Dưới sự ra sức tiến cử của bá tước đại nhân và phu nhân bá tước, Thụy Khắc tiếp nhận nhiệm vụ vĩ đại "Cảm tạ Tiêu thần y" này.
Nhìn đáy mắt không che giấu được vui vẻ kia của anh, ở trong lòng Cửu Cửu nói thầm ngàn vạn lần, anh hả hê đi!
Cũng tốt! Đã có ăn ngon uống ngọt, đi thì đi, tôi còn sợ anh sao? Ở trước công chúng, người đàn ông này dù sao cũng không dám làm hành động gì thiếu lễ độ đối với cô chứ?
Ngồi lên chiếc Bugatti bảnh bao kia của Thụy Khắc, xe bay nhanh gần hai mươi phút, cuối cùng dừng ở trước mặt một tòa hội sở.
Thụy Khắc cũng đúng lúc xuống xe, sau đó ném chìa khóa xe cho em trai ở bãi đậu xe, thuận tay đưa cho em trai bãi đậu xe và đứa bé giữ cửa mỗi người một phần phí nhỏ, lúc này mới cong cánh tay lên, ý bảo Tiêu Cửu Cửu khoác lên tay của anh.
Tiêu Cửu Cửu lại quật cường nhìn anh chằm chằm không nhúc nhích, ý kia chính là đừng làm đến thân mật như vậy, ăn cơm thì ăn cơm, bị người nhìn thấy chúng ta thân mật như vậy còn đến mức nào, tôi cũng không muốn bị người ta nói mình ôm ấp yêu thương.
Nếu như Thụy Khắc tiên sinh biết, lần đầu tiên gặp mặt mình để cho Tiêu Cửu Cửu lưu lại ấn tượng ác liệt, trực tiếp dẫn đến trên con đường theo đuổi của anh càng chồng chất chướng ngại vật không qua được, thì anh nhất định sẽ hối hận ngày đó nói chuyện như vậy đối với Tiêu Cửu Cửu.
Đối mặt Tiêu Cửu Cửu quật cường lại cố chấp, mặt Thụy Khắc bất đắc dĩ nói, "Làm ơn, bác sĩ Tiêu, chúng ta chỉ là tới ăn một bữa cơm, tôi sẽ không ăn cô, xin cô thả lỏng một chút, được không?"
Tiêu Cửu Cửu trả lại anh một ánh mắt lạnh, không biết làm sao, dù là vẻ ngoài của anh rất anh tuấn, dù anh là người đàn ông độc thân kim cương nổi tiếng Anh quốc, mỗi lần cô vừa thấy gương mặt này, cô sẽ nhớ lại Ô Long ngày đó, sẽ cảm thấy rất tức giận, chính là không muốn cho anh thấy sắc mặt tốt, càng không muốn có bất kỳ gặp gỡ gì với anh, bài xích người đàn ông này từ trong lòng.
Hôm nay nếu không phải ngại vì mặt mũi của bá tước và phu nhân bá tước, cô thật sự không muốn miễn cưỡng bản thân cùng nhau ăn cơm với anh, sợ sẽ tiêu hóa không tốt.
Thụy Khắc vẫn chưa từng đụng phải người phụ nữ không nể mặt anh giống như Cửu Cửu vậy, người phụ nữ nào gặp được anh, không phải trăm phương ngàn kế muốn leo lên anh, muốn leo lên giường của anh?
Cho nên, ngày đó anh vừa thấy được Tiêu Cửu Cửu đi ra từ trong phòng tắm của anh, thì bản năng cho rằng cô cũng là một thành viên trong những người phụ nữ kia, nhưng không ngờ, cũng bởi vì hiểu lầm khi đó, khiến từ đó anh không nhìn lại được sắc mặt tốt của Tiêu Cửu Cửu.
Đối mặt Cửu Cửu không nể mặt như vậy, Thụy Khắc không thể làm gì khác hơn là sờ mũi một cái, dẫn đường ở phía trước.
Bởi vì người Hoa tới Anh gây dựng sự nghiệp và du lịch từ từ nhiều lên, toà hội sở này liền đúng lúc mới vừa cập nhật món ăn Trung Hoa, Thụy Khắc phát hiện món ăn ở đây có mấy dạng vừa vặn là món Tiêu Cửu Cửu thích ăn, cho nên bèn dẫn cô đến nơi này ăn.
Phòng ăn chỗ này thiết kế tất cả đều là theo nếp xưa Trung Hoa tới thiết kế, bàn tròn ghế gỗ lim điêu khắc tỉ mỉ, bình phong mặt ngọc, chính giữa còn mở ra một ao nước nhỏ và bồn hoa, trong ao nuôi mấy con cá chép đỏ thật to, bơi qua bơi lại ở bên trong.
Ấn tượng đầu tiên của Cửu Cửu đối với nơi này chính là hoàn cảnh thanh nhã, xinh đẹp, hào phóng, nếu là cộng thêm thức ăn mỹ vị, nơi này cô sẽ đánh giá điểm cao hơn chín mươi lăm.
Thụy Khắc đến, khiến quản lý phòng ăn tiểu thư Dương thụ sủng nhược kinh, vội vàng nghênh đón bọn họ vào trong phòng tốt nhất, tự mình chăm sóc ân cần, lúc cô thấy Tiêu Cửu Cửu, đáy mắt thoáng qua một vẻ kinh ngạc, tiếp theo chính là bừng tỉnh hiểu ra.
Cửu Cửu cảm giác có chút kỳ quái đối với thái độ của cô ta, tiểu thư Dương này là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, nhưng giữa các cô hẳn là chưa từng gặp gỡ mới đúng, sao dường như là cô ta biết cô vậy chứ? Chẳng lẽ là ảo giác của cô?
Thụy Khắc chọn món ăn, đều là món Cửu Cửu thích ăn, hiển nhiên cũng đã bỏ công sức đối với cô, bằng không làm sao anh lại biết cô thích ăn cái gì, chỉ tiếc, chỉ riêng như vậy còn chưa cảm động được trái tim như sắt đá còn thích nhớ thù của Cửu Cửu.
Thời gian trống đang đợi món ăn lên, Thụy Khắc rất là chân thành mà nói xin lỗi đối với Tiêu Cửu Cửu, "Bác sĩ Tiêu, lần trước là tôi vô lễ chân thành xin lỗi với cô! Thật xin lỗi! Hi vọng cô có thể tha thứ cho sự thất lễ của tôi! Được không?"
Đây là anh đường hoàng ra dáng nói xin lỗi với một người phụ nữ!
Tuy là Tiêu Cửu Cửu nhớ thù nhỏ đối với anh, nhưng người ta đã thành khẩn nhận lỗi với cô, cô cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy, lúc này cười nói, "Đều là chuyện đã qua, tôi sớm không nhớ rõ."
Ở trong lòng Thụy Khắc ngầm oán thầm: đại tiểu thư, nếu như cô không nhớ rõ, vậy làm gì vẫn mặt nặng mặt nhẹ với tôi?
Mặc dù trong lòng suy nghĩ than vãn như thế, nhưng trên mặt anh lại vẫn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, "Không nhớ rõ là tốt rồi! Đến, đầu tiên bản thân tôi phạt 3 ly, xin lỗi cô!"
Nói xong, anh lưu loát uống cạn ba ly rượu đỏ, uống xong, lại rót một ly, nâng ly với Tiêu Cửu Cửu nói, "Một ly này, tôi mời bác sĩ Tiêu, cảm ơn cô chữa khỏi bệnh cho bà cố."
Nhìn anh uống liền bốn ly rượu lớn ấy mà mặt không đỏ hơi thở không gấp, cử chỉ trong lúc đó cũng rất có phong độ vương giả, [email protected]đlqđ@bubble editor gọn gàng linh hoạt, một là một, hai là hai, ngược lại Tiêu Cửu Cửu có chút kính nể, cho nên ly rượu này cô cũng tiếp nhận, cụng một cái với anh, hai bên đều là khẽ nhấm một hớp, liền đặt ly xuống.
Lúc này, món ăn bọn họ gọi bắt đầu lên bàn.
Món ăn thứ nhất, Hương tiên tuyết ngư (cá tuyết chiên thơm), Thụy Khắc gắp một miếng cho Tiêu Cửu Cửu, "Nào, thử một chút món ăn ở đây, xem một chút mùi vị có cái gì khác biệt với Trung Hoa?"
Tiêu Cửu Cửu cũng không có khách khí, thức ăn này ngửi thì có một mùi thơm mê người, khiến cô thèm thuồng mãi, duỗi đũa gắp vào trong miệng, khẽ cắn, quả thật vừa thơm lại giòn, mùi vị ngon như bình thường cô ăn vậy, còn mang theo một mùi vị làm cho cô quen thuộc.
"Ăn ngon!" Cô không kìm lòng được khen một tiếng, lại gắp vài miếng, bắt đầu ăn.
Thụy Khắc vừa nghe cô nói ăn ngon, lại thấy cô ăn đến vui vẻ, trong lòng thêm thông suốt một chút, lúc này anh mới phát hiện, thì ra là ở trước mặt cô, anh vẫn buộc chặt trái tim, lấy lòng cô, chỉ sợ Đại tiểu thư này không hài lòng đối với anh!
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, người thừa kế Bá tước ngồi tít trên cao, cũng sẽ có một ngày ăn nói khép nép lấy lòng người ta như thế.
Có điều, chỉ cần có thể làm cho cô nhoẻn miệng cười, coi như bảo anh cúi người một cái, thì có quan hệ gì đâu.
Khi món ăn thứ hai "Tuyết Liên thơm ngát" và món ăn thứ ba "Tùng thử kê đinh" (Hạt thông gà hạt lựu) đưa lên, Tiêu Cửu Cửu nhìn ra khác thường, lòng của cô căng thẳng, cách làm như thế, dường như cô chỉ gặp qua một người làm, là đúng dịp sao?
Tay của cô nắm thật chặt, gắp Tuyết Liên và nấm hương, cùng bỏ vào trong miệng, nhai tỉ mỉ, thưởng thức, ấm áp và mùi thơm trong món ăn này tận xương, làm cho cô không bao giờ hoài nghi nữa, đây là anh làm, chỉ có anh mới có thể làm ra mùi vị đặc biệt này.
Trong lòng cô dâng lên một đợt hơi nóng, viền mắt dần dần dịu dàng.
Ngồi ở đối diện Cửu Cửu, Thụy Khắc thấy Tiêu Cửu Cửu vùi đầu khổ ăn, cho là thức ăn này thật sự ăn rất ngon, anh cũng không nhịn được khẩu vị mở rộng ra, gắp ăn vài miếng. Ừ, đúng là rất ngon, nếu Cửu Cửu thích, anh quyết định lần tới dẫn cô tới ăn thêm mấy lần nữa.
Cửu Cửu ăn cả ba món ăn đặc biệt này đến trống trơn, những món ăn khác không có mùi vị đặc biệt đó, cô cũng chỉ dính đũa một lần.
Ăn xong rồi, cô ưu nhã lau miệng, nói với Thụy Khắc, "Tôi đi ra ngoài một chút!"
Một người đàn ông, cách xa trùng dương, bắt được một cơ hội, đưa món ăn đến trước mặt của bạn, bạn có thể chỉ ăn vài miếng, nhưng anh lại vì có cơ hội này, tính toán từng bước từng bước, chỉ vì lấy lòng bạn.
Người đàn ông như vậy, người phụ nữ nào có thể không động lòng?
Mặc kệ nói thế nào, cô phải đi ra ngoài nói một tiếng "Cám ơn!" với anh, để cho anh yên tâm, không cần lo lắng cho cô nữa.
Quả nhiên như Cửu Cửu đoán, cô vừa ra khỏi cửa, đã thấy người đàn ông đó khẽ dựa vào trên hành lang, anh vẫn là chói mắt như thế, cả người áo sơ mi và quần tây màu xám đậm, kết hợp với gương mặt tuấn tú lãnh khốc, khiến cả người anh tản mát ra một luồng khí thế của vương giả hắc ám, khiến tầm mắt của người ta vừa rơi xuống ở trên người anh, cũng sẽ không dời được nữa.
Dáng người anh vốn lười biếng, phút chốc thấy Cửu Cửu kia, thì trong nháy mắt thẳng đứng rồi.
Cặp mắt y hệt như đêm tối kia, trong nháy mắt phát ra ánh sáng lóng lánh giống như là ngôi sao, dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô, từng bước từng bước đi về phía anh.
Khoảnh khắc kia, trong mắt anh, giữa trời đất giống như chỉ có một mình cô.
Anh giang hai cánh tay ra với cô, cười đón cô như bươm bướm màu lao vào trong ngực của mình, nghe cô dùng giọng nghẹn ngào kêu anh "Anh Cẩn", khoảnh khắc kia, trái tim của anh mềm thành một vũng nước, ngọt thành một vại mật.
Vì thời khắc cảm động và vui mừng này của cô, dù anh bỏ ra nhiều hơn nữa, cũng đáng giá!
Giữa bọn họ không cần nói quá nhiều, chỉ có ôm nhau thật chặt, tuyên bố với toàn thế giới, bọn họ chính là hai người sống nương tựa lẫn nhau, ai cũng không thể tách ra.
Thụy Khắc thấy Tiêu Cửu Cửu vội vã ra ngoài, bởi vì lo lắng cô mà đi ra ngoài theo, nhưng không ngờ được, sẽ thấy một màn cô và người đàn ông khác ôm nhau thật chặt, trong lòng liền cảm thấy một sự mất mác nghiêm trọng.
Thì ra là trái tim cô đã có một người đàn ông rồi!
Khó trách cô lại chẳng thèm ngó tới anh, nhìn người đàn ông này một chút, cho dù dáng ngoài hay là khí thế cũng không thua anh một phần. Anh thua, thua ở trên vạch xuất phát.
Chỉ là, theo tài liệu điều tra của anh chứng tỏ, người đàn ông ôm cô là người nhận nuôi cô, cô có tình cảm đối với anh ta là bình thường, mà người đàn ông cô yêu, cũng đã chết rồi.
Có lẽ, anh còn có cơ hội!
Trong trái tim, tình cảm dịu dàng đầy cõi lòng Tiêu Cẩn Chi cảm thấy có một tầm mắt sắc bén đang khóa chặt bọn họ ở phía trước. Anh liền ngước mắt vừa nhìn, khi thấy ánh mắt Thụy Khắc này mang theo một vẻ nghiền ngẫm nhìn bọn họ, lông mày ngọn núi của anh khẽ nhếch một chút.
Thụy Khắc, 29 tuổi, người sắp thừa kế Bá tước đời thứ tư, hiện đảm nhiệm CEO tập đoàn công ty Will quốc tế, bởi vì tác phong lạnh lẽo cứng rắn thiết huyết (ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh) nổi tiếng giới thương mại Âu Mĩ, tập đoàn Will nắm ở trong lòng bàn tay anh, hàng năm thành tích sự nghiệp đều tăng trưởng ổn định.
Nếu như người đàn ông này cũng đánh chủ ý với Cửu Cửu, vậy anh sẽ phải suy tính thận trọng, có muốn tiếp tục để Tiểu Cửu Cửu ở lại chỗ này nghỉ phép hay không.
Tiêu Cửu Cửu hình như cảm thấy không khí biến hóa, vừa nhìn theo tầm mắt Tiêu Cẩn Chi, thấy Thụy Khắc đang đứng ở nơi đó nhìn bọn họ thì Tiêu Cửu Cửu cảm giác có chút xấu hổ.
Tiêu Cẩn Chi cũng đúng lúc này khẽ vuốt ve tóc của cô, dịu dàng hỏi ra tiếng, "Cửu Cửu, món ăn ăn ngon không?"
Tiêu Cửu Cửu gật đầu, "Ăn ngon! Cũng chỉ có anh mới làm ra được mùi vị kia."
Tiêu Cẩn Chi thấy mặt Thụy Khắc vẫn không thay đổi sắc mặt thì âm thầm than thở bản lãnh núi Thái Sơn sụp đổ ở phía trước cũng không biến sắc của người đàn ông này.
Ý chí của loại đàn ông này là kiên định nhất, bình thường chuyện anh ta đã nhận định, không đạt mục đích thì sẽ không bỏ qua, như chính anh vậy, cũng là như thế.
Nếu như anh ta vô tâm đối với Cửu Cửu, vậy anh tin tưởng, bọn họ nhất định sẽ trở thành bạn tốt!