Lôi Đình và Chu Tiêu cùng nhau lái xe lên đường đua.
Khi Lôi Đình thấy cô gái xinh đẹp kia đang lấy phong thái tuyệt thế ngạo nghễ đứng nghiêm ở trong đêm tối, ở dưới đèn xe chiếu rọi cỗ xe Rambogini đã bị phá hỏng đến không ra dáng, càng thêm lộ ra vẻ thần bí rung động lòng người thì trong lòng của anh vừa động, con ngươi thâm thúy thoáng qua một tia nóng rực.
Cô thật sự là quá tuyệt vời! Lương Kinh Diễm rơi xuống sườn dốc, thời gian bọn Chu Tiêu tới, lúc này hết thảy tất cả đều bị cô tính toán không kém một phần!
Làm sao cô lại chắc chắn bọn họ sẽ đến cứu cô như vậy?
Khi anh đang trên đường hỏi ra một câu nói kia, Tiêu Cửu Cửu cười một cái nói, “Em tin tưởng bọn họ, giống như tin tưởng chính em vậy! Nếu như bọn họ gặp nạn, em cũng tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”
Nói xong, cô lại nghiêng đầu nhìn anh một cái, cười nói: “Anh cũng giống vậy, hiện tại em gặp nạn, anh không giữ lại chút nào trợ giúp em, mà một ngày kia lúc anh cần em, em cũng nhất định sẽ không giữ lại chút nào trợ giúp anh! Lôi Đình, biết tại sao không? Bởi vì, các anh đều là bạn chí cốt mà Tiêu Cửu Cửu em coi như người thân có thể đi qua số mệnh!”
Khoảnh khắc kia, anh cảm giác tim đập thình thịch, nhiệt huyết cuồn cuộn sôi trào.
Nhìn thiếu nữ mới mười bảy tuổi này, anh đột nhiên có chút hiểu, tại sao bên cạnh cô lại tập hợp nhiều người đàn ông có quyền thế lại xuất sắc vì cô bán mạng như vậy, tại sao bọn họ lại dùng hết toàn lực nghĩ hết biện pháp để cưng chiều cô, tại sao lại không muốn để cho cô chịu khổ, không để cho cô vất vả, không để cho cô chịu đau khổ.
Cô có tư cách này, không phải sao?
Bọn Chu Tiêu là đoàn mũi nhọn và đại đội đặc chủng mũi nhọn của quân khu B, xử lý hiện trường và thu thập chứng cứ của loại án phát sinh này, quả thật chỉ là một đĩa đồ ăn đối với bọn họ, rất nhanh, anh dẫn người tới liền thu thập hết tất cả chứng cớ trên đường đua.
Chu Tiêu cũng không trì hoãn, đang chuẩn bị đi, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Khi Chu Tiêu nghe được lời người đột nhiên nói ra trong điện thoại di động thì nhất thời mày rậm chau chặt, từ tốn nói câu, “Tôi hiểu! Tôi sẽ lập tức sắp xếp cô ấy rời đi!”
Cúp điện thoại, mặt Chu Tiêu nghiêm túc nói với Cửu Cửu, “Nhà họ Lương đã biết tin tức, bọn họ ngay lập tức phái người giữ các đường giao thông quan trọng của kinh đô, hạ lệnh nhất định phải bắt em lại. Cửu Cửu, người nhà họ Lương lòng dạ độc ác, những năm này người đắc tội bọn họ đều không có kết quả gì tốt, hiện tại anh đưa em và Lôi Đình đi trước, tốt nhất lập tức tìm một chỗ trốn trước, trong khoảng thời gian này cũng đừng đi ra ngoài nữa, về sau tuyệt đối không được làm việc liều lĩnh như vậy nữa, có chuyện gì cũng chờ Cẩn Chi trở lại hẳng nói! Nghe chưa?”
Nếu như một khi Lương Kinh Diễm tử vong, ở dưới sự trả thù của nhà họ Lương, sợ là cho dù Tiêu Cửu Cửu không chết, cũng phải tróc một thân da!
Chu Tiêu không thể không lo lắng cho cô.
Lúc này, Tiêu Cửu Cửu cũng biết hậu quả gây ra sau khi mình kích động, nhưng mà, coi như làm lại một lần, cô vẫn sẽ làm như vậy, vì báo thù cho Phượng Thần, dù là cô chết đi, cô cũng bằng lòng!
Nhưng cô cũng không mong muốn bởi vì mình kích động, mà liên lụy đến Tiêu Cẩn Chi và bọn Chu Tiêu.
Có trách nhiệm, cô nhất định gánh! Gặp nạn, cô cũng nhất định đương đầu!
Nhưng mà, trên chuyện làm một đào binh này, cô khinh thường!
“Anh Tiêu, thật xin lỗi! Em không muốn chạy trốn, cũng không thể trốn! Chuyện này nếu là em gây nên, vậy thì trách nhiệm phải là em tới gánh. Tuy nói trên chuyện này em cũng có ôm mục đích không tốt, nhưng bọn Lương Kinh Diễm ra tay trước muốn giết em, em cũng không phản kích, chỉ là tránh né, chứng cớ này cũng đặt rõ ràng ở đó. Em cũng không tin, nhà họ Lương họ còn thật sự có thể đảo lộn phải trái trắng đen, tổn hại pháp luật và kỷ luật, tuỳ ý làm bậy, trừ phi, nhà họ Lương họ không muốn cân nhắc hậu quả. Hơn nữa, em một kẻ chân trần, còn có thể sợ kẻ mang giày như họ? Cùng lắm thì em và bọn họ đồng quy vu tận (cùng đến chỗ chết), coi như muốn em chết, em cũng phải kéo bọn họ làm đệm lưng!”
Chu Tiêu và Lôi Đình đều bị vẻ quyết tuyệt đầy mặt Tiêu Cửu Cửu gây kinh hãi!
Ngay sau đó, Chu Tiêu cười ha ha vỗ vỗ vai Tiêu Cửu Cửu, “Giỏi lắm! Cửu Cửu, em thật sự giỏi lắm! Một ông lớn như anh chẳng hào khí dứt khoát bằng em rồi, được! Chúng ta không tránh, lý đứng ở bên chúng ta, để xem nhà họ Lương bọn họ có thể xử lý em như thế nào? Anh cũng không tin, mấy người chúng ta liên thủ còn không bảo vệ nổi một mình em!”
Tiêu Cửu Cửu cười cười, trong lòng sớm đã có tính toán.
Cô nghiêng đầu nói với Lôi Đình, “Chuyện này, nếu nhà họ Lương không chịu bỏ qua, vậy chúng ta sẽ làm nó chọc thủng trời, xem nhà họ Lương làm thế nào để xong việc? Lôi Đình, tiến hành theo kế hoạch ban đầu của chúng ta!”
Chu Tiêu nghiêm sắc mặt, “Cửu Cửu, em lại muốn làm gì? Cũng chớ làm loạn đấy!”
Thấy rõ ràng sự lo lắng của anh, Tiêu Cửu Cửu lại vỗ vỗ tay của anh, “Anh Tiêu, lúc này anh yên tâm, em sẽ không xằng bậy! Em chỉ bảo Lôi Đình cho phát chứng cớ này lên trên mạng thôi, khiến người ta làm ồn ào. Em đây là phòng ngừa chu đáo, ngộ nhỡ em bởi vì chuyện này mà xảy ra chuyện gì, vậy người trên đời này cũng biết là nhà họ Lương làm, cho đến lúc đó, em xem chỗ ngồi của những người nhà họ Lương kia còn có thể ngồi yên ổn được hay không?”
Ra tay trước thì chiếm được lợi thế! Quả nhiên phúc hắc!
Khóe mắt Chu Tiêu giật giật, nhắc nhở, “Em làm như thế sẽ chọc giận nhà họ Lương.”
Tiêu Cửu Cửu không quan tâm cười cười, “Chẳng lẽ em không làm như vậy, nhà họ Lương sẽ không giận sao? Dù sao đều là giận, nhiều hơn chút, ít một chút, lại có gì khác biệt?”
Chu Tiêu hết cách với cô, chỉ có thể nói, “Được thôi! Em đã nghĩ kỹ là được. Đi, anh đưa các em ra ngoài trước!”
Biện pháp này của Cửu Cửu quả thật vẫn có thể xem là một kế hay, chuyện này một khi làm lớn, có dư luận giám sát, thì nhà họ Lương sẽ không dám trắng trợn đối phó Cửu Cửu. Nếu như trong thời gian này Cửu Cửu xảy ra chuyện, vậy tất cả mọi người sẽ chỉ mũi nhọn về nhà họ Lương, vì danh dự của nhà họ Lương, Lương lão đầu làm việc ra quyết định chắc chắn cũng phải thận trọng!
Khi Chu Tiêu dùng Hummer chở Tiêu Cửu Cửu chạy thẳng đến dưới chân núi, ra khỏi cửa chính lúc chuẩn bị lái xe đưa bọn họ rời đi, đột nhiên, một chiếc Audi màu đen liền trực tiếp chắn trước mặt của Hummer, một quân nhân trẻ tuổi cắt đầu húi cua nhanh chóng xuống xe, giúp người bên kia mở cửa xe ra.
Một người đàn ông trung niên sắc mặt nghiêm nghị đi xuống xe.
Ông ta mặc một bộ quân trang, trên vai gắn chính là hai ngôi sao vàng, vẻ mặt lạnh lùng cứ đứng ở giữa lộ như vậy, thẳng tắp nhìn chăm chú vào Chu Tiêu ngồi ở trên ghế lái Hummer, vẫy vẫy tay với anh, ý bảo bọn họ xuống xe.
Chu Tiêu chống lại ánh mắt người đàn ông trung niên cả người lạnh lẽo đó, cả người run lên, thầm hận thủ đoạn của nhà họ Lương quả nhiên cao, lại trực tiếp gọi cả lão già nhà anh tới đây đối phó anh!
Người kinh đô bình thường gọi ông nội là “Ông cụ”, gọi cha là “Lão già”, mà người vai gắn hai ngôi sao vàng này chính là người cha tiếng tăm lừng lẫy kia của Chu Tiêu, trung tướng Chu Hoa Quang.
Lúc thấy một chiếc xe hơi cờ đỏ vừa dừng lại theo phía sau Audi, Chu Tiêu nhìn bảng số xe quen thuộc đó, khóe mắt hung hăng giật giật, đại bộ trưởng Lương cũng tới rồi!
Trán của anh toát ra mồ hôi, từng người từng người quan lớn này đến mức có thể đè chết người, nếu như anh bị cha kiềm chế rồi, vậy Cửu Cửu nên làm sao bây giờ?
Lúc trong lòng Chu Tiêu đang tính toán nên làm như thế nào, Tiêu Cửu Cửu lại nhỏ giọng nói một câu gì đó với Lôi Đình, sau đó chợt đi mở cửa xe ra trước, trực tiếp nhảy ra ngoài.
Vào lúc Chu Tiêu còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã cao giọng nói về phía người xuống từ trên hai chiếc xe kia, “Chuyện này không có quan hệ gì với bọn họ, tôi đi với các người!”
“Cửu Cửu......”
Chu Tiêu và Lôi Đình đều nhảy xuống theo, muốn xông tới lôi cô trở về, lại bị cảnh vệ của Chu Hoa Quang ra tay nhanh chóng ngăn lại.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh lại quật cường đó bị hai người đàn ông kia áp giải lên xe, Chu Tiêu và Lôi Đình đều cảm giác trái tim trực tiếp co giật, trong nháy mắt sốt ruột mù quáng.