Cú Nửa Đêm

Chương 50



Chương 50: Bình minh

Lúc đội trưởng nhà ta thở hồng hộc chạy lên tầng hai tìm người, Tiền Ngải và Huống Kim Hâm còn đang tưởng Ngô Sênh gặp nạn, nào ngờ té ra nạn chẳng thấy đâu, mà còn có một bất ngờ lớn.

Cách thời hạn vượt ải 5:00 theo giờ Bắc Kinh, còn 9 phút.

Trong nhà vệ sinh nam, NPC lưu trữ dữ liệu đột nhiên xuất hiện.

Thấy bốn người đã tề tựu đông đủ, cậu đầu tròn này cũng không lôi thôi thêm nữa, tự giới thiệu bản thân: "Cứ gọi tôi là Viên Tử," Sau đó tiếp tục bám lấy thành cửa, chỉ thò mỗi đầu ra giải thích ngắn gọn với bọn họ, "Chỉ cần lưu trữ dữ liệu thành công, ngày mai các cậu sẽ trực tiếp xuất hiện tại đây, và được giữ nguyên tất cả công cụ mà hiện giờ các cậu có, đồng thời lịch sử lưu trữ sẽ biến mất. Thế nhưng, trong một tuần chỉ có thể lưu trữ dữ liệu một lần."

"Nói cách khác lần này chúng tôi lưu dữ liệu xong, lần sau dù có tìm được điểm lưu trữ mà thời gian chưa đủ một tuần thì cũng không thể lưu được nữa?" Từ Vọng cẩn thận xác nhận lại.

"Những người không đạt điều kiện thì dù có gặp được tôi cũng chẳng có cơ hội lưu trữ dữ liệu đâu." Viên Tử không dùng "điểm lưu trữ" mà từ đầu đến cuối, cậu ta vẫn luôn xưng là "tôi".

"Giả dụ cùng trong ngày lưu trữ dữ liệu, chúng tôi lại nộp bài thành công thì sao, chẳng lẽ ngày hôm sau vẫn phải quay lại chỗ này, làm lại lần nữa à?" Ngô Sênh lập tức đưa ra câu hỏi, đồng thời rất chu đáo chia thành một loạt phân nhánh nhỏ hơn, "Nếu như phải làm lại, vậy lúc thất bại cũng sẽ lùi về các ải trước ư? Nếu như không phải làm lại, vậy có phải nghĩa là lịch sử lưu trữ của ải này không hề được lưu lại, hoặc là đã tự động biến mất hay không, nếu vậy, khi chúng tôi đến được ải sau trong vòng một tuần thì có thể lưu trữ lần nữa không?"

Từ Vọng vừa mới "tiêu hóa" hết quy tắc của Viên Tử thì đã lại bị quân sư nhà mình với logic khủng bố lôi vào khu rừng sương mù đầy những "giả dụ", "nếu như", trước mắt chi chít cành cây, phải bẻ hết nửa ngày, khó khăn lắm mới trông thấy đường.

Lòng cậu thầm nhủ, may mà Viên Tử là NPC, chứ nếu là người thật thì có khi phải mất nửa ngày mới phân tích xong đề bài của Ngô Sênh.

Nào ngờ mới nhìn sang, Viên Tử cũng đang hoang mang hết sức, miệng há hốc, mắt mịt mờ.

"Ải sau là cái gì?" Cậu ta hỏi.

Câu trả lời nằm ngoài dự liệu khiến Ngô Sênh cũng phải chìm vào im lặng.

Từ Vọng nhận ra bản thân sai rồi. Viên Tử không cần phải hiểu câu hỏi của Ngô Sênh, bởi đối với cậu ta mà nói, đến cả cơ sở để Ngô Sênh đặt ra câu hỏi cũng chẳng hề tồn tại.

"Giời ơi, mấy người lề mề quá vậy, rốt cuộc có muốn lưu dữ liệu không đây?" Viên Tử bắt đầu mất kiên nhẫn, thò một cánh tay ra khỏi buồng, "Lưu thì đưa tay cho tôi, không lưu thì nói từ chối to lên!"

Bốn người bạn nhìn nhau một hồi, không hẹn mà cùng tiến lên phía trước.

Chẳng ai lại đi đối đầu với quả trứng phục sinh(*) cả.

(*quả trứng phục sinh: đã chú thích ở chương 49.)

Bốn bàn tay xếp chồng lên nhau rồi cùng đặt vào lòng bàn tay mập mạp của Viên Tử, NPC lưu trữ dữ liệu vô cùng cố chấp, nhất quyết không thò chân ra khỏi buồng nửa bước, cứ thế đứng trước bồn cầu kéo tay bọn họ, nhắm chặt hai mắt, miệng nhẩm thần chú.

"Lưu cảnh vật lúc này, nối tiếp duyên đã kết, mặc gian nan nguy hiểm, nguyện đường dài bình an."

Vừa dứt lời, hình đầu cú trên cánh tay bốn người đồng thời tỏa ra ánh sáng vàng nhạt. Bốn tia sáng hợp thành một cụm, sắc vàng cũng trở nên đậm hơn, chiếu thẳng lên trên, đụng phải trần nhà mới lại tản ra, hóa thành bụi vàng rớt xuống như mưa.

"Ding --"

của Từ Vọng: Nhận được

của Ngô Sênh: Nhận được

của Tiền Ngải: Nhận được

của Huống Kim Hâm: Nhận được

(*Khổng Dung nhường lê: là một điển tích kể về Khổng Dung – cháu 20 đời của Khổng Tử, đồng thời cũng là một vị quan, nhà thơ, nhà văn nổi tiếng dưới thời Đông Hán. Tích kể rằng Khổng Dung tuy là con út trong nhà, nhưng mới lên bốn đã biết chủ động nhường lê cho cha mẹ và các anh, nhằm ca ngợi đức tính biết nhường nhịn, không tranh giành.)

"Ding --"

: Lưu trữ dữ liệu thành công.

Khi giọt "mưa vàng" cuối cùng chạm đất, nhà vệ sinh lại chìm vào màn đêm, bốn người bạn vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc.

Đối với thông báo lưu trữ dữ liệu thành công, bọn họ đã chuẩn bị tâm lí sẵn rồi, cơ mà tự dưng mỗi người lại nhận được một công cụ, rốt cuộc là chiêu trò gì đây? Phần thưởng cho việc tìm thấy điểm lưu trữ ư?

Từ Vọng vừa định hỏi Viên Tử thì tiếng "Ding --" thứ ba, thứ tư lại đồng thời vang lên trên cánh tay bốn người.

Hai dòng thông báo mới nối đuôi nhau kéo tới.

: [Bảng tổng thành tích] Phần thưởng tuần này đã phát.

: [Bảng tổng thành tích] đã mở, xin hãy mau chóng kiểm tra.

Từ Vọng bị đám thông tin thi nhau ập tới này đập cho choáng váng mặt mày.

Kể từ lúc rời khỏi ải thứ nhất, bọn họ chẳng hề nhận được thêm một thông báo nào từ , quan trọng hơn nữa, dù là khi còn ở ải thứ nhất, thông báo mà bọn họ nhận được cũng chỉ là tình hình nộp bài của các đội khác, chứ [Bảng tổng thành tích] và [Bảng tốc độ nộp bài] – hai lựa chọn con trong – từ ngày vào "Cú" đến giờ vẫn luôn ở trong trạng thái màu xám không mở ra được.

Mà nay, [Bảng tổng thành tích] này bất ngờ mở ra, lại còn vào lúc chỉ 2 phút nữa là đến 5:00.

Trời má này là cuộc thi kiểm tra năng lực nhớ nhanh hay gì!!!

Từ Vọng không còn thời gian nghĩ thêm nữa, vội vàng mở danh sách ra.

[Bảng tổng thành tích]

TOP 1 – Phạm Bội Dương, Đằng Tử Yến, Vạn Phong Mang, Trương Tiềm, Trịnh Lạc Trúc (11/23)

TOP 2 – Phương Cẩm, Phí Phàm, Lý Đăng, Thiệu Cạnh Nghi, Ấn Hằng Gia (10/23)

TOP 3 – Trần Quan, Cố Niệm, Giang Đại Xuyên, Khổng Lập Trạch, Vương Đoạn Nhiên (10/23)

TOP 4 – Phó Văn Khuynh, Hạ Lan Sơn, Tần Duệ, Vũ Ngạn Siêu, Triệu Mộc Thần (9/23)

TOP 5 – Phùng Nhượng, Kế Vân Lôi, Ngụy Mạnh Hàn, Chu Mặc, Trâu Quân (8/23)

Bảng xếp hạng không hề phức tạp như trong tưởng tượng, trên đó chỉ hiển thị năm đội nhận được phần thưởng, dựa theo thành tích "hiện tại" vào khoảng khắc công bố danh sách, sắp xếp thành top 5 theo thứ tự.

Từ Vọng mới kịp lướt qua những cái tên trong bảng xếp hạng một lượt thì thời hạn vượt ải đã đến rồi.

Trời đất quay cuồng một trận, lúc mở mắt ra lần nữa họ đã ở bên trong khu thắng cảnh rồi.

Cửa khẩu Hoàng Hà buổi ban mai chuẩn bị nghênh đón bình minh, phía đường chân trời xa xăm nơi mây nước giao hòa đã có một quầng sáng vàng yếu ớt từ từ nổi lên.

Tĩnh lặng, bình yên, gió sớm lướt qua mát lạnh.

Thành phố tận thế đắm chìm trong máu tươi và tiếng gào thét dường như đã là chuyện của đời trước.

Vậy nhưng người tuy về rồi, trái tim của bốn người bọn họ vẫn còn treo lơ lửng trên bảng xếp hạng xuất hiện vào phút cuối kia.

Huống Kim Hâm lên tiếng đầu tiên, đó giờ hắn vẫn luôn là người có gì không hiểu hỏi luôn: "Tại sao các đội trong danh sách kia đều có năm người?"

"Liệu có phải cửa ải phía sau cần thêm người không nhỉ." Tiền Ngải cũng không rõ, chỉ có thể lần theo đoán mò.

"Vậy còn "phần thưởng tuần này" thì sao?" Huống Kim Hâm hỏi tiếp, "Ý là mỗi tuần đều sẽ phát thưởng cho những đội thuộc top 5 ư?"

"Đúng thế, mỗi tuần một lần," Tiền Ngải đáp xong cảm thấy sai sai, "Trước đây chú chưa thấy bao giờ à?"

Huống Kim Hâm ngơ ngác: "Anh từng thấy rồi ạ?"

Tiền Ngải chợt nhớ ra, mình vào "Cú" sớm hơn so với ba người đồng đội, bèn vội vàng giải thích: "Trước khi tham gia vào đội các cậu, tôi từng thấy bảng xếp hạng này một lần rồi, hồi đó thành tích của đội đứng đầu hình như là..." Gã suy đi nghĩ lại mãi mới tóm được chút mảnh vụn kí ức, "Đúng rồi, 10/23."

Huống Kim Hâm chau mày: "Nhưng Mao Thất Bình từng bảo, đội giỏi nhất đã đến ải thứ mười ba rồi, vừa rồi nhóm đứng đầu cũng mới chỉ đến 11/23."

"Chắc chắn là không qua được 14/23 nên bị đẩy lùi về thôi." Tiền Ngải nói.

Từ Vọng không lên tiếng, nhưng trong lòng đã hiểu rõ.

Cậu, Ngô Sênh và Huống Kim Hâm bước vào "Cú" cùng một ngày, tính đến hôm nay là bảy đêm, vừa tròn một tuần. Tiền Ngải vào sớm hơn bọn họ vài ngày, lần trước trông thấy bảng xếp hạng chắc hẳn là một đêm trước khi bọn họ bị hút vào "Cú".

Thấy Huống Kim Hâm vẫn nhăn mày, Từ Vọng đã thông suốt kha khá rồi bèn tiếp lời Tiền Ngải, tiếp tục giải thích cho đồng đội: "Cái chúng ta thấy trong danh sách là năm đội có thành tích tốt nhất vào lúc đó, chứ đã từng vượt qua ải nào không phải là tiêu chuẩn để phát phần thưởng."

Huống Kim Hâm vẫn cứ cảm thấy không được công bằng cho lắm: "Nếu như trong tuần này thành tích xếp hạng của em vẫn luôn nằm trong top 5, trớ trêu thay đến đúng giây cuối cùng trước khi phát thưởng thì nộp bài thất bại, phải lùi ba ải, thành tích rớt khỏi top 5, thế chẳng phải là oan lắm ư?"

"Chính vì thành tích mỗi phút mỗi giây đều đang biến động, không có tiêu chuẩn đo lường nào là công bằng tuyệt đối, vậy nên chỉ đành một đao cắt đứt luôn," Ngô Sênh ngẩng đầu lên thoát khỏi trầm tư, "Dù sao thời gian phát thưởng là cố định, nếu sợ vuột mất phần thưởng thì ngày hôm đó ra Biển vô tận hóng gió là được rồi."

Huống Kim Hâm được chỉ điểm như tỉnh cả người ra, nhìn anh với ánh mắt tràn đầy khâm phục: "Anh Sênh, anh xảo quyệt thật đấy."

Ngô Sênh: "..."

Dùng từ chê bai để tích cực tán thưởng một cách chân thành như thế, thật là khiến tâm trạng người được khen phức tạp muôn phần.

Vừa mệt vừa mỏi, bốn người quả thật chẳng có tâm trạng đâu mà chờ mặt trời mọc, nói qua loa thêm vài câu rồi lập tức quay về.

Chẳng ngờ bọn họ cứ thế đi một mạch đến bình minh, đi đến khi mặt trời đã mọc trên sông Hoàng Hà rồi, thế mà vẫn chưa ra khỏi khu thắng cảnh.

Xem ra một đường phiêu dạt từ phía Nam đến phía Bắc thành phố, đúng là không lãng phí chút nào.

Vậy nên bọn họ từ vội vàng lên đường đổi sang vừa đi vừa nghỉ, thi thoảng lại thưởng thức ánh nắng, đầm lầy, các loài chim nước, cũng coi như kết hợp lao động và nghỉ ngơi, để tránh tối mai lại không nhấc chân lên nổi.

Có đôi khi duyên phận trời định đã đến rồi, thật sự là muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

Chỉ đơn giản là tùy hứng đi dạo vậy thôi, thế mà lúc đi ngang qua một đám cỏ lau lại gặp được "bạn cũ".

Nhạc Suất tóc húi cua, Tô Minh Triển đầu học sinh, Đào A Nam mũ đánh cá, Úy Thiên Hàng tết đuôi sam. Đội hình vẫn đông đủ, chỉ là so với lúc chia tay thì tiều tụy khổ sở hơn không ít.

Dù là như vậy, Từ Vọng vẫn vội vàng phanh gấp, theo bản năng chặn các đồng đội bên cạnh lại, không để mọi người tiến thêm bước nào.

Nhạc Suất thấy vậy, cạn lời: "Có phải "Cú" nữa đâu, cho dù tôi có muốn bắt các cậu nảy tiếp thì cũng chẳng phù hợp với quy luật khoa học."

Gặp phải đối thủ trong "Cú" ở thế giới hiện thực là chuyện thường ngày ở huyện đối với bọn Nhạc Suất, nhưng lại là lần đầu tiên đối với bọn Từ Vọng.

Đây là một loại cảm giác rất vi diệu, như thể ranh giới giữa "Cú" và hiện thực bỗng trở nên mơ hồ.

Từ Vọng hất tóc, điều chỉnh tâm trạng, đưa tư duy quay về hiện thực, bấy giờ mới đánh giá lại một lượt bốn người "bạn cũ", cất tiếng hỏi thăm dò: "Nộp bài thất bại à?"

Úy Thiên Hàng hậm hực "hừ" một tiếng.

Nhạc Suất nhướng mày không mấy thân thiện: "Sao cậu biết?"

Từ Vọng khoanh tay lắc đầu: "Chậc, tóc thì rối, mặt thì bẩn, từ đầu đến chân toàn là máu, quả thực không giống "chiến binh khải hoàn" cho lắm."

Nhạc Suất hận ngứa cả răng: "Trước khi nói người khác, làm ơn lấy điện thoại ra soi cái bản mặt mình đi cái..."

"Mấy người nộp bài thành công rồi?" Tô Minh Triển rất sắc sảo mà tóm được tia đắc ý trong mắt Từ Vọng.

Từ Vọng khựng lại một lát, vội kiềm chế tâm trạng, bày vẻ ảo não: "Đâu có, đến giờ nên bị đẩy ra ngoài rồi."

Tô Minh Triển nhìn cậu bán tín bán nghi.

Từ Vọng lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, từ đầu đến chân đều đang viết bốn chữ không thẹn với lòng.

Tô Minh Triển lại nhìn sang mấy người khác.

Ngô Sênh hai tay đút túi, nghiêng 45° ngắm mặt trời, từ đầu đến chân đều đang viết, cậu đã bao giờ thấy người đàn ông nào đẹp trai thế này chưa?

Tiền Ngải bứt một ngọn cỏ, rỗi hơi chọc chọc trêu Huống Kim Hâm.

Huống Kim Hâm bị chọc, hai má ngưa ngứa, vừa buồn đến mức bật cười, vừa ngắt một ngọn khác chọc lại.

Đột nhiên Tô Minh Triển chẳng muốn thừa nhận rằng ngày hôm qua đội mình thế mà lại bị bốn vị này ngáng đường, suýt nữa không lên được thuyền chút nào.

"Bọn tôi cũng thế," Thấy đồng đội không tìm ra được sơ hở gì, Nhạc Suất bèn lên tiếng lần nữa, "Đến giờ nên bị bắt phải ra ngoài."

Từ Vọng than một tiếng: "Vậy chẳng phải các anh sẽ phải lùi ba ải ư?"

Nhạc Suất nhướng mày: "Các cậu không phải lùi?"

Từ Vọng đáp: "Lùi chứ."

Nhạc Suất nhún vai: "Thế chẳng phải là được rồi sao."

Từ Vọng: "..."

Nhạc Suất: "..."

Từ Vọng: "Sao anh lại ngắm cỏ lau?"

Nhạc Suất: "Thưởng thức vẻ đẹp tự nhiên."

Nhạc Suất: "Sao cậu lại nhìn mặt trời?"

Từ Vọng: "Hấp thu năng lượng đất trời."

Từ Vọng: "..."

Nhạc Suất: "..."

Từ Vọng: "Chúng ta cùng cho đôi bên chút lòng tin cuối cùng nhé?"

Nhạc Suất: "Tôi thấy được đấy."

Tô Minh Triển: "Một, hai, ba."

Từ Vọng, Nhạc Suất: "Thực ra bọn tôi không lùi đâu."

Từ Vọng, Nhạc Suất: "Mấy người cũng tìm thấy điểm lưu trữ rồi ?!"

Tô Minh Triển: "Thôi hai ông lập một nhóm đi."

Ngô Sênh: "Bên đây xin kiếu nhé."

Bầu không khí có hòa hợp hay không là một chuyện rất kì diệu.

Rõ ràng trong "Cú" vừa kết mối huyết hải thâm thù vì tấm bạt nảy nữa nảy mãi, thế mà về đến hiện thực, trong thấy bộ dạng nhếch nhác chẳng kém gì mình của đối phương, lại chợt cảm thấy những chuyện đó đều đã qua rồi, dù sao lúc đó cũng không ai nhường ai, chẳng ai chỉ hưởng phúc mà không chịu tội.

Đến cả điểm lưu trữ cũng đã xổ toẹt ra rồi thì chẳng còn gì là không nói được cả, hai nhóm hợp thành một, tránh đường chính mà lượn đường hẻm đi ra khỏi khu thắng cảnh.

Tám người đi liền một mạch, hai đội trưởng cũng tám liền một mạch, tất nhiên cũng nhắc đến 59 điểm ở rạp chiếu phim Ánh Dương và trận giằng co kịch liệt ở công viên giải trí.

Từ Vọng: "59 điểm cay vl trời ơi! Thế sau đó thì sao?"

Nhạc Suất: "Chơi trong bể bóng bao giờ chưa?"

Từ Vọng: "Hình phạt vì không đạt là chơi cái này á?"

Nhạc Suất: "Thay hết bóng bằng zombie."

Từ Vọng: "..."

Nhạc Suất: "Các cậu thì sao, thật sự thoát khỏi tay bọn điên đó hả?"

Từ Vọng: "Điêu chết liền."

Nhạc Suất: "..."

Từ Vọng: "Ánh mắt đấy của anh là thế nào?"

Nhạc Suất: "Ghen tị."

Từ Vọng: "..."

Nhạc Suất: "Ban nãy cậu bảo, các cậu mới vào được một tuần?"

Từ Vọng: "Ừ."

Nhạc Suất: "Vậy thì các cậu thật sự rất giỏi đấy."

Từ Vọng: "Tự dưng anh lại khiến khung cảnh trở nên chân thành chính trực như vậy, tôi có chút không quen à nha..."

Được biết bọn Nhạc Suất lưu trữ dữ liệu ở rạp chiếu phim Ánh Dương, Từ Vọng mới thực sự ngạc nhiên: "Có nhiều hơn một điểm lưu trữ cơ á?"

"Xem ra là như vậy." Nhạc Suất nói.

Từ Vọng nghe ra được trong giọng nói của gã ta có chút không chắc chắn, bèn nhìn gã ta đầy nghi ngờ.

Nhạc Suất từ bỏ, có gì nói nấy: "Đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi phát hiện còn có thứ mang tên lưu trữ dữ liệu."

"Vậy trước đây các anh..."

"Thất bại thì lùi lại thôi."

"Ờ."

"Ờ là cái phản ứng kiểu gì đấy?"

"Vô cùng đồng cảm."

"..."

"Nhưng cũng chưa chắc mọi cửa ải đều có điểm lưu trữ," Ngô Sênh mạnh mẽ gia nhập, "Theo tôi quan sát thì ải này rất tốn thời gian, nếu tôi là người thiết kế, tôi cũng sẽ sắp xếp điểm lưu trữ ở đây; nhưng nếu giống ải trước, toàn bộ hành trình chỉ ở trên một chiếc máy bay, 5 tiếng là đủ để hỏi ra mật mã, cá nhân tôi cho rằng không cần thiết phải sắp xếp điểm lưu trữ, nếu không thì độ khó của việc nộp bài quá thấp rồi."

"Theo tôi quan sát? Cá nhân tôi cho rằng?" Từ Vọng quay đầu, nhìn sang Ngô Sênh tự dưng sóng vai đi ngang hàng với hai người họ, "Cậu có thể đưa ra chút chứng cứ khách quan nào không hả?"

Ngô Sênh nghiêng đầu: "Suy luận của "tôi" còn không đủ sức thuyết phục à?"

Từ Vọng: "..."

Cái chữ "tôi" được Ngô Sênh cố tình nhấn mạnh, sao càng nghe càng thấy giống "bổn vương" thế nhỉ =_=

Nhạc Suất mới định dựa theo suy đoán của Ngô Sênh để thảo luận thì đột nhiên bị Tô Minh Triển kéo sang một bên.

"Sao thế?" Gã ta ngơ ngác con nai vàng.

Tô Minh Triển liếc xéo gã ta một cái: "Con người quý ở biết thân biết phận."

Nhạc Suất càng hỏi chấm.

Tô Minh triển thở dài một hơi: "Ba người đồng hành, tất có một bóng đèn."

Nhạc Suất ngớ người, cúi đầu nhìn bản thân: "Anh?" Rồi lại ngẩng đầu nhìn hai vị vẫn đang đấu khẩu ở đằng trước, "Hai cậu ấy?"

Tô Minh Triển an lòng gật đầu: "Chia nhóm chính xác."

Nhạc Suất đột nhiên tỉnh ngộ: "Bảo sao suốt dọc đường anh cứ cảm thấy tên họ Ngô kia đang lườm anh."

Tô Minh Triển: "Không có gì."

Nhạc Suất: "Anh còn chưa nói cảm ơn đâu..."

Phía sau bốn người là Đào A Nam, Úy Thiên Hàng, cùng hai con người chuyên tâm thưởng thức phong cảnh bên đường – Tiền Ngải và Huống Kim Hâm đang sóng vai đi theo.

Úy Thiên Hàng: "Cậu nói xem liệu đội trưởng có nhận ra A Tô vẫn luôn khoác tay anh ấy không?"

Đào A Nam: "Chắc là không đâu, tư duy của đội trưởngchúng ta là tư duy mạch đơn, không thể đồng thời lo cả việc "tám chuyện" và "nhìn tay" được."

Úy Thiên Hàng: "Ban đầu chúng ta chọn đội trưởng kiểu gì ấy nhỉ..."

Tám người mặt mũi nhếch nhác, vết máu đầy người cuối cùng cũng từ đường con thoát ra khỏi khu thắng cảnh, may sao vẫn còn sớm, bên ngoài không có người mấy, nhưng lại dọa tài xế gọi bằng app taxi một trận hết hồn, khuyên trái khuyên phải, giải thích đủ điều, người ta mới chịu chở.

Về đến trấn Hoàng Hà Khẩu, hai đội liền ai đi đường nấy, tự về nhà khách, cũng chẳng có thêm tiết mục ấm áp như kiểu làm bữa tụ họp nào.

Tối này chưa biết chừng còn phải "binh mã đối đầu", tình cảm quá sâu đậm, không hay.