Cự Long Thức Tỉnh

Chương 152: 152




Lục Hi nghe Cảnh Lăng Tuyên nói vậy thì hơi cau mày.

Cô gái này hơi quá nhỉ, trước mặt người ta mà lại nói ra được những câu như thế.

Kể cả người ta có nói dóc thì cô cũng đừng có không nể mặt như vậy!
Mà Ngư Bạch thì cũng tỏ vẻ lúng túng
Lục Hi dầu gì cũng đã từng cứu cô ta, vậy mà bạn thân cô ta lại không nể mặt như thế, làm cô ta rất khó xử.

Vào lúc này, đài luyện võ lại phát ra từng tiếng cổ vũ và vỗ tay nhiệt liệt.

Hóa ra có một võ giả trẻ tuổi mặt vuông, da ngăm đen đã thắng liền bốn trận, cho nên nhận được tràng cổ vũ nhiệt liệt của mọi người.

Ngư Bạch nhân cơ hội này lên tiếng: “Người này giỏi thật đấy, đã thắng liền bốn trận rồi”.

“Nghe nói vị khách mời kia hôm nay ra thưởng lớn lắm, ai thắng được nhiều trận nhất thì sẽ được một trăm ngàn đấy”.

Thịnh Tư Vũ ở bên cạnh cũng nói.

Lúc này, lại có một người khác lên đài khiêu chiến võ giả kia.

Sau khi chấp nhận khiêu chiến, hai bên lập tức lâm vào chiến đấu kịch liệt.

Lục Hi nhìn một lúc, thấy hai người đều là võ giả cảnh giới ngoại gia, có thể nói là nhập môn võ đạo, mới luyện được chút gân cốt, đang là lúc dựa vào nắm đấm để phân cao thấp.


Trên đài, hai người đấu đá mạnh mẽ, đánh vô cùng quyết liệt.

Không lâu sau, người đã thắng liền bốn trận kia có vẻ không còn đủ sức nữa.

Đối thủ thấy vậy liền nhân cơ hội tấn công mãnh liệt.

Người thanh niên da ngăm luống cuống tay chân, mắt thấy sắp thua, mọi người liền hô lên lo sợ.

Vào lúc này, thanh niên da ngăm bỗng nhiên chấn động, tựa như mới nhận thêm sức mạnh.

Chỉ thấy người này hét lớn, quyền cước cùng được phát huy, vừa hóa giải vừa công kích, chỉ sau mấy chiêu, đối thủ đã hoàn toàn bị áp đảo, sau đó anh ta lại đấm thêm mấy cú thật đau nữa.

Mấy chiêu thức có lực lớn thế này, đối thủ đã không chịu nổi, bị đánh cho nằm hẳn xuống đài.

Võ giả da ngăm cười khà khà, chắp tay với khán giả.

Khán giả lập tức vỗ tay nhiệt liệt, đây đã là trận thắng thứ năm của anh ta.

Mọi người bàn tán xôn xao, cho rằng quán quân hôm nay chắc chắn là người này.

Lục Hi thì chỉ mỉm cười, đời này thiếu gì chuyện lạ kia chứ.

Vào lúc tên da ngăm kia bộc phát, Lục Hi vừa nhìn đã biết tên này chính là người đã mua bộ giáp khắc chữ của anh.

Lúc này, chỉ nghe thấy võ giả này nói lớn.

“Tại hạ Kim Thạc, đến từ tỉnh Tô Giang, trong chuyến du lịch đến nơi đây thì gặp được buổi tụ họp tỷ võ kết bạn này.

Xin chờ tại hạ nghỉ ngơi một lát rồi sẽ lại tiếp tục giao lưu cùng với các đồng đạo”.

Nói rồi, Kim Thạc lại chắp tay với khán đài một lần nữa rồi xuống nghỉ ngơi.

Anh ta đã chiến liền năm trận, đúng là nên nghỉ một chút.

Nhưng võ giả tỉnh Tây Bắc thì lại tức giận không thôi.

Ở trong địa bàn của mình mà lại bị một tên đồng đạo ngoại tỉnh thắng liền năm trận, bọn họ đang thấy nhục lắm rồi.

Nhưng trong số các võ giả cảnh giới ngoại gia thì đúng là không có ai thắng được Kim Thạc này, bọn họ rất bất lực.

Không thể cho một cao thủ nội gia lên đài chiến đấu được, như thế có thắng thì cũng là thắng mà không vinh, khiến cho đồng đạo cười chê.

Lúc này, Ngư Bạch vỗ tay, nói với Lục Hi: “Người này giỏi thật đấy, thắng liền năm trận, xem ra anh ta là người giành được tiền thưởng hôm nay rồi”.


“Cũng chỉ là khoa chân múa tay mà thôi”, Lục Hi cười nhạt.

Bản thân anh đã mạnh hơn cả tông sư, cộng thêm việc sau khi có được thuật cận chiến thần quan thì nhận thức về võ đạo cũng đột phá, thoát ra khỏi quan niệm của thế giới này, người thường không thể nào hiểu nổi.

Nhưng Lục Hi chỉ thuận miệng nói một câu lại khiến cho Cảnh Lăng Tuyên phản bác.

Cô ta trợn mắt, nói với Lục Hi: “Tôi thấy anh chỉ được cái mồm ấy, khéo đi lên trên ấy anh lại bại sau một đấm ấy chứ”.

Lục Hi nghe vậy thì lắc đầu cười, mặc kệ cô ta.

Hai người không cùng một thế giới, Lục Hi không cảm thấy mình cần nói gì với cô ta.

Lúc này, trên đài luyện võ lại có thêm hai người, bắt đầu một trận đấu hấp dẫn.

Mọi người tiếp tục hứng thú quan sát.

Ngư Bạch nhìn Lục Hi với ánh mắt ái ngại rồi bắt đầu chuyên tâm nhìn trận đấu.

Mà Lục Hi thì lại thấy nhàm chán.

Trên đài toàn là võ giả ngoại gia vừa nhập môn, kiến thức về võ kỹ đúng là chỉ bằng cái đinh rỉ so với anh.

Nhìn bên ngoài thì có thể thú vị đấy, kịch liệt các kiểu, nhưng trong mắt Lục Hi thì như trẻ con ba tuổi đánh nhau, vừa vụng về lại lắm sơ hở.

Trong lúc đang xem đấu võ thì điện thoại của Cảnh Lăng Tuyên vang lên.

Cô ta nhìn xuống, bấm nghe.

Nghe xong, cô ta lại nói với Ngư Bạch và Thịnh Tư Vũ: “Ghét thật đấy, cái tên Sử Kiếm Ba này biết ở đây nên cứ đòi tới”.


Thịnh Tư Vũ nghe vậy thì đáp: “Uầy, cái tên Sử Kiếm Ba này si tình thật đấy, chạy từ thành phố Nam Uy qua cơ mà”.

“Ai thèm anh ta cơ chứ, thật là”.

Cảnh Lăng Tuyên ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trên mặt lại là một vẻ vui mừng khó tả.

Cô ta quen Sử Kiếm Ba này trên một chuyến bay, anh ta là người thành phố Nam Uy, tỉnh Tây Bắc, nghe nói là sếp của một công ty.

Sau khi làm quen Cảnh Lăng Tuyên thì người này một mực theo đuổi, mà Cảnh Lăng Tuyên thì không bày tỏ gì với anh ta.

Hôm qua, Cảnh Lăng Tuyên cố tình đăng bài lên vòng bạn bè để tỏ ý mình đang ở thành phố Tây Kinh vui chơi.

Sử Kiếm Ba thấy vậy thì lập tức bảo sẽ tới, Cảnh Lăng Tuyên tiếp tục không chịu.

Mãi cho đến hôm nay, Sử Kiếm Ba đi thẳng tới đây gọi điện cho cô ta thì cô ta mới “không tình nguyện” cho anh ta tới.

Nhìn dáng vẻ đắc ý và vinh quang của Cảnh Lăng Tuyên, Lục Hi âm thầm lắc đầu.

Phụ nữ kiểu này quá ham hư vinh, lại còn thích đùa bỡn những người đàn ông muốn tán tỉnh mình để tỏ vẻ bản thân cao quý và quyến rũ cỡ nào.

Đúng là ra vẻ.

Lúc này, Thịnh Tư Vũ và Ngư Bạch đang liên tục hỏi thăm về gia thế của Sử Kiếm Ba, Cảnh Lăng Tuyên càng thêm đắc ý hơn nữa..


— QUẢNG CÁO —