Đương nhiên sắc mặt Qua Lâm không hề tốt, nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy không đúng, tò mò bước đến hai bước nghênh tiếp Quốc sư, hỏi "Sao ngươi lại tới đây? Công chúa của ngươi đâu."
Quốc sư vô cùng hữu lễ gật đầu, cũng hỏi "Không phải ngày thường Điện hạ đều ở chỗ ngươi sao, như thế nào hôm nay lại hỏi ta?"
"Ý ngươi là gì? Qua Lâm kinh sợ "Tô Chỉ không có ở chỗ ngươi?"
Quốc sư gật đầu "Đúng, không liên lạc được với Điện hạ."
Qua Lâm nổi nóng, "Còn không phải tại ngươi, nếu ngươi không xuất hiện, thì làm gì phát sinh nhiều chuyện như vậy."
Quốc sư cười cười, không hề lưu tình, nói "Tại hạ nếu có thời gian rỗi giống ngươi, đã sớm đi tìm công chúa rồi."
"Đừng có ở đây lên lớp người khác." Qua Lâm cười lạnh "Không thấy Tô Chỉ, đều tại ngươi!"
Có lẽ cảm thấy tiếp tục đối thoại như vậy cũng không có ý nghĩ, Quốc sư không muốn chuốc thêm bực mình, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời đi. Qua Lâm cũng lười day dưa cùng nam nhân kia, vội vàng xoay người đi tìm Tô Chỉ. Nhưng cô vừa quay người lại bị kêu lại, tâm tình không tốt, sắc mặt đương nhiên khó coi "Còn có chuyện gì? Quốc sư đại nhân."
"Nếu như ngươi sinh ra ở Đại Doanh, đã sớm bị xử tử nghìn lần."
Qua Lâm không rõ ràng cho lắm "Có ý gì?"
Quốc sư giễu cợt "Nếu là Công chúa lúc trước, ngài nói một chữ chết, tại hạ sẽ trực tiếp xách đao đi chém người đó. Mà ngươi, lại để công chúa phải đi bắt mạch đoán bệnh trong cái y quán nhỏ này, không biết ngươi đã làm bằng cách nào. Nếu ta biết có ngày này, lúc đó đã không đưa công chúa đến nơi này." Nói xong, Quốc sư không đợi Qua Lâm đáp lời, hất vạt áo quay đi.
Còn Qua Lâm, kinh ngạc đứng tại chỗ, đầu óc ong ong không ngừng.
Có ý gì, có ý gì?
Quốc sư đưa Tô Chỉ đến nơi đây, đưa đến bên cạnh cô? Nhưng dường như đó không phải điểm quan trọng nhất, còn có ý quan trọng hơn, Qua Lâm nghe rõ ràng minh bạch. Lời nói của Quốc sư không quá đáng, trong lòng cô cũng đã rõ ràng nếu cô sinh ra ở Đại Doanh, ở cổ đại, đã sớm chết không biết bao nhiêu lần. Quân vương cổ đại hô một tiếng chết, thì đao đã sẵn sàng kề trên cổ ngươi.
Mà hiện tại, vậy mà cô lại để Tô Chỉ đi bắt mạch xem bệnh cho người khác... một thân công chúa lại luân lạc như bây giờ, chẳng lẽ thật sự là Qua Lâm sai?
Không phải cô không nhìn thấy, có đôi khi có nam nhân nhìn chằm chằm Tô Chỉ, như mèo rình mỡ chực chờ để nuốt vào bụng, dục vọng lồ lộ, Qua Lâm đều nhìn thấy, huống hồ là Tô Chỉ? Loại chuyện này nếu đặt vào lúc nàng mới tới đây, những nam nhân đã sớm xuống lỗ* rồi. (Chết, chôn)
Vì tiền, cô lại để Tô Chỉ chịu đựng như vậy.
Ý Quốc sư là như vậy.
Qua Lâm ảo não, tự trách, hối hận, cô ích kỷ, chỉ nhìn thấy điểm không phải của Tô Chỉ, mà không nhìn lại bản thân, khó trách nàng bỏ đi.
Qua Lâm đứng nguyên tại chỗ ngẩn người cả buổi, tràn ngập áy này cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài. Nhưng mà bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này, phải đi tìm Tô Chỉ. Nghĩ đến đây, Qua Lâm vội vàng vào thông báo với lương y Lý, xong liền phóng đi như gió ra xe.
Trước về nhà một chuyến, Tô Chỉ không có ở nhà. Qua Lâm quay lại xe, lái xe lòng vòng không mục đích. Nhưng từng giây từng phút trôi qua, vẫn chưa nhìn thấy Tô Chỉ, nàng đã đi nơi nào?
Không có ở nhà, không đến chỗ Quốc sư, ở thời đại này, nàng không đi hai nơi đó, vậy rốt cuộc là đi đâu?
Cơm trưa Qua Lâm quên ăn, cơm tối cũng không ăn, gọi điện vô số lần không được, không phải tắt máy, mà là reo cả buổi không bắt máy, đúng là làm người ta lo lắng...
Qua Lâm lái xe, người muốn phát cuồng, nguyên ngày hôm nay, toàn bộ thành phố S đều có dấu bánh xe của cô, công chúa thật biết cách ẩn núp, giống như bốc hơi vậy. Đến hơn tám giờ tối, cô dứt khoát cho xe ngừng lại, tìm như vậy không phải cách, mù quánh đi lòng vòng, có thể tìm được mới là lạ!
Qua Lâm ngả lưng ra ghế, nhắm mắt nhớ lại những nơi Tô Chỉ có thể đến, nhưng những nơi đó cô đều đã tìm qua!
Ngay tại lúc đầu cô muốn nổ tung, đột nhiên lóe lên một tia linh quang, ý nghĩ cứ như vậy xông ra, Tô Chỉ sẽ không phải là... Đúng đúng, có khả năng, vừa có ý nghĩ này, trong nháy mắt Qua Lâm cảm thấy toàn thân lại tràn ngập ý chí chiến đấu, nàng lắc lắc đầu cũng cố tính tinh thần, rồi nhấn chân ga điên cuồng chạy đi.
Biển rộng.
Không biết Tô Chỉ có phải đi ra biển không, nàng sợ nhất chính là bờ biển.
Đoạn đường này khá vắng, ô tô chạy hai mươi phút là đến bờ biển. Qua Lâm dừng xe, cái gì cũng không để ý, không màng tính mạng, chạy ra biển. Thời điểm này, thời tiết rất lạnh, hoàn toàn không đông người như mùa hạ, biển rộng một bóng người cũng không có, phóng tầm nhìn xa, Qua Lâm giống như người điên, vừa chạy vừa hô to "Tô Chỉ... Tô Chỉ!!!"
Nhưng hô cả buổi, cũng không có người lên tiếng.
Tuyệt vọng.
Qua Lâm thật sự mệt mỏi, khí lực toàn thân nháy mắt như bị rút sạch, đứng cũng không vững. Cũng tốt, cơ thể cô đã mềm nhũn, dứt khoát nằm trên bờ cát, há mồm thở dốc, hô hấp khó khăn, lồng ngực như muốn nứt ra.
Sắp chết.
"Chạy đi đầu thai?" Ngay tại lúc đó, không biết người nào nhẹ giọng nói một câu.
Qua Lâm nghe xong, cảm thấy như âm thanh của tự nhiên, một câu hỏi thôi, nhưng làm cô mừng rỡ như điên, vụt một cái mở mắt mở to, người kia cô đã tìm một ngày trời, đứng thẳng, từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ mặt mây trôi nước chảy.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi..." Qua Lâm kích động đến cà lăm luôn rồi, cô hì hục đứng lên "Một ngày trời ngươi chạy đi đâu?!"
Tô Chỉ xoa xoa lông mày, có chút nghi hoặc "Ngươi tìm được ta ở đây, tự nhiên là ta ở chỗ này."
"Tốt tốt tốt." Qua Lâm cười, "Điện thoại đâu rồi, gọi cho ngươi cả ngày không được, vì cái gì không bắt máy?"
"Tắt tiếng rồi."
...
Qua Lâm muốn nổi giận, muốn nổi đóa, muốn gào lên mắng Tô Chỉ, nói cho nàng biết cũng bởi vì nàng tắt điện thoại, mà ta điên cuồng lái xe một ngày, rau củ thịt thà gì cũng quên ăn.
Nhưng chỉ nghĩ qua rồi thôi, nhao nhao cũng không được gì, cái rắm cũng xuất không ra.
"Ngươi tới nơi này làm gì?" Qua Lâm nén cơn nóng xuống.
"Không biết." Tô Chỉ nói "Cứ đi cứ đi, đã đi đến nơi đây."
"Đã ngồi một ngày?"
Tô Chỉ gật đầu.
"Nghĩ đến cái gì?"
"Nghĩ cái gì?" Tô Chỉ hỏi cô.
"Hắc." Qua Lâm cười "Ngươi tới đây không nghĩ gì, ngồi yên một ngày?"
"Đúng vậy a." Tô Chỉ mỉm cười, "Cái gì cũng không nghĩ, cứ ngồi như vậy một ngày."
Qua Lâm gật đầu "Bội phục, có đói bụng không?"
"Không đói."
"Ngươi không đói, ta đói a!" Qua Lâm rốt cuộc bộc phát "Tỷ tìm ngươi một ngày, cả cọng lông cũng không có ăn, theo ta đi ăn cơm!"
Không nói thêm gì, Qua Lâm kéo Tô Chỉ đi, chẳng qua là vừa vào trong xe điện thoại liền reo lên. Qua Lâm nhìn tên hiển thị trên điện thoại, bắt máy "Có chuyện gì?"
Khương Ngọc ở đầu dây bên kia cười vui vẻ "Nhớ ngươi, Qua tỷ."
"Đừng có đùa với ta." Qua Lâm nói "Không có tâm tình."
Khương Ngọc nghe xong, tự nhiên thức thời "Lại xảy ra chuyện gì, mỗi lần liên hệ với ngươi đều là lúc không tốt."
"Nói rất dài dòng." Qua Lâm mở nấp chai nước khoáng, nhấp một hớp.
"Vậy thì tới đây nói, ta có rất nhiều thời gian nghe ngươi nói."
"Ta không có thời gian a!" Qua Lâm vừa bực mình vừa buồn cười "Ta sắp chết đói, đang vội đi ăn cơm, ngươi có chuyện gì nói mau."
"Tới đây nói a!" Khương Ngọc ở bên kia bắt đầu gào thét "Ngươi không có lương tâm, sinh nhật của ta cũng không nhớ, tới dùng cơm! Còn có tin tức của chuyện kia, ngươi cũng không muốn biết?"
Chuyện kia? Qua Lâm mê mang một giây, đã biết Khương Ngọc nói chuyện gì. Thế nhưng chuyện đó lúc này còn có nghĩ lý gì nữa, Tô Chỉ sắp đi rồi, có nó thì có ích gì. Nhưng không có biện pháp, vô luận Tô Chỉ có đi hay không, đã nhờ người ta làm thì không thể nói bỏ là bỏ, Qua Lâm không nói thêm gì, hỏi thăm địa điểm, liền cúp điện thoại, lái xe đến điểm hẹn.
"Đi thôi, đi gặp Khương Ngọc, hôm nay sinh nhật em ấy" Qua Lâm vừa thắt dây an toàn vừa nói.
Tô Chỉ gật đầu, chẳng qua là ý bảo nàng biết, không có tỏ vẻ muốn đi, cũng không nói không muốn đi.
Một đường không nói chuyện, đã đến nơi.
Địa điểm Khương Ngọc mời các nàng đến là một nhà hàng rất yên tĩnh, Qua Lâm đã đến đây mấy lần, cảm giác không tệ. Đồ ăn cũng với rượu đều rất tốt, ngồi nghe người ta kéo violin cũng là một loại hưởng thụ.
Khương Ngọc Tề Vi ngồi cạnh cửa sổ, hai nàng vừa thấy Qua Lâm vào cửa, vội vàng vẩy tay.
Qua Lâm cũng thấy Khương Ngọc, cô hướng hai nàng gật đầu một cái, liền kéo Tô Chỉ đi qua. Mới vừa đến nơi, Khương Ngọc nhỏ giọng liên hoàn pháo bắt đầu phê phán "Ngươi thật không có lương tâm a, sinh nhật ta mà cũng quên, ta còn tưởng ngươi muốn cho ta kinh hỉ, vậy nên không gọi điện thoại, ai biết ta đợi cả buổi cũng không thấy ngươi tới, thế mới biết ngươi căn bản là đã quên ta rồi, ngươi nói ta nên phạt ngươi như thế nào."
"Được được, phạt đi." Qua Lâm cười phụ họa "Chụt nữa ta tự phạt mình ba chén, nhưng mà ngươi gọi thức ăn trước rồi hãy nói." Nói xong, Qua Lâm quẩy tay gọi bồi bàn, đánh dấu một đống đồ ăn lớn.
Khương Ngọc ở một bên trợn mắt há mồm, khi bồi bàn rời đi, nàng mới bất khả tư nghụ hỏi "Qua tỷ, vì sao mỗi lần ta gặp ngươi, đều cảm giác ngươi đã vài ngày chưa ăn cơm."
Qua Lâm uống một cốc nước lớn, sướng rồi, mới nói "Đúng vậy a, ta là một ngày chưa ăn cơm rồi."
"Người lại tiết kiệm hả?"
Qua Lâm xùy một tiếng "Ta cũng không muốn, cũng không có cách, người ta không cho ta ăn, ta còn làm được gì?"
Cái gì mà người ta, không phải kể cả kẻ đần cũng nghe ra là nói ai sao? Trong nháy mắt, Khương Ngọc lại lúng túng, nhưng nàng nhìn qua Tô Chỉ, người ta ngược lại giống như không có chuyện gì, im lặng lắng nghe khúc nhạc trong nhà hàng.
Nàng cũng không tiếp lời, nháy mắt ra dấu cho Qua Lâm, ý hỏi có nên nói chuyện kia hay là không. Qua Lâm trông thấy, đá mắt nhìn Tô Chỉ, nhẹ lắc đầu, Khương Ngọc hiểu ý, không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, bồi bàn dọn món lên, Qua Lâm nâng chén với Khương Ngọc, nói "Hôm nay sinh nhật ngươi, ta thực sự quên mất, việc vặt vãnh nhiều quá, hai ngày nữa sẽ bổ sung quà tặng, trước kính ngươi ly rượu này, chờ ta ăn no, muốn chém muốn giết tùy ngươi." Nói xong, Qua Lâm cạn trước.
Được, người ta đã nói như vậy, Khương Ngọc cũng cạn với Qua Lâm, hết thảy đợi người ta ăn no rồi tính tiếp. Vì vậy, mọi người không nói thêm gì nữa, bắt đầu ăn.