Hơi thở nhiệt liệt nóng bỏng quẩn quanh giữa mũi Dung Hủ, cậu cố gắng hôn trả lại người đàn ông bên trên, nhưng bị đối phương hôn đến choáng đầu hoa mắt, thậm chí không thể hô hấp, chỉ có thể từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ dễ nghe.
Thế giới đều bị đối phương cướp đi, môi nóng đến run lên, khoái cảm mỏng manh đánh sâu vào đại não Dung Hủ, khiến cậu có chút chóng mặt. Nụ hôn thứ nhất nếu tính là chuồn chuồn lướt nước, vậy nụ hôn thứ hai tuyệt đối là mưa rền gió dữ, Tần Trình điên cuồng mà đoạt lấy hết thảy thuộc về thiếu niên, mười ngón gắt gao chế trụ, giống như muốn ấn đối phương vào trong thân thể.
Hơi thở tươi đẹp mờ ám dần dần tràn ngập trong phòng khách rộng mở, rõ ràng Dung Hủ không uống rượu, nhưng cậu lại có một chút men say. Có lẽ là vị rượu nhàn nhạt trong miệng Tần Trình làm cậu bị xông mờ, chờ đến khi cái hôn chấm dứt, cậu đã híp hai mắt, mông lung mờ mịt nhìn người đàn ông phía trên.
Ánh mắt loang loáng, hơn cả ánh mặt trời.
Hai má thiếu niên nổi lên hai rặng hồng nhạt, cậu hơi hơi hé môi, nhẹ nhàng thở dốc, tiến hành một loại hấp dẫn đơn thuần nhất.
Hai tay Tần Trình nắm thật chặt tay Dung Hủ, ánh mắt của hắn sâu thẳm nhìn thiếu niên dưới thân, ngón tay chậm rãi chặt lại, môi cũng mím lên, thật lâu sau, hắn rốt cuộc mở miệng, giọng khàn khàn gợi cảm: “Tiểu Hủ…”
Âm thanh này quả thực là độc dược mê người, Dung Hủ nâng mắt, ngây thơ nhìn Tần Trình, dường như không rõ đối phương đang nói cái gì. Nhưng mà nhiệt độ cơ thể cậu lại dần dần bay lên, ngưng mắt nhìn con ngươi sâu thẳm của người đàn ông, hai người đồng thời thở dốc, ai cũng không nói gì thêm.
Ánh mắt Tần Trình theo mắt phượng hẹp dài của thiếu niên chậm rãi trượt xuống, trượt đến cánh môi bao hàm ánh nước, trượt đến xương quai xanh cao thẳng yếu ớt, xuống chút nữa, lướt qua vòng eo tốt đẹp bị áo ngủ che ở chỗ sâu, lướt qua cặp chân thẳng tắp thon dài.
Chau mày, Tần Trình nhắm hai mắt lại, thật lâu sau, hắn nhẹ giọng hỏi: “Anh có thể hôn em không… tiểu Hủ?”
Đáp lại hắn, là Dung Hủ nâng người lên cho một cái hôn khẽ.
Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp nhu hòa, thiếu niên tuấn tú xinh đẹp nho nhã cong khóe môi, lộ ra một nụ cười thuần thiện ôn hòa.
Đây chính là câu trả lời.
Cái hôn này khiến thân thể Tần Trình đột nhiên cứng đờ, hắn nhìn người mỉm cười với mình, trong mắt hiện lên vô số cảm xúc, cuối cùng nhẹ nhàng hít một tiếng, cúi người xuống, hạ xuống một cái hôn trên đôi môi mềm mềm kia.
Nụ hôn này vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến độ khiến hai người đều có chút say mê, không có cuồng bạo cướp đoạt, Tần Trình thành kính hôn thiếu niên mình yêu nhất, mềm nhẹ mà hôn bờ môi cậu, cảm nhận hương trái cây ngọt ngào.
Xao động vừa rồi theo thời gian từ từ bình ổn, Dung Hủ dường như cũng đã nhận ra cái gì đó. Tần Trình buông tay cậu ra, ôm eo cậu, cậu cũng giơ tay lên ôm người đàn ông ấy. Sofa không lớn, chứa hai người đàn ông không khỏi có chút chật chội, nhưng bọn họ lại gắt gao dán vào nhau, nhắm hai mắt, thật chú tâm hôn đối phương.
Sau một hồi, Tần Trình từ trên sofa đứng dậy, ôm lấy Dung Hủ, ôm vào phòng của cậu. Vốn dĩ Dung Hủ còn muốn xuống dưới tự mình đi, nhưng người đàn ông lại nhăn chặt mày: “Vốn nghĩ rằng sau khi em thấy tin nhắn thì đã đi ngủ, không ngờ vẫn luôn chờ anh.”
Dung Hủ lập tức ngơ ngẩn, lúc này mới phát hiện, điện thoại di động của mình đã sớm hết pin, đại khái là Tần Trình đã sớm nhắn tin về.
Tần Trình thật cẩn thận đặt Dung Hủ ở trên giường, giúp cậu kéo chăn, lúc gần đi, hắn vừa mới xoay người, tay phải bỗng nhiên bị người giữ chặt. Tần Trình kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy trên giường, Dung Hủ mỉm cười, giọng hơi khàn hỏi: “Lần trước anh đột nhiên ngồi ở trên bàn trà, là bởi vì muốn hôn trộm… muốn hôn em sao?”
Tần Trình: “!!!”
Vành tai lấy tốc độ mắt thường có thể thấy lập tức đỏ lên, Tần Trình đơ cái mặt mo, nghiêm túc nói rằng: “Không có.”
Dung Hủ khẽ nhướn mi, cười nhạt nói: “Ừm đúng, em nhớ hình như là anh… muốn lấy đồ, mới ngồi trên đó nhỉ?”
Tần Trình bình bình tĩnh tĩnh gật đầu: “Ừm.”
Ngay sau đó, liền thấy thiếu niên cười khẽ ra tiếng: “Ý, em nhớ lầm, lần trước anh nói là ngồi ở trên đó chơi di động.”
Tần Trình: “…”
Ý cười bên môi Dung Hủ càng tăng lên vài phần, cặp mắt xinh đẹp cười cong thành hình trăng khuyết, bên trong giấu kín hàng vạn hàng nghìn sao trời, trong suốt rực rỡ. Cậu thấp giọng cười, không phải đang cười nhạo, chỉ là cảm thấy người đàn ông đó đặc biệt đáng yêu, mà cậu tự nhiên không có phát hiện, giờ phút này, tầm mắt Tần Trình gắt gao mà chăm chú nhìn cậu, ánh mắt càng ngày càng sâu.
Đột nhiên, tiếng cười của thiếu niên im bặt, người đàn ông trấn định thong dong hôn lên đôi môi há ra, thành công khiến thiếu niên dừng lại.
Tần Trình vẻ mặt bình tĩnh, vành tai lại đỏ lên: “Ngủ ngon.”
Dung Hủ yên lặng kéo chăn lên trên, chỉ lộ ra một đôi mắt: “… Ngủ ngon.”
Cửa phòng “cạch” một tiếng bị người đóng lại, Tần Trình tiện tay tắt đèn, Dung Hủ cũng chậm rãi thả chăn xuống, lộ ra hai má phấn hồng. Mở to hai mắt nhìn trần nhà, rõ ràng sáng hôm sau phải lên máy bay, nhưng Dung Hủ lại không ngủ, cậu an tĩnh nhìn trần nhà, nhìn thấy đèn đuốc nơi thành thị phồn hoa xuyên thấu qua cửa sổ, mơ hồ chiếu sáng căn phòng.
Sau một lúc lâu, Dung Hủ bất đắc dĩ cong khóe môi, nhẹ nhàng lắc đầu. Cậu cầm lấy di động, bắt đầu tìm kiếm ——
『 Người đang yêu đương vì sao chỉ số thông minh lại thấp xuống 』
Tìm ra hơn trăm ngàn đáp án có liên quan, đáp án thứ nhất nhìn qua rất có lý. Nói là người đang yêu đương thì hệ thần kinh bị vây ở trạng thái cực độ hưng phấn, sẽ dẫn đến hệ thống phân tích xuất hiện trạng thái tạm thời đình chỉ.
Xem xong đáp án này, rốt cuộc Dung Hủ khôi phục một chút lòng tin với chỉ số thông minh của mình, cậu để điện thoại di động xuống, nhắm mắt lại bắt đầu đi ngủ, chỉ là nhiệt độ còn lưu lại trên đôi môi sưng đỏ làm cậu chậm rãi nhíu mày lại.
Năm phút sau…
Mười phút sau…
Ba mươi phút sau…
Dung Hủ yên lặng lật người một cái, dở khóc dở cười lắc đầu, lại cầm lấy di dộng, vừa sạc pin, vừa lướt tin tức.
Sau khi giải Phi Thiên kết thúc, truyền thông đưa tin không ít hơn giải Mẫu Đơn. Lúc này khiến cho người ta chú ý không phải là thị đế thị hậu, cũng không phải «Tranh giành» đạt được thành công lớn, mà là Tần Trình. Tần Trình đến trao giải Phi Thiên, đây tuyệt đối là một tin tức lớn, theo đưa tin, sau khi Tần Trình lên sân khấu, rating giải Phi Thiên trực tiếp vượt 2.0, đến kết cục, thậm chí vượt 3.0!
Đầu năm nay phim truyền hình hơn 2.0 cũng đã hiếm thấy, «Mai phục» từ đầu tới đuôi chỉ vượt qua một hai lần. Mà giải Phi Thiên là một lễ trao giải, thế mà lại được nhiều người chú ý như vậy, công thần là ai, tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Các truyền thông lớn đều đưa tin về Tần Trình, cùng với đối tượng hắn trao giải là Dung Hủ. Đa số đầu đề các trang mạng lớn đều là ảnh chụp Tần Trình trao giải cho Dung Hủ, đa phần đều dùng ảnh chụp lúc bọn họ ôm nhau.
Tấm ảnh đó che trời lấp đất, trải rộng toàn bộ internet, đừng nói trang web tin tức, Dung Hủ mở diễn đàn fan tư nhân của mình ra, thế mà lại phát hiện các fan đều đang dùng tấm ảnh kia để bình luận!
[ Trình Dung Trình Dung Trình Dung! Mị yêu Trình Dung một vạn năm!!! ]
[ Chỗ này nên có truyện, quỳ cầu các cây bút lớn viết vẽ, quỳ cầu! ]
[ Tần thần trao giải cho Dung của tui QAQ cảm động khóc! Thím xem Dung của tui kìa, cười vui vẻ bao nhiêu, ánh mắt cũng đang cười! Đây là vui mừng phát ra từ nội tâm! ]
Dung Hủ quan sát tấm ảnh kia, yên lặng sờ hai mắt mình, theo bản năng nghĩ:… Chẳng lẽ trước kia cậu cười đều không vui sao?
Có điều fan đó nói cũng không sai, khi Dung Hủ nhìn thấy Tần Trình xuất hiện trên sân khấu giải Phi Thiên, ngay từ đầu là kinh ngạc mờ mịt, sau lại thành vui sướng khó nói thành lời. Lý do Tần Trình xuất hiện cậu tự nhiên biết, loại chuyện này không cần hỏi nhiều. Người yêu của cậu muốn tự tay trao giải cho cậu, khi hai người bọn họ ôm nhau dưới sự chú ý của toàn thế giới, cái loại ngọt ngào và sung sướng đó, dùng ngôn ngữ cũng không thể miêu tả.
Đây là người cậu thích, thế giới đều đang chứng kiến.
Lại lướt diễn đàn trong chốc lát, Dung Hủ mở weibo ra.
Lúc mới vừa đoạt giải cậu liền đăng một weibo selfie chung với cái cúp, cái weibo kia giờ phút này đã có hơn một triệu lượt comt share, hơn ba triệu like. Mấy người Đường Mộng Lam, Đổng Tranh, Du Tư Ngữ sôi nổi share ủng hộ, nhóm fan cũng bình luận nhắn lại.
Cả cái weibo đều là nhóm fan chúc mừng, nhìn lời nói của bọn họ, trong lòng Dung Hủ có chút lo lắng.
Nhưng mà kế tiếp, Dung Hủ liền phát hiện, fan của mình đột nhiên bạo tăng năm trăm ngàn!
Hiện giờ Dung Hủ đã có hơn hai mươi triệu fan weibo, số lượng fan này đặt ở trong các tiểu sinh coi như là tầm trung thượng. Dù sao thì thời gian cậu ra mắt rất ngắn, đến nay còn chưa tới một năm, có thể tăng thêm hai mươi triệu trong một năm, tuyệt đối là thành tích rất ưu tú.
Mở trang số liệu weibo ra, Dung Hủ phát hiện, số fan đó gần như đều là fan Tần Trình. Hơi ngẫm nghĩ, Dung Hủ liền hiểu rõ, trước kia mình hợp tác với Tần Trình «Tầng mây màu đen», cũng đã hút không ít fan đối phương, tối hôm nay vừa qua lễ trao giải này, chỉ sợ rất nhiều fan đều sẽ suy đoán, quan hệ giữa cậu và Tần Trình rất tốt.
Cho nên fan Tần Trình đến làm fan cậu, cũng là chuyện đương nhiên.
Không nghĩ quá nhiều, Dung Hủ lại lướt trang new feed một lần cuối cùng, đang định tắt di động đi ngủ, đột nhiên liền nhìn thấy một cái weibo.
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: nụ hôn đầu tiên của bảo bảo ( ω) cậu ấy phải chịu trách nhiệm với bảo bảo! ]
Dung Hủ: “…”
Tối hôm nay phần lớn fan Dung Hủ đều đang thảo luận giải thưởng Phi Thiên và Tần Trình, không mấy fan chú ý tới weibo của fan bự trắng giàu đẹp này, cũng không có mấy fan bình luận đùa giỡn cô. Có điều dù sao thì bạn đại gia này thật sự rất đáng yêu, vẫn có khoảng mười fan bình luận cho cô.
[ Ha ha ha ha, quả cam lại bắt đầu bán manh ~]
[ Ý, chỉ mình tôi phát hiện sao, hóa ra hôm nay quả cam mới tiễn đưa nụ hôn đầu của mình? Cũng quá đơn thuần đi! Nhưng ngàn vạn lần đừng nói cho tôi biết quả cam còn chưa có thành niên nha, tôi không tin đâu! ]
Hình tượng đại gia trăm vạn đã sớm sụp đổ đến không thấy bóng dáng, Dung Hủ nhìn những fan đó bình luận, rất muốn like cho bình luận của họ, tỏ vẻ mình đồng ý, nhưng cậu lại chỉ có thể khống chế xúc động, tuyệt đối không thể làm như vậy.
Ai ngờ Dung Hủ còn chưa nghĩ xong là có nên đăng kí một nick nhỏ tới bấm like cho bạn đại gia trắng giàu đẹp phong cách lạ kỳ ấy hay không, về sau cũng có thể dùng nick nhỏ lướt lướt những thứ mình muốn xem, đột nhiên liền thấy, bạn Liên Dung Tranh Tử Hãm đó lại đăng một cái weibo, vừa đăng… còn liên tiếp đăng ba cái!
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: #Trình Dung# kịch liệt đề cử Trình Dung! Trình Dung vương đạo! Trình Dung thiên đạo!!! ]
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: #Trình Dung# @Tần Trình trao giải cho @Dung Hủ, đây không phải là tình yêu đích thực thì là cái gì! Đây là tình yêu đích thực! ]
[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: #Trình Dung# Dung Dung đẹp như thế, đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp, chume =3=]
Dung Hủ: “…” Cái weibo cuối cùng hình như chả có một mao tiền quan hệ nào với “Trình Dung” đi? Sao thổ lộ với cậu, mà còn muốn đánh tag Trình Dung?
Trong lòng vừa thấy buồn cười lại cảm thấy bất đắc dĩ, Dung Hủ tùy tiện lướt lướt weibo fan này.
Nửa tháng qua cậu vẫn luôn rất bận, cũng sắp quên mất bạn fan này, hiện tại lại nhìn một lần, phát hiện đối phương quả nhiên lại một ngày ba bữa cơm thổ lộ. Có điều gần đây, Liên Dung Tranh Tử Hãm dường như rất thích đánh tag Trình Dung, quả nhiên là một fan CP trung thành.
Xem chốc lát, ánh mắt Dung Hủ dừng lại trên bốn chữ “nụ hôn đầu tiên”. Ánh mắt cậu sâu thẳm chăm chú nhìn bốn chữ này, hơi hơi nhíu mày, mơ hồ cảm thấy dường như có chỗ nào là lạ, nhưng mà chỉ nhìn chốc lát, cậu liền dời tầm mắt, thật sự tắt di động, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mà ngay ở căn phòng cách vách, người đàn ông nào đó lại mang vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở trên sofa, đứng đắn nhìn di động. Biểu tình Tần Trình lạnh nhạt nghiêm túc, giống như đang xem tin tức xã hội gì đó, mặc cho ai cũng không nghĩ ra, giờ phút này trên màn hình di động của hắn, đang hiện ra từng tấm từng tấm hình fanfic!
Tốc độ của các cây bút lớn trong giới chính là nhanh như vậy đấy, nếu chậm, vậy còn có thể gọi là cây bút lớn sao?
Chỉ thấy các cô ấy lấy tốc độ nhanh nhất, vẽ một cái lại một cái manga ngắn. Cái gì mà “cúp là của em, em là của anh”, cái gì mà “khi trao giải ghé vào bên tai em nói anh yêu em”, mấy cây bút lớn trí tưởng tượng bay xa, nơi nơi đều là não bổ, chỉ thiếu trực tiếp cho cái xe hai trăm km/h, lái xe lên đường cao tốc luôn.
Xem mấy manga và fanfic đó, chỉ cần có cái hay, Tần Trình liền chia sẻ. Dung Hủ nào biết được, sau khi cậu ngủ, một fan đại gia trắng giàu đẹp thế mà lại còn chia sẻ hơn mười cái weibo, không ngừng đánh tag #Trình Dung#.
Sau khi chia sẻ xong, người đàn ông đưa tay vuốt ve môi của mình, nhắm mắt, môi cong lên.
Đêm nay, lễ trao giải Phi Thiên chấm dứt, tin tức về Dung Hủ và Tần Trình chiếm cứ tầm mắt nhóm dân mạng. Đêm nay, nhóm fan chúc mừng Dung Dung nhà mình đạt được giải thưởng, đồng thời Dung Hủ cũng một phát đi lên top 3 hot search, nhân khí bạo tăng. Đêm nay, nhóm fan CP tưởng tượng phong phú, hùa nhau đăng tác phẩm fanfic, vô số fan CP đều tỏ vẻ mình ăn đường ăn đến độ sắp tiểu đường luôn.
Đêm nay, tất cả fan CP đều không biết, cặp CP các cô tôn sùng, đang lén lút phát cho các cô cục đường lớn nhất.
Nụ hôn đầu tiên đổi nụ hôn đầu tiên… ừm, trao đổi đồng giá, không vấn đề.
Đại khái là chuyện đêm trước thật sự quá mức thẹn thùng, không hôn thì thôi, vừa hôn hai người còn hôn đến nghiện, trực tiếp hôn bốn năm phát. Rạng sáng ba giờ Dung Hủ mới nằm trên giường đi ngủ, rạng sáng hơn năm giờ liền rời khỏi nhà, trước khi đi cậu do dự đến trước cửa phòng Tần Trình, suy tư rốt cuộc mình có nên nhân cơ hội trốn đi hay không.
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cậu lắc lắc đầu, xoay người muốn chạy, ai ngờ ngay sau đó, cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên trong. Dung Hủ kinh ngạc quay đầu nhìn lại, còn chưa kịp thấy rõ mặt của đối phương, bỗng nhiên trên môi nóng lên.
Cái hôn này rất nhẹ, một cái hôn chấm dứt, Dung Hủ nâng mắt, nhìn thấy người đàn ông mặc áo ngủ sẫm màu, ánh mắt sâu lắng nhìn mình.
Khóe môi không khỏi nhếch lên, Dung Hủ cười nói: “Em phải về thành phố S quay phim.”
Tần Trình nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, anh cũng phải về quay phim, buổi chiều lên máy bay.”
Hai người đều không nói gì, sau một lúc lâu, Dung Hủ nhẹ giọng nói: “Sau khi bộ phim này quay xong, có khả năng em còn phải nhận thêm một bộ, chỉ có thời gian nghỉ ngơi vài ngày.”
Môi Tần Trình dần dần mím lại, hồi lâu, hắn thở dài một tiếng: “Tiểu Hủ…”
Dung Hủ ngẩng đầu nhìn hắn, giây tiếp theo, eo cậu bị người đàn ông một phen bắt lấy, bờ môi cực nóng gắt gao bao lấy cậu. Hai mắt Dung Hủ phút chốc trợn to, nhưng mà chậm rãi, cậu liền nhắm hai mắt, buông lỏng tay kéo rương hành lý, đưa tay ôm lấy người đàn ông phía trước.
Ánh bình minh từ đường chân trời phía đông bay lên, nắng mai xán lạn rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ sát đất cực lớn, chiếu xạ vào trong nhà. Ánh sáng kia chiếu xạ trên người thiếu niên, làm cậu càng thêm mông lung tốt đẹp, mà cậu đang nhắm hai mắt, hơi hơi ngửa đầu, nhẹ nhàng hôn trả lại người yêu của mình.
Cái hôn ấy rất mềm nhẹ, mang theo lưu luyến và tình yêu. Lúc ra khỏi nhà, Dung Hủ nghĩ nghĩ, vẫn đeo một cái khẩu trang lên. Tần Trình muốn đưa cậu xuống dưới lầu, Dung Hủ lại cách khẩu trang, thấp giọng nói rằng: “Anh La ở dưới lầu.”
Ngụ ý là, không tiện lắm.
Tần Trình trầm tư một khắc, chỉ đành tiễn thiếu niên đến cửa thang máy.
Cửa thang máy từ hai bên chậm rãi khép vào chính giữa, một người đứng ở ngoài thang máy, một người đứng ở trong thang máy, nghiêm túc ngưng mắt nhìn đối phương. Thời gian trở nên vô hạn dài lâu, cuối cùng, cửa thang máy vẫn đóng lại, Dung Hủ kéo khẩu trang ra, vuốt ve đôi môi có chút sưng đỏ. Một phút đồng hồ sau, cậu lại kéo khẩu trang lên, ra khỏi thang máy, trực tiếp tìm được La Chấn Đào ở dưới lầu chờ đã lâu.
La Chấn Đào nhìn thấy Dung Hủ, cũng sửng sốt: “Bị cảm sao?”
Dung Hủ mỉm cười gật đầu: “Chắc có một chút, cứ đeo khẩu trang, để ngừa lây bệnh cho mọi người.”
La Chấn Đào không nghĩ quá nhiều, trực tiếp lái xe đưa Dung Hủ đến sân bay, La Thiến đã chờ trong sân bay, lần này vẫn là do La Thiến đến đoàn phim chăm sóc Dung Hủ, La Chấn Đào tiếp tục ở lại thành phố B bận chuyện khác. Khi La Thiến nhìn thấy Dung Hủ, cũng kinh ngạc hỏi có phải cậu bị cảm không, thiếu niên vẫn bình tĩnh mỉm cười, mặt không đỏ tim không đập loạn đáp: “Phải, bị cảm.”
Ngày hôm sau, khi Dung Hủ nhìn thấy La Thiến tự mình làm canh giải cảm, cậu chỉ có thể: “…”
La Thiến nhiệt tình nói rằng: “Tiểu Hủ, cậu phải đóng phim, thuốc cảm có tác dụng phụ, cũng không tốt. Bà nội tôi là một bác sĩ trung y, tổ truyền, canh thuốc này tôi đã uống từ nhỏ, dùng đặc biệt tốt, cậu nhanh thử xem!”
Dung Hủ: “…”
Cái gọi là tự làm bậy không thể sống, trước khi uống hết canh thuốc đắng chát đêm nay, Dung Hủ lén chụp một tấm hình, gửi cho người đàn ông nào đó.
Rất nhanh, Tần Trình hồi âm lại: [?]
Thiếu niên khí định thần nhàn trả lời: [ gần đây học một chiêu, lần sau về nhà, làm cho anh uống. ]
Nhìn đến hàng chữ này, ánh mắt Tần Trình khẽ nhúc nhích, dừng lại thật lâu trên hai chữ “về nhà”.
[ Tần Trình: được. ]
Chuyện giải thưởng Phi Thiên tăng vọt duy trì tròn hai ngày, hai ngày sau, tin tức xã hội liền hấp dẫn sự chú ý của dân mạng, trận phong ba trao giải do Tần Trình và Dung Hủ dẫn phát ra, rốt cuộc vẽ dấu chấm hết.
Cùng lúc đó, «Mê thành» quay phim cũng dần dần kết thúc, về phần đoàn phim «Trang hoa la», bọn họ không có mời họp báo công khai nghi thức khởi động máy, cũng không lộ ra một chút tiếng gió nào với bên ngoài.
Tất cả fan đều không biết, Lưu lão xa cách nhiều năm, lần thứ hai hợp tác với Tần Trình, quay một bộ phim lớn.
Sau hai tuần cuối tháng năm, Dung Hủ ở thành phố S tham gia lễ trao giải Chuông Vàng. Lúc này, trao giải cho cậu không còn là Tần Trình, mà là một vị thị đế nổi tiếng uy tín lâu năm trong giới. Đối phương trịnh trọng đem chiếc cúp nam diễn viên phụ xuất sắc nhất trao vào tay cậu, lúc ôm chúc mừng cậu, còn hiền lành cười nói: “Tôi từng xem «Tầng mây màu đen», cố lên.”
Dung Hủ khẽ kinh ngạc, tiếp đó cười khẽ, lễ phép đáp: “Cám ơn ngài.”
Người mới có thực lực tất nhiên sẽ được người khác coi trọng và tôn trọng, bạn tôn trọng người khác, người khác cũng sẽ tôn trọng bạn. Bạn tôn trọng tác phẩm, vậy bạn sẽ được người khác tôn trọng. Trong giới tất nhiên có loại tiểu nhân muốn chạy đường ngang ngõ tắt như Hàn Dương Hạo, Đặng Dật Văn, nhưng người chân chính cố gắng lại càng nhiều.
Giải Chuông Vàng chấm dứt lại khiến Dung Hủ chiếm được một sóng nhiệt độ mới, nhưng mà khi lễ trao giải chấm dứt, màn đêm buông xuống, cậu liền trực tiếp về đoàn phim. Ngày hôm sau, «Mê thành» quay phân cảnh cuối cùng.
Mã Tề, Nhâm Thư Chỉ từ hai ngày trước đã đóng máy rời đoàn, trong số các diễn viên chủ yếu, chỉ còn lại Dung Hủ và Bách Tích Văn còn chưa đóng máy.
Tờ mờ sáng, Dung Hủ đạp bóng đêm đi tới đoàn phim, nghiêm túc nghiên cứu mấy cảnh phim cuối cùng. Mà cậu cũng không chờ bao lâu, Bách Tích Văn cũng đội bóng đêm tới đoàn phim. Khi hai người chạm mặt, Bách Tích Văn kinh ngạc nhìn Dung Hủ, Dung Hủ lại cười phất tay với hắn, nói: “Muốn tới đối diễn không?”
Bách Tích Văn lập tức gật đầu: “Được!”
Diễn viên nghiêm túc cố gắng sẽ được tất cả mọi người tôn trọng, chẳng hạn như Dung Hủ, chẳng hạn như Bách Tích Văn.
Mà lúc này, Dung Hủ cũng không biết, trong thành điện ảnh Hoành Điếm xa xôi, một đoàn phim chế tác lớn cũng đã khởi công.
Cũng chính hôm nay, cảnh quay buổi sáng vừa mới vẽ một dấu chấm hết, Lưu lão liền nhận được một cú điện thoại. Vừa nghe giọng nói trong điện thoại, lão gia tử kéo khóe miệng, thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu: “Hắn thế mà lại là người như vậy? Vậy sao cậu không nói sớm! Phần tử phản Hoa sao có thể vào đoàn phim của tôi, cậu quả thực làm thúi mặt tôi! Bây giờ lập tức tìm diễn viên lại cho tôi, hẹn diễn!”