Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1209: Tôi thật sự rất mù mịt".  



Sau đó Lục Hi tự mình đi rót nước rồi trở lại tiếp tục xem ti vi.



Còn Đường San San lúc này dùng khăn tắm để giữ thân mình, ngây ngốc ra nhìn Lục Hi, lát sau chỉ thấy cô ta đột nhiên ngồi thụp xuống sô pha khóc lên nức nở.



Lục Hi nhìn Đường San San khóc lóc không ngừng, lắc đầu rồi chậm rãi nói: "Cô thật sự không cần phải làm như vậy, cô không nợ gì tôi cả, tôi cũng sẽ không dùng cách này để yêu cầu cô báo đáp tôi".

Advertisement



Đường San San ngẩng đầu lên nhìn Lục Hi, lau nước mặt rồi nói: "Xin lỗi anh Lục, tôi chỉ là không biết làm thế nào mà thôi, tôi thật sự rất mù mịt".



Lục Hi nhìn Đường San San, từ tốn nói: "Không có gì mù mịt cả, cô là sinh viên, nhiệm vụ của cô chính là học hành cho tốt, những việc khác không phải là điều cô cần lăn tăn. Tôi cũng rất đồng cảm với cảnh ngộ của cô, sau này, chỉ cần cô có thể học thành tài coi như đã là báo đáp lớn nhất cho tôi rồi".



Đường San San nhìn Lục Hi mãi lâu không biết nói gì.



Một hồi lâu sau, Đường San San đứng dậy gập người thật sâu với Lục Hi: “Anh Lục, tôi nhất định sẽ chăm chỉ học hành, sau này trở thành một người chính trực tử tế như anh”.



Lục Hi gật đầu mỉm cười.



Đường San San nói tiếp: “Vậy tôi không làm phiền nữa, đi nghỉ trước đây”.



Cô ta cũng đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, chỉ muốn nghỉ ngơi.



Lục Hi gật đầu, Đường San San cười đáp lễ rồi quay người tiến vào phòng ngủ, đóng cửa.



Lục Hi bấy giờ mới thở phào, anh vỗ ngực, lẩm nhẩm: “Làm người tốt thật không dễ, suýt thì không gồng nổi, may mình ý chí kiên định, nếu không đã thành loại người gì rồi”.



Lục Hi cũng là người bình thường, gặp tình huống như vậy, nếu nói không có chút động tâm là nói dối.



Có điều, Đường San San đã đủ đáng thương, nếu anh làm vậy thì thật vô sỉ, cứ coi như nhất thời xúc động, sợ rằng sau này cũng không khỏi cắn rứt, dù gì Đường San San vẫn là học sinh, như vậy là lấy oán báo ân, nhân cách suy đồi.



Lục Hi uống cạn cốc nước rồi trở về phòng.



Sáng hôm sau, khi anh ra khỏi phòng liền phát hiện Đường San San đã ăn mặc chỉnh tề, đang dọn dẹp phòng khách.



Lục Hi mỉm cười và đi tắm.



Tắm xong, anh cho chuẩn bị chút đồ ăn sáng rồi dùng bữa cùng Đường San San.



Sau khi ăn sáng xong, Lục Hi vừa định thưởng thức điếu thuốc thì thấy có người gọi cửa.



Mà Đường San San vừa nghe tiếng gõ cửa liền thay đổi sắc mặt, dù cô ta cố gắng không nghĩ đến chuyện kia, nhưng gì tới cũng phải tới.



“Vào đi”.



Lục Hi nhàn nhạt cất tiếng.

Cánh cửa bật mở, chỉ thấy Chu Kiến Cương dẫn theo vài người tiến vào.