Sau khi Triệu Khôn đăng cái weibo này, đoàn phim «Tầng mây màu đen» lập tức chia sẻ.
Vô số fan âm nhạc và người xem «Tầng mây màu đen» đều thấy được tin tức này, gần như là ngay từ đầu bọn họ liền hiểu rõ ——
Dung Hủ sắp hợp tác với Triệu Khôn, chế tác «Thất dực»!
“Có một ca khúc tên là nhớ”, “bươm bướm mất đi cánh chim”, đều là ca từ của «Thất dực»! Trong năm ngày «Tầng mây màu đen» chiếu, không ít rạp chiếu phim đều phát sinh hiện tượng giống nhau: rất nhiều người xem sau khi hết phim, lúc chiếu phụ đề, đều không có rời khỏi, mà là an tĩnh ngồi ở tại chỗ, lắng nghe bài hát «Thất dực».
«Thất dực» là vào cuối phim, màn ảnh dời đi từ mộ bia Lăng Tiêu, nhắm ngay không trung không còn đầy tầng mây màu đen, mới chậm rãi vang lên.
Lúc bài hát này vang lên, trong phim xuất hiện vô số hình ảnh hồi ức, có cảnh tượng Lăng Tiêu từng hát ở cửa tàu điện ngầm, có cảnh tượng Lăng Tiêu mới vừa vào giới giải trí cố gắng giao tranh; có cảnh tượng Lăng Tiêu và Cố Minh Tu dắt tay phấn đấu đạt được thành công, cũng có cảnh tượng Lăng Tiêu bệnh nguy kịch an tĩnh qua đời.
Mà khi những cảnh tượng đó đều chấm dứt, tầng mây màu đen trên bầu trời tiêu tán, ánh nắng rải xuống đất bằng, bộ phim liền trở tối. Nhưng đến chỗ này, «Thất dực» mới chỉ phát xong phần thứ nhất!
Vì thế, khán giả kiên nhẫn ngồi ở tại chỗ, lắng nghe bài hát này, xem phụ đề.
Rất nhiều phim lúc phát phụ đề, sẽ đồng thời chiếu một ít cảnh ngoài lề thậm chí là phiên ngoại, đó cũng là đang giữ người xem lại, cho người xem một không gian mơ màng, một hồi ức tốt đẹp. Mà «Tầng mây màu đen» chỉ phát hết bài hát ấy, khán giả nghe tiếng ca thanh nhuận thấp trầm của thiếu niên, có thể nhớ lại những thứ mình xem trong hai tiếng này, càng hiểu được bộ phim này tốt hơn.
Hiện tại, bài hát này rốt cuộc sắp phát hành!
[ mua mua mua!!! Tôi đã xem phim tận ba lần, hai lần trước là vì phim, đêm qua lại hoàn toàn là vì nghe «Thất dực» của @Dung Hủ. Bài hát này thật sự hay, năm đó ca thần không thể phát hành bài hát này, hiện tại thật muốn bù lại tiếc nuối! ]
[QAQ oa oa oa oa, đừng nhắc bài hát này, lại nhắc nữa tôi liền nhớ lại giai điệu của nó, sau đó lại muốn khóc… ]
[ a a a a rốt cuộc sắp phát hành rồi! Còn là Dung Hủ hát! Ai cũng không được cản tui, tui muốn mua năm bản, mua mười bản! ]
«Tầng mây màu đen» hiện tại đang chiếu, phòng bán vé còn cực nóng, vào thời gian này công bố tin tức «Thất dực» chế tác, không thể nghi ngờ là mượn một trận gió đông.
Người yêu phim «Tầng mây màu đen» vừa nghe nói tin tức này, đều cuồng nhiệt hưởng ứng.
Fan Dung Hủ lại càng không cần nói, đây là single đầu tiên của Dung Hủ, bất luận về sau Dung Hủ có thể tiến vào giới ca hát hay không, bài hát này đều có ý nghĩa kỷ niệm không giống tầm thường. Hơn nữa fan Dung Hủ tự nhiên đều điến rạp chiếu phim xem «Tầng mây màu đen», chỉ cần xem qua phim, sẽ rất khó không thích bài hát này, bởi vì bài hát này là khi cảm xúc của cả bộ phim thăng hoa đến cao trào nhất, đánh sâu vào tâm linh mỗi một khán giả.
Có người yêu phim và fan ủng hộ, #thất dực# nhanh chóng được nâng lên top 10 hot search.
Không chỉ như thế, trong diễn đàn, tieba, nơi nơi đều có thể thấy có người đang thảo luận về «Thất dực».
Đa số dân mạng đều vô cùng hưng phấn, chờ mong tin tức «Thất dực» chế tác, chuẩn bị tốt ví tiền chuẩn bị đi mua. Cũng có một ít anti fan vào lúc này quấy đục nước, nói “Dung Hủ hát khó nghe”, còn nói “bài hát này căn bản không hay”, nhưng bọn họ lập tức bị fan mắng quay về, không tạo được sóng gió.
Lúc Dung Hủ đi vào cao ốc Hoa Hạ Entertainment, đã là buổi chiều bốn giờ ngày đó.
Tin tức «Thất dực» sắp phát hành được xào nóng đến độ mọi người đều biết, trong đó tuy rằng có phần lớn là fan và người yêu phim tự động thúc đẩy, nhưng Triệu Sở Vân cũng mua một vài nick marketing, tìm một vài truyền thông, đăng thông báo.
Nửa năm trước khi Dung Hủ đi vào cao ốc Hoa Hạ Entertainment, vẫn chỉ là một người mới chưa biết tên tuổi. Mà hiện giờ, cậu đã có một bộ phim điện ảnh phòng bán vé năm ngày 1.6 tỷ trên người. Mỗi một nhân viên đi lại trong cao ốc công ty nhìn thấy cậu, đều sẽ lặng lẽ nhìn thêm vài lần, thậm chí trước khi Dung Hủ đi vào văn phòng La Chấn Đào, cậu đã ký tên cho năm sáu fan.
Vừa thấy được Dung Hủ, La Chấn Đào nhanh chóng đứng lên từ ghế làm việc, cười nói: “Tiểu Hủ, tới sớm như thế, nghe nói tin tức tốt chưa?”
Dung Hủ cười gật đầu, đưa túi bánh mì trong tay tới, nói: “Lúc ngồi ở trên xe taxi, đã nghe nói.”
“Còn mang cái gì cho anh ăn vậy.” La Chấn Đào cầm túi bánh mì, mở ra cầm một miếng bắt đầu ăn, ngoài miệng lại nói: “Cậu tới là tốt rồi. Chờ một lát trợ lý anh tìm cho cậu liền tới, cậu xem một chút, anh tìm hai người, nếu không hài lòng có thể đổi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trợ lý sẽ chăm sóc cậu thật lâu, nếu ở chung không được, vậy cũng không tiện.”
Dung Hủ gật gật đầu.
Buổi chiều lúc La Chấn Đào gọi điện thoại cho Dung Hủ, bảo cậu có rảnh lại đây một chuyến, xem trợ lý mình chọn cho cậu. Khi đó La Chấn Đào không cẩn thận lộ ra tin tức mình bận đến bây giờ còn chưa ăn cơm trưa, vì thế khi Dung Hủ tới, đồng thời mua một túi bánh mì cho hắn.
Có chút ít còn hơn không, chung quy cũng tốt hơn không có.
Không bao lâu, hai trợ lý đã tới. Hai người đều là cô gái tuổi còn trẻ, bộ dạng mới vừa tốt nghiệp đại học, lúc nhìn thấy Dung Hủ còn hiếu kỳ nhìn cậu, khó nén hưng phấn trong mắt.
Tuy nói bây giờ Dung Hủ còn chưa thể xem như minh tinh hạng một, nhưng trong nửa năm gần đây, danh tiếng cậu tăng lên rất nhanh. «Mai phục», «Tranh giành», hơn nữa còn «Tầng mây màu đen» hiện tại. Cậu không có số tác phẩm và tư lịch như rất nhiều tiểu thịt tươi khác, nhưng cậu đã có danh tiếng mà một ít tiểu thịt tươi không có.
Danh tiếng đó chỉ cần vận dụng tốt, lắng đọng tốt, sau này sẽ là thực lực và tiền vốn của cậu.
Dung Hủ và hai cô gái nói chuyện chốc lát, sau đó giữ lại một người.
La Chấn Đào giới thiệu: “Khéo thật, con bé này cùng họ với anh, cũng họ La, tên La Thiến. Tiểu Hủ, cô ấy lớn hơn cậu năm tuổi, năm nay hai mươi ba, cậu gọi cô ấy tiểu La là được. Tiểu La, bắt đầu từ ngày mai, em liền phụ trách việc ăn mặc ở của Dung Hủ… Ặc, ở không cần em phụ trách, mỗi ngày em đưa cậu ấy về nhà là được, không cần giúp cậu ấy quét tước phòng ở gì đó. Lát sau em đi liên hệ quản lý chuyện ở phương diện fan một chút, trong vòng ba ngày cho anh một phương án.”
Cô gái ấy mới vừa rồi còn nhìn chằm chằm Dung Hủ không rời mắt được, nghe La Chấn Đào nói xong, cô lập tức gật đầu: “Được, em biết.”
Nếu ngày mai bắt đầu đi làm, vậy hôm nay cô gái này liền phải làm thủ tục, rời khỏi bộ phận huấn luyện người đại diện của Hoa Hạ Entertainment.
La Chấn Đào cười nói với Dung Hủ: “Anh chọn đều là người có tiềm lực trong bộ phận huấn luyện năm nay. Vốn dĩ muốn chọn nam, nhưng con gái thận trọng, càng dễ dàng giao tiếp với fan.”
Dung Hủ đồng ý gật đầu: “Em cũng thấy vậy, tiểu La rất tốt.”
Hai người lại hàn huyên chốc lát, liền nhắc tới thông cáo kế tiếp của Dung Hủ. Phương diện quảng cáo đã xác định xong, La Chấn Đào nhận một cái quảng cáo khoai tây lát cho Dung Hủ, cái khoai tây lát này tổng cộng có bốn người phát ngôn, nữ có nam có, đều là tiểu sinh, hoa đán đang hot. Lần này trong bọn họ đó một tiểu hoa đán đến hạn hợp đồng, liền quyết định đổi thành Dung Hủ.
Kể từ đó, khoai tây lát này liền có ba tiểu sinh và một hoa đán phát ngôn.
Tuy rằng phát ngôn này không phải là phát ngôn một mình, nhìn qua giống như bạc đãi Dung Hủ, nhưng trên thực tế, La Chấn Đào lại giải thích: “Leke có danh tiếng rất cao, là chuỗi công ty lớn toàn cầu, phát ngôn của bọn họ chưa bao giờ có khả năng chỉ tìm một người. Ba người phát ngôn khác đều là tiểu sinh hoa đán hạng một đang hot, lần này hẳn là Leke cảm thấy sau «Tầng mây màu đen», danh tiếng của cậu sẽ tăng cao, mới có thể gửi thông cáo đến.”
Dung Hủ khẽ gật đầu, cậu tự nhiên hiểu rõ nguyên nhân loại phát ngôn lớn này không có khả năng bị một người độc hưởng. Có điều cậu càng để ý chính là: “Hai ngày nữa lúc đi quay quảng cáo, là một mình em, hay là bốn người phát ngôn cùng nhau?”
La Chấn Đào nhẹ nhàng mỉm cười: “Trên cơ bản là một mình cậu. Phim phát ngôn của ba người bọn họ đã sớm quay xong, chỉ cần chụp áp phích và quảng cáo của cậu là được. Có điều cái này cũng nói không chừng, quảng cáo của bọn họ mời đạo diễn Hollywood đến quay, là câu chuyện vài đoạn phim mạo hiểm kết hợp cùng nhau, cuối cùng bốn người tụ họp, cùng cướp lấy khoai tây lát. Đoạn tụ họp cuối cùng có khả năng phải qua một thời gian ngắn, tìm lúc bốn người phát ngôn đều có thời gian mà quay. Nhưng mà đoạn mạo hiểm của một mình cậu có khả năng cũng sẽ có người phát ngôn khác xuất hiện, phải xem kịch bản mà ngày mai bên nhà quảng cáo đưa cho chúng ta.”
Dung Hủ như có điều suy nghĩ gật gật đầu, đối với việc này không có ý kiến quá lớn. Có điều hôm nay cậu tới, không chỉ là vì chuyện tìm trợ lý và xác nhận phát ngôn, mà còn vì chuyện bộ phim tiếp theo.
Dưới ánh đèn sáng ngời chói mắt, thiếu niên nâng mắt nhìn về phía La Chấn Đào, khóe môi khẽ cong, lộ ra một nụ cười trầm lặng bình tĩnh: “Anh La, bộ phim sau em muốn nhận bộ «Mê thành».”
Ngày hôm sau, Dung Hủ liền nhận được bưu kiện kịch bản La Chấn Đào gửi tới. Cậu cẩn thận đọc kịch bản quảng cáo “khoai tây lát Leke”, toàn bộ kịch bản cũng không dài, thực tế khi quay phim cắt nối lại, hẳn là chỉ có năm phút đồng hồ, nhưng một phút đồng hồ cuối cùng, thật sự là có đối diễn với những người phát ngôn khác.
Dung Hủ nghiêm túc xem phần có đối diễn mấy lần, vào buổi chiều, lại nhận được tin nhắn của La Chấn Đào: [ bên phía «Mê thành» đã xác nhận, tháng sau vào đoàn, tham gia nghi thức họp báo và khởi động máy. Bộ phim điện ảnh này là hai nam chính, cuối cùng lúc phát hành cậu và một nam chính khác hưởng thụ đãi ngộ ngang nhau. PS: hôm nay tiểu La đã bắt đầu tiếp nhận quản lý fan, cậu có chuyện gì có thể liên lạc với cô ấy, điện thoại cô ấy là… ]
Dung Hủ lưu lại số điện thoại tiểu La, vừa nhấc đầu, liền thấy Tần Trình từ trong phòng ngủ đi ra.
Hai người liếc nhau, Dung Hủ phất phất tay, cười nói: “Tôi nhớ rõ, cuối tuần anh phải đi New Zealand quay đúng không, Tần Trình?”
Tần Trình khẽ kinh ngạc, dường như không rõ lúc này thiếu niên hỏi chuyện ấy làm chi. Hắn gật đầu ngầm thừa nhận, còn chưa có hỏi thêm, liền thấy Dung Hủ từ trên sofa đứng lên, đi đến trước mặt hắn, nói: “Xuống lầu đi một chút chứ? Hôm trước anh vừa vặn có việc, mới tản bộ đến một nửa đã đi rồi.”
Nghe vậy, trong lòng Tần Trình chấn động, yên lặng cong khóe môi lên, trên mặt lại vẫn là bộ dạng thản nhiên, giọng điệu cũng hết sức bình tĩnh: “Được.” Nói cứ như không quá để ý, nhưng mà thân thể lại thành thành thật thật trở về phòng lấy áo khoác.
Dung Hủ kinh ngạc nhìn hắn trở về phòng, chờ đến khi Tần Trình mặc một cái áo khoác màu đen vừa người ra cửa, Dung Hủ vẫn mặc áo chui cổ và quần bò đơn giản. Hai người so sánh, một thanh xuân dào dạt, đơn giản mộc mạc, một lại tuấn mỹ thanh lãnh đến độ giây tiếp theo là có thể đi lên đài chữ T, trực tiếp đi catwalk.
Dung Hủ: “Kỳ thật tôi chỉ muốn xuống lầu dạo một vòng thôi.”
Tần Trình: “…Ừm.”
Cứ như vậy, hai người cùng đi xuống lầu, đi dạo vài vòng trong hoa viên. Chờ đi đến vòng cuối cùng, Dung Hủ quay đầu, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Ngày kia tôi phải đến Hoành Điếm quay quảng cáo, xem như phim quảng cáo.”
Tần Trình phút chốc sửng sốt: “Ngày kia cậu đi ư?” Cuối tuần hắn mới đến New Zealand quay, nhưng thiếu niên ngày kia đã đi rồi?!
Dung Hủ gật đầu: “Ừm.”
Dừng một chút, Dung Hủ hơi hơi híp mắt, ngưng mắt nhìn Tần Trình. Trong đôi mắt phượng hẹp dài phản chiếu vẻ mặt hơi giật mình của Tần Trình, ánh mắt phẳng lặng, rõ ràng con ngươi trong suốt sạch sẽ, lại làm cho người ta đoán không ra tâm tư của cậu. Thật lâu sau, chỉ nghe Dung Hủ giọng điệu ôn hòa nói rằng: “Nếu dì Tần lo lắng tôi, muốn anh quan tâm tôi… anh có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Tần Trình phút chốc ngơ ngẩn, tỉ mỉ nhìn Dung Hủ, hồi lâu mới gật đầu nói: “Được.”
Hai người không nói chuyện nữa, lại đi dạo trong chốc lát, liền lên lầu.
Hai ngày sau, Dung Hủ và La Chấn Đào cùng rời khỏi thành phố B, đi tới Hoành Điếm xuân ý dạt dào. Lần trước lúc tới nơi này, vẫn là mùa hè, để quay phim «Tranh giành», hiện giờ đã sắp qua một năm.
Cảnh còn người mất, lần này người đoàn phim phái tới đón Dung Hủ là một vị phó đạo diễn, chứ không phải nhân viên công tác bình thường. Chờ sau khi Dung Hủ vào đoàn, cậu nhanh chóng quen thuộc với đạo diễn và nhân viên công tác khác, chờ đợi một người phát ngôn cuối cùng đến.
Hết chương 62
Dung Dung: anh có thể gọi điện thoại cho tôi… nếu dì Tần yêu cầu.