Vậy nên Tô Ly mới dám đi ăn một bữa thịt nướng với Trương Thụy Y, cả ngày ăn cháo miệng cậu nhạt thếch chẳng có mùi vị gì, phải ăn ngay một bữa mặn mà để lấy lại vị giác, nếu như chị ấy mà nghe thấy cậu hắt xì thì bữa thịt này đi đời rồi.
Tô Ly sờ cái tai đỏ lựng nóng bừng của mình.
Ai đang nhắc đến tui thế!
Nhưng Trương Thụy Y đang thất vọng nên cũng không để ý đến chuyện nhỏ ấy, ngay cả khi Tô Ly lén lút gọi thêm 30 xiên thịt ba chỉ với bốn mươi xiên thịt trâu non cũng không lên tiếng cản lại.
Cả một ngày hôm nay, tâm trạng của Trương Thụy Y từ sốc đến buồn, mang acclone đi chiến với bọn fans only cực lâu.
Còn tưởng là cô sẽ chiến đấu đến tối cơ, không ngờ một lúc sau lại yên tĩnh lạ thường, kiểu này xem ra lại giống như trạng thái của cậu hai ngày trước khi bị buộc phải thoát CP đây mà.
Tô Ly uống Sprite quan tâm hỏi: "Bọn họ vẫn chưa làm hòa hả?"
Trương Thụy Y lắc đầu: "Sau khi hai người đi thảm đỏ chung, cũng không thấy chung khung hình nữa, hôm nay không đến sân bay cùng nhau, xuống máy bay cũng tách ra đi hai xe riêng về đoàn phim, nếu nói trước đây vẫn chưa tìm ra lý do, thì chuyện này nói rõ là có vấn đề rồi."
"Vì sao?" Tô Ly không hiểu: "Hai người ngồi hai xe, thì có gì không đúng hả?"
"Đương nhiên là không đúng rồi!"
Trương Thụy Y giở bức ảnh trong tay ra, là bức ảnh đi làm chụp từ mấy ngày trước, sau khi Phó Mịch và Lê Hựu Nam ra khỏi khách sạn thì cùng lên một chiếc xe.
"Đây là xe RV của nhị thiếu, ngày nào Nam Nam cũng đi nhờ xe của hắn, tự nhiên lại không đi nhờ nữa, không lẽ còn chưa rõ ràng là có vấn đề?"
Tô Ly cũng là người đu CP lâu năm, nghe xong cậu liền thấy đố kỵ.
Mỗi ngày cùng ra cùng vào, đúng là nhồi đường công khai.
Nhưng mà khác thường tức là có biến, chuyện này thật sự cũng khá lớn đấy.
"Nhưng mà, lẽ nào Bách Á lại không sắp xếp xe RV cho anh Nam sao?"
Tô Ly cảm thấy không thể như thế được, dựa vào địa vị của Lê Hựu Nam, đừng nói là một chiếc xe RV, kể cả anh dùng một cái, để không một cái cũng được!
"Cậu không hiểu! Đây mới là đường! Rõ ràng là có xe riêng nhưng không ngồi, là bởi vì muốn cùng người đi làm rồi tan ca, không ngọt ngào hả?" Trương Thụy Y mặt rất tự hào: "Nhưng mà mấy cái hint loại này nhà chị nhiều lắm, cũng chẳng còn gì ngạc nhiên nữa rồi."
"Ò."
Tô Ly cố nhịn không nói rằng bây giờ cũng toang rồi.
Làm người không thể sát muối vào vết thương của người khác như thế, hơn nữa thịt ba chỉ vẫn chưa được ăn đâu.
Nói đến ăn, Tô Ly nhớ đến buổi tối hôm thảo luận kịch bản, Phó Mịch mời bọn họ đi ăn, Lê Hựu Nam gọi một đống món vừa đắt vừa ngon, Phó Mịch cũng không phản đối, chắc là dung túng cho anh ta để chiếm lợi cho mình đây mà.
Nếu như vậy thì hai người đột nhiên xa cách nhau thật sự có vẻ không đúng lắm.
Tô Ly gạt đi cảm giác đố kỵ trong lòng mình, đổi thái độ an ủi Trương Thụy Y: "Vậy thì chắc là có chuyện gì đó phải đi riêng để giải quyết."
"Không có." Trương Thụy Y lại đưa ra một đống ảnh mới đưa cho Tô Ly xem: "Hai tiếng đồng hồ, hai xe một trước một sau về khách sạn."
Bằng chứng là thời gian, chứng cứ xác thực.
Thế này Tô Ly cũng không biết phải nói gì nữa.
Đúng lúc đấy nhân viên phục vụ đi đến, để đồ ăn họ gọi lên bàn.
Thịt nướng dầu kêu xèo xèo, xếp trong đĩa thành một ngọn núi nhỏ, bên trên rau phủ một lớp bột thì là với bột ớt, vừa nhìn đã thấy siêu ngon.
Tô Ly nuốt nước bọt định giơ tay ra lấy.
Trương Thụy Y cuối cùng cũng tỉnh táo lại, giật mình kinh ngạc vội vàng ngăn lại: "Sao cậu nhân lúc chị không để ý gọi nhiều món thế hả? Vẫn chưa khỏi ốm đâu, mỗi loại thịt ăn một miếng là được rồi."
Nói xong Trương Thụy Y để ý đến chai spite trước mặt Tô Ly, giật lại không chút do dự.
"Ai nói là phải giảm cân hả!"
Mắt Tô Ly không rời khỏi đĩa thịt, vô cùng đáng thương phản đối: "Em đã gầy đi nhiều lắm rồi, hôm qua tổ phục trang còn phải sửa lại một inch vòng eo cho em đấy! Ngày nào cũng có rất nhiều cảnh chiến đấu, mệt lắm ý, với cả em còn đang ốm nữa! Khụ khụ khụ khụ, ốm sẽ sút cân, em cần phải bổ sung năng lượng!"
"Bị bệnh thì càng không thể ăn mấy thứ này." Trương Thụy Y kéo chảo bông cải trắng đến trước mặt cậu: "Nhúng qua nước trắng rồi hãy ăn."
"Ăn như thế thì còn mùi vị gì nữa!"
Tô Ly nhìn Trương Thụy Y biến đau khổ thành sức ăn đưa từng xiên thịt vào miệng, cũng không có ý định chia cho mình một xíu nào, đột nhiên lửa giận bùng lên: "Nếu chị đối xử với em như vậy, CP của chị nhất định...."
"Im ngay!" Trương Thụy Y vội vàng gắp một đũa thịt ba chỉ nướng ấn vào miệng Tô Ly: "Chỉ một miếng này thôi."
Tô Ly há miệng đón lấy, vô cùng tiếc nuối nhai từng tí một, nhấm nháp miếng thịt khó lắm mới có được, mắt vẫn dán chặt vào đĩa thịt nướng to kia, ngoan ngoãn khoanh hai tay để lên bàn, đang nghĩ cách lừa để được ăn thêm một miếng nữa.
Lúc Phó Mịch đi vào thì nhìn thấy Tô Ly trên mặt viết hai chữ "ngoan ngoãn" bự chảng, dùng đôi mắt to sáng như sao của cậu nhìn người đối diện, nhỏ giọng nói một câu gì đó, sau đó thì lại vui vẻ nhận được một miếng thịt.
Ha.
Sao dễ bị người ta dùng đồ ăn dụ vậy ha?
Trước đó là hạt óc chó, bây giờ là thịt nướng, sao lúc tôi mời cậu cà phê không thấy cậu cười với tôi vui vẻ như vậy hả?
"Cảm phiền cho tôi ngồi ghép bàn có được không?"
Tô Ly đang định lừa thêm một miếng thịt nữa, mắt thoáng nhìn thấy có người đứng bên cạnh bàn, nghe tiếng rồi ngước mắt lên nhìn.
Phó Mịch?
Người có địa vị cao qúy như hắn sao lại đến mấy quán ăn nhỏ này nhỉ?
"Không phiền! Đương nhiên không phiền!" Trương Thụy Y phản ứng lại còn nhanh hơn cả Tô Ly, vội vàng chuyển sang ngồi cạnh Tô Ly: "Anh Phó, anh ngồi đi, ngồi đi."
Tô Ly nhìn xung quanh, bây giờ cũng đã qua giờ cơm tối, cũng không có nhiều người đến ăn thịt nướng, sao lại phải ngồi ghép bàn chớ?
Chắc chắn là không muốn đợi, muốn ăn sẵn đây mà!
Chính chủ từ trên trời rơi xuống.
Trương Thụy Y hồi lại đầy căng máu, đẩy tất cả thịt đến trước mặt Phó Mịch: "Mới vừa đưa lên được mấy phút vẫn còn nóng, nếu anh Phó không chê thì có thể ăn trước, không đủ chúng ta lại gọi thêm là được."
Ý là, Bá Bá ngài ăn thoải mái, tôi chịu đói cũng không sao!
Phó Mịch cũng không khách sáo nữa, cười gật đầu: "Vậy bữa này tôi mời."
"Không cần, không cần đâu!"
Trương Thụy Y vội vàng xua tay, mời được idol một bữa, đã là vinh dự lắm rồi ấy chứ!
Phó Mịch cũng không tranh nữa, đưa mắt ra hiệu với Chung Kiến Huân, sau đó vô cùng tự nhiên lấy một xiên thịt nướng lên ăn.
Đấy là thịt nướng của tui!
Tô Ly quay đầu tức giận nhìn về phía Trương Thụy Y, sao chị không ngăn hắn lại thế!
Cơ mà Trương Thụy Y đang bật chế độ fangirl nên cũng không để ý đến sự phản đối của Tô Ly, thấy Phó Mịch nhìn món nào nhiều hơn thì liền kéo món đó đến trước mặt hắn.
Quá đáng thật đấy!
Tô Ly nhìn thấy thịt càng ngày càng ít đi, lòng đau như cắt, em muốn ăn một miếng còn phải dối lòng "CP Mật Dữu thiên trường địa cửu", Phó Mịch không phải làm gì cũng có thịt ăn, thế giới này thật sự qúa bất công!
"Cậu muốn ăn hả?" Phó Mịch nhìn Tô Ly, đưa xiên nướng trong tay đến trước mặt cậu.
Tô Ly vô thức đưa tay ra cầm lấy, nếu là Phó Mịch đưa cho, Trương Thụy Y đứng trên cương vị là fans chắc chắn sẽ không thể không để cho mình ăn nhỉ!
Kết quả Tô Ly chưa lấy được thì Phó Mịch đã rụt tay lại trước một bước.
Tô Ly: "???"
"Tôi quên mất là xiên này tôi ăn dở rồi, cậu lấy xiên khác đi." Phó Mịch nói mặt tỉnh bơ, còn không quên đẩy cái đĩa trước mặt Tô Ly một cái.
Tô Ly thấy người này cố ý, nhưng mà lại không có chứng cứ.
Nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Phó Mịch thì lại nghĩ là mình đang cả nghĩ rồi, chắn không phải là người ấu trĩ thế.
"Vừa nãy em ăn mấy miếng rồi." Trương Thụy Y ngăn bàn tay đang hướng về thịt của Tô Ly một lần nữa, nhét trà kiều mạch tặng miễn phí vào tay Tô Ly: "Vẫn chưa khỏi ốm đâu đấy!"
Phó Mịch gật đầu đồng ý: "Nếu mà bị bệnh thì phải ăn món thanh đạm một chút mới tốt, ăn cháo trắng đi."
Ai lại đến quán đồ nướng ăn cháo trắng hả!
Tô Ly tức muốn lật bàn, lại không nhẫn tâm để đồ nướng ngon như vậy rơi hết xuống đất, chỉ có thể trừng mắt nhìn chúng bị ba người kia giải quyết sạch sẽ.
Lúc ăn sắp xong, Phó Mịch bảo Chung Kiến Huân gọi thêm một lần nữa, Tô Ly ngửi mùi thịt nướng rồi húp cháo, nhưng trong lòng lại cực kỳ mong chờ, bọn họ đã ăn no cả rồi, nhất định là gọi cho mình!
Thịt ba chỉ hảo hạng, thịt bò với ớt xanh, cánh gà nướng, sườn nướng,... nhảy vào bát của tui nào!
"Vậy sao được chứ!" Ai lại để idol mời cơm bao giờ, Trương Thụy Y vẫn chưa từ bỏ: "Chúng tôi cũng ăn nhiều rồi! Anh Chung, tôi chuyển tiền cho anh nhé!"
Phó Mịch cười nói: "Một cô gái nhỏ thì ăn được bao nhiêu, cháo trắng thì lại càng không đáng là bao."
Mặt Trương Thụy Y đột nhiên đỏ lên, hí hửng nháy mắt khoe khoang với Tô Ly, nghe thấy chưa! Ảnh bảo chị là cô gái nhỏ đấy!
Tô Ly cảm thấy fans girl này rớt hết cả liêm sỉ rồi.
Nhưng mà Phó Mịch muốn dịu dàng với ai, thì chẳng ai từ chối hắn được, lực sát thương của khuôn mặt này quá mạnh.
"Hai người có muốn gọi thêm gì không?"
Phó Mịch nhìn sang Tô Ly, nhìn thấy mắt đứa nhóc này đột nhiên sáng lên.
Tô Ly giơ tay: "Tôi muốn ăn... Á ui..."
Trương Thụy Y đã đề phòng từ sớm chọc vào eo Tô Ly, đánh gãy ảo tưởng của cậu, không thể để idol trả tiền thêm nữa.
"Bọn tôi ăn no rồi, cảm ơn anh Phó đã mời."
Tô Ly bất mãn xoa eo, cảm thấy cực kì oan ức.
Mời cái gì mà mời, đấy toàn là món tôi gọi mà!
Phí công tôi lén gọi thêm thịt, cho không người khác hết rồi.
Phó Mịch để ý đến tất thảy phản ứng của Tô Ly, biểu cảm của đứa nhóc này sống động thú vị thật, phản ứng ngốc nghếch nhưng lại đáng yêu, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui lên hẳn.
Trước khi những suy nghĩ khác xuất hiện trong đầu, Phó Mịch dẫn Chung Kiến Huân rời đi trước.. TruyenHD
Lý do mà hắn tranh thủ đến đây, là vì Lê Hựu Nam liên tục gửi cho hắn tên của nhà hàng đồ nướng này cùng với địa chỉ đến 10 lần, bảo hắn nhất định phải chạy ngay đến ăn, sẽ có bất ngờ.
Mặc dù Lê Hựu Nam có vẻ không đáng tin cậy, nhưng từ trước đến giờ anh chưa bao giờ dám đùa với hắn.
Thực tế chứng minh, đây đúng là một điều bất ngờ.
Phó Mịch không ngạc nhiên khi thấy Lê Hựu Nam đoán ra được suy nghĩ của mình, mặc dù hắn biểu hiện không quá rõ ràng, nhưng cũng không giấu diếm gì, chỉ có ngốc mới không cảm nhận được.
Nhưng tiếc là kẻ ngốc kia thật sự chẳng nhận ra điều gì.
Phó Mịch chỉ hơi tò mò, sao Lê Hựu Nam lại biết Tô Ly đến đây ăn nhỉ?
Lấy điện thoại ra search tên Tô Ly, lướt vài dòng thì nhìn thấy một bài weibo.
[#Tô Ly#Sau khi đón nhị thiếu về khách sạn thì đến quán ăn gần đó, tự nhiên đi ăn lại có bất ngờ đợi tui! Bé Tiểu Lê nhà mấy bạn thật sự đáng yêu quá đê! Hình như bị ốm rồi, chị quản lí không cho ẻm ăn nhiều, trông đáng thương ghê, trái chiêm của dì vỡ tan tành, muốn mua cả trăm xiên thịt ba chỉ cho ẻm! (Ảnh)]
Ảnh chụp trộm nên không được rõ cho lắm, nhưng vì da Tô Ly quá trắng, nên cậu càng nổi bật trong bức ảnh mờ căm.
Phó Mịch nhấn vào phần bình luận, không bất ngờ lắm khi thấy câu chuyện bị kéo về một hướng khác.
[Ha ha ha ha bị bệnh còn đi ăn đồ nướng, bé Tiểu Lê đang muốn tự ngược đây mà!]
[Chỉ được nhìn mà không được ăn thì thảm thật đấy, đồng cảm lắm luôn.]
[Ha ha ha là chị trợ lý đấy, chị họ của bé Tiểu Lê, sự thật chứng minh là trẻ em vẫn còn cần người lớn để ý.]
Đúng là cần phải có phụ huynh để ý thì mới được.
Một người không coi chừng thì sẽ bệnh.
Phó Mịch nhớ ra là bởi vì Tô Ly bị ốm nên sắc môi hơi nhợt nhạt.
Nếu như hôm nay thứ Tô Ly muốn ăn không phải là đồ nướng thì Phó Mịch sẽ gọi cả một bàn thịt ngon rau ngon cho cậu, nhưng đổ bệnh mà vẫn muốn ăn thịt nướng thì rất đáng bị phạt.
-
Phó Mịch mua một đống đồ nướng thế này mà lại không cho Tô Ly được, hắn liền đem đến phim trường quay phim, còn mua thêm một ít đồ ăn cho nhân viên đang làm việc.
Tối mùa hè, ai lại không muốn ăn một ít đồ nướng uống ít bia chứ?
Mặc dù không thể uống bia, nhưng có đồ nướng cũng là tốt lắm rồi, lần lượt từng người một nói cảm ơn, hầu như mỗi người đều được chia cho mấy xiên nướng.
Ngay cả Lý Húc cũng không nhịn được chạy đến ăn cùng, tâm trạng vui vẻ nên cũng để cho Lê Hựu Nam đang quay bù nghỉ mười phút.
Mặc dù Lê Hựu Nam cũng đói, nhưng còn trang điểm nên không tiện ăn, chưa kể quay phim cổ trang quan trọng nhất là body, béo sẽ không đẹp nữa, Lê Hựu Nam cảm thấy Phó Mịch mang đồ nướng đến là muốn dằn vặt mình.
Không lẽ hắn bỏ lỡ "bất ngờ" rồi?
Không thể nào.
Sắc mặt của Phó Mịch rõ ràng là đã "nhẹ nhàng" hơn rất nhiều rồi mà.
Lê Hựu Nam nghĩ không ra bèn lấy điện thoại search một cái, vừa nhìn đã cười rồi.
Đúng như dự đoán.
"Về dễ thế, không bị người ta giữ lại trên đường hả?"
Phó Mịch không hiểu: "Sao cơ?"
Lê Hựu Nam đưa điện thoại cho Phó Mịch, cười xấu xa nói: "Mặc dù quán đồ nướng này ở ngay sau khách sạn, nhưng mà cậu không thèm đeo khẩu trang, chắc là muốn bị người ta chụp đúng không?"
Phó Mịch cầm lấy điện thoại, chân mày giãn ra.
[Aaaaaaa ôi mẹ ơi, tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi gặp được ai đây! [khóc to] nhị thiếu của chúng mình lại đi ăn đồ nướng cơ đấy! Tôi chưa thấy nhị thiếu ăn mấy thứ này bao giờ, thật đúng là sống lâu mới thấy! (Ảnh)]
Trong bóng tối, Phó Mịch dẫn Chung Kiến Huân rời khỏi tiệm đồ nướng, trong tay người đi sau còn cầm một túi to mang logo của quán.
[Đồ nướng thần tiên nào mà xứng với nhị thiếu vậy, để sắp tới đến đó check-in!]
[Đồ quán này ngon thật, quán đồ nướng nổi tiếng nhất ở Nam Sơn, ngay sau khách sạn, hình như ban nãy cũng có ai đó đến đây ăn.]
[Ai? Tiểu yêu tinh nào lừa được nhị thiếu đến chỗ như này thế!]
[Tô Ly đấy, ban nãy có người thấy cậu ấy với trợ lý trong quán đồ nướng.]
[Ỏ, sao tôi lại cảm thấy có chuyện gì đó nhỉ? Hai người này hẹn nhau à?]
[Bắt tay với lầu trên, hình như đây cũng không phải lần đầu nhị thiếu tạo ngoại lệ cho Tô Ly đâu.]
[Mấy chị gái Phó gia bình tĩnh nào, bé Tiểu Lê nhà chúng tôi vẫn còn nhỏ nhé!]
Sau đó chủ đề lại được đổi thành kiểu bàn luận xem "quán đồ nướng này có ngon thật không?", "đồ nướng để lạnh thì có phải là sẽ không còn calories không?"
Phó Mịch không xem nữa, trả điện thoại lại cho Lê Hựu Nam, trong lòng lại càng nghĩ nhiều hơn.
Đều là 21 tuổi, có người thì đã nằm lòng trắng đen trong giới giải trí, dựa vào nhân khí mà ước ao những thứ không thuộc về mình, nhưng lại có người hao tổn tâm trí chỉ để tính xem làm thế nào mới có thể ăn được một miếng thịt nướng.
So sánh hai bên, Phó Mịch chỉ thấy fans Tiểu Lê Hoa của Tô Ly nói không sai.
Đứa nhóc này ở một mức độ nào đó vẫn còn chưa trưởng thành.
Nhưng nếu được, Phó Mịch hy vọng cậu có thể mãi mãi ngây thơ vui vẻ giống như bây giờ.