, bây giờ trời tối đen như mực, thị lực ban đêm của ta cũng không tốt, lấy thức ăn đâu cho chàng ăn đây?

Nếu chúng ta ở nông thôn thì tốt rồi, ta may ra còn có thể trộm ít rau với trứng gà cho chàng rồi, cái rừng này vừa lớn vừa không dễ đi, đến lúc đói chết chàng cũng đừng trách ta.

Khi nào chàng mới tỉnh lại thế? Lúc trước đều là chàng đánh thức ta, bây giờ đổi ngược lại, cho tí mặt mũi đi mà…”

Ta nói lảm nhảm rất nhiều, cuối cùng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tề Nghiên: "Ta không biết, thì ra nàng nói nhiều như vậy, làm ồn khiến ta đau cả đầu."

Ta vui vẻ dán lên trán chàng ấy, sau khi chắc chắn rằng chàng ấy không bị sốt nữa, chán ghét nói: "Chàng trúng tên ở phần lưng, nếu đau thì phải nên đau ở lưng chứ."

Chàng ấy cười mỉm, “Sao không chạy?”

Ta nhìn chàng ấy một cách khó hiểu, “Não cũng bị trúng tên rồi?”

Chàng ấy chỉ cười, “Ta biết lúc đầu nàng là bị ta ép đi theo, bây giờ có lẽ ta không còn là hoàng đế nữa, cũng không ép buộc được nàng nữa, nếu nàng muốn đi, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất…Á, nàng là gì vậy?”

Ta cắn miệng chàng ấy một cái, không nói nên lời: “Muốn xem xem miệng chàng cứng như nào.”

“Ân Nhiêu…”

Ta đứng dậy, cắt ngang chàng ấy, “Nói nhiều lời vô dụng như vậy, chi bằng hãy xem xét xung quanh, nghĩ xem chúng ta ra ngoài như thế nào.”

Chàng ấy có khả năng nhìn ban đêm rất tuyệt vời, là người duy nhất đáng để tin cậy.

Tề Nghiên không cử động, vẫn đang nhìn ta.

Ta rất ghét dáng vẻ này của chàng ấy, giống như bây giờ chỉ mong ta vứt bỏ, “Chàng tưởng ta rất lợi hại sao? Muốn ta làm gì liền làm cái đó? Chuyện Ân Nghiên ta không muốn làm, không ai ép buộc được ta, chàng có hiểu không? Hơn nữa coi như ta muốn đi, vậy cũng phải hồi cung lấy đồ, mang Phá Mạt Bố đi cùng, chàng tưởng bây giờ bỏ chàng mà đi thì ta có thể sống rất tốt sao? Tề Nghiên có phải não chàng có vấn đề không vậy…”

Chuyện gì cũng không nói với ta, tự tiện sắp xếp tất cả, sau đó giả nhân giả nghĩa nói bây giờ bằng lòng thả ta đi, ta tuy bất tài, nhưng không đến nỗi bị người khác tùy ý thao túng.

“Ta không quan tâm bây giờ chàng đang chơi nước cờ gì, chơi cờ với ai, trước khi đến đây ta đã ước định xong với Giang Ninh Dao, còn có Tiểu Thúy nữa, mang về hai con thỏ nhỏ cho bọn họ chơi, chàng có cảm thấy chàng nợ ta rất nhiều không? Vì vậy chàng hãy làm theo tâm ý của ta, trước tiên đưa ta ra khu rừng chết tiệt này, sau đó bắt hai con thỏ cho ta, cuối cùng là đưa ta trở về!”

Ta nói nguyên một tràng dài, vẫn cảm thấy chưa hết tức, chuyển đề tài, “Hay là nói chàng đã yêu Lương Tri Ý, vì vậy muốn tìm một cái cớ thả ta đi? Tề Nghiên chàng phụ tình…”

Cảm xúc vừa dâng lên, Tề Nghiên liền đứng dậy ôm chặt lấy ta, thuận thế ngăn cái miệng lải nhải không ngừng của ta lại.

Giữa rừng cây, chỉ còn lại tiếng sột soạt, và cùng với tiếng thở dồn dập.

Một hồi lâu, chàng ấy thở dài: “Ta thật sự sợ nàng rồi, cái miệng nhỏ mà biết nói như vậy.”

Ta vẫn đang tức giận, quay đầu đi không để ý đến chàng ấy, lại bị chàng ấy quay qua lại.

“Xin lỗi, ta không đuổi nàng đi nữa,” Giọng chàng ấy ấm áp nói, “Vì vậy nàng cũng không được nói muốn rời khỏi ta.”

Ta: “Ta chưa từng nói qua, là bản thân chàng tự nghĩ vớ vẩn thôi.”

Chàng ấy im lặng một lúc, “Hình như là vậy.”

Ta: “...”

Vì vậy não của người này từ sáng đến tối đang nghĩ gì thế?

Tề Nghiên mặt dày dán mặt vào, dùng đầu mũi cọ cọ mặt của ta, “Vậy nàng cũng chưa nói nàng sẽ không rời khỏi ta.”

“Ta không có ngốc, chàng cứ chạy qua cung của Lương Tri Ý, ta việc gì phải nói những lời hứa hẹn như vậy làm gì?”

Chàng ấy cười trộm, “Ghen rồi?”

Ta không muốn trả lời, chuyển đề tài: “Vết thương của chàng hết đau rồi?”

Chàng ấy như thể mới nhớ ra, khoa trương hít một hơi, “Đau.”

Ta nghi ngờ, “Thật sự đau như vậy?”

Chàng ấy gật đầu, “Ừm.’

Ta: “Hì hì, đáng đời chàng.”

CHƯƠNG 13:

Sau khi ồn ào một trận, Tề Nghiên dựa vào thị lực và trí nhớ ưu tú của mình, đưa ta ra khỏi khu rừng, và tình cờ gặp ngay người đang đi tìm bọn ta.

Cũng là dưới ngọn đuốc ta mới phát hiện sắc mặt chàng ấy trắng bệch dọa người, có vẻ rất yếu ớt, chỉ sợ sự điềm tĩnh lúc trước đều là giả vờ.

Mắt ta lập tức đỏ hoe, lo lắng đến mức suýt nữa vác cả thái y qua đây, nhưng Tề Nghiên lại vỗ nhẹ vào tay ta, “Không sao, ta đã đáp ứng nàng, sẽ sống thật tốt.”

Đó là lời nói từ rất lâu trước đây rồi, ta sắp quên cả rồi. Lúc này ta dụi dụi mắt, chỉ nói: “Vậy chàng không được nuốt lời, chàng còn phải bắt thỏ cho ta nữa.”

Đôi môi nhợt nhạt của chàng ấy cong lên thành một nụ cười, nói với người bên cạnh: “Đưa Hoàng hậu ra ngoài nghỉ ngơi.”

Bản thân ta quả thực tiều tụy hết sức, nghe vậy cũng không kháng cự, ngoan ngoãn ra ngoài, ăn uống tắm rửa, sau đó đi ngủ bù một giấc thật ngon.

Ngày hôm sau tỉnh lại, thị vệ nói thái y đã kiểm tra rồi, ngoài vết thương ở vai, những chỗ khác không có gì đáng ngại, trước mắt Tề Nghiên đang nghỉ ngơi.

Ta không muốn làm phiền chàng ấy, liền đứng trước cửa trại, hỏi thị vệ: “Đã tra ra ai hạ thủ chưa?”

Tề Nghiên từng nói với ta, cảm giác lúc ở trong thiên lao ngày đó gọi là hận, bây giờ ta coi như lần nữa được trải nghiệm.

Chắc là Tề Nghiên đã hạ chỉ, thị vệ cũng không giấu ta, “Là người của Thục quý phi ạ.”

Tỷ đệ nhà Lương, một người ám sát Tề Nghiên ở bãi săn, người còn lại điều quân trong thành để chuẩn bị soán ngôi. Nhưng Tề Nghiên có lẽ đã tính toán mọi việc chính xác, mưu sát không thành, chiếm đoạt cũng không thành. Đêm qua sau một khắc xảy ra chuyện, cả hai đã bị bắt rồi.

Ta không tránh khỏi nghi ngờ, vết thương trên vai Tề Nghiên có phải cũng nằm trong dự tính hay không.

Nghĩ như vậy, ta đã hỏi câu này khi đang cho Tề Nghiên uống thuốc.

Chàng ấy hình như cũng không ngoài dự liệu, thản nhiên gật đầu: “Khổ nhục kế.”

Ta: “...”

Ta không hiểu được, “Tại sao?”

“Muốn biết nàng có yêu ta không.” Tay của chàng ấy lại từ từ leo lên gáy ta, dựa vào kinh nghiệm của ta suy đoán, đây chứng tỏ là một loại mong muốn kiểm soát của chàng ấy.

Ta chỉ cảm thấy ngu xuẩn, “Nếu ta không yêu chàng, sẽ ngủ với chàng sao?”

Tề Nghiên nghĩ nghĩ, “Với tính cách của nàng, nàng cảm thấy sao?”

Ta: “...”

Đáng ghét, bị bắt chẹt rồi.

Tề Nghiên tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Còn nhớ lúc trước ta dạy nàng không? Đó gọi là hận ý, nàng nói quá vất vả. Vì vậy bây giờ ta dạy nàng cái khác, Yểu Yểu, lời bày tỏ của nàng ngày qua, gọi là tình ý.”

Ta nhìn thấy sự cố chấp và điên cuồng trong đáy mắt chàng ấy, chợt hiểu ra điều gì đó, "Nếu tối qua ta quyết định bỏ lại chàng một mình, ta sẽ chết sao?"

Tề Nghiên ngầm thừa nhận, “Còn nhớ ta từng cho nàng xem chiếc quạt làm bằng xương cốt mỹ nhân không? Mặc dù trước mặt nàng ta chưa từng giết người, nhưng thật sự ta không phải là một người tốt, ở góc độ mà nàng không biết, ta đã giết vô số người. Vì vậy ta nghĩ, ta cũng có thể giết người mình yêu. Bộ mặt thật của ta chính là như vậy, Ân Nhiêu.”

Ta suy tư một lúc, cảm thán nói: “Vậy chàng khá biến thái rồi.”

Tề Nghiên: “...”

Tề Nghiên kéo khóe miệng, “Ngoài cái này, nàng không có suy nghĩ khác sao?”

Ta gật đầu, “Chàng khỏe nhanh lên, còn nợ ta hai con thỏ đó.”

Tề Nghiên không nói nữa, chỉ nhìn ta chằm chằm, nhìn đến nỗi lông toàn thân ta dựng lên, cuối cùng ta bất chấp khó khăn tiến lên trước hôn vào miệng chàng, nhăn cả mặt, “Đắng quá.”

Chàng ấy bỗng chốc bật cười, ấn đầu ta sâu vào, cuối cùng mới nói: “Như vậy mới có thể nếm ra được, thuốc đắng dã tật.”

Ta trừng mắt, “Lưu manh.”

Đợi Tề Nghiên hồi phục hơn nửa, một đoàn người bọn ta mới quay về hoàng cung, nhân tiện mang về hai con thỏ nữa.

Cuối cùng Giang Ninh Dao mở to mắt với ta, đề nghị nói: “Tối nay ăn món thịt thỏ kho phải không?”

Ta cảm thấy thật tuyệt.

Mọi chuyện đã được tra rõ ngọn ngành. Lần ám sát này, với lần trước Lương Tri Ý đỡ một đao trong yến tiệc, đều là người của Lương Chí Mẫn làm. Trong thời gian này, Lương Chí Mẫn còn phạm các tội ác như chiêu bộ binh sĩ riêng, mưu đồ làm loạn, kết bè kết đảng… Chuyện Lương Tri Ý sử dụng hương mê tình cũng đã lộ ra, cùng với việc cấu kết với triều đại trước, làm triều đình rối ren… Nói tóm lại cặp tỷ muội này, trong một đêm, danh tiếng tiêu tan, đều bị đưa vào ngục.

Đêm trước khi hành hình, Lương Tri Ý cầu kiến ta, ta lười, nhưng Tề Nghiên lại muốn đưa ta qua đó.

Lương Tri Ý vẫn như cũ đứng thẳng sống lưng, trên mặt không còn vẻ dịu dàng nữa.

“Sao ngươi dám đến cùng?” Nàng ta căm hận nhìn Tề Nghiên nói.

Tề Nghiên ôm ta, lười biếng nói: “Không phải ngươi muốn nói với nàng ấy chuyện của ta sao? Vì vậy là một người đương sự, vì sao không thể đến?

Ta không thích kiểu nói chuyện chơi chữ như vậy, “Có chuyện thì nói, không chuyện thì ta đi đây.”

Còn hẹn với Giang Ninh Dao tối nay ăn giò heo kho nữa.

Biểu cảm “Cô thật đáng thương” trên mặt Lương Tri Ý, “Cô biết nam nhân bên cạnh cô là người như thế nào không?”

Ta lập tức đáp: “Là một kẻ biến thái.”

Sau đó Tề Nghiên nhéo vào eo ta.

Ta thuận thế đẩy chàng ấy ra, “Chàng ra ngoài đi, để ta tâm sự với nàng ta.”

Tề Nghiên: “...”

Lương Tri Ý: “...”

Ta ngồi đối diện Lương Tri Ý, chống đầu nói: “Được rồi, cô muốn nói gì với ta?”

Muốn nói chuyện gì? Chẳng qua là chuyện xưa cũ mà thôi.

Tề Nghiên quả thực không phải hoàng tử năm đó, chàng ấy là tiểu thái giám trước giờ đi theo hoàng tử. Còn về vì sao Lương Tri Ý lại nhận định như vậy, là vì hoàng tử đó do chính người Lương quốc giết. Ai biết được sau này tiểu thái giám đó giả mạo danh tính, trở thành Tề Nghiên.

Ta đổi sắc mặt, không tin lắm, “Cô xác định là tiểu thái giám? Không phải là tiểu thị vệ gì đó?”

“Tất nhiên… Cô có ý gì?”

Ta vuốt vuốt cằm, “Ách… Theo ta được biết, Tề Nghiên không phải thái giám.”

Ngay lập tức đôi đồng tử của Lương Tri Ý chấn động, qua một lúc mới cười khổ, “Chẳng trách, ta còn tưởng mùi hương đó không có tác dụng với hắn là vì hắn là thái giám…Thì ra là vậy, thì ra là vậy…” Ngừng một lúc, lại hỏi ta, “Hắn giết phụ thân cô, sao cô vẫn có thể ở cùng hắn?”

Ta không muốn giải thích quá nhiều, "Hoàn cảnh của mỗi người đều khác nhau, cô không nên áp đặt suy nghĩ của mình lên ta. Nếu điều cô muốn nói với ta là thân phận của Tề Nghiên, vậy ta cảm thấy tới đây cũng tương đối rồi."

Đang muốn đứng dậy rời đi, Lương Tri Ý lại gọi ta lại: “Cô không cảm thấy một người như vậy rất đáng sợ sao? Là người bên gối của cô, tâm cơ lại nhiều như vậy.”

Ta đồng ý gật đầu, “Cũng khá là sợ.”

“Vậy tại sao không rời khỏi hắn ta?”

Ta coi đó là lẽ đương nhiên, “Lười phải chạy…”

Tối đó Tề Nghiên hiếm khi chỉ ôm ta ngủ, cũng không làm gì khác. Chàng ấy nói với ta thật ra chàng ấy cũng là hoàng tử Tề quốc, nhưng do một cung nữ sinh ra, không được sủng ái. Năm ấy chỉ có vị hoàng tử đó đối xử tốt với chàng, vì vậy chàng ấy cải trang đi theo người đó đến Lương quốc. Không chấp nhận được chuyện bất hạnh này, vì để báo thù, chàng ấy không thể không giả danh, sau này cố gắng phát triển Tề quốc, một bước thôn tính Lương quốc.

Ta không thể không cảm thán: “Một câu chuyện về sự miệt mài.”

Tề Nghiên: “...”

Tề Nghiên xoa xoa cổ ta, “Nàng không có điều gì khác muốn nói sao?”

“Ồ, có.” Lúc này ta mới nhớ tới, “Giang Ninh Dao muốn ta cầu xin chàng, cho muội ấy xuất cung.”

Vốn dĩ Tề Nghiên giữ lại muội ấy, chỉ là vì bầu bạn nói chuyện với ta, bây giờ chàng ấy đã xử lý xong chuyện của Lương quốc, Giang Ninh Dao cũng cảm thấy trong cung quá chán, liền muốn rời đi.

“Đây là chuyện nhỏ,” Tề Nghiên hôn vào cổ ta, “Nàng có chuyện gì khác cần nói không?”

Ta nghĩ nghĩ, “Nên đi ngủ rồi?”

Tề Nghiên tức đến nỗi cắn ta một cái.

Ta cười, “Được rồi, cho hỏi, vì sao Ân Nghiên không muốn rời khỏi tên biến thái Tề Nghiên này?”

Vào thời khắc đó hô hấp của Tề Nghiên như muốn ngừng lại.

Ta ôm chặt chàng ấy, nói nhỏ bên tai chàng: “Là vì nàng ấy đã học được cách yêu rồi.”

Hận thù quá mệt người, vẫn là yêu chàng tương đối dễ hơn.

TOÀN VĂN HOÀN
— QUẢNG CÁO —