Phó Mịch và Tô Ly cùng mấy diễn viên quan trọng khác, đều được sắp xếp ở khách sạn S tốt nhất gần trường quay Nam Sơn, thiết kế tháp đôi, có cảm giác cực kỳ hiện đại.
Phòng của Phó Mịch và Tô Ly chỉ cách nhau một tầng lầu, cho nên hôm đó sau khi nhận điện thoại Phó Mịch mới đến phòng Tô Ly nhanh như vậy.
Trong lúc đợi thang máy, Phó Mịch đột nhiên mở miệng: “Chuyện này đừng nói cho người khác biết vội.”
Tô Ly khựng lại một chút mới hiểu được chuyện mà Phó Mịch nói là chuyện Phó Mịch dạy mình diễn xuất.
Nhưng nghĩ cũng phải, nếu như để người khác biết được, đến lúc đấy lại chạy đến bảo Phó Mịch dạy người ta diễn xuất, chắc chắn sẽ gây ra phiền phức không nhỏ, hơn nữa nếu vậy thì chắc hắn cũng bị làm phiền đến mức không muốn dạy mình nữa.
Nghĩ đến những việc có thể xảy ra, Tô Ly nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói cho bất kì ai đâu!”
Cũng không phải là Phó Mịch sợ rằng sau khi người khác biết thì mình sẽ gặp phiền phức, mà chính là bởi vì người khác không biết gì, hắn mới có thể thực hiện những điều mà hắn ấp ủ.
Hai người dính với nhau cả ngày, sẽ khiến những người xung quanh cảm thấy hai người này có quan hệ rất không bình thường.
Nhưng mà đương nhiên đứa nhỏ đơn thuần trước mắt hắn không nghĩ tới chuyện này.
Lúc thang máy đến tầng 19, Tô Ly nói với Phó Mịch một câu chúc ngủ ngon rồi chuẩn bị đi ra.
“Tô Ly.”
Tô Ly dừng chân, nhìn Phó Mịch: “Lúc vào cửa đi chậm thôi, cẩn thận dưới chân.”
“???”
Tô Ly không hiểu gì, đang định hỏi tại sao thì cửa thang máy đã đóng lại.
Cẩn thận dưới chân, cẩn thận cái gì?
Tô Ly quẹt thẻ mở cửa không để ý gì mà bước vào, bật đèn bước về phía trước hai bước, suýt chút nữa bị ngáng chân ngã sấp xuống đất.
Sau khi đứng vững lại, Tô Ly mắt chữ O mồm chữ A.
Nhiều hộp như vậy, toàn bộ đều là... hạt óc chó.
Trước đó cũng nghe Trương Thụy Y nói là mình đã ăn gần hết số hạt óc chó họ mang theo, chuẩn bị mua thêm.
Nhưng mà mua nhiều quá rồi đấy!
Tận sáu hộp to!
Lại còn là hạt óc chó tươi gửi đến từ những địa chỉ khác nhau, bao bì khác nhau nữa!
Cậu một ngày ba bữa cộng cả bữa đêm bằng hạt óc chó thay cơm cũng phải hai tuần mới hết đấy!
Tô Ly lập tức muốn hỏi Trương Thụy Y chuyện này là sao, nhưng nhìn thời gian trên màn hình ------ đã một giờ sáng rồi.
Lúc này mà dựng người khác dậy cũng mất nết quá.
Kệ đi, dù sao thì sáng mai cũng biết mà.
Tô Ly nhìn sáu hộp hạt óc chó thì vui không chịu được, dù sao đã vào đến cửa thì nhất định chạy không thoát đâu, tất cả là của tui hết!
Sáng hôm sau Trương Thụy Y vào phòng, không đợi Tô Ly hỏi đã lập tức trả lời luôn: “Chỗ hạt óc chó này là nhị thiếu bảo anh Chung chuyển đến đây đấy.”
“Chị bảo ai cơ?” Tô Ly cầm máy sấy tóc chạy ra khỏi phòng tắm: “Của anh Phó mua ạ?”
“Đúng thế.”
Trương Thụy Y đang gật đầu dở thì bỗng thấy có gì đó không đúng, nghi ngờ nhìn Tô Ly: “Cậu bắt đầu gọi “anh Phó” ngoài đời từ khi nào hế? Không phải trước đó còn bảo người ta là tên phụ tình sao? Hay là, tối qua hai người xảy ra chuyện gì rồi?”
Tô Ly đang định khoe với Trương Thụy Y việc mình được Phó Mịch tận tay dạy diễn xuất, nhưng cậu đồng ý với Phó Mịch là không nói với ai rồi, chỉ có thể nhịn xuống.
“Chị đừng có đánh trống lảng.” Tô Ly quay lại chủ đề: “Chỗ này là anh Phó mua ạ? Sao anh ấy mua nhiều thế nhỉ?”
“Nghe anh Chung bảo hình như là để cảm ơn cậu đã giúp anh ấy đính chính scandal.”
Tô Ly thật sự không ngờ là đã lâu như vậy rồi, Phó Mịch không chỉ nhớ rõ là cậu nợ hắn bao nhiêu, cũng nhớ cậu giúp hắn chút chuyện như vậy, không chỉ nhớ kĩ càng, còn nghĩ cả đến chuyện mua hạt óc chó cho mình!
Cậu lập tức thay đổi đánh giá của mình tối hôm qua với Phó Mịch.
Không chỉ không phải là một kẻ nhỏ nhen ích kỷ, mà là một người đàn ông hào phóng lương thiện!
Thẻ người tốt lấp lánh được gửi đi.
Nhìn Tô Ly vui vẻ đến trước hộp cào cào hạt óc chó, Trương Thụy Y xụ mặt cảm thấy cậu hết thuốc chữa rồi.
Rơi vào đống hạt óc chó này, người vui là Tô Ly, nhưng người khổ là cô.
Cô chỉ muốn mua một hộp, kết quả là có luôn sáu hộp, hạt óc chó tươi để lâu thì vỏ sẽ rất khó tách.
Trương Thụy Y khóc không ra nước mắt: “Thế này thì tôi phải tách đến khi nào chứ hả...”
-
Sau khi đến phim trường, Tô Ly thấy Phó Mịch từ xa liền như con chim sơn ca nhỏ cười tươi chạy về phía hắn.
Phó Mịch dừng bước đợi cậu, may là hắn còn tồn tại chút lý trí nên không giơ tay ra đón người vào lòng.
Từng cảm xúc của đứa nhóc này đều viết hết lên mặt, đặc biệt là lúc vui, không có cách nào giấu được vẻ vui sướng.
Phó Mịch không cần đoán cũng biết tại sao cậu lại vui thế.
“Nhận được hạt óc chó rồi hả?”
Tô Ly cười gật đầu: “Nhận được rồi!” nói xong cậu cũng thấy hơi ngại: “Anh mua nhiều quá, tôi...”
“Tôi cũng không biết hạt óc chó ở chỗ nào ngon hơn, nên mua hết.”
Tô Ly nhìn Phó Mịch rời đi, thấy vô cùng cảm động sao người thầy này đối tốt với mình thế!
Sau này nhất định sẽ học hành chăm chỉ, cũng sẽ tìm cho hắn một người vợ tương xứng!
Ở phim trường quay phim ngày hôm qua, Tô Ly cảm nhận được chân tình của Phó Mịch trước ống kính không giống như là đang diễn, hắn thật sự vượt khỏi ống kính để thể hiện tình yêu.
Ở hiện trường trừ Trịnh Thi Dật, thì còn ai có thể khiến hắn thâm tình đến thế?
Càng nghĩ càng chắc chắn, Tô Ly cảm thấy mình ngửi được mùi HE rồi.
Thuyền nầy tui vững tay chèo luôn!
-
Sau ngày hôm đó, Tô Ly quay xong cũng không vội về nghỉ ngơi, không thèm tẩy trang mà chạy ngay đến tổ A.
Một mặt là muốn làm học sinh ngoan, đến trước mặt thầy Phó điểm danh đúng giờ, tranh thủ thể hiện một chút. Ngoài ra cũng không muốn bỏ qua bất cứ cục đường nào của CP [Nồng Tình Mịch Dật].
Kết quả là mọi người tưởng hôm nay cậu có cảnh ở tổ A, thư ký trường quay phải vội vàng mở lịch quay ra xem, xác nhận nhiều lần xem có sắp xếp nhầm hay không.
Sau mấy lần, Tô Ly cũng thấy ngại, chỉ có thể quay về tẩy trang thay đồ rồi quay lại, đương nhiên cũng không quên đem cola lạnh cùng đồ ăn vặt cho thư kí trường quay và nhân viên ----- nhưng không bao gồm hạt óc chó Phó Mịch tặng cho cậu.
Sau đó thư kí trường quay xoa cái bụng tròn vo khách sáo nói: Người đến là được rồi, không cần mang đồ ăn đến nữa đâu.
Sau một thời gian dài thì nhân viên phim trường cũng thấy hình như có gì đó không đúng.
Lúc này Lý Húc và Dương Nhạc không hẹn mà cùng đứng ra biểu dương Tô Ly, trời nóng như vậy nhưng vẫn cố gắng kiên trì học tập ở phim trường, cực kỳ đáng được tuyên dương!
Cả hai đạo diễn đều đã nói vậy rồi, những người khác có nghĩ thế nào cũng phải dừng lại.
Người trong đoàn đều là người đã thành tinh, so với việc khiến cho mọi chuyện rắc rối thêm, thì họ muốn làm việc suôn sẻ hơn, chỉ mong có thế tan tầm sớm hơn một chút để về nghỉ ngơi, còn hơn là tám chuyện ăn dưa!
Tô Ly không cảm nhận được gì, đem một chiếc ghế gấp đến phim trường, có thể thuận tiện thay đổi chỗ ngồi bất cứ lúc nào.
Lúc Phó Mịch quay phim, Tô Ly nghiêm túc ngồi trước màn hình theo dõi nhìn hắn, vừa học cách hắn diễn, vừa bởi vì hắn và Trịnh Thi Dật diễn xuất vô cùng căn ý lại hỗ trợ lẫn nhau làm cậu thấy cưng muốn xỉu luôn!
Tô Ly ôm mặt khó khăn lắm mới nhịn được không kích động hét lên thành tiếng.
Cảnh hôm nay là cảnh Định Dương công chúa nghi ngờ thân phận của Tạ Chiêu, nhưng nếu xông thẳng đến Tạ phủ thì không được hợp lý, vì cô là công chúa được sủng ái nhất, mọi động tĩnh đều có người để mắt đến.
Cho nên cô chỉ có thể cố ý đến tiệm châu báu của Tạ Chiêu gây sự, chọn một viên ngọc bội rồi nói đó là hàng giả, Đường Thư Trúc tưởng rằng cô ngứa mắt Tạ Chiêu vì hắn dựa vào phủ tể tướng, muốn dạy cho hắn một bài học, cũng hùa diễn theo.
Chủ tiệm không biết thân phận của cô, cũng không đắc tội được với Đường Thư Trúc, nên cũng chỉ có thể phái người đi báo tin cho Tạ Chiêu đến đây.
Tạ Chiêu không biết bí mật mà mình giấu kín đã bị một cô gái suy nghĩ thấu đáo phát hiện ra, liền tỏ vẻ mình là một kẻ tiểu nhân đắc ý, ám chỉ mình có chỗ dựa là tể tướng, ý nói bọn họ vuốt mặt phải nể mũi, trào phúng mỉa mai hai người một trận.
Định Dương công chúa chắc chắn hắn là người cứu cô đêm đó, cũng hiểu rằng hành động của anh ta chỉ là để kích động mâu thuẫn giữa họ với tể tướng.
Chỉ cần dùng danh nghĩa của tể tướng để đắc tội với nhiều người, thì ngày tàn của tể tướng sẽ càng đến nhanh hơn.
Sau khi hiểu rõ rồi, Định Dương công chúa thay đổi vẻ kiêu ngạo độc đoán, bỏ ra rất nhiều tiền để mua mặt đá ngọc bích đó, còn âm thầm nhét một tờ giấy nhắn cho Tạ Chiêu.
Giấy nhắn đồ, đáng yêu quá trời luôn!
Tô Ly ôm mặt ngồi bên cạnh, khuôn mặt nhỏ viết mấy chữ hào hứng và hạnh phúc!
Hôm nay Phó Mịch mặc toàn là màu trắng, phù hợp với Trịnh Thi Dật mặc bộ áo váy màu xanh, đẹp như một bức tranh vậy, nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng mà phù hợp.
Trương Thụy Y ngồi cùng bên cạnh, nhìn thấy Tô Ly lại một lần nữa thật lòng thật dạ mà rơi vào đường giả của CP mới, chỉ cảm thấy vô cùng bất lực, cái này chỉ là diễn xuất theo kịch bản thôi mà cũng được coi là đường ấy hả?
Đang định nhắc Tô Ly rằng không cần lún sâu quá để tránh dẫm lên vết xe đổ, thì chợt thấy Phó Mịch đi đến chỗ bọn họ, cô vô thức lùi sang bên cạnh vài bước.
Còn chưa kịp hỏi thăm Phó Mịch, thì đã thấy hắn vô cùng tự nhiên đem quạt mini trên tay quay về hướng Tô Ly.
“Nếu mà nóng quá, thì cậu về khách sạn trước đi.”
Nhìn thấy chóp mũi Tô Ly rịn một lớp mồ hôi, trán cũng hơi ướt, Phó Mịch vừa xao xuyến lại vừa có chút không đành lòng.
Mặc dù cảm giác có cậu ở bên đợi hắn đúng là rất tốt, nhưng thời tiết quá nóng, hắn sợ đứa bé này sẽ bị nóng đến đổ bệnh.
“Tối tôi sẽ đến tìm cậu.”
Tô Ly quả quyết lắc đầu, chỉ cần có thể gặm đường ở hiện trường, trời có nóng hơn nữa cũng không sao!
“Không sao, hôm nay anh còn mấy cảnh quay nữa vậy?”
“Khoảng ba cảnh.” Phó Mịch trả lời: “Nếu mà suôn sẻ thì có thể kết thúc sớm hơn hôm qua.”
Tô Ly gật đầu, mặc dù bận gặm đường, nhưng vẫn không quên chuyện chính.
Thanh thủ lúc Phó Mịch rảnh rỗi bèn lấy kịch bản ra, chỉ vào một cảnh đã được gạch chân rồi hỏi Phó Mịch xem nên diễn như thế nào.
Trương Thụy Y ngồi bên nhìn cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì cơ chứ!
Sao mà quan hệ của hai người này lại đột nhiên thân thiết đến thế!
Dáng vẻ nghiêm túc của Phó Mịch, thiếu điều muốn dạy Tô Ly đọc từng chữ một thôi!
Trương Thụy Y cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng, em họ của mình với Phó Mịch, chẳng lẽ....
“Chị Trương, chị có rảnh không?” Chung Kiến Huân đi đến, cười nói: “Hạt óc chó lại đến nữa rồi, anh Phó bảo tôi chuyển đến phòng cậu Tô.”
Trương Thụy Y sửng sốt: “Vẫn còn cơ á?”
“Đây là đơn hàng cuối cùng rồi. Anh Phó nói, cậu Tô ăn hết rồi lại mua tiếp.”
Còn mua tiếp?
Toàn thân Trương Thụy Y đều không khỏe, ý Phó Mịch là sẽ liên tục mua hạt óc cho cho Tô Ly ăn hả?
Tại sao chớ?
Thật là vô lý quá đi mà!
Tên nhóc Tô Ly này nhất định là có gì đó giấu cô!
Tô Ly không hề nhận ra là Trương Thụy Y đã rời đi, chỉ cảm thấy cái nhìn của Phó Mịch về diễn xuất thật sự rất độc đáo, lúc trước khi cậu đọc kịch bản cũng không ngờ là có thể diễn như vậy.
Đúng là học bạn một ngày còn hơn đọc sách mười năm.
Thấy Phó Mịch còn bận quay cảnh tiếp theo, Tô Ly đứng dậy gập ghế lại, cầm quạt mini chuẩn bị đi theo.
Mấy hôm nay ở bên cạnh Phó Mịch học tập, Tô Ly mới nhận ra trước đây diễn xuất của mình có nhiều vấn đề rất lớn.
Cũng may là những nhân vật trước đầy đều rất đơn giản, phần lớn là các vai con trai em trai hiền lành ngoan ngoãn, cho nên mới không bị người khác soi được.
Nhưng Sở Lâm lần này thì lại khác, nhiều chuyện nối nhau, có nhiều đoạn chuyển đổi tính cách.
Hiện trường quay phim không cho diễn viên có cơ hội quay theo thứ tự kịch bản, cảnh phim bị đảo lộn thời gian hoàn toàn, thường là sáng quay cảnh khóc, tối quay cảnh vui, họ cần phải tự mình điều chỉnh cảm xúc và trạng thái.
Được Phó Mịch hướng dẫn mấy ngày, Tô Ly cũng không dám nói là kỹ năng diễn xuất của mình tiến bộ vượt bậc, nhưng ít nhất cũng nắm chắc được những phần cần quay sau này, nghĩ đến đây, bước chân cậu cũng nhanh hẳn lên.
Ý, cái gì đây?
Tô Ly cong eo nhặt đồ vật ở dưới đất lên.
Đây không phải là móc khóa kỷ niệm 5 năm CP Mật Dữu mà Trương Thụy Y coi như của quý sao?
Tô Ly cầm trong tay nhìn thật kỹ, thì ra là sợi dây xích trên đầu móc bị đứt.
Hứ!
Thế mà còn nói mình vứt đồ bừa bãi, đến cả đồ vật quý giá như này mà để rơi cũng không biết, có thể coi đây là cơ hội để cậu trả đũa Trương Thụy Y!