Cự Long Thức Tỉnh

Chương 392



Chương 392

Xích Thủy trợn mắt nhìn anh họ của mình, sau đó anh ta nói với Lục Hi: “E rằng không được”.

“Ha ha”, Lục Hi cười một tiếng rồi nói: “Thế này đi, nếu anh có thể tiếp được một quyền của tôi, đừng nói đến xin lỗi, tôi dập đầu lạy các người cũng được. Còn về bồi thường, chỉ cần các người mở miệng, tôi tuyệt đối không nói hai lời, được chứ?”

“Ha ha, thằng nhãi quá ngông cuồng, em họ tao thân là đội trưởng bộ đội đặc chủng, đội viên dự bị của Viêm Long. Võ thuật của nó không ai có thể địch nổi, còn tiếp một quyền của mày, mày không sợ gió lớn xoẹt qua đầu lưỡi hả”.

Xích Mẫu mặt đầy khinh bỉ nói.

Còn Xích Thủy nghe thấy lời này, nhưng trên mặt anh ta vẫn rất thận trọng.

Đương nhiên anh ta sẽ không giống Xích Mẫu ngông cuồng nghĩ bản thân mình vô địch.

Lục Hi biết thân phận của mình mà vẫn bình tĩnh như vậy, vậy thì không phải đang cố ra vẻ, chắc hẳn người cũng có bản lĩnh thật.

Nhưng anh ta đã là cao thủ cảnh giới tiên thiên, thế gian này ngoại trừ tông sư ra, anh ta cũng chẳng sợ ai nữa.

Xích Thủy chậm rãi nói: “Cũng được, tôi tiếp một quyền của anh, nếu tôi tiếp được thì anh phải xin lỗi người trong tộc của tôi, sau đó lập tức rời đi. Chuyện của mấy người, tôi tuyệt đối không tham gia vào”.

Lục Hi gật đầu cười.

Lúc này, Xích Thủy nghiêng người nói: “Chúng ta đi ra ngoài giải quyết đi”.

A Đóa nhìn theo mặt đầy lo âu, đối phương người đông thế mạnh, người này nhìn còn rất lợi hại, Lục Hi chắc chắn sẽ chịu thua thiệt.

Lúc này, A Đóa ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Anh à, hay là anh xin lỗi bọn họ đi, mấy người này không dễ chọc đâu”.

A Đóa thấy điều kiện của người này đưa ra cũng không xem là quá đáng, anh ta chỉ cần Lục Hi nói lời xin lỗi mà thôi, chỉ cần xin lỗi thì chuyện này cũng xem như được giải quyết, thật tốt.

Nhưng Lục Hi lại cười nói: “Không sao, cô không cần lo lắng, tôi rất lợi hại đấy”.

Nhìn Lục Hi ngang ngược, A Đóa tức giận đến giậm chân.

Lục Hi cười ha ha một tiếng, anh xoay người nhìn về phía Xích Thủy rồi nói: “Anh tên gì?”

“Tôi tên Xích Thủy”, Xích Thủy chậm rãi nói: “Tôi cũng chưa biết tên anh?”

“Tôi họ Lục, anh có thể gọi tôi là Lục Hi”, Lục Hi chậm rãi đáp.

Xích Thủy nghe vậy, trong chốn giang hồ không có tên nhân vật này, trong lòng anh ta không tránh khỏi có chút nghi ngờ.

Bởi vì một khi đến cảnh giới tiên thiên thì đã là cao thủ hiếm thấy rồi, nhất định sẽ có danh tiếng, cùng là người trong võ đạo chắc chắn từng nghe qua.

Chỉ là cái tên này thật xa lạ, khiến cho anh ta có chút kinh ngạc.

Khoảng thời gian trước, phía bên kia Tây Bắc có một tông sư trẻ tuổi cũng họ Lục, khi đó anh ta cũng thán phục và hâm mộ từ lâu.

Nhưng cho dù như thế nào anh ta cũng không thể tìm thấy được sự liên quan giữa tông sư họ Lục và người trước mắt đây.

Vì nhìn Lục Hi không có một chút khí thế nào của võ giả, trông anh không khác gì một người bình thường, cho dù là cao thủ thì cũng không cao đến mức đó.

Lúc này, Lục Hi nói: “Tôi thấy không cần đi ra ngoài đâu, anh cứ ở đây tiếp một quyền của tôi đi”.