Cự Long Thức Tỉnh

Chương 173: 173




Cậu Vương với cậu Lưu này đã tiêu không ít tiền cho hai người học, thứ nên đồng ý thì phải đồng ý, đây cũng là một quy tắc và trách nhiệm mọi người hiểu nhưng không nói ra, nhưng sẽ gây nên khó chịu.

Cứ như vậy, đám người đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, không những sương mù không ít đi, ngược lại còn càng thêm dày đặc.

Lúc này, Triệu Binh cảm giác có chút không đúng, gã dừng lại nói.

“Cậu Vương, thật sự chúng ta không thể đuổi theo nữa đâu, bây giờ không nhìn được đến ba mét nữa rồi, nếu tiếp tục đuổi, chúng ta có thể sắp phải tách ra”.

Thật ra thì trong lòng cậu Vương cũng đã bắt đầu sợ, dù sao cũng đang ở trong rừng rậm, sương mù ngày càng lớn, hơn nữa trời sắp tối rồi, hắn ta cũng không dám đi tiếp.

Vừa hay Triệu Binh nói ra, cậu Vương cố ý chau mày, thở dài nói.

“Thật là, coi như tên nhãi đó tốt số, chúng ta nghỉ ngơi trước, chờ sương mù tan đi, tôi bảo Triệu Binh quay về cầm trang bị, chúng ta tìm một nơi tốt quanh đây, cố cho qua một đêm”.

Mọi người vừa nghe xong cũng đều dừng lại, thật ra thì bọn họ đã sớm không muốn đi tiếp rồi, lời của cậu Vương vừa hợp ý mọi người.

Một đám người dừng lại, Triệu Binh quét dọn ra một mảnh đất trống, mọi người ngồi xuống nói chuyện phiếm, còn Triệu Binh thì cau mày nhìn xương mù dày đặc xung quanh, mặt đầy cảnh giác.

...!
Lúc này, ở một nơi nọ trong rừng rậm, Lục Hi tựa vào một thân cây cổ thụ chọc trời, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.


Anh đuổi theo ấn ký tinh thần đến nơi này, phát hiện Ô Lạp vẫn luôn ở đây, ông ta chạy qua chạy lại trong chu vi khoảng mười dặm, cũng không biết ông ta đang làm gì nữa.

Lục Hi cứ nghỉ ngơi đã, đợi sau khi ông ta đã đứng yên rồi mới đi tìm, tránh lãng phí tinh lực của mình.

Cứ như vậy khoảng chừng hơn ba tiếng đồng hồ, Ô Lạp ở cách đó không xa mới hoàn toàn dừng lại, phạm vi hoạt động thu nhỏ trong chu vi mười mấy mét.

Lục Hi biết có thể chính là nơi ở của phái Vu Cổ, thế là anh mở mắt, nhảy xuống thân cây, đi về phía Ô Lạp ở đó.

Nhưng chưa đi được hai bước, bỗng nhiên Lục Hi dừng lại nhìn ra phía sau.

Chỉ thấy phía sau có mấy bóng người đi tới, lập tức Lục Hi ngây ra.

Mãi đến khi mấy người đi tới gần Lục Hi, khi nhìn thấy anh, họ liền không thể tin nổi.

Sau đó nghe thấy người đến hung hãn nói: “Mẹ nó, xem lần này mày có thể chạy đi đâu được nữa”.

Lục Hi thở dài rồi nói: “Vậy mà mấy người cũng tìm được tôi cơ đấy, bái phục luôn”.

Đoàn người này chính là đám cậu Vương.

Lục Hi tưởng rằng mình đã bỏ rơi được bọn họ từ sớm, cả đời này cũng không gặp được, không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại rồi.

Anh nào có biết đám người cậu Vương sau khi đợi hơn một tiếng, cuối cùng sương mù mới tan đi.

Nhưng Triệu Binh phát hiện bọn họ đã lạc đường.

Lạc đường ở trong rừng rậm chính là chuyện cực kỳ đáng sợ.

Cũng may có Triệu Binh là lính đặc chủng giải ngũ, gã dẫn bọn họ đi tìm tung tích loại người, ngay cả đoán mò cũng tìm được ra nơi này.

Không ngờ vừa ra khỏi rừng rậm lại đụng phải Lục Hi.

Lúc này, cậu Vương hung dữ cười gằn: “Không có ai mà ông đây không tìm được, thằng nhãi mày chuẩn bị chịu chết đi”.

Nhìn đám người cậu Vương quần áo rách rưới cùng với vết thương toàn thân do nhánh cây chọc vào, Lục Hi thiếu chút nữa bật cười.


Đây không phải là lạc đường rồi đánh bậy đánh bạ đụng phải mình sao? Nói cứ như là đặc biệt đi tìm anh vậy.

“Mấy người sao?”, Lục Hi thở dài: “Mau đi đi, đây không phải nơi tốt đẹp gì đâu”.

“Mày đừng có lảm nhảm bên tai tao nữa, Triệu Binh, cắt đứt chân nó cho tao, ông đây từ từ trừng trị hắn”, cậu Vương hung hãn nói.

Triệu Binh cũng cực kỳ khó chịu trong lòng, vì cái tên Lục Hi này khiến mình bị mắng không ít, lập tức gã quát một tiếng rồi chạy vọt tới.

Lục Hi thầm lắc đầu, đứng sừng sững bất động.

Đúng lúc đó, bốn phía truyền đến tiếng vang sột soạt, có mấy người ăn mặc quái dị xuất hiện ở trước mắt mọi người, nói: “Mấy người là ai?”
Đám người cậu Vương kinh hãi, những người này mặc quần áo dân tộc thiểu số, trên mặt vẽ hình cổ quái, trong tay cầm đao trúc, chúng nhìn chằm chằm vào bọn họ.

“Cái gì thế này, chương trình của khu du lịch à?”, cậu Vương ngạc nhiên nói.

Lạc Lạc cũng vỗ tay nói: “Tốt quá, tôi đang vừa mệt vừa đói, vất vả lắm mới nhìn thấy người ta, chúng ta đi ăn chút gì đó rồi thưởng thức chương trình, thế nào?”
Còn Triệu inh vừa nhìn thấy liền lập tức thu tay lại, quay về bên cạnh cậu Vương, âm thầm quan sát đánh giá đám người này.

Lục Hi nghe thấy lời của cậu Vương và Lạc Lạc, anh không khỏi âm thầm lắc đầu, thật sự là quá ngây thơ dốt nát.

Thế giới này hoàn toàn vô hại trong mắt bọn họ.

Đúng lúc này, một ông già gầy như cây trúc mặc áo choàng dài màu xám xuất hiện trước mặt đám người, ông ta giống với người bình thường, nhưng trên mặt lại không có hình vẽ.


Ông ta nói: “Các cô cậu, tối nay ở đây có chương trình biểu diễn, cô cậu có thể đi thưởng thức một chút”.

Cậu Vương nghe xong, nhất thời trên mặt lộ ra vui mừng, đi mấy tiếng trong rừng, hắn ta chưa từng trải qua khổ sở như vậy, sớm đã vừa mệt vừa đói, chỉ là không còn cách nào khác đành phải cố gắng chống cự.

Bây giờ vừa nghe có đồ ăn, lập tức tinh thần tỉnh táo, hắn ta nói với Triệu Binh: “Mày trông thằng nhãi này cho tao, chờ khi ăn no rồi thì tính sổ với hắn sau”.

Nói xong, cậu Vương dẫn đầu đi về phía trước.

Chỉ cần có người thì dễ thôi, nơi có người sẽ cần đến tiền, mà thứ cậu Vương có là tiền, chờ sau khi được hầu hạ ăn no uống say và thưởng thức tiết mục rồi, hắn ta sẽ hành hạ thằng nhãi này, thật mãn nguyện biết bao.

Một đám người đi về phía trước, lão già và đám người ăn mặc quái dị đi theo sau, còn Lục Hi cũng không lên tiếng, anh chỉ lẳng lặng đi sau đám người cậu Vương.

Đi hơn nửa tiếng đồng hồ, trước mắt mở rộng thông suốt, họ đi đến cửa của một vùng sơn cốc.

Chỉ thấy một vài đống lửa được đốt lên bên trong sơn cốc, còn có mười mấy người mặc đồ dân tộc đang múa hát tưng bừng quanh đống lửa.

Cậu Vương và đám người Lạc Lạc vừa nhìn xong lập tức hò reo chạy về phía sơn cốc, Triệu Binh mặt đầy cảnh giác đi theo ở phía sau.

Còn Lục Hi cũng đi theo bọn họ, không nhanh không chậm, trong dấu ấn tinh thần của anh cho biết Ô Lạp đang ở sơn cốc này, đây cũng chính là nơi anh cần phải tới..


— QUẢNG CÁO —