Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 156



Xe ngựa từ từ lăng bánh vào cung sau đó lại một mạch đến chổ của thái hậu, thái hậu là nhân vật chính của bửa tiệc tối nay nên hiện tại vẫn còn đang thay y phục.

Nhân vật chính ấy mà, phải nổi bật mới được tuy nhân vật chính không gặp nhưng lại gặp được hoàng hậu cùng với nhóc bảo bảo đáng yêu.

Bảo Bảo vốn đang ngồi cạnh mẫu hậu nhà mình nhưng khi vừa thấy nàng liền bỏ mẫu hậu mình qua một bên mà chạy tới muốn ôm lấy chân nàng, nhưng nhóc con đáng thương chưa kịp chạm vào nàng đã ngay lập tức bị Lý Khanh ôm ngang mà nhất bổng lên.

Nhóc bảo bảo đột nhiên vị ôm ngang như vậy liền rất không vui mà dãy ra miệng cũng không nhịn được mà bắt đầu la "Hoàng thúc..a.... người mau thả bảo bảo ra....bảo bảo không muốn người....bảo bảo muốn tỷ tỷ xinh đẹp cơ"

Mà hắn thì mặc kệ nhóc con gào thét dãy dụa mà sửa lại cách bế nhóc con cẩn thận, nàng thấy hai người họ như thế thì cũng không khỏi mĩm cười sau đó mặc kệ cả hai mà đến chổ của hoàng hậu mĩm cười.

"Hoàng hậu tỷ tỷ đến đây thật sớm" nàng mĩm cười mà chào hỏi.

Hoàng hậu cũng hơi mĩm cười, "Thật ra ta cũng mới đến, không sớm hơn vương phi muội muội là bao"

"Không biết mẫu hậu đã thay xong y phục chưa, muội thật sự rất muốn đến xem thử" Ly Nguyệt nhàm chán mà ngồi xuống một bên.

Thấy thế hoàng hậu liền lên tiếng cho ý kiến "Hay chúng ta liền đến đó xem thử"

"Được đó được đó" Ly Nguyệt vừa nghe thế liền tán thành mà nhanh tróng đứng dậy.

Lý Khanh đứng một bên nghe thế liền ôm chặt đứa nhỏ đang còn dãy dụa trong lòng mình mà lên tiếng "Hoàng hậu nương nương, bổn vương mang bảo bảo đi tìm hoàng huynh"



Hoàng hậu nghe thế liền không có ý kiến, dù sao để cho bảo bảo đi cùng vị kia nàng ta cũng rất yên tâm.

Thấy hoàng hậu đồng ý hắn liền nhìn nàng "Ta đi tìm hoàng huynh, chút nữa sẻ đến đón nàng có được không?"

Nghe thế nàng liền gật đầu đồng ý, mà hắn khi nhận được cái đồng ý của nàng cũng nhanh tróng rời đi.

Ba người các nàng cũng nhanh tróng duy chuyển đến chổ thái hậu, "Năm nay vì tiệc sinh thần của mẫu hậu bị dời lại tổ chức muộn hơn mọi khi nên mấy quan viên trong triều ra sức tìm những món quà nhằm mục đích cầu bình an để dân lên cho mẫu hậu"

Ly Nguyệt vừa đi vừa lên tiếng, kể lại cho nàng và hoàng hậu cùng nghe những tin mà nàng ta hóng hớt được.

"Muội nghe ai nói vậy?" Hoàng hậu lên tiếng hỏi

Nghe thế Ly Nguyệt liền ngại ngùng lên tiếng "Là Từ Kha nói với muội"

Vừa nghe thế nàng và hoàng hậu liền tặng cho nàng ta một ánh mắt hết sức thâm ý, dường như biết ý của ánh mắt hai người là gì nên Ly Nguyệt càng thêm ngại ngùng.

"Hai người đừng nhìn muội như vậy mà, muội và huynh ấy thật sự trong sạch" Ly Nguyệt không biết đang nghĩ gì mà nói ra những lời này.

"Ta và vương phi cũng đâu có nói muội và hắn có gì đâu mà muội phải biện hộ!?" Hoàng hậu vừa nghiêm túc lại vừa thâm ý mà nói ra lời này.

Thấy thế nàng cũng hơi mĩm cười "Hoàng hậu nói đúng đấy, chúng ta vẫn chưa nói già cả mà có phải muội làm chuyện xấu mà chột dạ hay không hả?"

Nghe nàng nói thế Ly Nguyệt vừa thẹn vừa giận đến đỏ cả mặt, nhưng một người làm sao có thể cải lại với hai người được chứ. Hết cách nàng ta đàng phải im lặng nhanh đi tìm thái hậu để mách lẽo việc hai vị hoàng tẩu bắt tay nhau ức hiếp mình nàng ta.



Lúc vào phòng nhìn thấy thái hậu đang ngồi trước gương chuẩn bị búi tóc Ly Nguyệt liền bắt đầu dỡ thói trẻ con mà đển gần bà cáo trạng.

"Mẫu hậu, hai người họ ức hiếp con gái bảo bối của người kìa" Thái hậu vừa nghe thế thì nhìn nàng ta sao đó liền đưa mắt nhìn hai người các nàng.

Hai người các nàng bị nhìn cũng chẳng có chút lo lắng mà chỉ mĩm cười hành lễ với thái hậu.

"Con đừng quậy nữa, dù sao cũng đã không còn nhỏ cũng nên trưởng thành rồi đừng hở cái là lại mách với ta.

Hơn nữa hoàng hậu là người tôn quý nhất nước Chu, vương phi là viên ngọc của nước Sở. Hai người họ làm gì phải chấp nhất với một nha đầu chưa hiểu chuyện như con." Thái hậu chẳng chút kiên nễ gì mà công khai không đứng cùng thuyền với Ly Nguyệt.

Mà cái tiểu cô nương khi nghe xong mấy lời này của mẫu hậu nhà mình trái tim mõng manh nhỏ yếu liền tang vỡ trong nháy mắt.

Nàng ta thật sự không tin mẫu hậu của mình lại có thể nói ra những lời tổn thương như vậy, nàng ta cuối cùng cũng nhận ra hóa ra bản thân không còn được mẫu hậu thương như trước nữa.

Hai vị hoàng huynh cũng không còn xem nàng ta là đứa trẻ đáng yêu cần được bao bọc nữa, giờ đây người tốt với nàng ta chỉ còn nàng ta mà thôi, ôi nàng ta đúng là đứa trẻ đáng thương nhất trên đời này mà.

Thái hậu mặc kệ Ly Nguyệt đang đứng tổn thương một bên mà thay vào đó là mĩm cười vời nàng "Vương phi đến đây ta thật sự rất vui"

Nàng nghe thế thì mĩm cười "Suy đi nghĩ lại thì đây vốn dĩ là con phải đến, hơn nữa được thái hậu yêu thương nhưng con không đến thì đúng là có lỗi"

"Thật ra con không đến ta cũng không trách con" Thái hậu biết cái mạng già của bản thân là do nàng cứu về nên nàng muốn làm gì đều được, xem như đó là một trong những cách bà trả ơn đi.