Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi

Chương 35: Tham Quan Ô Lại



Suốt một đêm trằn trọc không ngủ được, cứ thảnh thơi là Chỉ Ni lại nhớ đến câu nói của Lê Dực Định nên đến sáng đã không được tỉnh táo cho lắm.

Thanh Thanh ngồi ở bàn trà, vừa nhàn nhã cắn hạt bí vừa hỏi:

- Đêm qua không an giấc sao? Trông em phờ phạc quá.

Chỉ Ni gật đầu, trả lời với chất giọng yểu xìu:

- Em thức trắng cả đêm qua, nhiều chuyện thật khó nghĩ.

- Có chuyện gì vậy? Chẳng phải hôm qua em cùng vị công tử ấy đi du ngoạn vui lắm sao?

- Gì mà đi du ngoạn!?

Chỉ Ni xếp ngăn vào tủ rồi lại lấy một ngăn khác ra lau chùi, dọn dẹp. Vừa làm vừa nói:

- Chị đừng nghĩ linh tinh.

- Rốt cục đã có chuyện gì vậy? Trong thần sắc của em kém lắm rồi.

Nửa muốn nói nửa lại không. Nấn ná một lúc Chỉ Ni quyết định giấu nhẹm luôn chuyện này. Không phải là nàng chê Thanh Thanh nhiều chuyện mà thật sự nàng ta rất khó giữ được miệng của mình. Chẳng may đồn đại ra ngoài lại rước thêm muôn phần rắc rối.

Chỉ Ni lắc đầu:

- Có lẽ nhà có nhiều người lạ nên em không ngủ được thôi.

Có một người phụ nữ đi từ bên ngoài vào. Đến tiền sảnh thì đối với Chỉ Ni rất cung kính.

- Đây là bánh đậu xanh mà y sĩ đã căn dặn nô tì mua ở chợ phiên cho tiểu thư.

- A… Con đa tạ dì!



Nói bấy nhiêu thôi rồi người đó lại lặng lẽ lui về gian nhà sau. Chỉ Ni và Thanh Thanh nhìn nhau khó hiểu song Thanh Thanh hỏi:

- Dì Mị là người ra sao? Hầu như chị rất ít khi gặp dì ấy.

Chỉ Ni nhún vai rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng ấy, nói:

- Em cũng chẳng biết dì ấy lai lịch ra sao. Chỉ là cha nói rất được việc nên vô cùng tín nhiệm.

Thật sự thì Chỉ Ni chưa từng nói chuyện với dì Mị quá lâu, lần nào dì ấy cũng nói vài câu rồi tìm cách lãng tránh. Mười mấy năm qua, lúc nào dì Mị cũng ở dưới bếp dọn dẹp, ít khi lên tiền sảnh, xong công việc thì vội về nhà. Hành tung quả thật rất bí ẩn.



Dương Hựu cưỡi ngựa song song với xe ngựa của Lê Dực Định và nói vọng vào trong:

- Bẩm Đại vương, theo như tin từ kinh thành truyền đến thì Trực Hoành đã thường xuyên lui tới tửu lâu, còn nhiều lần miệt thị người bằng câu từ bất kính.

Lê Dực Định nhắm hờ hai mắt, sắc thái và chất giọng nhàn nhã trông có vẻ chẳng quan tâm:

- Không cần bận tâm đến hắn, kẻ bị đuổi khỏi Kiêu Quân Sở cũng chỉ là cẩu nô.

Dẫu Trực Hoành đối với Lê Dực Định là đại bất kính, Dương Hựu không hề hài lòng nhưng trôi qua lâu như vậy mà hắn vẫn không tin Trực Hoành lại hồ đồ đến mức không biết trời cao đất rộng.

Chiếc xe ngựa dừng lại trước một châu phủ. Lê Dực Định bước xuống nhìn một lượt xung quanh, tay vẫn thư thả phẩy quạt đầy chậm rãi.

Trước châu phủ có rất nhiều sai nha đã chờ đợi sẵn, Tri châu, Tri huyện, Xã quan đều đã nghênh đón từ lâu.

Thấy Lê Dực Định dừng lại ở trước mặt, tất thảy mọi người đều quỳ xuống hành lễ:

- Chúng thần bái kiến Khiêm Hoà Đại vương. Cung nghênh Đại vương đến phủ.

- Miễn lễ!

- Đa tạ Đại vương!

Tri châu Liêu Trúc Hoành Xá Trọng, người có phẩm vị cao nhất ở đây cúi thấp người thưa:

- Khải bẩm Đại vương, tiền sảnh đã chuẩn bị ổn thỏa, mời đại vương dời bước vào trong.

Bên trong tiền sảnh có đặt sẵn một chiếc ghế gỗ quý được chạm khắc tinh xảo. Lê Dực Định ngồi vào đó, còn tất cả mọi người đều phải đứng ở sân để hầu, chỉ trừ Tri châu và Tri huyện mới được vào trong hầu sự.

Đưa mắt nhìn một lượt, Lê Dực Định nhìn Hoành Xá Trọng rồi cất lời:

- Ngày hôm nay bổn vương đến đây có lẽ ngươi cũng đã biết trước sự tình.

Hoành Xá Trọng cúi người kính cẩn:

- Dạ bẩm Đại vương, hạ thần biết tội.

Hừ lạnh, hắn nói:



- Trong các châu, lộ đã được điều tra thì châu Liêu Trúc là có nhiều tham quan nhất. Những người này đều hành sự dưới trướng của ngươi, giờ đây làm loạn quân quy, náo động Triều đình khiến phụ hoàng ngày đêm lao lực. Thật là tội đáng muôn chết.

- Hạ thần biết tội, khẩn mong Đại vương khai ân.

Hoành Xá Trọng và Tri huyện vội vàng quỳ xuống dập đầu xin tha. Nhưng Lê Dực Định vẫn dửng dưng, hoàn toàn không để họ vào mắt.

Hớp một ngụm trà nhỏ, hắn điềm nhiên nói:

- Khi nào thánh chỉ mới đến thì bổn vương sẽ xem xét, bằng không thì cứ chiếu theo thánh chỉ đã ban mà làm. Cho truyền người họ Trần ở thôn Định Phong và người họ Đoàn ở thôn Yên Hạ.

- Dạ!

Dương Hựu đi ra ngoài đưa vào tiền sảnh không dưới năm mươi người. Ai nấy đều cúi đầu không dám nhìn lên, tất thảy vừa ngừng lại đã quỳ rạp xuống đất.

- Chúng thần bái kiến Khiêm Hoà Đại vương.

Lê Dực Định đưa mắt nhìn từ già trẻ lớn bé đều có đủ. Còn có cả những đứa trẻ vừa mới lên ba. Chỉ vì sai lầm của người lớn mà bọn chúng đều phải chịu thiệt thòi, liên quan đến tánh mạng.

Dương Hựu dõng dạc nói:

- Đoàn Dân Lộc, Trần Quân, Đoàn Phương Liên, Trần Hành. Bước lên phía trước.

Những người được gọi tên lần lượt bước lên phía trước và quỳ xuống. Lê Dực Định nhíu mày nhìn hai phu phụ vừa quỳ xuống trước mặt mình. Nếu không lầm thì họ chính là người đã gây sự với Chỉ Ni cách đây ít hôm.

Đúng là trùng hợp! Lê Dực Định nhếch nhẹ khoé môi:

- Trong số các quan viên tham nhũng thì Đoàn Dân Lộc là nặng tội nhất, trong số binh tướng chi tiền hối lộ thì Trần Quân, Trần Hành và Đoàn Phương Liên là một trong những kẻ chi rất nặng tay. Xã quan dám nhận ắt hẳn hiểu được hậu quả. Quân doanh do bổn vương trực tiếp cai quản mà các ngươi còn dám lộng hành. Khá khen cho một đám thất phu phàm tục.

Phương Liên kinh sợ nói:

- Xin Khiêm Hoà Đại vương khai ân, tiện nữ vì quá lo lắng cho phu quân ở chốn sa trường mà nhất thời hồ đồ, khẩn xin Đại vương cho gia thất một con đường sống.

- Tòng quân có ai sung sướng? Quân doanh không chỉ riêng phu quân ngươi mà còn bao nhiêu binh tướng chịu cảnh mành trời chiếu đất, cốt nhục phân ly. Bổn vương là người Hoàng tộc còn không ngại mang thân chinh chiến sa trường, phu quân ngươi là cái thứ gì mà dám khẩn thiết khai ân?

- Người…

Phương Liên ngẩn mặt, vừa trông thấy Lê Dực Định thì kinh hãi điếng cả người. Nàng nhận ra hắn, vài ngày trước hắn đã đến tìm Chỉ Ni.

Dương Hựu quát:

- Hỗn láo! Ai cho phép người ngẩn đầu trước mặt Đại vương.

Lê Dực Định không muốn nhiều lời vả lại đã không còn sớm nên muốn xử lý cho xong một thể. Ngồi ở trên cao, hắn giương ánh mắt khinh miệt nhìn về phía Trần Hành và cất lời:

- Chiếu theo thánh chỉ đã được ban, chánh ngũ phẩm Tri châu Hoành Xá Trọng giáng xuống chánh thất phẩm làm Lục thừa tự, tòng lục phẩm Tri huyện Lưu Đề giáng xuống tòng cửu phẩm làm Thị trưởng, Xã quan phế bỏ chức quan lưu đày đến Túc Thủy, nhà họ Trần và họ Đoàn, trên mười hai tuổi, tất cả đều lưu đày đến biên thùy, vĩnh viễn không được hồi hương.

- Chúng thần lĩnh chỉ!



Trần Hành siết chặt bàn tay thành nắm đấm. Đến bây giờ hắn mới thấu được cảm giác hối hận đến tột cùng. Nếu như ngày ấy vẫn một lòng kiên định, không phản bội cố nhân thì có lẽ kết cục ngày hôm nay đã không nặng nề đến như vậy.

Bỗng chốc Phương Liên ở bên cạnh cười lớn, ngón trỏ cũng chỉ thẳng vào Lê Dực Định.

- Khiêm Hoà Đại vương cao cao tại thượng, ấy vậy mà lại vì một nữ tử công tư bất minh, há chẳng phải khiến nhân gian chê cười hay sao?

[Bốp!]

Đoàn Dân Lộc thấy nữ hài tử không biết tôn ti trên dưới thì lấy làm tức giận mà giáng một cái tát cho nàng ta. Ngày ấy không phải Phương Liên nằng nặc đòi hối lộ giúp Trần Hành thì họ Đoàn đâu có bước đến đường cùng.

- Ngươi còn dám mở miệng? Lão thân đến từng tuổi này mà còn gánh hoạ từ ngươi mà ra, họ Đoàn từ nay cũng tuyệt tôn tuyệt tự. Bây giờ đến Đại vương mà ngươi còn không biết trên dưới hay sao?

Nhìn màn hài kịch trước mắt, Lê Dực Định cầm lấy tách trà, ôn tồn nói:

- Đoàn Phương Liên ít nhiều cũng là thứ nữ nhà họ Đoàn, một trong chín dòng tộc lâu đời của Qui Nam, ấy vậy mà quy củ lễ nghi cũng không học nổi. Bổn vương thiết nghĩ nàng ta sống trên đời còn ý nghĩa gì. Tất cả đều do Đoàn Dân Lộc không biết dạy con, lôi ra ngoài phạt hai mươi trượng xem như cảnh cáo.

Trần Hành nhìn thế sự rối rắm, lại nhìn Đoàn Dân Lộc run rẩy tay chân mà không khỏi xót xa, khẩn thiết xin:

- Đại vương… Đại vương! Nhạc trượng tuổi cao sức yếu, căn bản không thể chịu nổi hai mươi trượng. Xin người hãy để tiện dân chịu trượng thay.

- Đoàn Dân Lộc rất biết cách chọn hiền tế. Vừa rồi bổn vương nghĩ lão ta tuổi cao sức yếu nên đã nương tay, nếu như ngươi muốn nhận trượng thay thì tăng gấp đôi vậy. Dẫu sao sức dài vai rộng, chịu bốn mươi trượng đã là gì.

Hớp một ngụm trà, hắn tiếp lời:

- Phải rồi! Cắt lưỡi Đoàn Phương Liên rồi đánh đến chết, bổn vương không nghe được những lời dơ bẩn.

- Dạ!

Dương Hựu phất tay ra hiệu cho vài Kiêu Anh quân đi theo mình hành sự. Trong tiền sảnh vang dội những tiếng la hét thất thanh không ngừng van xin.

[Đại vương! Là lỗi của tiện nữ, xin người tha cho họ Đoàn, xin người tha cho phu quân. Đại vương! Đại vương!]
— QUẢNG CÁO —