"Cậu đã làm gì!?" France khó hiểu nhìn chiếc điện thoại trên tay, gã không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng ít nhất gã cũng hiểu, người con trai kia đã làm đó mà khiến gã không thể xuống tay với thứ phát minh diệu kỳ này.
Nghĩ đến đây, lòng France bỗng thấy tiếc nuối và tức giận. Tiếc vì chưa thể thăm dò thứ này hơn, tức giận vì chiếc điện thoại kì diệu này không thể nghiên cứu, quân đội của gã mất luôn một cơ hội để nâng cao việc truyền tin tức.
Có thể nhìn rõ mặt nhau mà nói chuyện, điều đó quá tuyệt vời để dành cho quân sự.
Đặc biệt trong tình trạng như này.
"Ôi chao, đương nhiên là ngăn cản việc ông có ý đồ với bé cưng của tôi rồi." Việt Nam cười lạnh, đôi con ngươi màu vàng kim hả hê nhìn France, tinh nghịch nói.
"Quý ngài France thân mến, nếu là tôi của ba trăm năm về trước, có thể tôi không đánh lại được ngài. Nhưng Việt Nam của lúc này, thừa sức đánh bại mày nhé!" Nói rồi Việt Nam dùng sức, giật dây xích thật mạnh khiến nó đứt ra.
Nhìn dây xích đứt thành hai trên tay Việt Nam, Fracce kinh hãi khi nhìn thứ được dùng từ thép chất liệu cao báo hỏng ngay trong tay một cậu trai trẻ yếu đuối.
Không, cậu ta không hề yếu.
Hắn đánh giá sai về con người này.
"Ngủ một giấc đi cho khỏe France thân mến." Nở nụ cười ranh ma, Việt Nam không chút nhân nhượng đập mạnh sau gáy France khiến gã chẳng kịp trở tay. Nhìn quý ngài nào đó loạng choạng rồi ngã xuống đất, Việt Nam hừ lạnh đá nhẹ vào bụng gã, bực bội nói.
"May cho mi ta là một người cực kỳ thân thiện ghét bạo lực, chứ nếu ta mà giống anh Cộng á, mi lên thiên đàng rồi quý ngài France ạ!" Nói xong, Việt Nam cúi người rút chiếc smartphone của mình khỏi tay gã, cầm lấy đồ đạc của mình đút vào trong túi áo Hoodie xong thì ra ngoài dò xét.
Nhẹ nhàng mở ra cánh cửa, Việt Nam thò đầu ra ngoài, quan sát xung quanh. Chợt phát hiện có vài tên lính đang đi tuần liền quay vào trong.
Việt Nam nhẩm nhẩm đếm khoảng thời gian đám lính kia rời khỏi, đồng thời nhìn France đáng thương nằm trên mặt đất bẩn thỉu.
Việt Nam chợt nhớ tới France thế giới cũ, cậu chàng này chơi khá thân với cậu, sau khi hợp tác với EU hơn chục năm thì cả hai có thành bạn bè, sau trăm năm thì thành thân thiết nên Việt Nam nhìn France thế giới này như vậy cũng không nỡ.
Thôi ném gã lên giường rồi đánh bài chuồn vậy.
ーーーーーーーーー
Sau khi thành công chạy khỏi nhà giam của France, Việt Nam nhìn tháp Eiffel không xa trước mặt, mắt cá chết câm nín.
Giờ cậu lạc trôi tới Pháp xa hoa, biết đi đâu đây...
Việt Nam thẫn thờ nghĩ, chiếc xe tăng cậu trộm vẫn để trong rừng hay bị France mang về nghiên cứu rồi?
Nếu T-34 bị mang về, thì đụ mẹ nó ăn lone rồi!!!!
Boss USSR sẽ giết cậu!!!!
Việt Nam cuống cuồng vội vã rút điện thoại ra, chiếc điện thoại của thời đại tương lai lúc này hữu dụng biết bao nhiêu. May là cậu có sao chép dữ liệu của con T-34 ấy vô, nên giờ chỉ cần tìm xem tọa độ lúc này ở đâu thôi.
Việt Nam hứng khởi nhìn dấu chấm đỏ trên bản đồ, cùng với dấu chấm xanh lục nhấp nháy trên một lãnh thổ khác. Điều này khiến cậu thở phào một hơi.
"Phù~ Ra là France không mang nó đi, may mà chỉ mang mỗi mình." Việt Nam thở phào, rồi cười vui vẻ.
Nhưng chưa được bao lâu, cậu giật mình nhìn kĩ lại bản đồ.
Dấu chấm xanh này, lãnh thổ này, đường biên giới này...
Này, đừng nói là...
Việt Nam ngẩng đầu nhìn trời xanh, ánh mắt như người mất hồn, tắt điện thoại rồi cất vô túi.