Cú Nửa Đêm

Chương 52



Chương 52: Trận chiến xuyên việt

Bốn người liếc nhau một cái, tức thì lao về phía góc viện, trốn vào phía sau hàng rào, thao tác giữ mạng vô cùng nhanh nhẹn, chọn chỗ giữ mạng cực kì ăn ý, quả nhiên là đội ngũ trong mơ.

May sao, bốn tiếng "ding" đồng thời vang lên ở bên ngoài không to lắm, huống gì trong phòng còn ồn hơn, âm thanh thông báo đầy bất ngờ này cũng chẳng khiến họ bị phát giác.

Quan sát vài giây, xác nhận không có gì bất thường, cả nhóm mới cúi đầu đọc tin nhắn.

: Chào mừng đến với [Trận chiến xuyên việt tại biệt thự], bạn có 15 phút để xuyên qua huyền quan(*), hành lang, phòng ăn, phòng khách rồi đến cửa sau, thong dong rời đi. Nếu thành công, bệnh viện ở ngay phía trước chào đón bạn, nếu thất bại, mời quay về vị trí bắt đầu của đêm nay, chúc bạn may mắn.

(*huyền quan: là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách, là con đường mà các luồng khí phải đi qua trước khi vào nhà.)

Sênh, Vọng, Kim, Tiền: "..."

Nỗi khiếp sợ trước số điểm 59 cùng "niềm vui" trong bể bóng zombie mà đội Nhạc Suất phải trải qua ở rạp chiếu phim Ánh Dương, có lẽ đã đến lượt bọn họ phải nếm thử rồi =_=

Ngô Sênh: "Còn 14 phút 39 giây."

"Chín mươi chín vái cũng đã vái rồi, còn sợ gì tí chuyện cỏn con này," Từ Vọng hít sâu một hơi, "Đi."

Tiền Ngải: "..."

Đã đến tận thế rồi, không thể chỉ đơn giản mà choảng nhau với zombie thôi sao! "Cú" đúng là ác quỷ TAT

Bốn người bước đến trước cửa biệt thự, nín thở xếp thành hàng một rồi tiến vào trong, chân bước nhẹ đến không thể nhẹ hơn.

Vừa vào cửa, hai cái xác zombie đã nằm thẳng cẳng ở huyền quan, một con nổ đầu, chẳng biết mặt mũi trước kia thế nào, con còn lại bị người ta bắn xuyên qua hốc mắt.

Cả nhóm cẩn thận bước qua, tiến vào hành lang dài.

Giấy dán tường theo phong cách châu Âu cổ điển và ánh đèn treo tường vàng vọt khiến cho cả hành lang dù được chiếu sáng nhưng vẫn toát lên vẻ u ám âm trầm. Cơ man vết máu tươi ở hai bên tường cũng góp phần không nhỏ trong việc tạo nên bầu không khí như thế này. Dãy hành lang trang trí hoa lệ nhưng ngoằn ngoèo sâu thẳm tựa như con đường dẫn tới địa ngục vậy.

Nơi phía cuối hành lang, phòng ăn lọt vào tầm mắt họ.

Từ Vọng đi đầu bỗng dừng chân, không dám tiến lên phía trước, ba người đằng sau cũng trông thấy cảnh tượng trong phòng ăn, lòng thầm kinh hãi.

Đây nào phải phòng ăn, gọi là phòng chứa xác nghe còn tạm được. Bàn ghế đổ tứ tung, khắp nơi đều là xác zombie chất chồng lên nhau, hầu như chẳng còn chỗ để chân nữa. Tủ rượu đổ nát bị đè dưới đống xác, đến cả tàn tích cũng không thấy rõ, chỉ còn lại mùi rượu nồng nặc toát ra từ những mảnh vỡ trộn lẫn trong mùi máu tanh chẳng hề kém cạnh, khiến người ta chẳng thể hít thở nổi.

Từ Vọng quay đầu nhìn các đồng đội đứng sau lưng một đầy nặng nề.

Mọi người đều hiểu.

Zombie ở trong biệt thự đều bị gϊếŧ sạch, nếu cái nhóm xử lí hết lũ zombie này đã đi rồi thì đương nhiên bọn họ có thể ngồi không hưởng lộc, nhưng hiện tại cái nhóm đó không chỉ đến trước bọn họ, không chỉ có sức chiến đấu cực kì hung hãn, mà mẹ nó còn chưa đi nữa kìa!

Có thể khiến một nhóm như thế chiến đầu cực khổ tới tận giờ phút này, chẳng biết hiện giờ cảnh tượng trong phòng khách còn phải tới mức nào?

Từ Vọng hẵng còn đang sởn gai ốc thì lại bỗng chợt trông thấy một vật vô cùng quen mắt nằm trên xác một con zombie.

Mặc dù cánh quạt đã hỏng, thân máy và nòng súng cũng lìa thành hai mảnh, nhưng tàn tích vẫn còn nguyên, có thể ghép lại thành một chiếc máy bay chiến đấu không người lái hoàn chỉnh!

"Đúng là chưa đến Hoàng Hà chưa bỏ cuộc(*). Đừng quên rằng bọn tôi vào đây muộn hơn các cậu ba phút, cho dù cứ giằng co đến cùng thì sao nào, hết 15 phút các cậu sẽ phải quay về điểm lưu trữ, mọi công cụ sử dụng trong biệt thự đều sẽ mất hết tác dụng, bọn tôi còn tận 180 giây, dù có đi bộ cũng kịp ra ngoài..."

(*chưa đến Hoàng Hà chưa bỏ cuộc: một câu thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ chừng nào còn chưa đạt được mục đích thì vẫn sẽ không từ bỏ.)

Cuộc chiến trong phòng khách chẳng biết đã dừng lại từ bao giờ, một giọng nói thân quen truyền ra từ phòng khách, lọt thẳng vào phòng ăn, rồi lại quẹo một cái bay đến chân tường nơi góc ngoặt giữa hành lang và phòng ăn.

Từ Vọng híp mắt lại, cái kiểu thong dong như thể nắm chắc phần thắng trong tay với tật xấu khinh thường đối thủ này, ngoại trừ kẻ đã bắn mũi tên Cupid ra thì làm gì còn ai vào đây!

Quả nhiên, bọn Cupid kia cũng lưu trữ rồi, hơn nữa thời điểm lưu trữ chắc chắn là trước khi diễn ra cuộc chiến ở công viên giải trí.

Thế nên chiếc máy bay không người lái đã bị Huống Kim Hâm cho nổ tung kia hôm nay vẫn dùng được.

Nếu như máy bay có thể, vậy thì công cụ...

Đệch, cả đời này cậu cũng không muốn trúng mũi tên tình yêu thêm một lần nào nữa đâu!!!

Khoan đã, Cupid đang nói chuyện với ai? Lẽ nào trong phòng khách còn nhóm khác nữa?

Nghi ngờ vừa dấy lên trong lòng Từ Vọng, trong phòng khách đã truyền ra một giọng nói còn quen thuộc hơn: "Nói trước liệu hồn bước không qua, chưa đến phút cuối cùng, còn chưa biết được ai mới là kẻ cười đâu nhé."

Trời má!

Đây có phải là Nhạc Suất mà cậu biết không? Cái thần thái lãnh tụ cao 2m8 này là do công cụ pháp thuật đắp lên phải không!!!

Xoay người ra hiệu "suỵt" với nhóm mình, Từ Vọng lại chỉ về phía sau bức tường nối liền giữa phòng ăn và phòng khách.

Ba người đồng đội cũng đã nghe ra thế cục hiện giờ trong phòng khách, lập tức hiểu ý ngay.

Một hàng người kể từ lúc vào biệt thự đã lén lút như đi ăn trộm lại một lần nữa khom eo, rón rén bước qua khe hở giữa đống xác, lẳng lặng tiến vào phòng ăn, đến gần góc tường ngay sát phòng khách.

Giữa phòng ăn và phòng khách không có cửa, chỉ có một bức tường bị tách đôi.

Lúc này, bên mép tường có bốn đôi mắt đang hấp háy.

Trong phòng khách, liếc một cái là có thể thấy được toàn cảnh.

Toàn bộ đồ gia dụng đều bị đẩy dạt về chân tường hai phía Đông, Tây, hai đội, tức tám "kẻ thù" cũng theo đó bị chia thành hai phía. Trong phòng khách không có lấy một xác zombie nào, bởi trừ hai khoảng đất cực hẹp ở hai phía chân tường Đông, Tây ra thì toàn bộ bề mặt phòng khách đều đã biến thành hồ nước vuông vức.

Mà chắc chắn nước trong hồ không phải nước bình thường.

Bởi cửa sau nằm ở mặt tường phía Bắc, không thể đi qua được, chỉ có thể bơi qua đó, nhưng chẳng ai dám xuống nước cả.

Đội trưởng Cupid bảo "hết 15 phút các cậu sẽ phải quay về điểm lưu trữ, mọi công cụ sử dụng trong biệt thự đều sẽ mất hết tác dụng", vậy hiển nhiên cái hồ nước chết chóc này là kiệt tác của bên Nhạc Suất rồi.

Có điều, công cụ này dường như không phân địch ta, ai cũng như ai, khiến cho cả hai đội đều ra sức tránh xa khỏi mép hồ, chỉ sợ dính nước.

Ở mé tường phía Đông phòng khách, Hàn Bộ Đình đứng trên kệ để TV, Lý Tử Cận, Lại Hạ trèo lên sofa, còn Trì Ánh Tuyết thì cưỡi trên bức tượng điêu khắc đại bàng sải cánh cao hơn cả đầu người, cũng chẳng biết con đại bàng này còn có thể kiên trì được bao lâu.

Bên mé tường phía Tây, Nhạc Suất dẫm lên mặt bàn trà, là người duy nhất có chỗ đứng coi như khá vững vàng, còn lại lần lượt là Đào A Nam cố gắng ngồi thăng bằng trên tấm bình phong, Úy Thiên Hàng cực khổ đu bám trên tấm rèm cửa và Tô Minh Triển ngả người móc ngược mình lên chiếc đèn chùm pha lê tổ chảng trên đầu.

Lúc trước nói rằng tám người chia thành hai phe dường như cũng không chính xác lắm, chí ít thì bạn học Tô Minh Triển một mình một phách, nẵm vững trong tay quyền điều hành khu vực trung tâm phòng khách, cũng chẳng biết hắn ta leo lên đó kiểu gì.

Mặc dù nhóm Nhạc Suất sử dụng công cụ để kìm chân đội Cupid, nhưng trông tư thế đôi bên, liếc một cái là có thể thấy rõ ai mới là người chiếm thế thượng phong trong cuộc đối đầu này.

Tám con người đang tập trung hết sức vào trận chiến, chẳng hề mảy may để ý đến vách tường có mắt.

Cả nhóm Từ Vọng lẳng lặng rút lui về phòng ăn.

"Chất lỏng không màu không mùi, có tính ăn mòn," Ngô Sênh hạ thấp giọng nói, dựa vào quan sát của bản thân mà đưa ra phán đoán đáng tin cậy, "Giống như axit sulfuric(*) đặc vậy."

(*axit sulfuric: để đề phòng các bạn đã rời xa mái trường thân yêu quá lâu thì axit sulfuric là H₂SO₄ nheee.)

"Vậy chúng ta vượt qua kiểu gì đây?" Tiền Ngải vừa nghĩ đến cảnh tượng trong phòng khách là đã cảm nhận được nỗi đau khi bị axit mạnh thiêu đốt ăn mòn cơ thể rồi, "Hay là đợi hai đội kia hao hết thời gian rồi mình lại qua đó, dù sao chúng ta cũng vào đây muộn hơn bọn họ."

Ngô Sênh lắc đầu: "Thứ nhất, mất thời cơ, thứ hai, hỏng ưu thế."

Tiền Ngải gật gù, ra vẻ mình đã hiểu rồi.

Từ Vọng gật gù, thật sự đã nghe hiểu rồi: "Đúng vậy, nếu như đợi, tức là đồng nghĩa với việc để cho một trong hai nhóm kia vào bệnh viện trước rồi chúng ta mới đuổi theo; hơn nữa, hiện giờ chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, hai nhóm đó lại đang kìm chân lẫn nhau, đối với đội ta mà nói quả là thiên thời địa lợi, nếu đợi đến lúc nhóm zombie bổ sung quay lại, chắc chắn chúng ta sẽ bại lộ, mọi ưu thế coi như mất sạch."

Tiền Ngải ngẩng đầu ngắm trần nhà, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao bản thân không thể trở thành cán bộ lớp được rồi.

"Nhóm zombie bổ sung?" Huống Kim Hâm cất tiếng hỏi đầy nghi vấn.

Từ Vọng đáp: "Em nghe kĩ xem."

Huống Kim Hâm sững người, ghé tai thử nghe ngóng, phát hiện ra bên ngoài biệt thự có tiếng zombie thét gào, dường như còn có xu thế càng lúc càng gần.

"Đám zombie trong biệt thự này có lẽ sẽ liên tục được bổ sung," Từ Vọng nói, "Nếu không thì đội đến trước dẹp sạch đường, nhóm đến sau chỉ việc ăn sẵn là được còn gì."

"Nhất định phải tranh thủ trước khi đám zombie bổ sung kia đến," Ngô Sênh liệt kê đường lối hành động, "Chủ động, nhanh gọn, một hơi là xong."

"Hồ axit dễ giải quyết," Từ Vọng xòe hộp bút của mình ra, "Tôi có thảm bay."

Ngô Sênh: "..."

Tiền Ngải: "..."

Huống Kim Hâm: "Đội trưởng, món này của anh hình như tên là "Thảm thần kì của Aladdin"."

"Chắc chắn là bay được," Từ Vọng chém đinh chặt sắt, "Trông thấy cái tấm thảm bay vèo vèo ở Biển Vô Tận chưa, anh có dự cảm, nó chính là cái này."

Tiền Ngải: "Công cụ có thể trùng lặp được à?"

Ngô Sênh: "Cũng chẳng có bằng chứng nào cho thấy không thể trùng lặp, không phải không thể thì tức là có thể, thử một lần xem."

Tiền Ngải: "Hai cậu cứ người tung kẻ hứng thế này, tôi hoang mang lắm à nha..."

"Tất nhiên vẫn phải có phương án B, đề phòng ngộ nhỡ thảm thần không bay được," Từ Vọng nhìn các đồng đội với ánh mắt tràn ngập hào hứng, "Lão Tiền, dùng một chiêu kiếm nằm tay áo của cậu, bọc hậu cho chúng tôi rút lui."

Tiền Ngải bỗng dưng phải nhận gánh nặng ngàn cân: "Là ai khiến cậu có niềm tin vào sức chiến đấu của tôi đến vậy..."

"Nếu như thảm thần bay được thật, vậy thì chỉ còn lại một vấn đề thôi," Sắc mặt Từ Vọng lại trầm xuống, "Hai đội kia chắc chắn sẽ không trơ mắt ếch nhìn chúng ta bay qua đâu, chỉ cần một trong số họ có vũ khí tầm xa hoặc là công cụ thì người đầu tiên phải quay về điểm lưu trữ chính là chúng ta."

Tiền Ngải hiểu, tình cảnh này chẳng khác nào xe đẩy hàng xuyên vào vườn động vật hoang dã, lại còn là khu thú dữ =_=

"Vậy thì đánh lén trước rồi hẵng dùng thảm bay qua hồ axit." Gã nói.

"Đánh lén thì chắc chắn phải đánh rồi, quan trọng là làm thế nào để một lưới bắt gọn ấy chứ." Nãy giờ Từ Vọng đã đang nghĩ cách rồi, vắt cả óc ra mà vẫn chưa được tí sáng kiến nào. Nhưng nếu không một lưới bắt gọn thì tám vị đồng nghiệp kia chắc chắn sẽ trả đòn, đến lúc đó chiến tranh lại dấy lên, kết quả càng khó nói.

Hiện tại hai nhóm đang đóng băng thế cục, chẳng qua là vì đã đánh mệt rồi, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi để tính bước tiếp theo mà thôi.

Trai cò choảng nhau, ngư ông được lợi, cơ hội làm ngư ông chỉ có một, cậu nhất định phải thành công.

"Kiếm nằm tay áo" của Tiền Ngải? "Áo khoác tàng hình" của Ngô Sênh? "Lũ lụt cuốn miếu Long Vương"? Hay Tiểu Huống...

Từ Vọng còn chưa nhớ ra bạn học Huống có công cụ gì thì đã liếc thấy ánh mắt trong veo của hắn.

Đột nhiên cậu nhận ra, kể từ lúc bắt đầu nghiên cứu cách đánh lén đến giờ, Huống Kim Hâm vẫn luôn im lặng một cách kì lạ. Từ Vọng chăm chú nhìn hắn, thật lòng bày tỏ: "Chỉ có một nhóm có thể nộp bài, thân là đội trưởng, anh không muốn lùi bước, không thể lúc nào cũng quang minh lỗi lạc được nữa rồi."

Huống Kim Hâm ngạc nhiên, vội vàng lắc đầu, tuy không dám lớn tiếng nhưng giọng nói chứa đầy kiên định: "Đây là cuộc đua, chúng ta cố gắng hết sức đã là dành sự tôn trọng lớn nhất cho đối thủ rồi."

"..." Hạnh phúc đến quá bất ngờ, đánh thẳng vào lồng ngực cuộn trào nhiệt huyết của Từ Vọng, "Vậy ban nãy em cứ nhìn anh mãi..."

"Em đang nghĩ," Huống Kim Hâm cúi đầu nhìn hộp bút của bản thân, "Công cụ pháp thuật kiểu gì mà lại tên là "Khổng Dung nhường lê"."

...

Trong phòng khách.

Hàn Bộ Đình nhìn Nhạc Suất đang đứng trên bàn trà ở phía đối diện, kiên nhẫn tiêu hao sức lực đối phương: "Tôi không muốn lãng phí công cụ một cách vô nghĩa, sao các cậu cứ bám dai nhanh nhách thế."

Thật ra Nhạc Suất đã hết trò rồi, chờ đến lúc này chẳng quá là muốn xem xem có đội nào khác xông vào làm loạn thế cục hay không, để chớp lấy một tia hy vọng mà thôi.

Nào ngờ Hàn Bộ Đình còn muốn tâm sự với gã ta.

Quan trọng là, lời nói ra còn khiến người ta nửa hiểu nửa không: "Chúng... tôi?"

Ánh mắt Hàn Bộ Đình tối sầm, hiển nhiên là không muốn nhớ lại.

Lại Hạ còn chẳng thèm ngước mắt lên.

Lý Tử Cận thấy sắc mặt đội trưởng không tốt, cũng thức thời mà im bặt.

Có mỗi Trì Ánh Tuyết cưỡi chim là đang nhàm chán, lập tức nhiệt tình giải đáp thay: "Hôm qua sau khi các cậu trốn mất tiêu, lại có một đội khác đến công viên giải trí, tiêu hao sạch đống công cụ mà đội trưởng vĩ đại của chúng tôi vẫn luôn chăm chút cẩn thận, cũng may là đã kịp lưu trữ trước đó..." Hai từ "vĩ đại" và "chăm chút" còn trở nên kì quái hơn qua giọng nói cợt nhả, hắn ta dường như càng nói càng chìm đắm vào trong hồi ức rực rỡ ấy, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười mỉm chi, "Rất thú vị."

Nhạc Suất có thể thấy được, hắn ta thật sự cảm thấy rất thú vị.

Vì vậy cũng có thể thấy được, gương mặt Hàn Bộ Đình còn đen hơn cả hồi nãy.

Mặc dù là đối thủ, nhưng khoảnh khắc này, gã bỗng cảm thông thay cho đội trưởng Hàn.

Vậy nhưng đội trưởng Hàn nào phải kẻ hữu danh vô thực, anh ta hoàn toàn chẳng hề bị đả động mảy may, khuôn mặt lạnh tanh liếc đồng hồ trên tay một cái, chu đáo nhắc nhở đối thủ một câu: "Các cậu còn bốn phút."

"Cứ nghe tiếng zombie kêu ngoài kia đi thì hơn," Úy Thiên Hàng thực sự không thể kiên trì được nữa, chầm chậm trượt xuống khỏi tấm rèm, cẩn thận đặt chân xuống khoanh đất cực hẹp bên chân tường, "Chẳng cần đến bốn phút, bọn zombie kia sẽ ập vào đây..."

"Úy Thiên Hàng!" Tô Minh Triển đang cheo leo vách đèn chợt hô lên.

Úy Thiên Hàng giật thót một cái, cáu kỉnh lườm về phía giữa trần nhà: "Cậu kêu cái..."

Tựa hồ cuối cùng cũng nhận ra bản thân vừa làm chuyện ngu ngốc đến nhường nào, câu hỏi vặn của Úy Thiên Hàng chợt ngừng lại.

Tia do dự cuối cùng trong mắt Hàn Bộ Đình đã hoàn toàn biến mất, anh ta giơ tay nhấn vào biểu tượng đầu cú trên cánh tay mình.

Nếu không phải đang đứng trước mặt đối thủ, Úy Thiên Hàng thật sự muốn tát cho mình một phát!

Ăn no rửng mỡ tự dưng đi nhắc nhở đối thủ rằng zombie sắp kéo vào rồi, đây chẳng phải là ép đối phương tiễn đội mình về điểm lưu trữ sớm hay sao!

Trong trận chiến ban nãy họ đã xài sạch công cụ rồi, có thể cầm cự được đến giờ, một là do bọn họ phô trương thanh thế, hai là do Hàn Bộ Đình vẫn luôn hy vọng dùng tổn thất nhỏ nhất để đổi lấy thành công.

Giờ thì hay rồi, Hàn Bộ Đình có tiếc thế tiếc nữa cũng nhất định phải sử dụng công cụ này!

[Cú: Có người sử dụng với cậu nha~~]

Âm thanh thông báo nghịch ngợm vang lên, nhưng không phải trong tai đội Nhạc Suất, mà lại là trong tai Hàn Bộ Đình đang chuẩn bị nhấn vào vũ khí.

Anh ta ngẩng lên theo bản năng, ánh mắt sắc bén quét qua bốn người ở phía bờ bên kia một lượt.

Bốn người nhóm Nhạc Suất đều ngây ra như phỗng, đang chọn công cụ tự dưng lườm bên đây một cái là ý gì, chiêu trò gì chăng? Muốn thể hiện khí chất bá vương à?

Hàn Bộ Đình lập tức hiểu ra ngay: "Vẫn còn một đội nữa ở đây!"

Nghe vậy, Lý Tự Cận và Lại Hạ tức thì tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, dò xét bốn phía đầy cảnh giác.

Đến cả Trì Ánh Tuyết cũng khựng lại một chút, dù cho tư thế cưỡi trên đại bàng vẫn lười nhác như vậy, nhưng nét thong dong trong ánh mắt đã dần dần biến mất.

Hàn Bộ Đình đang định đưa ra hiệu lệnh tiếp theo, bất chợt cảm thấy có gì sai sai.

Số biểu tượng trong hộp bút ít đi một cái, lại còn là cái mà hôm nay sau khi anh ta mở tệp lưu trữ vất vả lắm mới lấy lại được.

Khổng Dung nhường lê, là Khổng Dung cam tâm tình nguyện nhường quả lê to hơn cho anh trai.

Chứ có phải là anh trai trực tiếp cắp mất quả lê vừa to vừa ngọt vừa đẹp đâu!

Hàn Bộ Đình diễn cái vai Khổng Dung này, rất chi là không vui.

Nhưng đời người chính là như vậy, đừng bao giờ cảm thấy mọi chuyện hỏng bét, bởi nó sẽ còn hỏng hơn.

[Cú: Có người sử dụng với cậu nha~~]

Lần này, cả tám vị đồng nghiệp có mặt tại hiện trường đều nghe thấy tiếng thông báo chết bầm ấy.

Kế đó, một thiên thần nhỏ trắng trẻo mập mạp xuất hiện trên không trung sát trần nhà nhưng lệch về bên trái một chút -- bởi vị trí chính giữa trần nhà đã bị chùm đèn treo và Tô Minh Triển chiếm mất rồi -- tay kéo cung vàng, quay một vòng bắn ra hàng loạt mũi tên vàng tí hon.

Tên vàng tựa như một cơn mưa quế hoa, đâm thẳng vào lồng ngực tám vị đồng nghiệp.

Lại Hạ, Lý Tử Cận và Trì Ánh Tuyết không hẹn mà cùng nhìn về phía Hàn Bộ Đình, hai người trước không dám tin vào mắt mình, kẻ còn lại thì sửng sốt khó hiểu.

Hàn Bộ Đình sắp cắn nát cả răng ra rồi: "Bọn họ lấy trộm công cụ pháp thuật của tôi."

"Mấy cậu có thể đừng ra chiều bí mật nữa được không," Nhạc Suất – người còn ngơ ngác hơn – đã sắp chịu hết nổi rồi, ôm lấy lồng ngực đang nảy lên thình thịch, "Cái gì mà còn đội khác, ai ăn cắp công cụ pháp thuật của cậu, đây rốt cuộc là trò quỉ gì, sao lại khiến người ta rung rinh trong lòng thế này!"

Ngay lúc hiện trường đang lâm vào hỗn loạn, một tấm thảm bay thong thả tiến vào phòng khách, xuất hiện một cách vô cùng hoa mĩ.

Tám người chết đứng tại chỗ, trong nháy mắt hiểu được tình yêu.

Trên tấm thảm hoa văn mang đầy phong vị Ả Rập, ba người đồng đội ngồi thành một hàng, ngay ngắn như học sinh tiểu học đi du xuân vậy. Chỉ có mình Huống Kim Hâm đứng ở đuôi thảm, liếc trái ngó phải, đôi mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa hai tốp người ở hai bên, lan tỏa "sức hấp dẫn chí mạng."

Tấm thảm lượn lờ trên mặt hồ axit không nhanh không chậm, phương hướng rất rõ ràng, tiến thẳng ra phía cửa.

Đội trưởng Từ ngồi ngay ngắn thẳng thớm, chốc chốc lại quay sang hai bên nở nụ cười đầy e ngại: "Ngại quá, ngại quá, đi trước một bước, đi trước một bước."

Nhạc Suất, Tô Minh Triển, Đào A Nam, Úy Thiên Hàng: "..."

Hàn Bộ Đình, Lại Hạ: "..."

Trì Ánh Tuyết: "Thảm bay... Sao bọn họ lúc nào cũng có những công cụ ngầu đét thế nhỉ..."

Lý Tử Cận: "Giờ là lúc ngưỡng mộ người khác sao!!!"

Bọn họ muốn ra tay với Huống Kim Hâm, nhưng cứ mỗi lần nảy ra ý định ấy là lại chìm sâu vào ý tình nồng đượm đến nghẹt thở.

Bọn họ muốn ra tay với ba người còn lại, nhưng cứ mỗi lần Huống Kim Hâm liếc qua một cái là lại chìm sâu vào ý tình nồng đượm đến nghẹt thở, chẳng nỡ tổn thương đồng đội của hắn chút nào.

Cuối cùng thảm bay cũng lướt đến trước cửa sau.

Cánh cửa tự động mở ra, tựa như cũng biết rằng người chiến thắng đã xuất hiện.

Theo sau tấm thảm chậm rãi rời đi, cánh cửa cũng từ từ khép lại.

Tám người chỉ biết trơ mắt nhìn khe hở giữa hai cánh cửa càng lúc càng hẹp, nhưng đúng vào lúc chỉ còn 30° là sẽ khép lại hoàn toàn, hai cái đầu lôi kéo thù hận đột nhiên thò từ ngoài cửa vào.

Giờ là lúc nam thần của toàn phòng khách – bạn học Huống Kim Hâm – dùng một ánh mắt trấn áp tất thảy, nhưng đương nhiên vẫn chỉ đóng vai trò trợ giúp.

Dưới sự yểm hộ của đồng đội, đội trưởng Từ buông những lời ruột gan với các đồng nghiệp: "Tôi không thể để các cậu đuổi theo được, nếu không đến bệnh viện lại phải chiến tiếp, xin lỗi ha..."

Hàn Bộ Đình nhất thời chưa hiểu, nhẹ nhàng nhướng mày.

Nhạc Suất trông thấy nòng súng thò vào từ khe cửa, hoàn toàn tuyệt vọng: "Oh no..."

Cò súng vừa bóp, tia nước mạnh mẽ phụt ra, xuyên qua phòng khách bắn thẳng vào chiếc đồng hồ treo trên tường!

Cánh cửa bị chặn, mãi chẳng đóng lại được, cò súng không buông thì tia nước cũng không ngừng, một giây, năm giây, mười giây...

Tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc vang lên trong phòng khách, trong nháy mắt tựa như xé toang nóc nhà căn biệt thự, kíƈɦ ŧɦíƈɦ trái tim của mọi con zombie đang lượn lờ trước cổng!

"Úi úi úi úi úi ~~ Ngoài trời âm mười mấy độ ~~ Quên không mặc quần giữ nhiệt ~~ Đã vội ra khỏi nhà ~~ Bước đi trên đường cái ~~"

"Không mặc quần giữ nhiệt ~~ Còn ai ngầu hơn tôi ~~ Mặc gió lạnh thét gào ~~ Ngọn lửa lòng không tắt ~~(*)"

(*đây là ca khúc 忘穿秋裤 – "Quên mặc quần giữ nhiệt" của 侯皓中.)

https://youtu.be/E01lNeuWDkk

Khoảnh khắc zombie ập vào, cửa sau đóng "rầm" một cái, khép kín chẳng còn một khe hở nào!

Thế nhưng vẫn có thể nghe được tiếng "Quần quần quần quần ~~ Ngầu đét ~~" văng vẳng mỗi lúc một xa dần.

Trong "Cú" không có trạng thái im lặng à!!!

Đám zombie vừa xông vào phòng khách đã thi nhau rơi tõm xuống hồ axit cứ như luộc sủi cảo vậy. Nhưng cũng có một bộ phận nhỏ vẫn kịp thời dừng chân trước vực thẳm, nhìn một cái là biết phải đi lần theo mép tường hẹp!

Không gian nhỏ như vậy, qua lại vài chiêu cũng đủ để kéo nhau nhảy xuống hồ axit rồi!

Không, còn chẳng cần ra tay, con zombie đầu tiên đã trực tiếp đẩy ngã tấm bình phong, Đào A Nam sắp sửa rơi xuống duới rồi!

Nhạc Suất chẳng thèm quan tâm đến chuyện khác nữa, vội vàng tập trung ý chí, giải trừ tác dụng của công cụ!

Hồ axit đột nhiên biến mất, Đào A Nam ngã "bịch" một cái xuống sàn, thoát được một kiếp.

Nhóm Hàn Bộ Đình cuối cùng cũng đợi được đến lúc hồ axit biến mất, nhưng tiếc thay đã muộn, zombie đã dồn cả đám bọn họ vào góc tường rồi!

Thời gian của đội Nhạc Suất cũng đã hết.

"Ding --"

: [Trận chiến xuyên việt tại biệt thự] thất bại, mời quay về vị trí bắt đầu của đêm nay.

Nhạc Suất: "..."

Hôm qua là rạp chiếu phim Ánh Dương, hôm nay lại là biệt thự xuyên việt, chắc chắn bọn họ chẳng có tí duyên nào với cái gọi là "kế lồng trong kế"!

Có điều nghĩ đến đội vượt qua được cái biệt thự này là đội Từ Vọng, trong lòng Nhạc Suất lại cảm thấy cũng hơi được an ủi. Nếu gã ta nhất định phải chọn, thì thà rằng để Từ Vọng đạp lên mình mà về đích còn hơn là phải dõi theo tiễn bước Hàn Bộ Đình.

Tiếc rằng đội của Hàn Bộ Đình vẫn còn ba phút, nếu như bọn họ hành động đủ nhanh nhẹn thì cũng có khả năng sẽ đột phá vòng vây.

Lòng còn dang dở ngàn mối lo, Nhạc Suất và ba người đồng đội nháy mắt đã bị đưa về điểm lưu trữ ở rạp chiếu phim Ánh Dương, cũng chính là vị trí bắt đầu của đêm nay.

Mối lo của gã ta nào phải lo hão, bởi ngay sau khi bọn họ biến mất, trong vòng hai phút rưỡi, nhóm Hàn Bộ Đình đã dẹp sạch đám zombie, thong thả ra ngoài, khép lại trận chiến xuyên việt tại biệt thự.

Thế nhưng có một điều mà Nhạc Suất không ngờ tới, Hàn Bộ Đình cũng chẳng liệu được.

"Có dây thừng không?"

Ra khỏi biệt thự, bệnh viện đã ở ngay trước mắt, Trì Ánh Tuyết đó giờ vẫn luôn thong dong đi cuối hàng lại đột nhiên thấp giọng hỏi một câu.

Mỗi khi hắn ta cất tiếng, thường lúc nào cũng là giọng điệu nhẹ tênh như thể chẳng màng mọi sự trên đời, nhưng một khi tông giọng trầm xuống lại mang theo sự bình tĩnh chẳng hề giống với con người hắn.

"Có," Lý Tử Cận đang vác balo trên vai nhìn hắn ta đầy cảnh giác, "Anh muốn làm gì?"

"Vai tôi bị cắn một phát rồi," Trì Ánh Tuyết khẽ ngước lên, "Bây giờ tốt nhất là các cậu nên trói tôi lại, bởi lát nữa có lẽ tôi sẽ không còn là tôi đâu."

Trên gương mặt hắn ta chẳng hiện lên chút căng thẳng nào, giọng nói cũng vẫn nhàn nhạt như vậy, thế nhưng từng câu từng chữ đều không hề mang ý đùa cợt, chỉ đang bình tĩnh trần thuật sự thật mà thôi.

Bình tĩnh đến mức khiến sau lưng Lý Tử Cận đổ mồ hôi lạnh.

"Làm theo lời cậu ta bảo đi." Hàn Bộ Đình không tiến lên kiểm tra vết thương, bởi Trì Ánh Tuyết cũng chẳng cần phải bịa chuyện kiểu này.

Lý Tử Cận nuốt một ngụm nước bọt, lập tức bỏ balo xuống, lục tìm sợi dây thừng được chuẩn bị sẵn để đề phòng có đồng đội bị cắn, vì điều kiện nộp bài là mọi người phải cùng nhau đem vaccine đến bệnh viện, chứ không hề quy định rằng "mọi người đều phải khỏe mạnh", bởi vậy nếu như có đồng đội bị cắn thì chỉ cần trói lại vác tới bệnh viện là xong, nộp được bài qua được ải, người bị cắn sẽ trở lại bình thường. Bọn họ từng qua cửa này nhiều lần, đã sớm chuẩn bị từ trước rồi.

Trì Ánh Tuyết cúi đầu, đứng yên một chỗ chẳng thèm động đậy, đôi mắt khuất dưới ánh đèn hoa lệ, hiếm có khoảnh khắc nào yên tĩnh như thế này, khiến hắn trông thật xinh xắn và tốt đẹp biết bao.

Lý Tử Cận lắc đầu thật mạnh, đánh bay thứ ảo giác không hề chân thực chút nào của bản thân.

Xinh đẹp? Vậy phải chờ đến lúc hắn ta điên lên mới biết được.

Dây thừng mới tròng quanh một vòng, còn chưa kịp thắt nút, Trì Ánh Tuyết bất chợt ngẩng đầu, trên gương mặt đầy vẻ hoang mang và thảng thốt "Tôi là ai, tôi đang ở đâu".

Lý Tử Cận giật bắn cả mình: "Anh làm gì thế?"

Trì Ánh Tuyết không đáp, chỉ nhanh chóng dò xét bốn phía, rồi lại quét qua ba người đồng đội.

Lý Tử Cận rất chi là hoang mang, cậu ta mới tiếp xúc với đồng đội mới được hai ngày, thật sự không thể ứng phó nổi, bèn quay đầu nhìn Hàn Bộ Đình "cầu cứu".

Hàn Bộ Đình khẽ chau mày, cũng đang quan sát Trì Ánh Tuyết.

Chẳng ngờ người đầu tiên lên tiếng lại cũng chính là người đã gây nên một loạt nghi vấn này: "Tôi bị cắn rồi đúng không?"

Giọng nói của hắn ta vẫn rất trầm, nhưng lại không phải kiểu trầm như cố ý hạ thấp giọng lúc trước, mà càng giống với loại cảm giác trầm khàn sinh ra đã có, nhưng bởi giọng nói của Trì Ánh Tuyết không phải kiểu trầm thấp từ tính, vậy nên giữa đặc điểm và khí chất của âm thanh có sự mâu thuẫn nho nhỏ nhưng khá rõ ràng.

Lý Tử Cận thật sự sắp phát điên rồi: "Anh bị dở hơi à, chẳng phải chính anh bảo bọn tôi là anh bị cắn sao!"

Trì Ánh Tuyết gật đầu, như thể vừa ngộ ra lần nữa: "Xin lỗi, cậu tiếp tục đi."

Lý Tử Cận ngây cả người, Trì Ánh Tuyết, vừa xin lỗi cậu?

"Mau lên," Thấy Lý Tử Cận đơ ra như phỗng, Trì Ánh Tuyết thúc giục, "Thời gian ủ bệnh của virus zombie nhiều nhất cũng chỉ có mấy phút thôi, một khi đã phát bệnh thì khó mà chế ngự được tôi lắm."

Lý Tử Cận: "..."

Mặc dù chỉ là một câu nói gỏn lọn, nhưng logic rõ ràng, mạch lạc súc tích, đây có còn là tên thần kinh ngồi trên thuyền hải tặc giả vờ biết bay không hả!!!

"Đệt --"

Bỗng nhiên Lại Hạ chửi một tiếng, lao như bay đến đẩy ngã Lý Tử Cận chẳng hề nương tay!

Cùng lúc đó, kẻ mới bị tròng một vòng – cũng tương đương với việc không bị trói, Trì Ánh Tuyết, đã há miệng cạp hụt một miếng không khí!

Nếu như Lại Hạ không kịp đẩy một cú thì người bị cắn chính là Lý Tử Cận!

Lý Tử Cận và Lại Hạ mau chóng bò dậy, vội vàng rút lui về bên cạnh Hàn Bộ Đình, ba người đứng sóng vai, đối mặt với Trì Ánh Tuyết đã phát bệnh.

"Đều do em lề mề lâu quá!" Lý Tử Cận hận bản thân chết đi được.

"Không phải lỗi của cậu," Hàn Bộ Đình chăm chú nhìn Trì Ánh Tuyết, "Là do cậu ta."

Lý Tử Cận cạn lời, nhưng chỉ dám phỉ nhổ trong lòng, tất nhiên là do hắn ta rồi, hiện tại hai mắt Trì Ánh Tuyết đã biến thành màu đỏ, chẳng khác gì lũ zombie ở phía Bắc thành phố hết!

Dường như đoán được Lý Tử Cận đang chửi thầm mình, Hàn Bộ Đình lại bổ sung thêm: "Không liên quan gì đến virus zombie cả, ý tôi là, bản thân cậu ta có vấn đề. Nhưng giờ không có thời gian để lo mấy chuyện đó nữa..." Hàn Bộ Đình giơ tay về phía Lý Tử Cận, "Đưa dây thừng dự bị cho tôi."

Lý Tử Cận lập tức lục balo, đưa cho anh ta.

Bọn họ có vô vàn cách để đưa Trì Ánh Tuyết về nhà, nhưng nếu muốn nộp bài thì chỉ có thể bắt sống.

"Lại Hạ," Hàn Bộ Đình nói, "Bịt miệng cậu ta."

"Ừm." Thanh niên vẫn luôn im lặng bị chỉ đích danh, đáp lại cụt lủn rồi đeo găng tay lên, lôi khẩu trang và băng dính to bản ra từ balo của mình.

Trang bị đã đầy đủ, ba người tản ra thành một vòng tròn, vây Trì Ánh Tuyết ở giữa.

Trì Ánh Tuyết nhìn ngó ba người một hồi, tựa như đang chọn mục tiêu để ra tay, lúc nhìn đến khẩu trang trong tay Lại Hạ, hắn ta dường như đoán được điều gì, đột nhiên hành động, bổ về phía Lý Tử Cận với tốc độ chạy đua nước rút 100 mét!

Lý Tử Cận vẫn đứng yên chẳng hề động đậy mảy may, tựa như đang chờ Trì Ánh Tuyết lao đến vậy!

Trong chớp mắt, Trì Ánh Tuyết đã xông đến trước mặt, sắp sửa nhào lên người Lý Tử Cận thì cậu ta bỗng khom eo, ra sức thúc vào bụng hắn một cái!

Thường nếu ăn phải một cú này, người ta sẽ không chịu nổi phải loạng choạng lùi về sau, mà Hàn Bộ Đình ở sau lưng Trì Ánh Tuyết đã chuẩn bị sẵn dây thừng!

Nào ngờ Trì Ánh Tuyết không chỉ đỡ được, mà còn chộp lấy bả vai đối phương nhanh như chớp, trong lúc Lý Tử Cận còn chưa kịp phản ứng lại, hắn ta đã nhấc cả người cậu lên, ngoạm một phát thật mạnh vào đúng động mạch cổ!

Sau cú ngoạm này, đến cả cơ hội để phát bệnh cũng hết rồi.

Lý Tử Cận chỉ kịp cảm nhận cơn đau nhức như kim châm ập đến, ngay sau đó là âm thanh đưa tiễn đầy cợt nhả --

[Cú: Cục cưng, nghỉ sớm chút nhé, đưa cậu về nhà nè ~~]

Giây cuối cùng trước khi quay về hiện thực, Lý Tử Cận nhìn thẳng vào trong đôi mắt của Trì Ánh Tuyết.

Trong đó không có Trì Ánh Tuyết zombie, cũng không có Trì Ánh Tuyết con người, ở đó chỉ có vực thẳm tối đen như mực, và có lẽ còn cả linh hồn.