Cự Tinh Vấn Đỉnh

Chương 51



Từ sau lần trước đột nhiên đăng một đoạn trailer, trang weibo đoàn phim «Tầng mây màu đen» đã yên lặng hơn mười ngày, ngay cả một cái weibo cũng không có cập nhật. Khiến người ta trăm triệu lần không ngờ chính là, bọn họ không cập nhật thì thôi, vừa cập nhật là dọa người!

Jennifer Askalon, Hạ Mộ Nhan, Lưu Chấn…

Trang weibo trực tiếp tag hơn mười minh tinh lớn, có ảnh hậu Oscar mới đăng quang của nước Anh là Jennifer Askalon, có ảnh hậu Kim Phượng Hoa Hạ là Hạ Mộ Nhan, còn có ca sĩ tình ca nổi tiếng Hàn Quốc Lưu Chấn…

Bởi vì fan điện ảnh fan âm nhạc Hoa Hạ đều tương đối quen dùng weibo của Hoa Hạ, không biết dùng twitter, facebook của ngoại quốc, cho nên những minh tinh lớn đó cũng đều có weibo Hoa Hạ của mình.

Đoàn phim «Tầng mây màu đen» trực tiếp tag bọn họ, vốn dĩ còn có một ít dân mạng hoài nghi “có phải đoàn phim lầm hay không, sao đột nhiên tag nhiều minh tinh lớn như vậy”, nhưng sau khi xem video kia, tất cả bọn họ đều kinh ngạc đến cạn lời.

Video này, cắt nối biên tập cảnh những minh tinh lớn đó lên đài!

Cả video bất quá chỉ hơn bốn mươi giây, mỗi người chỉ lộ một cái mặt, sau đó liền cắt đến người sau!

Hình ảnh video biến hóa cực nhanh, quả thực không thể tin được. Đôi khi trong lòng bạn căn bản còn chưa kịp đọc ra tên minh tinh này, đã biến thành người kế tiếp. Những người này đặt ở Hoa Hạ đều ít nhất là minh tinh hạng một, là cấp bậc như Đường Mộng Lam, trong đó lại còn không thiếu minh tinh lớn như Jennifer Askalon, Hạ Mộ Nhan.

Sau đó cứ như vậy, trên trang weibo đoàn phim còn nói ——

Kỳ! Thứ! Nhất!

[ nếu như đây là kỳ thứ nhất… Chẳng lẽ nói, còn có rất nhiều rất nhiều minh tinh lớn? Đậu xanh rau má, tôi vốn chỉ biết hình như «Tầng mây màu đen» mời không ít minh tinh làm khách mời, nhưng cũng không thể mời nhiều minh tinh như vậy, tiếng tăm còn lớn như vậy chứ! ]

[ 6666666 đoàn phim này thật biết chơi, chỉ bằng nhiều minh tinh như vậy, cũng đáng để tiêu tiền cho phim rồi, giao hẹn! ]

[ a a a a a a a Jennifer nữ thần thế mà cũng ở đó! Tôi muốn xem tôi muốn xem! Xin phim nhanh chiếu đi, tôi không thể chờ đợi được muốn đem tiền của tôi cống hiến cho đoàn phim rồi! Xin mọi người nhanh đến kiếm tiền của tôi đi, nhanh lên!!! ]

Đương nhiên, cũng có một ít dân mạng nghĩ tới những phương diện khác.

[ có những minh tinh lớn đó, sự nổi bật của nam nữ chính có thể bị đoạt hay không? Du Tư Ngữ còn ổn, Dung Hủ thì… cũng kém mấy người nổi tiếng đó nhiều lắm đi. Phim như vậy, thật sự có thể hay hả… ]

Một ngôi sao mới tuổi còn trẻ, thế mà lại có thể đồng đài cạnh tranh với nhiều lão làng như vậy!

Nếu không phải vì Lăng Tiêu có nhân duyên tốt và lực ảnh hưởng cực lớn trên toàn cầu, đây căn bản là chuyện ngàn lẻ một đêm.

Đồng thời đó cũng là khảo nghiệm diễn xuất và khí tràng của nam nữ chính, xem bọn họ có thể đè ép nổi nhiều minh tinh như vậy hay không, xem bọn họ có thể khiến lực chú ý của người xem không bị những minh tinh đó phân đi hay không.

Rất nhiều dân mạng đều mỏi mắt mong chờ, nhiệt liệt thảo luận đội hình khách mời xa hoa của «Tầng mây màu đen», chờ mong phim chiếu.

Hết thảy, liền lấy thực lực nói chuyện! Diễn tốt chính là tốt, phim hay chính là hay, còn có không đến một tháng, liền thấy kết cục!

Mà khi nhóm dân mạng thảo luận đến khí thế ngất trời, Dung Hủ và La Chấn Đào đã đi tới cao ốc Hoa Hạ Entertainment.

La Chấn Đào vươn tay nhấn nút thang máy “tầng bốn mươi bảy”, đồng thời khó nén ý cười nói với Dung Hủ: “Nói về Triệu Sở Vân, tiểu Hủ cậu có khả năng không biết cô ấy, nhưng lúc cậu quay phim, Du Tư Ngữ sắm vai chính là cô ấy. Cô ấy là một người đại diện kim bài của công ty chúng ta, năm đó một tay nâng ra Lăng Tiêu, sau đó Lăng Tiêu qua đời, cô ấy liền dẫn dắt thiên hậu tình ca Trác Tâm Nghi rất nổi tiếng hiện tại. Anh với cô ấy cũng không phải rất quen thuộc, nhưng nghe nói con người vẫn rất công bằng.”

Tuy nói «Tầng mây màu đen» là phim truyện ký, nhưng không có khả năng hoàn toàn kể sự thật. Chẳng hạn như Triệu Sở Vân mà Du Tư Ngữ sắm vai tất nhiên có một chút khác biệt với Triệu Sở Vân chân thật, nhưng mà nghĩ nếu có thể được La Chấn Đào đánh giá là “công bằng”, hẳn là một người đại diện không tồi.

Dung Hủ cười gật đầu, nói: “Nghe nói năm đó chị ấy tự ra tiền túi làm lễ tang cho Lăng Tiêu, còn ngăn cản truyền thông phỏng vấn chụp ảnh. Cho nên… anh La, em cảm thấy anh cũng không cần khẩn trương.”

La Chấn Đào mãnh liệt sửng sốt, tiếp đó cười gượng hai tiếng: “Bị cậu phát hiện. Cô ấy nói thế nào cũng coi như là cấp trên của anh, nghe nói trước kia còn từng sa thải vài người đại diện…”

Dung Hủ kinh ngạc nhướn mày: “Anh La, không phải vừa nãy anh còn nói, Triệu Sở Vân làm người công bằng sao?”

La Chấn Đào nhanh chóng khoát tay: “Đúng là rất công bằng, có điều cô ấy cũng quả thật từng giúp công ty sa thải vài người đại diện…” Nói xong, La Chấn Đào còn nhịn không được mà rùng mình một cái, dường như ẩn giấu một ít bí mật nhỏ.

Dung Hủ không có hứng thú quá lớn với chuyện giữa người đại diện bọn họ, chỉ cười cười liền kéo đề tài đi. Hai người rất nhanh đến tầng bốn mươi bảy, dưới hướng dẫn của La Chấn Đào, đi tới văn phòng Triệu Sở Vân.

Vừa lúc Triệu Sở Vân dường như đang gọi điện thoại.

Hiển nhiên cô không nghĩ tới, hôm nay Dung Hủ liền lại đây. Ở trong điện thoại La Chấn Đào có nói, hắn thương lượng với Dung Hủ một chút, một hai ngày mới có thể hồi âm cho mình. Nhưng lúc này mới qua vài giờ, đương sự thế mà đã đứng ở trước mặt cô.

Sau khi nói hai câu, Triệu Sở Vân đã ngắt điện thoại, nâng bước đến trước mặt Dung Hủ và La Chấn Đào. Cô tự mình pha một ly trà cho hai người, dẫn bọn họ đến sofa ngồi xuống, tiếp đó ngồi xuống sofa đối diện.

Triệu Sở Vân ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lướt qua trên người La Chấn Đào, cuối cùng dừng ở trên người Dung Hủ.

Một đầu tóc ngắn màu đen nhẹ nhàng khoan khoái lưu loát, mặc áo sơ mi công sở màu trắng, Triệu Sở Vân có một gương mặt phổ thông, kém khá xa người sắm vai cô là Du Tư Ngữ, nhưng mà lại vô cùng dễ nhìn. Rõ ràng năm nay hẳn là đã bốn mươi bảy tuổi, nhưng cô bảo dưỡng tốt, bộ dạng nhìn qua chỉ có hơn ba mươi tuổi, quần áo mộc mạc, không có đeo bông tai, nhẫn và vòng cổ, trang điểm thanh lịch.

Cô nghiêm túc cẩn thận đánh giá Dung Hủ, Dung Hủ cũng mỉm cười mà nhìn cô.

Hai người nhìn nhau chốc lát, Triệu Sở Vân hơi nói vài câu khách sáo, tiếp đó liền thẳng đến chủ đề: “«Thất dực» là tác phẩm cuối cùng khi Lăng Tiêu còn sống, sau đó hắn vì bị bệnh nằm viện, lại qua đời, vẫn luôn không có thời gian chế tác bài hát này. Ngày hôm qua đoàn phim gửi bài hát đã thu xong cho tôi, tôi nghe một chút, nên quyết định tìm cậu.” Dừng một lát, Triệu Sở Vân ưỡn thẳng lưng, từng chữ nói rằng: “Dung Hủ, tôi muốn hợp tác với cậu, phát hành CD single «Thất dực».”

Đề nghị này trước lúc Dung Hủ đến đã biết được từ chỗ La Chấn Đào, hiện giờ Triệu Sở Vân lại trịnh trọng nói một lần, mười phần thành ý.

Lăng Tiêu không có người thân gì, chưa từng kết hôn, càng không có con nối dõi. Sau khi hắn chết, người thân cận nhất hẳn chính là người đại diện kiêm bạn tốt của hắn Triệu Sở Vân, thêm nữa là Hà Hinh Nhu.

Bài hát «Thất dực» này hoàn toàn do một mình Lăng Tiêu vung đao hoàn thành, hiện giờ bản quyền liền ở trong tay Triệu Sở Vân. Lăng Tiêu đã đi được ba năm, bài hát vẫn luôn không hỏi đời, hiện giờ «Tầng mây màu đen» sắp chiếu, Triệu Sở Vân muốn cho bài hát này thấy ánh mặt trời lần nữa, cũng là hợp tình.

Có thể biểu diễn bài hát của Lăng Tiêu, hơn nữa là ca khúc gốc mà bản thân Lăng Tiêu chưa bao giờ hát, việc này đối với rất nhiều ca sĩ mà nói, đều là chuyện tha thiết ước mơ. Nhưng đối mặt một cái bánh nhân thịt bự từ trên trời rơi xuống như vậy, Dung Hủ lại không có vui sướng ngây ngất mà tiếp nhận, ngược lại suy tư một khắc, hỏi: “Đối với lần hợp tác này, chị Triệu có yêu cầu và ý kiến gì khác không?”

Trong mắt Triệu Sở Vân hiện lên một tia kinh ngạc, cô quay đầu nhìn thoáng qua La Chấn Đào, lại phát hiện La Chấn Đào thế mà cũng là dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về phía mình.

Trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm xúc nghiêm nghị, Triệu Sở Vân đặt tách trong tay xuống, cười nói: “Quả thật có một ý kiến. Doanh thu CD single lần này, tôi muốn hiến toàn bộ cho quỹ hội Vinh Vân. Đây là yêu cầu duy nhất của tôi, không thoái nhượng.”

La Chấn Đào kinh ngạc mở to hai mắt, Dung Hủ cũng hơi ngẩn ra, tiếp đó cười gật đầu: “Được.”

La Chấn Đào lập tức quay đầu nhìn về phía Dung Hủ, lại thấy người sau vẻ mặt trấn định, bên môi treo một nụ cười trấn định lãnh tĩnh.

Sau khi Dung Hủ đồng ý đề nghị này, Triệu Sở Vân lập tức trở nên càng thêm tích cực. Cô nhanh chóng liên hệ tổng giám âm nhạc của tổng bộ Hoa Hạ Entertainment thành phố B, xác định các chi tiết liên quan đến việc chế tác single. «Thất dực» Dung Hủ thu ở phân bộ S đã đủ xuất sắc, không cần thu lại, vậy kế tiếp cần phải làm là quay MV cùng với tuyên truyền.

Chạng vạng cùng ngày, Triệu Sở Vân sấm rền gió cuốn phác thảo ra một phần hợp đồng, chia làm ba bản, định ra hiệp ước với Dung Hủ.

Vốn dĩ La Chấn Đào còn muốn nói “cùng là người của Hoa Hạ Entertainment, có thể đi theo quy trình trong công ty”, nhưng Triệu Sở Vân lại cự tuyệt đề nghị mày, trịnh trọng cẩn thận cất kỹ bản hợp đồng.

Sau khi hết thảy toàn bộ kết thúc, trên gương mặt mộc mạc của Triệu Sở Vân rốt cuộc có thêm một chút ý cười chân thành. Cô tự mình đưa Dung Hủ xuống lầu, khi tiễn hai người vào thang máy, ánh mắt cô thâm trầm ngưng mắt nhìn thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp ấy, thật lâu sau, cho đối phương một cái ôm nhẹ nhàng.

Dung Hủ hào phóng tiếp nhận cái ôm này, vừa mới chuẩn bị buông hai tay ra, liền nghe Triệu Sở Vân hạ giọng, ở bên tai mình nói rằng: “Cậu và hắn không phải quá giống, nhưng cậu diễn hắn, diễn rất tốt.”

Thân thể hơi khựng lại, một lát sau, Dung Hủ thấp giọng cười nói: “Cám ơn chị khích lệ.”

Chờ đến khi thật sự từ biệt Triệu Sở Vân, trong thang máy, La Chấn Đào cảm khái nói: “Tuy rằng anh đoán được Triệu Sở Vân có thể quyết định cho cậu biểu diễn «Thất dực», có khả năng có mục đích gì khác, trái lại không nghĩ tới, cô ấy thế mà lại muốn đem toàn bộ doanh thu quyên cho quỹ hội.”

Dung Hủ quay đầu nhìn về phía La Chấn Đào, nhướn mi: “Anh đã sớm đoán được hả, anh La?”

La Chấn Đào xấu hổ cười cười: “Đương… đương nhiên nghĩ tới.” Không để cho Dung Hủ có thời gian suy tư, La Chấn Đào nhanh chóng bổ sung: “Triệu Sở Vân đảm nhiệm người chế tác single này, hẳn là sẽ khống chế rất chặt. Bài hát này đã sớm thu xong, việc chúng ta phải làm hẳn là quay MV. Cuối tuần cậu phải bắt đầu theo «Tầng mây màu đen» đi tuyên truyền, còn phải tham gia ba chương trình tạp kỹ. Cho nên tiểu Hủ, trong tuần này chúng ta liền phải quay MV, chỉ sợ ngày mai Triệu Sở Vân liền thông báo thời gian cho chúng ta.”

Dung Hủ nhẹ nhàng gật đầu, rộng lượng mà không có vạch trần lời nói dối của La Chấn Đào, nói rằng: “Vừa vặn một tuần này không có việc gì, em tùy thời đều có thời gian, anh La.”

La Chấn Đào ha ha mỉm cười, cứ như vậy cho qua chuyện này.

Quỹ Vinh Vân chính là một quỹ hội Lăng Tiêu thành lập khi còn sống, chuyên quyên giúp trẻ em nghèo khổ vùng núi, nghe nói mấy năm nay đã hiến tặng hơn trăm trường tiểu học hy vọng. Sau khi Lăng Tiêu qua đời, quỹ hội này vẫn do Triệu Sở Vân đến xử lý.

Tuy rằng «Thất dực» còn chưa phát hành, nhưng thu nhập của nó tuyệt đối không phải là một số lượng nhỏ, muốn đem nhiều tiền như vậy hiến ra ngoài hết không sót một đồng, cần quyết tâm cực lớn. Cho nên khi Dung Hủ không chút do dự mà đồng ý, Triệu Sở Vân cũng có chút kinh ngạc.

Có thể nói, hát bài hát này, Dung Hủ chỉ kiếm được danh tiếng, cậu có thể biểu diễn ca khúc của ca thần, nhưng không có một chút thu nhập.

Ngay cả La Chấn Đào cũng có chút tiếc hận thay Dung Hủ, dù chỉ có thể lấy được một phần mười doanh thu, vậy cũng tốt mà. Nhưng khi hắn nhắc tới, Dung Hủ chỉ cười cười, vô cùng bình tĩnh nói một câu: “Nói không chừng về sau, anh La, anh cũng giống chị Triệu, giúp em quản lý quỹ hội.”

La Chấn Đào phút chốc ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Dung Hủ. Nhưng lúc này Dung Hủ đã cúi đầu mở di động, bắt đầu lật xem tin tức giải trí mới nhất, dường như thật sự chỉ là thuận miệng nói.

Chờ sau khi Dung Hủ về nhà, không ngờ rằng, cũng không có nhìn thấy bóng dáng Tần Trình.

Trong nhà trống rỗng cũng không có ai bật đèn, sau khi ấn công tắc, ngọn đèn chiếu sáng căn nhà yên tĩnh, có vẻ có chút tịch liêu. Dung Hủ nhìn nhìn bốn phía, rốt cuộc xác định, Tần Trình là thật sự không ở nhà.

Cậu cầm quần áo treo vào trong tủ quần áo của mình, lúc đi đến phòng ăn, bỗng nhiên nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy.

『 Lâm thời có công việc phải bàn, buổi tối có khả năng trở về rất muộn. 』

Trên tờ giấy nho nhỏ, mực nước màu đen trải trên đường kẻ mảnh, trắng đen đối lập, mực nước dưới ngọn đèn phản chiếu ra một chút ánh sáng. Chữ viết hữu lực, tuấn dật cứng cáp, mỗi một bút đều sắc bén phong duệ, cho dù bị đặt trên một tờ giấy mỏng manh, cũng có thể nhìn ra một chút cường thế lạnh lùng không thể thân cận.

Dung Hủ nhìn một khắc, liền thả lại trên bàn. Chờ sau khi tùy tiện nấu một bát mì, ngồi ở bên cạnh bàn ăn, cậu nhịn không được lại cầm lấy tờ giấy đó nhìn thoáng qua.

Ánh mắt lưu chuyển trên tờ giấy trắng nho nhỏ, sau một lúc lâu, thiếu niên nở nụ cười, dùng ngón trỏ chặn tờ giấy trắng.

“Chữ viết rất xinh đẹp… chữ y như người sao?”

Sau khi ăn mì, Dung Hủ liền đi đến phòng chiếu phim, tính toán xem một bộ phim ngoại quốc rồi lại nghỉ ngơi. Thời gian cậu đến thế giới này rất ngắn, nếu muốn hiểu biết, không thể chỉ hiểu biết những tin tức trên mặt chữ, còn phải chân thật xem những bộ phim đó.

Tựa như «Hồng Môn yến», Dung Hủ đã từng xem qua tư liệu bộ phim điện ảnh này, biết Tần Trình ở trong đó sắm vai Tây sở Hạng Vũ. Nhưng mà trước khi xem phim, cậu chưa từng nghĩ rằng, Tần Trình sắm vai Hạng Vũ thế mà lại là bộ dạng đó.

Lúc chiều Tần Trình đã nói, DVD trong tủ ở phòng chiếu phim Dung Hủ đều có thể lấy xem, không cần cố kỵ. Vì thế Dung Hủ ở trong đó lật DVD phim ngoại quốc, cậu thấy được mấy bộ phim nổi tiếng từng lấy giải Oscar, mới vừa tính toán rút một bộ trong đó ra xem, tầm mắt đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt thiếu niên chăm chú nhìn một bộ DVD ở bên cạnh thật lâu, sau một lúc lâu, mới rút bộ phim ngoại quốc muốn lấy ra, xoay người để vào trong thiết bị chiếu. Ca khúc đầu phim nhanh chóng vang lên, trong tiếng âm nhạc du dương uyển chuyển, Dung Hủ không có đi đến sofa ngồi xuống, ngược lại quay về bên cạnh ngăn tủ, rút bản DVD kia ra.

Chỉ thấy trên hộp DVD đó, in một đóa hoa hồng đỏ rực rỡ ướt át. Ba chữ «Hoa hồng máu» ánh vào mi mắt Dung Hủ, mà phía dưới ba chữ kia, dùng cỡ chữ lớn in tên đạo diễn và diễn viên chính.

Đạo diễn Lưu Thắng, nam chính Sài Minh Lãng, nữ chính… Hạ Mộ Nhan.

Nhìn hộp DVD này trong chốc lát, Dung Hủ liền thả lại trong tủ, im lặng không lên tiếng xoay người xem bộ phim ngoại quốc kia.

Giờ phút này, một người đàn ông đang ở Hoa Hạ Entertainment lật xem kịch bản mới đột nhiên trong lòng chấn động. Lông mày hơi hơi nhăn lại, Tần Trình ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đại diện đang chơi di động ở cách đó không xa, lại cúi đầu nhìn thoáng qua kịch bản. Sau một lúc lâu, dường như cảm thấy không có gì dị thường, lại tiếp tục nhìn kịch bản.

…Thật sự không có gì dị thường ư?

Đã nói trong đống DVD anh cất giữ, phim của Hạ Mộ Nhan chỉ có một bộ «Hồng Môn yến» thôi mà?

«Hoa hồng máu» mà người ta lấy được giải ảnh hậu Kim Phượng là bị anh ăn mất, hay là ăn mất, hay là ăn mất rồi?!

Bất luận thế nào, chờ Dung Hủ xem xong bộ phim ngoại quốc kinh điển kể lại câu chuyện ấm áp kia, Tần Trình vẫn chưa trở về. Cậu rửa mặt một chút chuẩn bị nghỉ ngơi, lúc sắp vào phòng ngủ, suy xét một chút, vẫn là vào phòng chiếu phim, chủ động giúp người đàn ông nào đó tìm ra bảy bộ DVD phim có Hạ Mộ Nhan đóng.

Trong đó, năm bộ Hạ Mộ Nhan là nữ chính, hai bộ là nữ số hai. Chỉ có một bộ «Hồng Môn yến» là có Tần Trình tham diễn, cái khác đều không có một chút liên hệ với Tần Trình.

Ngưng mắt nhìn bảy bản DVD này, Dung Hủ chậm rãi cong khóe miệng, giúp Tần Trình đem từng bản từng bản DVD đó bỏ vào góc ngăn tủ (tất cả những chỗ rất khó phát hiện). Sau khi làm xong việc này, thiếu niên vừa lòng gật gật đầu, thấp giọng lẩm bẩm: “Phỏng chừng là quên những bộ phim đó nhỉ?”

Nói là nói như vậy, nhưng ý cười bên môi thiếu niên lại càng ngày càng sâu.

Làm tốt hết thảy, Dung Hủ cảm thấy mỹ mãn về phòng ngủ của mình, mở di động lên lướt weibo chốc lát.

[ Dung Hủ: hợp tác với các tiền bối, học được rất nhiều, thả tim ❤️❤️❤️//Đoàn phim «Tầng mây màu đen»: đội hình khách mời siêu xa hoa kỳ thứ nhất… ]

Đăng cái weibo này xong, Dung Hủ lật xem nhóm fan trả lời. Hiện giờ cậu đã có thể bình tĩnh tiếp thu ngôn ngữ khoa trương của nhóm fan, cái gì mà “Dung Dung em muốn sinh khỉ con cho anh”, “mỗi ngày đều phải liếm Dung Dung một trăm lần nha một trăm lần”, mấy cái này chỉ là muỗi.

Nhưng tối hôm nay, ngay khi Dung Hủ chuẩn bị đi vào giấc ngủ, một cú điện thoại xa lạ lại gọi tới đây.

Sau khi nhận, đầu kia điện thoại vang lên một giọng nói bình tĩnh: “Tiểu thiếu gia, hai ngày sau là ngày giỗ của lão gia, cần tôi lái xe đi đón ngài không?”

Hết chương 51

Tần Tranh Tranh: ý, có phải bảo bảo quên làm chuyện gì hay không? Hừm, suy nghĩ nhiều rồi, không có quên làm chuyện gì cả~

Phúc oa [ nhìn chăm chú ]: cậu bị người ta bắt lấy cái đuôi nhỏ kìa!