Cự Long Thức Tỉnh

Chương 391



Chương 391

Những người trên bàn rượu, thay nhau kính rượu Lâm Hàn, thái độ cung kính, không dám tỏ ra thờ ơ một chút nào.

Ai đến mời cũng cạn chén nhưng Lâm Hàn thì chỉ nhấp môi gọi là. Tuy thế nhưng không ai dám phàn nàn với anh dù chỉ một câu.

Theo họ nghĩ, Lâm Hàn có thể nể mặt đến ăn cơm với họ đã là phúc phận của họ rồi.

“Cậu Lâm, cậu xem con gái Na Na của tôi thế nào?”, Thẩm Hoài Xuân cầm ly rượu tiến lại gần, nhìn Lâm Hàn cười nói.

Lâm Hàn hơi sững người, nhìn Thẩm Na Na cười, nói: “Con gái rượu của ông quả thật rất xinh đẹp, hơn nữa lại hiểu lễ nghĩa, xử lý mọi việc cũng ổn thoả”.

Những lời Lâm Hàn nói đều là sự thật, nhìn biểu hiện vừa rồi của Thẩm Na Na trên bàn rượu là có thể nhìn ra được điều này.

“Ha ha, con gái tôi có thể được cậu Lâm khen ngợi như thế thật sự là may mắn mười đời cộng lại!”, Thẩm Hoài Xuân cười ha ha rất phấn khởi.

“Na Na, cậu Lâm khen con như thế, còn không cảm ơn cậu Lâm đi?”

“Cảm ơn cậu Lâm!”, Thẩm Na Na ngượng ngùng đỏ hồng hai má.

“Không có gì”, Lâm Hàn xua xua tay.

“Cậu Lâm, nếu cậu đã tán thưởng con gái tôi như vậy, hay là cậu chấp nhận nó luôn?”, Thẩm Hoài Xuân do dự một lát, bỗng nhiên nói.

Nhưng Xích Mẫu cứ khổ sở cầu xin, nói rằng hắn ta không còn mặt mũi nào nữa, về sau làm sao mà làm được trại chủ, trong lời nói còn chê bai Xích Thủy vong ân bội nghĩa.

Xích Thủy không biết làm sao, chỉ đành đồng ý với hắn ta.

Bây giờ thấy người này hỏi mình, Xích Thủy liền nói: “Dù nói thế nào thì anh đánh bị thương nhiều người trong tộc tôi như vậy, cũng nên nói lời xin lỗi chứ”.

Nói sao thì anh ta cũng là một phần của nhà họ Xích, người ta đánh con cháu trong gia tộc bị thương, anh ta đòi một lời giải thích, cái này cũng không quá đáng.

Xích Thủy dự định để đối phương nói lời xin lỗi, bồi thường chút tiền mang tính tượng trưng, mình đòi giúp anh họ mặt mũi về cũng xem như xong chuyện. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Điều kiện của Xích Thủy cũng không quá đáng. Theo như anh ta thấy, đối phương chắc cũng sẽ đồng ý thôi.

Nhưng Lục Hi lại cười một tiếng rồi nói: “Vậy anh đánh bạn tôi bị thương thì nói thế nào đây?”

Lục Hi nhìn Triệu Binh và nói.

Đám người Triệu Binh và Vương Trạch Nham nghe thấy Lục Hi gọi bọn họ là bạn, bọn họ liền nhướng mày vui mừng, trên mặt xuất hiện hào quang vô hạn.

Xích Thủy cau mày nói.

“Người bạn kia của anh cũng rất lợi hại, tôi phải dốc toàn lực mới đánh bại anh ta, ra tay nặng quá nên tôi đã xin lỗi bạn anh rồi. Nhưng anh làm người trong tộc của tôi bị thương thì cũng cần phải nói lời xin lỗi”.

“Nếu tôi không muốn thì sao?”, Lục Hi thản nhiên nói.

Lúc này, Xích Mẫu tiếp lời: “Em họ, dài dòng với hắn làm gì, cứ đánh gãy chân hắn đi, để anh đến trừng trị hắn”.