Sau khi cử hành hôn lễ thì phải vào Cung bái lạy tạ ơn. Không chỉ phải diện kiến Hoàng đế, Hoàng hậu mà còn phải đến chỗ của Hoàng thái hậu, cuối cùng là Thái hoàng thái hậu ở Khang Hoa cung.
Dừng lại ở Khang Hoa môn. Chỉ Ni có chút nấn ná vì nàng biết từ đầu Thái hoàng thái hậu đã không vừa ý mình. Chẳng biết khi vào bên trong, được diện kiến người thì mọi chuyện sẽ tiếp diễn ra sao.
Lê Dực Định nhìn thấy sắc thái của Chỉ Ni nên cũng đoán ra được phần nào. Biết rõ tình hình giữa họ của năm xưa, nhưng bây giờ vật đổi sao dời, thời thế đổi thay nên mọi chuyện đã không còn căng thẳng như trước nữa. Để hôn lễ này được cử hành suông sẻ thì cũng đủ biết Thái hoàng thái hậu cũng đã ngấm ngầm chấp nhận, hoàn toàn không để tâm đến những chuyện đã từng diễn ra.
Mỉm cười với nàng, hắn đưa bàn tay, ngỏ ý dìu nàng bước qua Khang Hoa môn.
- Chỉ Ni! Có ta ở đây rồi.
Chỉ Ni gật đầu, đặt tay lên tay của Lê Dực Định rồi cùng nhau vào bên trong. Dẫu sao thì lời nói của Thái hoàng thái hậu cũng rất có trọng lượng với Hoàng đế và tiền triều. Nếu như người không đồng ý thì Chỉ Ni cũng không thể thuận lợi gả về đây.
Vào bên trong Khang Hoa cung, cùng lúc này Đỗ Thị Sen vừa bước ra từ tẩm điện với đôi mắt đã đỏ hoe từ bao giờ. Nhìn thấy hai người vừa đến thì Đỗ Thị Sen đã cúi người hành lễ.
- Nô tì vấn an Thiên Đại vương, Thiên Đại vương phi.
- Miễn lễ! - Hắn điềm đạm - Hoàng tổ mẫu vẫn an hảo chứ?
- Dạ bẩm đại vương, Đức bà hiện phải dùng thuốc chống cự. Người nói đợi người và đại vương phi đến tạ ân rồi mới an tâm về với Tiên tổ.
Lê Dực Định vừa nghe đã không thể kềm chế được lo lắng mà đi vội vào trong. Chỉ Ni cũng đi theo sau hắn vào tẩm điện xem tình hình như thế nào. Quả thực Thái hoàng thái hậu hiện đã ở độ tuổi thất tuần nên thể trạng ngày một suy yếu là điều khó có thể tránh khỏi.
Quả thực, vừa vào trong đã thấy Thái hoàng thái hậu nằm ở trên giường, cả thân người gầy gò, da bọc lấy xương, hơi thở từng nhịp dường như hỗn hển. Lê Dực Định và Chỉ Ni vẫn giữ đúng lễ nghi, quỳ xuống hành lễ với người xong mới chạy đến bên giường xem tình hình ra sao.
- Định… Định!
Thái hoàng thái hậu khẽ mỉm cười, yếu ớt đưa bàn tay lên, khoé mắt cũng đã tuông ra đôi dòng lệ. Lê Dực Định vội ngồi xuống giường rồi nắm lấy bàn tay của người, hoàn toàn không kềm chế được cảm xúc mà rưng rưng nước mắt.
- Hoàng tổ mẫu, tôn nhi ở đây.
- Tốt… Tốt lắm! Cuối cùng thì ta cũng đợi được ngày này.
Lê Dực Định siết chặt bàn tay gầy rộc, mềm nhũn mà lắc đầu ngầy ngậy.
- Không! Người hãy tịnh dưỡng thật tốt để còn nhìn thấy tằng tôn nữa. Người sẽ không sao cả. Đại vương phi biết y thuật, nàng ấy sẽ chẩn trị cho người.
- Không thể đâu! Liệt Giản gia đã gọi ta rồi. Ta biết bản thân không cầm cự được nhưng nếu… Nếu ta rời đi thì con phải chịu tang vài năm nữa, đến đó thì ai cũng quá lứa lỡ thì. Dai dẳng đến bao giờ mới nên đại sự. Lão thân sống được một đời sung túc, đến ngày hôm nay đã là quá viên mãn. Vậy nên… Mọi chuyện sau này trăm sự đều tự con phải gánh vác.
- Hoàng tổ mẫu…
Lê Dực Định siết chặt tay của người, nước mắt đã lăn dài hai bên má. Kể từ khi Cát Nhã Nguyên Phi vong thì Thái hoàng thái hậu là người bồi dưỡng hắn cho đến ngày hôm nay. Dẫu có quãng thời gian người phẫn nộ nhưng hắn biết người vẫn luôn dõi theo và quan tâm đến mình. Người đa cứu lấy hắn một đời, ngay lúc này nhìn người bước một chân vào cửa tử thì sao có thể cầm lòng được.
Thái hoàng thái hậu ngước đôi mắt lim dim, mờ ảo nhìn về bóng dáng một nữ nhân đang đứng ở dưới chân giường, nhẹ nhàng gọi:
- Chỉ Ni!
Chỉ Ni vội vàng ngồi xuống bên cạnh Lê Dực Định rồi nắm lấy tay của người, gấp gáp nói:
- Hoàng tổ mẫu, tôn nhi ở đây.
- Cuối cùng, người đứng bên cạnh Định vẫn là con. - Thái hoàng thái hậu mỉm cười, thều thào từng chữ - Năm đó nó muốn lập con làm Đại vương phi, quả thực ta không hề vừa mắt.
- Tôn nhi hiểu, hoàng tổ mẫu làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho chàng. Lúc đó tôn nhi không rõ ràng danh tính nên tự biết mình không thể trèo cao.
Người khẽ gật đầu, hai mắt khẽ nhắm lại, không mở nổi.
- Hai đứa phải sống thật tốt, không thẹn với lòng, bách niên giai lão.
Vừa dứt câu thì người đã nhắm chặt mắt, dường như đã ngủ thiếp đi. Chỉ Ni để tay của người vào chăn, ngón trỏ cũng đặt ở cổ tay từ khi nào. Nhìn Lê Dực Định ở bên cạnh, nàng khẽ gật đầu ra hiệu rời đi. Hai người luyến tiếc rời khỏi tẩm điện. Vừa đi, Chỉ Ni vừa nói tình hình cho hắn hiểu.
- Hoàng tổ mẫu do đã cao tuổi nên thể trạng ngày một suy yếu. Nếu dùng thuốc bổ thì vẫn cầm cự được một thời gian ngắn, mà lúc này thuốc cũng không thể mang lại tác dụng triệt để được. Là thiếp cuồng ngôn, nhưng sự thật là chàng nên chuẩn bị cho hung tin kể từ thời khắc này.
Lê Dực Định dừng bước trước bậc tam cấp, ngoảnh đầu nhìn vào bên trong tẩm điện một lúc lâu.
Chỉ Ni thở một hơi nặng nề rồi nắm lấy khủy tay của hắn dường như an ủi. Lê Dực Định nhìn nàng, đưa tay vỗ vào bàn tay đang khoác lên mình thể hiện phần nào là vẫn còn đang ổn. Chỉ là hắn vẫn không ngờ, đến cuối đời mà Thái hoàng thái hậu vẫn lo nghĩ cho mình như vậy.
Tháng chạp, Vĩnh Bảo năm thứ hai. Thái hoàng thái hậu Mục thị băng thệ. Cả Qui Nam cử hành quốc tang long trọng, tiêu tốn mấy ngàn lượng vàng. Tháng giêng, Vĩnh Bảo năm thứ ba. Vĩnh Bảo đế cử hành đại lễ tại Minh Chánh điện, kính cẩn dâng thụy hiệu. Tháng ba, Vĩnh Bảo đế bồi hầu kim quan của Thái hoàng thái hậu đến lăng Liệt Giản, hợp táng cùng Liệt Giản đế. Tháng tư, Vĩnh Bảo đế đổi tên lăng Liệt Giản thành Minh Lăng. Từ “Minh” được lấy từ chính sách đối ngoại của Liệt Giản đế cách đó hơn năm mươi năm trước. Cũng vì sự thông tuệ, sáng suốt của Liệt Giản đế đã là tiền đề phồn thịnh của Qui Nam cho đến ngày hôm nay.
Tháng bảy, Vĩnh Bảo năm thứ năm.
Trong vòng hai năm chịu tang Thạc Hoà đế thì Chỉ Ni ở Thành Vu cũng điều dưỡng bản thân rất tốt. Xương Di cũng nói, nếu như có thể mang thai, sinh được đứa trẻ đầu tiên bình an thì sau này sẽ thuận lợi hơn trong việc có con nối dõi. Trong quãng thời gian này Chỉ Ni cũng rất thận trọng trong việc tẩm bổ, ngày nào cũng dùng thuốc để mong sớm có hậu tự. Tuy nhiên, suốt mấy năm nay cả hai thân mật khá nhiều nhưng vẫn chẳng có động tĩnh gì, chuyện cứ diễn ra như vậy nên khiến nàng mỗi ngày một thêm căng thẳng.
Nhìn chén thuốc vẫn còn nghi ngút khói, Chỉ Ni thở dài rồi lại uống một hơi cạn sạch. Quả thực, để có một hài tử không phải là chuyện dễ dàng gì. Nàng đã bồi bổ đúng cách nhưng vẫn không mang lại kết quả như mong đợi. Vả lại Lê Dực Định rất hay đến quân doanh, thời gian ở lại phủ cũng không nhiều nên chẳng thể làm gì hơn cả. Lúc này chỉ còn cách khấn đất trời và tiên tổ, mong ơn trên ban cho nàng một đứa con để nối dõi tông đường.
Bạch Hạc mang vào phòng đĩa bánh mứt rồi đặt xuống bàn. Biết Chỉ Ni đang dùng thuốc nên nàng ta đã chuẩn bị thức ăn ngọt xua vị đắng.
- Người đã uống lâu như vậy mà vẫn không có động tĩnh chi. Đại vương cũng lấy làm lo lắng, ngài ấy nói thuốc tốt đến đâu cũng có độc, mong người đừng uống nữa.
Chỉ Ni chùng đôi mắt.
- Ta biết chứ! Chàng ấy khuyên nhủ rất nhiều nhưng ta không uống, lại làm lỡ mất cơ hội thì thực không cam tâm.
- Đại vương căn dặn nô tì ở nhà nên chăm sóc chu đáo cho Đại vương phi. Nhìn phong thái của ngài ấy cũng đủ biết người quan trọng thế nào.
- Chàng ấy lúc nào cũng như vậy cả. Lần này lại đến quân doanh chẳng biết bao lâu mới trở về.
- Đại vương vừa đi vài ngày mà người đã nhớ rồi sao? - Bạch Hạc phì cười.
Chỉ Ni lườm nàng ta rồi đưa tay che miệng ngáp.
- Chị đi làm mứt nào chua chua cho ta đi. Ta phải đi ngủ một chút, bỗng nhiên mấy ngày nay lại khá mệt mỏi.
- Để nô tì đi hái quả tươi trước đã, ít nhất cũng phải mất vài ngày.
Chỉ Ni gật gù rồi đi về giường. Chẳng hiểu sao mấy ngày nay bản thân lại hay cảm thấy buồn ngủ mặc dầu mỗi đêm đều đủ giấc, chưa kể trong người còn liên tục cảm thấy uể oải vô cùng.
Ấy vậy mà cứ mãi trằn trọc không ngủ được. Bất an đến mức tì nữ cũng lấy làm lạ mà đến hỏi han:
- Đại vương phi cảm thấy không khỏe sao? Hay là nô tì sẽ đi gọi Thái y đến chẩn bệnh cho người.
- Không cần đâu! Tự ta có thể bắt mạch được.
Chỉ Ni ngồi dậy, cả người cứ mãi thất thần, đờ đẫn. Bất chợt nghĩ đến lời của tì nữ kia, nàng nhìn cổ tay rồi đặt tay còn lại lên xem thử. Thoạt đầu khiến Chỉ Ni có đôi chút bối rối, sợ rằng bản thân đã sai nên đã bắt mạch lại mấy lần nữa. Nhận được kết quả vượt ngoài mong đợi khiến nàng nhất thời rối rắm không biết nên làm sao. Sắc thái hốt hoảng trông thấy rõ.
Chỉ Ni vui mừng không thể giấu giếm được. Nàng cứ đi qua đi lại trong phòng, trên môi lại nở một nụ cười rạng rỡ. Nếu thật sự là như vậy thì quả thực đã không uổng phí tâm tư bấy lâu nay nàng và Lê Dực Định vẫn luôn trông mong.
Chẳng mấy chốc Thái y đã đến tiền viện. Chỉ Ni vội vã đi ra đại sảnh để lão bắt mạch xem sao.
Chỉ Ni vừa đến đại sảnh thì Thái y đã cúi người hành lễ.
- Ngự y sở Thái y Hoàng Văn Phúc, bái kiến Đại vương phi.
- Miễn lễ! - Nàng mỉm cười rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ - Hôm nay truyền Thái y đến chính là muốn nhờ ngài bắt mạch giúp ta.
- Mời Đại vương phi!
Hoàng Văn Phúc trải lên bàn trà chiếc khăn lấy từ trong hộp gỗ để Chỉ Ni đặt tay lên. Sau đó lại cẩn trọng đặt lên tay của nàng một mảnh vải khác. Vừa đặt tay vào chưa lâu thì Hoàng Văn Phúc đã giãn cơ mặt rồi cúi người cung kính.
- Chúc mừng Đại vương phi. Theo mạch tượng thì người đã mang thai chưa được một tháng.
Nhận được đáp án mà mình mong muốn, Chỉ Ni mỉm cười mãn nguyện. Tuy nhiên nàng vẫn còn tỉnh táo để nhìn ra sắc mặt của vị Thái y đó. Có vẻ như còn chuyện gì khó nói đây.
- Hoàng thái y! Mọi thứ vẫn ổn chứ?
Hoàng Văn Phúc khẽ cúi đầu, thưa:
- Dạ bẩm, có lẽ trước đây Đại vương phi từng bị tổn hại ngọc thể nên thai này có mạch tượng khá yếu. Sẽ không ảnh hưởng chi nhiều. Chỉ cần Đại vương phi cẩn trọng đi lại, điều dưỡng thật tốt, tránh hoạt động mạnh để ảnh hưởng đến thai nhi. Thần sẽ kê đơn thuốc cho người tịnh dưỡng.
- Được! Đa tạ Hoàng thái y. - Chỉ Ni gật đầu - Nhưng mà, mong ngài hãy giữ kín chuyện thai yếu, đừng để tin này truyền đến tai của đại vương. Chàng ấy còn đang chấn chỉnh quân doanh, biết được những tin này thì không hay lắm.
- Dạ! Thần đã hiểu. Mong đại vương phi an tâm.
Chỉ Ni gật đầu rồi cho người ban thưởng và tiễn Hoàng Văn Phúc ra về.
Ngồi trên chiếc ghế gỗ, nàng nhẹ nhàng chạm tay vào chiếc bụng vẫn còn thon thả. Trong này bây giờ đang tồn tại một sinh linh nhỏ bé mà bản thân đã mong cầu suốt bốn năm qua. Chắc chắn nàng sẽ cẩn thận từng chút dẫu chỉ là những điều nhỏ nhặt. Nhất định được trẻ này phải được bình an chào đời.