Cp Tui Đu Luôn Be

Chương 63



Bé con thành thật dũng cảm thì nên được thưởng.

Phần thưởng mà Tô Ly nhận được là một nụ hôn suýt nữa đã khiến cậu ngộp thở.

Nghĩ thế nào cũng cảm thấy có hơi thiệt thòi.

Nhưng mà nghĩ lại thì, người hôn lại là Phó Mịch, cậu lại cảm thấy mình đã kiếm được hời.

Một câu tỏ tình, đổi được một anh bạn trai siêu cấp vô địch, đúng là quá hời!

Toàn thân Tô Ly như rơi vào hũ đường, cảm nhận sâu sắc được rằng đu bao nhiêu CP cũng không ngọt ngào bằng yêu đương.

Nhất là bạn trai lại còn đẹp trai như thế, sau này bọn họ chắc chắn sẽ không cãi nhau, bởi vì cậu chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đó, nghe thấy giọng nói của hắn, thì sẽ chẳng còn tức giận gì nữa.

Nghĩ như vậy Tô Ly lại muốn hôn bạn trai của cậu.

Dù sao thì hôn một cái là được hời, hôn hai cái là phát tài luôn!

Nhưng ông trời cũng không để cho người ta giàu lên dễ dàng đến thế, sẽ luôn sắp xếp một ít thăng trầm cho hạnh phúc càng thêm ngọt ngào.

-

Chung Kiến Huân vừa vào phòng đã nhạy bén cảm nhận được không khí trong căn phòng khang khác, anh dường như có thể nhìn thấy bong bóng ngọt ngào màu hồng trong không khí, nhất là lúc thấy Phó Mịch và Tô Ly mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Giỏi lắm, anh Phó đúng là hiệu suất kinh người.

Anh đi chuyến này trở về, thì có thêm một bà chủ nữa rồi!

Mặc dù trước đó cũng suýt soát, nhưng chính thức với không chính thức cũng có khác biệt rất lớn.

Thí dụ như bây giờ anh chắc chắn có thể danh chính ngôn thuận nhận hai bao lì xì năm mới!

Tô Ly thấy hơi ngại, mới xác định quan hệ với anh bạn trai, quá lố cũng không tốt, bèn muốn rút tay về, nhưng tiếc là không thể thành công.

"Có tra ra không?"

Phó Mịch kéo Tô Ly ngồi xuống, không kiêng kỵ chút nào, thậm chí còn có thêm một chút khoe khoang.

Chung Kiến Huân không buồn nheo mắt, lấy máy tính ra cắm USB vào: "Đây là camera giám sát tầng mười chín hôm nay."

Chung Kiến Huân tua video đến bảy rưỡi tối, trên màn hình xuất hiện một dáng người thấp bé, cả người từ trên xuống dưới che chắn kín mít, đi từ bên thang máy qua, dừng lại trước cửa phòng Tô Ly, sau đó mò ra một đồ vật không biết là cái gì từ trong túi mở cửa ra, nhanh chóng vào cửa.

"Em đã từng gặp cô ấy!" Trí nhớ của Tô Ly khiến người khác ngạc nhiên, mặc dù chỉ lướt qua, cậu cũng nhớ rõ: "Hôm qua em gặp cô ấy ở hành lang, em còn thấy kì lạ, tầng mười chín ngoài em với thầy Triệu Hàng thì không còn ai nữa, trợ lý của thầy Triệu Hàng cũng không phải là nữ, lúc đó em còn tưởng cô ấy là nhân viên mới đến đi sai tầng cơ."

Mặt Phó Mịch tái xanh.

Nếu Tô Ly không cảnh giác, không biết có một người trốn trong phòng, thì hắn thực sự không dám tưởng tượng sẽ có chuyện gì xảy ra, kể cả là phụ nữ, thì cũng không thể khiến người khác không sợ.

Không biết đang trốn ở đâu.

Có một đôi mắt âm thầm theo dõi từng cử động của bạn, có một người không nói không rằng ở chung một không gian với bạn, trong lúc bạn chìm vào giấc ngủ, lúc tắm, đều thầm lặng trốn trong góc, theo dõi những chuyện thầm kín của bạn, thâm nhập vào không gian riêng tư của bạn, để thỏa mãn những ham muốn biếи ŧɦái dơ bẩn.

Chỉ mới nghĩ thôi, đã khiến người khác sợ chết khiếp.

Phó Mịch tua nhanh tốc độ hình ảnh gấp ba lần, lúc Tô Ly dừng trước cửa thì ấn nút tạm dừng.

"Cô ấy vẫn luôn không ra ngoài sao?"

Chung Kiến Huân gật đầu: "Đến tận ban nãy cũng không ra ngoài."

Toàn thân Tô Ly đờ ra, quay đầu hỏi Phó Mịch: "Vậy đây là fan cuồng sao?"

Phó Mịch xanh mặt: "Cuồng không phải là fan, là biếи ŧɦái."

Chung Kiến Huân nhìn vẻ mặt của Phó Mịch thì biết là bây giờ hắn đang rất tức giận, thăm dò: "Anh Phó có phải báo cảnh sát không?"

"Không vội." Phó Mịch nghĩ ngợi nói: "Chuyện này nhất định phải xử lý cho tốt, không biết đây là hành vi cá nhân hay là có âm mưu hãm hại, nếu chỉ đơn thuần là fan cuồng thì báo cảnh sát là được, chỉ sợ đối phương sẽ vu cáo em có quan hệ riêng tư với fan, thậm chí còn nói em ngủ với fan."

Mặt Tô Ly đỏ bừng, còn đỏ hơn cả ban nãy bị Phó Mịch hôn: "Em không có, không phải em, anh đừng nói linh tinh!"

Phó Mịch mỉm cười, không khí căng thẳng thoáng chốc biến mất.

"Ngoan, tôi biết em không làm vậy." Phó Mịch xoa mặt Tô Ly, nói nhỏ: "Em ở bên tôi cả ngày, muốn ngủ thì phải ngủ với tôi chứ."

Lúc này Tô Ly cảm thấy không phải là mình đỏ mặt nữa, mà là suy diễn đến phun máu luôn rồi.

Nói gì mà đen tối vậy chớ hả!

Chung Kiến Huân tinh ý: giờ tôi chui xuống gầm xe có còn kịp không?

"Chuyện này Tô Ly không thể ra mặt." Phó Mịch rút lại suy nghĩ trêu chọc nhóc con, nói với Chung Kiến Huân: "Câu liên hệ với Trương Thụy Y, nói qua chuyện này với cô ấy, dùng danh nghĩa là tặng hạt óc chó đến phòng Tô Ly với cô ấy."

Chung kiến Huân lập tức hiểu được ý của Phó Mịch.

Nếu Tô Ly phát hiện có người trốn trong phòng, rồi báo cảnh sát, nếu đối phương ủ mưu, thì người này hoàn toàn có thể nói là hẹn Ons không thành công, cắn ngược lại Tô Ly, trai đơn gái chiếc thì khó mà cãi được, sự việc không được giải quyết, không chừng còn gây ra một đống ồn ào.

Nhưng nếu bị nhân viên phát hiện thì lại khác, dẫn dắt dư luận online và offline, không cần biết cuối cùng sẽ như thế nào, chắc chắn sẽ có thể kéo Tô Ly ra một cách sạch sẽ.

"Hiểu rồi, tôi đi làm ngay."

Sau khi Chung Kiến Huân rời đi, Phó Mịch cũng kéo Tô Ly đứng dậy.

Tô Ly còn đang suy nghĩ "tại sao nhân tính con người lại méo mó như vậy" thắc mắc: "Đi đâu?"

"Đưa em đến xem hiện trường trực tiếp."

Tô Ly: "???"

Đừng trước cửa phòng giám sát, Tô Ly chỉ vào tấm biển trên cửa hỏi: "Đây, là hiện trường trực tiếp mà anh nói hả?"

Phó Mịch gật đầu.

Thoáng chốc Tô Ly rơi vào trạng thái nghi ngờ "Độ an toàn của khách sạn này thật sự rất có vấn đề", phòng giám sát mà ai cũng có thể vào sao?

Nhưng mà nói ra thì, tại sao ban nãy Chung Kiến Huân đi lấy video giám sát dễ dàng như thế?

Không phải là giám sát không gian công cộng này không thể cho người khác tùy tiện xem hả?

Nếu không thì sao mà các ký giả phải cực khổ núp lùm ở cửa khách sạn, chỉ cần lẻn vào lấy video giám sát là có thể tuồn ra rất nhiều tin tức bùng nổ.

Phó Mịch như có thể nhìn ra được nghĩ ngờ của Tô Ly, cười nói: "Người khác không được, những chúng ta thì được."

Tô Ly nhìn Phó Mịch gõ cửa phòng giám sát.

Trưởng bộ phận bảo vệ khách sạn đã đợi ở phòng giám sát từ lâu, chào đón Phó Mịch vào với nụ cười kiềm nén nhất.

Tô Ly thấy vẻ khiêm tốn như vậy của đối phương, nghi ngờ trong lòng lại càng lớn hơn.

"Nhị thiếu, dựa theo yêu cầu của anh, chúng tôi đã liên hệ với phía cảnh sát, dự tính sẽ đến đây sau năm phút nữa." Trưởng ban ưỡn cái bụng tròn ra, vô cùng cung kính nói: "Những nhân viên quan cũng đã giữ lại, sắp xếp một đội điều tra xem có ai đáng ngờ không."

Phó Mịch gật đầu, không nhiều lời, đợi hai diễn viên đặc biệt đến nơi.

Tô Ly không nhịn được, kéo góc áo Phó Mịch, hỏi nhỏ: "Chúng ta cứ đi vào thế này không sao thật hả?"

Dù sao thì chỗ này xem được giám sát của các tầng, nếu như thấy cái gì không nên thấy, thì e rằng không hay lắm.

Phó Mịch cười nói: "Không sao, đây là khách sạn mẹ tôi mở."

Tô Ly:????

Phó Mịch nhìn Tô Ly đơ ngay tại chỗ, cười trêu cậu: "Mới thế đã sợ rồi hả? Vậy em biết tại sao chúng ta phải đến Nam Sơn quay phim không?"

Đầu óc Tô Ly đã trở về số không mù mịt lắc đầu.

"Bởi vì mẹ tôi là cổ đông lớn nhất của cơ sở quay phim Nam Sơn, phê duyệt riêng cho đoàn phim mười lán trại lớn nhất, sử dụng miễn phí ba tháng."

Tô Ly hoàn toàn kinh ngạc.

Trước đó cậu còn nghĩ, đoàn phim của bọn họ lắm tiền nhiều của thế, không biết là đã lôi kéo bao nhiêu nhà đầu tư.

Chiếm được mấy lán trại tốt nhất lớn nhất thì thôi, lại còn đọc chiếm luôn hai đình viện tốt nhất, hơn nữa còn sửa lại toàn bộ Tạ phủ một lượt, ngói xanh tường đỏ nguyên bản sửa thành ngói đen tường trắng, hào phóng đến độ ai cũng phải thốt lên câu một "trâu bò"!

Bây giờ mới biết, thì ra bên này tiết kiệm tiền thì bên kia mới tiêu phung phí được.

Nhưng mà như vậy lại càng khiến Tô Ly thêm căng thẳng.

Cậu biết gia thế nhà Phó Mịch tốt, nhưng không ngờ gia thế của hắn lại tốt đến vậy!

Bảo sao người như Quách Lễ cũng không dám đắc tội với hắn, người khác cần kim chủ đầu tư, hắn lại là người được kim chủ sinh ra, khác biệt quá lớn.

"Diễn viên đến rồi."

Tô Ly ngẩng đầu nhìn lên máy giám sát, thì nhìn thấy Chung Kiến Huân ôm một thùng óc chó, cùng Trương Thụy Y vừa cười vừa nói đi đến cửa phòng Tô Ly.

Mặc dù đã xác định nghi phạm là một cô gái nhỏ bé, nhưng để phòng ngừa bất trắc, Tô Ly vẫn nói rõ tình hình với Trương Thụy Y, dù sao thì cũng không thể để người ta không biết gì mà dấn thân vào nguy hiểm, huống hồ đó cũng là chị họ của cậu.

Lúc Trương Thụy Y nghe xong thì bùng nổ, cực kỳ giận dữ trong điện thoại, chỉ hận không thể xuyên qua từ đầu bên kia điện thoại.

Lại dám xâm nhập bất hợp pháp, nhất định phải bắt cô ta lại!

Trương Thụy Y lấy thẻ mở cửa phòng, cũng cảm thấy có gì kẹt ở cửa giống như Tô Ly.

Làm như không cảnh giác được điểm không bình thường, Trương Thụy Y dùng lực đẩy của ra, một trước một sau đi vào với Chung Kiến Huân.

Ba phút sau.

Trương Thụy Y kinh hoảng bối rối một mình chạy ra ngoài, vừa đúng lúc gặp bảo vệ dẫn theo hai vị cảnh sát đi lên, đưa bọn họ vào phòng Tô Ly.

Không lâu sau thấy cảnh sát áp giải một cô gái gầy yếu từ trong phòng ra ngoài, bảo vệ xuống dưới lầu cùng họ.

Một cảnh sát còn lại cửa, nói gì đó với Trương Thụy Y, chắc là đợi đồng nghiệp khác mang thiết bị đến để kiểm tra các thứ.

Sự việc được giải quyết vô cùng thuận lợi, Tô Ly lại không hề cảm thấy yên tâm.

Chỉ cần nghĩ đến việc suýt nữa thì cậu ở cùng phòng với một người lạ, đã thấy sởn cả tóc gáy.

Phó Mịch cảm nhận được tâm trạng của nhóc con bên cạnh không ổn, muốn đến an ủi, nhưng ngại vì phòng giám sát quá nhiều người, chỉ có thể âm thầm nắm lấy tay Tô Ly, xoa ngón tay cậu, muốn thử dùng cách này để cho cậu tạm thời thả lỏng.

"Đem đoạn trước đó và đoạn ban nãy giao cho cảnh sát." Phó Mịch nói với trưởng ban bảo vệ: "Đoạn giữa thì không cần nữa."

Trưởng ban bảo vệ hiểu được ý của Phó Mịch.

Tô Ly mở cửa nhưng không vào, người ngoài nhìn vào, cũng chỉ cho là để rơi đồ rơi đồ trên xe, muốn quay lại lấy, chỉ cần có cảnh phạm nhân đi vào và bị bắt, là đã có thể báo cáo rồi.

Sau khi đã bàn giao xong, Phó Mịch nắm lấy tay Tô Ly về phòng của mình, trên đường lấy điện thoại ra gửi ngay cho Trương Thụy Y và anh hắn một tin nhắn.

Sau khi vào phòng thì vất điện thoại sang một bên, ôm bé con đã phải chịu sợ hãi vào lòng.

Dù sao cũng là bạn trai danh chính ngôn thuận rồi, ôm hay là hôn cũng được.

"Vẫn sợ hả?"

Tô Ly lắc lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Không phải là cậu sợ cô gái yếu ớt, mà là sợ hãi việc bị người khác rình mò.

Tay Phó Mịch vỗ nhẹ trên vai Tô Ly, nhẹ nhàng như dỗ dành đứa bé sắp chìm vào giấc ngủ.

"Những chuyện sau này cứ giao cho tôi đi." Phó mịch mềm giọng nói: "Bé Tiểu Lê của tôi chỉ cần ngọt ngào là được rồi."

Tô Ly dựa đầu vào vai Phó Mịch, nhưng cậu không chỉ nghĩ đến sự cố này.

Lúc nhỏ gần như một nửa thời gian cậu đều ở trong đoàn phim, những ngôi sao nhí khác sẽ có ba mẹ bên cạnh, nhưng be mẹ cậu bận rộn khắp nơi, người bên cạnh cậu từ nhỏ chỉ có dì bảo mẫu.

Dù sao cũng là mình tự chọn, dù có bắt buộc phải lớn trước tuổi, chịu đựng việc thiếu đi tình cảm của ba mẹ bên cạnh, cậu cũng kiên cường chống đỡ đến bây giờ.

Nhưng bây giờ có người nói với cậu: "Tôi ở cùng với em."

Có thể dựa dẫm, có thể thổ lộ, có người để bồi bạn cùng nhau.

Không phải là cậu không đủ dũng cảm, cũng không phải là không đủ kiên cường, chỉ là dũng cảm quá lâu rồi, kiên cường cũng đã mệt, nên lưu luyến sự ấm áp này ngoài ý muốn.

Trước đó cậu không dám nghĩ, rằng bờ vai kiên cường vững chắc này thuộc về mình.

Sau khi nhận được cái ôm thật sự, cậu lại không lỡ buông bỏ.

"Phó mịch, em thích anh thật đó!"

Mong cầu của bé con quả là đơn thuần, không như người trưởng thành lấy tình yêu ra tính toán, cậu bày ra tình cảm thẳng thắn nhất, mỗi câu thích nói ra đều rõ ràng dễ nghe.

Tỏ tình như thế này, cực kỳ thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu sâu trong tim hắn.

Hắn thích cảm giác bị người ta dựa dẫm, cảm giác người ta cần có hắn, tính chiếm hữu khắc trong xương, khiến hắn hận không thể cắt phăng đôi cánh của bé con, từ nay chỉ có thể bay lượn trong lòng bàn tay hắn.

Nhưng hắn không thể làm vậy.

"Nói thích là không thể thay đổi đâu, nếu không...."

Câu uy hiếp chưa nói ra, chắc chắn không phải chỉ là nói đùa.

May là người đưa ra lời đồng ý cực kỳ nghiêm túc, thậm chí cũng cùng tâm trạng.

"Anh cũng vậy nhé, nếu không em chắc chắn dính anh không buông đâu."

"Chào mừng em."