Chương 53: Bệnh viện
Dưới bóng cây, tấm thảm bay nhỏ xinh chầm chậm lướt ra khỏi căn biệt thự.
Huống Kim Hâm thở phào một cái rồi ngồi xuống, cuối cùng cũng thoát kiếp đi bắn thính phô bày "sức hút" với đối thủ, song hắn vẫn có điều này nghĩ mãi không ra: "Đội trưởng, lúc dùng Khổng Dung nhường lê ấy, sao anh biết được là mình nên chọn Hàn Bộ Đình?"
Huống Kim Hâm là người xung phong đảm nhiệm trọng trách sử dụng "Khổng Dung nhường lê", nhưng dùng rồi thì lại thấy hộp bút phản hồi như sau, trước hết cần phải chọn ra một người cụ thể để xem được danh sách công cụ của người nọ cái đã, bấy giờ mới có thể muốn gì lấy đó.
Giữa lúc còn chưa biết bên trong hộp bút của ai có những gì, Từ Vọng đã chẳng hề do dự kêu hắn chọn ngay Hàn Bộ Đình, bởi vậy hồi sau mới có một màn "Mũi tên Cupid" phá đảo trận thế.
"Lúc ở phòng ăn, anh có thấy cái máy bay không người lái đã hỏng." Từ Vọng cũng không thừa nước đục thả câu, "Máy bay không người lái hôm qua đã bị tụi mình phá ở công viên giải trí rồi, trừ khi bọn họ có tới hai cái công cụ y hệt nhau, không thì chắc chắn đã gặp điểm lưu trữ từ trước đoạn công viên giải trí rồi."
Huống Kim Hâm hoàn toàn không có ý định tiếp lời, vẫn chỉ ngơ ngác chờ cậu giải thích nốt.
Từ Vọng vỗ trán cái bốp, suýt thì quên tiệt đi mất, lúc mọi người đang đấu công cụ với Hàn Bộ Đình, bạn học Huống đã say khướt trong bể rượu rồi còn đâu.
"Hôm qua anh ta đã dùng cái "Mũi tên Cupid" này rồi ạ?" Huống Kim Hâm thông minh đột xuất, tự mình suy luận ra vấn đề.
Từ Vọng nhìn hắn, niềm vui đến thật quá bất ngờ: "Có tiến bộ đấy."
Huống Kim Hâm thẹn thùng nhoẻn miệng cười, có điều trong lòng vẫn chưa hết nghi ngại: "Thế nhỡ hôm nay anh ta đã dùng mất cái công cụ pháp thuật này rồi thì sao ạ?"
"Anh cũng chỉ đánh cược một phen thôi," Từ Vọng nói, "Anh ta yêu công cụ như yêu tiền vậy đó, nếu có thể chỉ tiêu một xu thì tuyệt đối sẽ không bỏ ra cả một đồng, với loại công cụ thuộc hạng đỉnh của đỉnh như Cupid này ấy mà, hôm qua lôi ra dùng là đã thấy cái ánh mắt xót xa khôn cùng rồi, nay có lại được thì chắc chắn càng phải nâng niu giữ gìn hơn."
Tiền Ngải nhìn xa xăm, ôi đúng là ngồi thảm bay cũng trúng đạn.
Huống Kim Hâm được khai sáng, lòng thán phục lại nâng lên một tầng cao mới: "Đội trưởng, anh nhìn người sắc thật đấy, em không biết còn ai có thể qua được con mắt la-de của anh nữa!"
Từ Vọng: "..."
Lời khen đến từ bạn học Huống luôn khiến người ta nghe qua thì thấy chân thành, tình cảm, mà suy diễn ra thì một lời khó nói hết.
"Nếu họ đã lưu trữ từ trước khi đến công viên giải trí," Tiền Ngải bỗng đặt câu hỏi, "Sao hôm nay còn nhanh chân hơn mình được nhỉ?"
"Chắc là dùng công cụ," Ngô Sênh nói, "Dịch chuyển tức thời, hoặc mấy thứ đại loại thế."
"Cũng có thể là đột nhiên phát hiện ra NPC dịch chuyển chẳng hạn," Từ Vọng thỏa sức tưởng tượng, "Giờ có gặp phải cái gì ở trong này tôi cũng chẳng còn thấy lạ nữa rồi."
Vầng trăng cuối tháng treo ngay giữa trời.
Đêm, vẫn cứ đen đặc.
Tấm thảm bay phong cách Ả Rập chở theo bốn người bạn vũ trang đầy đủ, chậm rãi lướt vào cổng chính bệnh viện.
Một tòa nhà, nếu là nhà hoang thì dưới bóng đêm nó ắt sẽ tự mang thêm hiệu ứng kinh dị, mà nếu trùng hợp hơn, tòa nhà nọ lại còn là bệnh viện nữa, vậy thì xin chúc mừng, bạn đã giành được một suất trải nghiệm kinh dị hạng sang rồi.
Đấy cũng chính là cảm xúc ngay lúc này của bốn người bạn.
Cửa sổ vỡ toang hoác, vách tường loang lổ những máu me, dải cây xanh lộn xộn, tòa nhà khám chẩn đoán của bệnh viện tối om không có lấy một ánh đèn, đứng lặng ở đó giữa ánh trăng âm u ảm đạm, đến cả tiếng gió đêm xào xạc thê lương nghe cũng giống giọng cười của đám ma quỷ vọng về từ dưới âm tào địa phủ.
Đây là bệnh viện đa khoa, phía sau tòa nhà khoa khám chẩn đoán này vẫn còn có các tòa khác nữa.
Từ Vọng không dám xông bừa lên vội, cậu quan sát kĩ xung quanh bốn bề, cuối cùng mới chỉ huy cho thảm bay ngoặt vào dưới gốc cây bên tay phải, nương theo ánh trăng, có thể mang máng thấy được sơ đồ bệnh viện đang đứng sừng sững ở nơi đó.
Thảm bay vừa lướt đến dưới tàng cây, một cái bóng đen chợt lao ra túm chặt lấy một góc tấm thảm, ra sức kéo ghì xuống!
Tấm thảm của Từ Vọng giỏi lắm thì cũng chỉ bay lên được đến độ cao cách mặt đất chừng hơn một thân người xíu xiu thôi, đã vậy còn không thể bay nhanh hơn được, giờ zombie kéo như thế, cả tấm thảm nghiêng ngả lệch hẳn đi!
Tiền Ngải thuận thế trượt xuống đuôi thảm, nhờ vào lợi thế về cân nặng và quán tính, một chân đạp bay con zombie!
Con zombie nọ lăn mấy vòng dưới đất rồi lại bò dậy, ngơ ngác mất vài giây, thoắt cái quay phắt người hòa mình vào trong bóng đêm đen đặc.
Tiền Ngải ngây ra: "Thế là... chạy rồi đấy à?"
"Có vẻ là vậy." Huống Kim Hâm vẫn chưa hoàn hồn, vội vàng nhặt khẩu súng phóng lựu rơi dưới đất lên, lần này quyết vác súng cho thật chắc.
"Tránh nặng tìm nhẹ," Ngô Sênh nhìn vào tòa nhà bệnh viện tối om om, "Zombie ở đây đã có đầy đủ bản năng của sinh vật rồi."
"Khoan đã, zombie chính cống chẳng phải đều bất chấp xông lên kiểu mất não à?" Tiền Ngải hơi khó chấp nhận sự thật này, "Tôi chưa thấy zombie nào sợ chết sợ đau hết á."
Ngô Sênh nhìn gã: "Cậu cũng nói rồi đấy thôi, đó là zombie chính cống."
Tiền Ngải: "..."
Được thôi, đám mà bọn họ sắp phải lao vào đánh lộn đều là bọn lưu manh khốn kiếp.
Thảm bay xinh xắn dễ thương rõ là đã không còn phù hợp với trận chiến sắp tới nữa rồi, Ngô Sênh định bảo Từ Vọng cất nó đi thì mới phát hiện cậu đang nhìn lom lom vào cái sơ đồ bệnh viện, nhìn đến nỗi cứ phải gọi là tập trung cao độ.
Trách nào hồi nãy bàn về độ chính cống của zombie mà đội trưởng trước giờ vẫn luôn lắm lời lại chẳng thấy ừ hử gì.
"Phát hiện được cái gì rồi?" Ngô Sênh tiến đến trước tấm bảng sơ đồ bệnh viện và hỏi.
Từ Vọng không nhìn anh mà chỉ giơ tay trỏ vào một chỗ trên sơ đồ.
Đây là bệnh viện đa khoa, đằng sau tòa nhà khám chẩn đoán này vẫn còn có mấy tòa nhà chuyên khoa và cả khu nội trú quây thành hình chữ L nữa, nơi mà Từ Vọng đang chỉ là một trong số các tòa nhà chuyên khoa – khoa bệnh truyền nhiễm.
Ngô Sênh hiểu ngay, cũng đồng tình với phán đoán của cậu: "Khả năng cao là NPC nhận vaccine tiêm phòng đang ở đó."
Virus zombie, loại virus có tính truyền nhiễm như thế, còn gì xứng đôi vừa lứa hơn khoa bệnh truyền nhiễm nữa.
Xác định được tuyến đường, bước tiếp theo lẽ ra là phải mau chóng lên đường thôi, thế nhưng Ngô Sênh nhận ra Từ Vọng chẳng có vẻ gì là định đi cả, vẫn cứ đứng yên ngắm nghía cái sơ đồ, có điều nếu nói là cậu xem xét rất tỉ mỉ thì cũng không đúng, bởi ánh mắt của cậu đang càng lúc càng hoảng hốt, tựa như sắp sửa trôi dạt đến một khoảng thời không ở tận đẩu đâu.
Ngô Sênh bắt đầu thấy lo, vỗ nhẹ vào vai cậu: "Cậu có sao không?"
Từ Vọng ngẩn ngơ mất một lúc, cuối cùng cũng coi như hoàn hồn, cậu quay đầu lại, xong trong mắt vẫn còn phảng phất chút lơ mơ trước đó.
"Cậu bị làm sao thế hả?" Ngô Sênh thấy hơi sốt ruột rồi.
Từ Vọng rối rắm chau mày: "Hình như tôi đã từng đến đây rồi..."
Ngô Sênh sững sờ, nghĩ thế nào cũng chẳng ngờ được đến cái diễn biến huyền ảo như vậy.
Tiền Ngải và Huống Kim Hâm xáp lại gần, chỉ kịp nghe đúng một câu sau cùng, Tiền Ngải lập tức tỏ vẻ chẳng mấy để tâm mà rằng: "Chuyện thường thôi, nhiều người bị vậy lắm, kiểu lần đầu đặt chân tới nơi nào đó nhưng lại cứ thấy như mình từng đến rồi ấy, thực ra chỉ là ảo giác nhất thời thôi."
Huống Kim Hâm: "Cũng có chỗ giải thích thế này, vì kiếp trước anh đã từng tới rồi, cho nên kiếp này quay lại thì kí ức của kiếp trước sẽ thoáng xẹt qua trong đầu."
Tiền Ngải: "Chỗ này đã âm u lắm rồi, em có thể đừng khiến cho bầu không khí càng thêm phần mê tín dị đoan được không..."
"Tôi thật sự cảm thấy mình đã từng thấy cái sơ đồ này ở đâu đó rồi." Từ Vọng nói xong lại quay qua liếc thêm phát nữa.
Tiền Ngải nói: "Mấy cái bệnh viện có tí quy mô thì chỗ nào mà chả bày sơ đồ ngay khúc cổng vào. Cứ gì phải bệnh viện đâu, cả trung tâm thương mại, rồi là khu tham quan nữa, đâu đâu cũng vậy cả, có ấn tượng như thế cũng không lạ."
Thấy đội trưởng vẫn còn chưa định tử bỏ, Tiền Ngải quyết định tìm thêm người giúp sức, Huống Kim Hâm đang đắm chìm trong kiếp trước thì chắc chắn không nhờ vả được gì rồi, chỉ tổ chữa lợn lành thành lợn què thôi, những lúc cần đến tinh thần chính nghĩa như thế này, đương nhiên là phải tìm đến vị quân sư theo chủ nghĩa duy vật rồi.
Ngô Sênh: "Có còn nhớ được là đã thấy lúc nào, thấy ở đâu không?"
Tiền Ngải: "..."
Tuyệt lắm, người ta đã bắt đầu nghiêm túc thảo luận về vấn đề này luôn rồi.
"Không nhớ ra," Từ Vọng cũng nóng ruột, nhưng càng vò đầu thì càng mất manh mối, "Thôi dẹp đi, không nghĩ nữa, có khi lại giống Tiền Ngải nói thật ấy, chỉ là ảo giác mà thôi." Cậu nhìn về phía tòa nhà khoa bệnh truyền nhiễm, ánh mắt dần kiên định trở lại, "Nộp bài trước đi rồi tính."
Thảm bay tầm thấp không hợp để đấu giáp lá cà, Từ Vọng giải trừ công cụ, bốn người đi bộ, rón ra rón rén vòng qua tòa nhà khám chẩn đoán.
Khoa bệnh truyền nhiễm là một tòa nhà ba tầng, không theo phong cách "âu hóa" như tòa nhà khám chẩn đoán, hoàn toàn lọt thỏm giữa một loạt nhà chuyên khoa của bệnh viện.
Hệt như mọi tòa nhà khác trong bệnh viện, nơi đây cũng chẳng có đèn đóm gì, từng khung cửa sổ san sát nhau trông như những cái hố đen sâu thẳm, u ám, bức bách, bầu không khí chết chóc nặng nề.
Cửa chính rộng mở, tựa như một con quái thú đang há mồm chờ ăn tươi nuốt sống vạn vật.
Từ Vọng đi đầu, Ngô Sênh theo sát phía sau, Huống Kim Hâm đi giữa, Tiền Ngải bọc hậu, bốn người bạn xếp thành một hàng dọc, men theo mép tường, như một con lươn trườn vào tòa nhà khoa bệnh truyền nhiễm.
Đúng thời khắc bước vào tòa nhà, bốn tiếng "Ding" hòa làm một đồng thời kêu lên, khẽ dội lại tiếng vang trong tiền sảnh tầng một chẳng lấy gì làm rộng rãi cho lắm, tựa như có người gõ kẻng tam giác(*) giữa đêm khuya tĩnh mịch.
(*kẻng tam giác: một loại nhạc cụ trong dàn nhạc giao hưởng.)